Vừa mở mắt, Đồng Đồng còn không biết năm nay là năm nào!
Cô còn chưa kịp hồi thần thì đã bị va chạm dưới thân Úy Ương làm cho mất hồn, miệng nhỏ rên rỉ kêu mệt ── rất mệt mỏi, so với Úy Ương, thể lực của cô không đáng nhắc đến, vài phút đã không chống đỡ nổi.
Úy Ương ngoài miệng chê cô yếu ớt, tay lại trải khăn trên thành bồn tắm để Đồng Đồng dựa vào, Đồng Đồng không thuận theo, cô muốn về giường, như vậy thì cô chỉ cần nằm hưởng thụ là được!
“Về phòng, về phòng đi mà!” Đồng Đồng ôm cổ Úy Ương làm nũng.
Úy Ương lại không đáp ứng, tay anh đặt dưới mông cô, khàn giọng nói: “Bảo bối, về phòng làm gì? Nếu về, drap giường sẽ ướt, anh lại phải giặt.”
Đồng Đồng không ngu ngốc, đương nhiên biết anh nói drap giường ướt là có ý gì, nhưng cô vẫn biết xấu hổ được không!
Đồng Đồng tức giận giơ tay đập trước ngực Úy Ương, khuôn mặt đỏ bừng, cũng không biết là vì khoái cảm hay vì xấu hổ: “Đừng có nói lung tung! Em xấu hổ!”
“Có gì mà phải xấu hổ, cả người em có chỗ nào mà anh chưa chạm qua hôn qua?” Úy Ương cười khẽ, xoa bóp vành tai đỏ rực của cô, cảm thấy cô thật sự rất đáng yêu, trong tim như được lấp đấy.
Cho dù bây giờ Đồng Đồng muốn anh móc tim ra, chỉ sợ anh sẽ không hề do dự. “Anh nói vậy là vì anh thương em mà.”
“Nói bậy nói bạ...” Đồng Đồng chu môi.
“Nam nữ chính trên TV hay trong tiểu thuyết đều yêu nhau trong sáng, ai lại giống anh... Người ta mới mười sáu tuổi đã bị anh ăn sạch.” Đồng Đồng nói, hoàn toàn quên mất lúc trước mình mới là người mặc nội y tình thú, làm quà sinh nhật cho Úy Ương.
Rõ ràng là Úy Ương liều mạng muốn kiềm chế, kết quả cô lại câu dẫn như vậy, biến mĩ nam thanh tâm quả dục trở thành một người không thịt không vui như hôm nay... Vậy mà còn dám kêu oan!
“Tình yêu trong sáng hả...” Úy Ương bật cười, anh nâng mông Đồng Đồng, đâm chọc vào sâu trong cô, chạm đến một nơi non nớt mềm mại, Úy Ương vừa chạm vào, cả người Đồng Đồng liền run lên, cả cơ thể nhũn ra, trọng tâm dồn hết lên người Úy Ương.
Úy Ương biết đó là điểm mẫn cảm nhất của cô nên cứ chạm vào đó, anh vừa chạm vào cô liền chịu không nổi, nơi này là tử huyệt của cô.
Úy Ương nhếch lên một nụ cười xấu xa, bắt đầu chậm lại, Đồng Đồng giật mình, Úy Ương lại cố tình không buông tha cô, vừa nhẹ nhàng va chạm vừa nói: “Thích tình yêu trong sáng à? Môi không thể hôn, ngay cả tay cũng không thể cầm. Cho là chỉ cần hướng đến tâm hồn là được sao? Tình yêu phải đi kèm với tình dục. Dục vọng là bản tính của con người, con người được gọi là động vật bậc cao là vì bản tính bản tính tốt đẹp, có thể kiềm chế được nhục dục, nhưng cũng là kiềm chế mà thôi, khi hai trái tim hòa hợp, nhục dục mới là bước cuối cùng đưa tình yêu thăng hoa. Bé con, em cũng thích mà phải không?”
Đồng Đồng nghe anh nói một tràng đến ngây ngốc, cô cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi, ai biết anh lại phức tạp hóa lên nói một đống thứ như thế, giảng giải một tràng dài với cô...
Không đợi cô trả lời, Úy Ương đã làm bộ như muốn rút ra bên ngoài: “Đã như vậy thì anh sẽ không làm nữa.”
