Tiểu mỹ nhân ngọt ngào chào hỏi, có người đàn ông nào chống đỡ được? Thế là cả nhóm lính ào ào đáp lại, hai vị thục nữ lại giống như không nghe thấy gì, chỉ dùng ánh mắt ẩn ẩn đưa tình nhìn Úy Ương, tuy rằng thấy anh dẫn theo bạn gái nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định.
Đây là giáp mặt khiêu khích, hai người đó không thể thông minh hơn chút sao?! Đồng Đồng oán thầm trong lòng, nếu muốn cướp đàn ông của người khác, vậy thì phải tỏ ra hào phóng vô hại trước mặt bạn gái người ta chứ, cô trang bị cảnh giác như vậy, kết quả hai người kia còn không để ý đến?! Và cả cái ánh mắt trắng trợn kia... Chẳng khác gì anh Úy Ương phụ bạc hai cô ta, sao mới đầu năm mà người cần bồi dưỡng trí não nhiều vậy nhỉ?!
Các cô ta không chào hỏi với Đồng Đồng, Đồng Đồng đương nhiên cũng không thể chủ động để ý đến hai cô ta, giữa người với người, tôn trọng đều là điều cần thiết, các cô ta bất lịch sự như vậy, cô còn phải tỏ ra hào phóng gì chứ? Đánh thẳng mặt như vậy, cô cần gì phải giữ lễ nghĩa?
Đồng Đồng nghĩ nghĩ, nắm tay Úy Ương, cọ cọ trên đùi anh, may là ghế đủ lớn, cô có thể ngồi trực tiếp trong lòng anh.
Úy Ương xoa đầu cô, biểu tình lạnh nhạt, nhưng đáy mắt lại ẩn chứa sự tức giận. Cô lớn lên trong sự thương yêu của anh, giờ bị khinh thường như thế, anh không đứng dậy phẩy tay áo bỏ đi đã là quá nể tình.
Hai cô gái chào hỏi với Úy Ương, đã lâu không thấy, anh khỏe không, công việc có thuận lợi không, có nặng quá không gì đó... Đồng Đồng cắn răng, hai người cũng không nhìn cô, ngẫu nhiên nhìn qua cũng nhanh chónng dời đi, chẳng khác gì cô là bệnh truyền nhiễm.
Úy Ương ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ cùng chiến hữu bên cạnh nói chuyện, nói một chút việc về chuyện xuất ngũ, làm như không nghe thấy lời chào hỏi của hai người kia.
Đây là cố tình không nghe, có ai lại không hiểu. Đồng Đồng biết đây là anh trút giận thay cho cô, thế là khóe môi cô nhếch lên, cười rất tươi.
Nhưng hai người kia vì bị ngó lơ mà nóng nảy, rời khỏi chỗ ngồi đến bên cạnh Úy Ương, chen vào chỗ hở giữa anh và người bên cạnh, hai người tức giận bước đến, Đồng Đồng cảm thấy nếu các cô ta có râu, không chừng đã tức đến vểnh râu rồi.
“Úy Ương! Anh không nghe thấy bọn em nói à? Vì sao không để ý đến bọn em?!” Nói xong, hai người kia thấy Đồng Đồng đang mở to mắt ngồi trong lòng anh thì càng bực bội.
Đồng Đồng ngạc nhiên, nếu không chắc chắn là không quen, cô thật sự cho rằng đối phương có thâm cừu đại hận gì với mình.
Không phải nữ quân nhân đều thanh cao hào phóng sao, vì sao hai người này lại như vậy?
Hai người phụ nữ bực bội, Úy Ương vẫn lãnh đạm như cũ, hoàn toàn làm như không thấy hai người này, chỉ nói chuyện với chiến hữu, thỉnh thoảng lấy trái cây trên bàn đút cho Đồng Đồng, biết cô thích dâu tây trộn sữa nên cố tính gọi bồi bàn làm một dĩa, sau đó chầm chậm đút cho Đồng Đồng, Đồng Đồng cũng ăn chầm chậm, còn cắn tay anh một cái.
Không hổ là khách sạn nhà mình, dâu tây này đúng là cực phẩm, không chỉ màu đẹp, vị cũng rất tuyệt vời, trộn cùng sữa đặc càng ngon hơn!
“Anh... Anh...” Dù sao hai người kia cũng là phụ nữ, đã ở trong quân đội nhiều năm nhưng sâu trong tâm vẫn là bản chất yếu đuối thích khóc.
