Đồng gia gia nghĩ đi nghĩ lại thấy đề nghị này đúng là không chê vào đâu được: “Tốt, Bắc Kinh có nhà dưới danh nghĩa Đồng Đống nhưng ở cùng với ông tại quân khu cũng được.” Sau đó quay đầu hỏi con gái và con rể: “Hai người các con có ý kiến gì không?”
Tuy rằng hỏi ý kiến nhưng biểu hiện trên mặt chẳng khác thổ phỉ là bao: Đứa nào dám không đồng ý, đứa nào đứa nào? Đứa nào dám ngăn cản ta chiều chuộng bé, đứa nào đứa nào? Đứa nào dám ngỗ nghịch không đồng ý? Đứa nào đứa nào?
Hai vợ chồng ông Đồng liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy đến Bắc Kinh cũng tốt, ở tại tỉnh S đã quá lâu, còn hay bị những người thân thích kỳ quái tìm đến, dù rằng không chiếm được lợi ích gì nhưng cũng tạo ra không ít phiền toái, quấy nhiễu không ngừng.
Đám người đó chẳng khác gì trùng hút máu, vĩnh viễn không bao giờ cảm thấy thỏa mãn mà chịu yên tĩnh. “Bố đã quyết định rồi thì cứ vậy đi, con và Khắc Cường không có ý kiến gì.”
Đồng phu nhân nói xong, liếc mắt nhìn con gái đang khóc nhè trong lòng Úy Ương, đôi mắt to vốn rất đẹp nay lại sưng lên, bà vừa thương vừa cảm thấy phiền lòng.
Chỉ từng này tuổi đã dính Ương Ương như thế, sau này lớn lên thì thế nào? Trẻ nhỏ quá dính người lớn cũng không phải chuyện tốt, chẳng lẽ giống như chị Úy nói, định cho hai đứa nó một hôn ước? Nhưng hai đứa kém nhau đến mười tuổi...
Vợ mình buồn sầu nhưng ông Đồng một chút cũng không biết, cũng không lo lắng gì, nhìn con gái ôm cổ Úy Ương sống chết không chịu buông tay thì vui vẻ nói: “Xem con kìa, dính người chẳng khác gì cao su, qua đây với bố nào.”
Đồng Đồng qua mới là lạ...Cô sợ một giây kế tiếp sẽ bị tách ra, vừa ôm chặt cổ Úy Ương vừa lắc đầu.
Sắc mặt ông Đồng thoáng cái liền thay đổi, con gái rượu như mạng, ông tức giận đến mức mặt mũi đỏ bừng, đương nhiên vẻ mặt này chưa bao giờ dám bày ra với vợ, chỉ dám bày ra với tiểu tử cướp con gái mình: “Mau đưa bé cho chú!”
Không ngờ tiểu tử bình thường rất cung kính với ông lại lắc đầu: “Con mang bé đi trước.”
...Tách ra vài ngày cũng không được! Đây là chuẩn bị làm trẻ sinh đôi sao? Ông Đồng oán thầm dưới đáy lòng, tuyệt đối không thừa nhân bản thân ghen tị.
Ông sao có thể ghen tị được? Hắc, ông đương nhiên sẽ không ghen tị, đó là con gái của ông, là máu mủ ruột thịt không thể xóa bỏ, sao có thể so xem con gái thân cận với ai hơn?
Chẳng qua hiện tại còn nhỏ, chờ con gái trưởng thành chắc chắn sẽ biết người đàn ông yêu mình nhất thế giới là bố!
“Thực sự là con gái lớn không thể giữ...Hiện tại mới sáu tuổi lại vì Úy Ương mà không cần bố mẹ anh trai...” Đồng gia gia buông một câu cảm thán, trong lòng ghen tị trừng mắt với Úy Ương.
Úy Ương bị trừng sớm đã thành thói quen, bé là bảo bối của cả hai nhà, nhưng hết lần này lần khác dính lấy mình, vì thế anh cũng không biết mình đã bị trưởng bối trong nhà trừng biết bao nhiêu lần, nếu như ánh mắt có thể biến thành đao kiếm thì anh đã sớm tan xương nát thịt.
Nhưng mà anh vẫn vui vẻ chịu đựng, chỉ cần có thể ở cùng bé, cho dù phải đối địch với cả thế giới anh cũng đồng ý.
Cúi đầu hỏi cô nhóc trong ngực: “Em với anh đi trước, vài ngày nữa bố mẹ, gia gia và anh trai em sẽ tới, có được hay không?”
Đồng Đồng chắc chắn sẽ đáp ứng...Không cần rời xa anh Úy Ương, còn có chuyện gì tốt hơn nữa? “Được ạ!”
Trả lời dứt khoát, hoàn toàn mặc kệ bản thân đã thương tổn đến ba người đàn ông trong nhà.
Đồng Đồng vùi mặt vào trong ngực Úy Ương, vô ý cọ cọ chân, Úy Ương nhíu mày quay lại nói với bố mẹ mình: “Con mang bé đi bôi thuốc đã.”