Anh rất thong thả, còn với Đồng Đồng là một loại tra tấn rất lớn. Khả năng tự chủ của anh vốn tốt, giờ cố thì vẫn nhẫn nhịn được, nhưng Đồng Đồng thì không, lúc cô đang ngây ngốc thì Úy Ương đã gần rút ra, Đồng Đồng vươn tay ôm lấy thắt lưng anh: “Đừng mà, em không muốn yêu trong sáng... A ~~ anh Úy Ương ~~~~ đừng đi ~~ em chỉ muốn ở cùng anh~~~~” Hai mắt cô đẫm lệ rưng rưng nhìn anh, bên dưới lại kẹp chặt không cho anh đi, trong lòng đã vô cùng xấu hổ, chẳng lẽ cô trở thành dục nữ rồi?!
Mục đích là để cô nơi những lời này. Úy Ương cũng không làm quá, Đồng Đồng cầu xin tha thứ anh liền lần nữa đâm vào, còn không kiêng nể dùng sức khiến Đồng Đồng bật ra tiếng rên rỉ, dịch yêu ngọt ngào biến chỗ giao nhau của hai người trở thành một đống hỗn độn, nước trong bồn tắm tràn ra ngoài, bởi vì biên độ động tác của hai người quá lớn, nước văng ra khỏi bồn tắm.
Lúc này Đồng Đồng thật sự không còn chút sức lực, cả người ngồi phịch trên người Úy Ương, chỉ biết theo mỗi lần ra vào của anh mà rên rỉ.
Mỗi lần làm mấy chuyện xấu hổ này cô đều không chống đỡ được đến cuối cùng... Thể chất thật sự quá kém...
Lúc kết thúc Đồng Đồng đã mệt lả, chỉ cảm thấy trong bụng đều là thứ nong nóng mà Úy Ương xuất ra, cô đã rất buồn ngủ, giương miệng ngồi ngáp, Úy Ương tắm rửa cho cô, mình cũng tắm táp qua loa rồi vây khăn tắm, bế Đồng Đồng ra ngoài.
Nằm trong bồn tắm lâu quá, cả người Đồng Đồng đều đau, giờ được về lại giường lớn mềm mại, cô thoải mái phát ra một tiếng than rồi chớp chớp mắt, muốn tỉnh tảo chút nhưng đã quá mệt, vài giây sau đã ngủ, hôn môi với Úy Ương rồi vùi vào gối.
Úy Ương dịu dàng vuốt ve gương mặt say ngủ của cô, cúi đầu hôn một cái rồi mới vào phòng vệ sinh dọn dẹp một chút, chủ yếu là thanh lý sạch sẽ chứng cứ phạm tội. Ví dụ như ── khụ khụ, dịch gì đó, sao có thể để sáng mai, người làm đến dọn dẹp nhìn thấy được? Đều là người lớn, có ai mà không hiểu đây là thứ gì.
Dọn dẹp xong, cô đã đổi tư thế, đang nằm sấp trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn nằm trên drap giường, thỉnh thoảng lại cọ cọ, vừa rồi anh chưa mặc áo ngủ cho cô, hơn nữa tư thế ngủ của Đồng Đồng không tốt, dưới lớp chăn mỏng là đôi chân thon dài lộ ra, còn cả bả vai và tấm lưng trắng nõn, nũng nịu nằm ở kia, khỏi phải nói có bao nhiêu quyến rũ mê người.
Một giây trước khi không khống chế được, Úy Ương dời tầm mắt sang chỗ khác.
Nếu cứ ôm cô trần truồng ngủ như vậy, anh không hề có tự tin về khả năng tự chủ của mình.
Úy Ương tìm một bộ váy ngủ dài, tương đối bảo thủ mang cho cô rồi mới chui vào chăn, ôm Đồng Đồng vào lòng, cô tự động tìm vị trí quen thuộc trong ngực anh, vẫn như hồi nhỏ vậy, hai tay đặt trước ngực, dáng ngủ như một bé mèo lười.
Úy Ương nhìn Đồng Đồng, ánh mắt vô cùng dịu dàng, ánh mắt như vậy mà không phải yêu thì còn là gì đây?
Anh hôn lên đỉnh đầu Đồng Đồng một cái, sau đó cũng nhắm mắt lại. Thật ra anh ngủ rất nông, khi còn tham gia quân đội, chấp hành nhiệm vụ thì có khi vài ngày không ngủ được chút nào, vừa chợp mắt mà có gió lay ngọn cỏ liền tỉnh, nhưng khi ôm Đồng Đồng thì không như vậy, anh cảm giác như đang ôm cả thế giới. Cô mềm mềm thơm thơm, vô cùng đáng yêu.
Cuộc đời này, người duy nhất có thể khiến anh nguyện ý khom lưng, ngoài Đồng Đồng ra không còn ai khác.