Người mặc quân phục đỏ hốc mắt trước, tuy bề ngoài không bằng người còn lại nhưng thắng ở khí chất điềm đạm đáng yêu, trong quân ngũ rất hiếm người như vậy, cho nên cô ta vừa khóc, một đám đàn ông liền phát hoảng.
Người phụ nữ còn lại thì ra vẻ kiên cường, cứ nhìn Úy Ương, dù anh không để ý cũng không từ bỏ.
Nhưng Úy Ương không hề hay biết, bởi vì anh căn bản không thèm để ý, hôm nay đến cũng vì trước kia có giao tình, sau lần này, trừ những người thân quen thì không gặp những người này nữa. Xé rách mặt nạ cũng không sao. Anh cũng không định dựa vào quan hệ gì.
“Ngọt không?”
Đồng Đồng gật đầu, đưa trái dâu đã cắn một nửa đến bên môi Úy Ương.”Ngọt lắm, anh nếm thử đi, sao em lại thấy ngon hơn ở nhà mình nhỉ?” Dâu tây ở nhà đều do người làm mua, đúng ra thì mua ở siêu thị cũng không kém, nhưng vì sao cô lại thấy ở đây ngon hơn?
Úy Ương cười khẽ: “Em thích thì đổi thành loại này.” Anh cũng không biết đây là giống dâu tây gì, lát nữa hỏi quản lý là được.
Bé con thích ăn ngọt, cô thích thì cứ cho cô thôi.
“Được!” Đồng Đồng thản nhiên cười, chỉ vào bánh bí đỏ màu vàng gạch trên bàn: “Em muốn ăn cái kia.”
Úy Ương lập tức cắt một miếng đưa cho cô, nhìn cô nhai không ngừng, trong lòng anh mềm mại, không nhịn được mà sờ vành tai trắng nõn của cô.
Vành tai là nơi mẫn cảm nhất của Đồng Đồng, bị Úy Ương sờ một cái liền nổi da gà, bánh cũng không ăn nổi nữa, cô bĩu môi oán giận: “Không được sờ!”
“Được được được, không sờ không sờ.” Úy Ương cười khẽ, lấy thêm bánh bí đỏ cho cô.
Thấy người mình thầm mến chăm sóc một đứa con gái trông non choẹt khác, người phụ nữ mang quân phục nhìn không nổi nữa, dù cô ta nói gì thì Úy Ương cũng ngoảnh mặt làm ngơ, đến lúc này hai người mới hiểu ra, không ngờ anh lại trả thù cho con nhóc kia! Thế là hai người cắn răng, trong lòng hận chết Đồng Đồng nhưng ngoài miệng lại chào hỏi với cô: “Em gái, em tên gì?”
“Nhìn em thật xinh đẹp “
Đồng Đồng nhìn qua, nở nụ cười xem như đáp lại nhưng không trả lời.
Hai người kia tức giận sắp chết. Nhưng ngại có Úy Ương ở đây nên không nói gì.
Cũng may Úy Ương gật đầu lại với hai cô xem như trả lời, hai người phụ nữ kia giờ mới về lại chộ.
Nốt nhạc đệm này không được xem là gì, trong phòng bao khách sạn, một đám người uống rượu hàn huyên, Úy Ương không uống rượu, chỉ uống nước lọc.
Anh cũng không nói nhiều, chỉ yên tĩnh nghe mọi người nói chuyện, thi thoảng chen vào một hai câu, nhưng mỗi một câu nói đều không tầm thường, cái khí chất đó, đừng nói hai người phụ nữ kia, ngay cả Đồng Đồng cũng bị mê hoặc.
Dạ dày cô nhỏ, ăn một chút là no, hoa quả đều được ướp lạnh nên Úy Ương không cho cô ăn nhiều, mấy ngày nay bé con kêu đau răng, không biết có phải là mọc răng khôn không, anh không dám cho cô ăn nhiều đồ lạnh, trong đầu tính toán sẽ mang cô đi khám, nếu mọc răng khôn thì nhổ trước cho đỡ đau.
Đồng Đồng không biết anh đang nghĩ gì, nếu cô biết thì chắc chắn sẽ sợ tới mức chạy ra xa, đánh chết cũng không chịu tới gần Úy Ương trong vòng một mét.