Nói xong nhìn về phía Đồng phu nhân. “Cháu thuận tiện lấy cho Đồng Đồng vài bộ quần áo luôn được không?” Còn chuyện trường học, hộ khẩu, tất cả đều giao cho gia gia.
Được Đồng phu nhân đồng ý, Úy Ương nhanh chóng bế cô nhóc vào phòng khách, khẩn trương tìm thuốc trong hòm.
Khi dùng khăn ướt lau chân cho cô, thấy đôi chân mềm mại bị trầy da vài chỗ, có nơi còn rịn ra máu, Úy Ương thấy lòng mình đều đau.
Sớm biết vật nhỏ sẽ không màng đến gì mà đuổi theo mình, cho dù ly biệt đau đớn anh cũng sẽ chịu. “Có đau không?”
Đồng Đồng đang muốn trả lời, Úy Ương đã đem đôi chân được lau sạch sẽ hôn lên, vừa tuấn mỹ vừa thâm tình, một chút cũng không hèn mọn, cho dù đối phương chỉ là một cô bé sáu tuổi. “Đau lắm phải không...Đều là lỗi của anh.” Úy Ương càng nghĩ càng đau lòng, động tác càng thêm nhẹ nhàng.
Bôi thuốc rồi dán băng keo cá nhân xong, Úy Ương ôm Đồng Đồng vào phòng lấy vài bộ quần áo cùng đồ ngủ, tất cả đều dùng tạm thời, vài ngày đầu có lẽ anh sẽ rất bận, không thể mang cô đi mua quần áo, nhưng không sao, chỉ cần rảnh rỗi liền đem cô đi đổi mới đồ dùng.
Mang theo Đồng Đồng cùng một bọc quần áo ra ngoài, ở cửa chỉ còn lại Đồng phu nhân, Đồng Đống cùng chiếc xe quân sự, tất cả mọi người ai cũng bận rộn, thực ra Đồng gia gia, ông Đồng và Úy gia gia đều không muốn đi...Bọn họ vẫn còn muốn nhìn bé thêm một chút, dù sao cũng tách ra vài ngày, không có bé con ngọt ngào bên người, làm sao có thể chịu được ngày tháng khô khan nhàm chán?
Chẳng qua ông Úy không sớm không muộn buông một câu nếu còn nhìn bé tiếp sẽ muộn, cả ba người phải nhanh chóng rời đi.
Nói là nói vậy thôi, thực ra ông Úy cảm thấy vô cùng thoải mái! Dù sao Đồng Đồng chẳng khác gì một tiểu thiên sứ, ai lại không thích? Có cô làm bạn, cho dù người có tâm địa sắt đá cũng thấy vui vẻ, hài lòng!
Ôm bé ngồi trên xe, Đồng phu nhân và Đồng Đống vẫn đang đứng ngoài cửa dặn dò. Đặc biệt là Đồng phu nhân, bà vô cùng lo lắng, không ngừng căn dặn Úy Ương chú ý cái này chú ý cái kia, ví dụ như Đồng Đồng buổi tối ngủ thường đá chăn, lúc tắm rửa thường chơi trong nước mà bỏ quên thời gian, rồi ví như kén ăn, ham chơi,...Úy Ương đều đáp ứng.
Thực ra những gì Đồng phu nhân nói anh đều rõ như lòng bàn tay, bé thích gì, ghét gì, muốn làm gì, anh so với ai khác luôn hiểu rõ hơn.
Đồng Đống cũng nhìn chằm chằm em gái, nói: “Phải ngoan ngoãn đấy, rất nhanh anh sẽ đến chỗ em.”
Đồng Đồng nhu thuận gật đầu, rướn người ra hôn Đồng Đống một cái, mẹ một cái, sau đó mới vẫy tay nói tạm biệt.
Đồng Đồng nhìn vào kính chiếu hậu, mẹ và anh vẫn dõi theo xe, cho đến khi không thể nhìn thấy nữa mới thôi.
Đồng Đồng ầm ĩ một lúc lâu, tối hôm qua vì sợ không kịp gặp Úy Ương mà ngủ muộn, kết quả sáng sớm vì ác mộng mà giật mình tỉnh giấc, lại vừa chạy vừa khóc một hồi, đã sớm mệt mỏi, ngủ gật trong ngực Úy Ương.
Ông bà Úy nhìn thấy đều muốn bế cô ngủ, chỉ là Đồng Đồng vẫn nắm chặt quân trang của Úy Ương không buông, cho dù đã mơ hồ nhưng thi thoảng vẫn mở mắt xem có phải Úy Ương đang ôm mình không, vừa đáng yêu vừa đáng thương khiến Úy Ương đau lòng, thầm hứa sau này sẽ không tự tiện làm theo ý mình nữa.
“Ngoan, ngủ đi, anh ở đây, sẽ không đi.” Anh cúi đầu hôn lên trán cô, nhìn thấy cô vì lời cam đoan của mình mà nhắm mắt lại, khóe miệng vẫn nở nụ cười, gương mặt lạnh lẽo trong nháy mắt trở nên ấm áp, dịu dàng.
Ông bà Úy liếc mắt nhìn nhau, không nói gì.