Sổ Tay Trùng Sinh

Chương 96: Chương 96: Quà sinh nhật (III)




Tâm tình quá mức sa sút, Úy Ương ngồi bệt xuống mép giường, cúi đầu nhìn xuống hai chân, khỏi phải nói có bao nhiêu chán chường và đau lòng.

Lúc đang hối hận, phía sau đột nhiên xuất hiện một đôi tay mềm mại nhỏ bẻ vòng qua cổ anh, cùng với hơi thở ngọt ngào mang mùi hoa quả: “Anh Úy Ương, anh không vui à?”

Úy Ương giật mình, vội vàng quay người, thấy là Đồng Đồng thì nhất thời ngây ngẩn, không hiểu vì sao cô lại ở đây.

Kéo cô đến trong ngực mình, Úy Ương xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn, thấy cô đang mang áo ngủ rộng thùng thình, mái tóc đen nhánh xõa trên vai, cô nghiêng đầu nhìn anh, khỏi phải nói có bao nhiêu đáng yêu. “Sao... sao em chưa ngủ? Không phải em nói buồn ngủ à?”

“Hì hì.” Đồng Đồng cười khúc khích, ôm chặt cổ anh không buông, “Anh đi tắm đi, người ta ở bên ngoài chờ anh được không? Sau đó chúng ta tâm sự một chút, vừa nãy nhiều người, có nhiều điều không tiện nói.” Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, cô cúi đầu, vô cùng ngượng ngùng.

Cô như thế này vô cùng đáng yêu động lòng người, Úy Ương không cầm giữ được, hôn cô một cái mới nhanh chóng đứng dậy, cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm.

Trước khi đi còn quay lại nhìn cô, thấy cô ngồi trên giường ngoan ngoãn nhìn mình, hai tay khép lại đặt ở trên chân, trông giống như một bé mèo con.

Thấy Úy Ương đi vào phòng tắm, Đồng Đồng vô cùng do dự, cuối cùng, cô lặng lẽ xuống giường, mở cửa nhìn thoáng qua, xác định không có ai mới đóng lại, khóa trái rồi từ từ cởi đồ ngủ của mình, cầm lấy chiếc cài mình mang đến.

Nơi chiếc gương lớn phản chiếu cảnh tượng khiến cô vô cùng xấu hổ, thật sự là không dám bại lộ dưới ánh đèn, thế là cô vội vàng tắt đèn, chỉ để lại một ngọn đèn vàng nhạt ở đầu giường.

Thừa dịp Úy Ương còn chưa ra, cô nhanh chóng chui vào chăn, nằm yên đợi anh.

Khoảng vài phút sau, Úy Ương đi ra, cầm khăn lau tóc, không ngờ vừa ra lại phát hiện đèn trong phòng đã đổi, nhất thời không tìm được Đồng Đồng, còn tưởng rằng cô đã đi, trong lòng lập tức khó chịu lần nữa.

Đúng lúc này, trên giường nơi chăn phồng lên đột nhiên vươn ra một cái móng vuốt nhỏ màu trắng.

Úy Ương sửng sốt một lúc, móng vuốt màu trắng đáng yêu đối diện không ngừng vẫy vẫy như đang gọi anh qua.

Không biết cô lại bày trò gì nhưng Úy Ương vẫn đi đến, lúc này mới nhìn rõ là cô mang bao tay lông xù, dưới trắng trên hồng, còn có năm cái móng vuốt nhỏ đáng yêu.

Lúc này móng vuốt nhỏ đang không ngừng vẫy vẫy, vô cùng đáng yêu.

“Bé?”

Đồng Đồng không chui ra, chỉ không ngừng vẫy vẫy anh.

Úy Ương hiếu kỳ, thế là vươn tay vén chăn lên, không ngờ vén chăn lên, người hóa đá lại là anh!

Toàn thân Đồng Đồng chỉ mặc nội y hồng nhạt, rất thiếu vải, bên trên là nội y bằng voan mỏng bao lấy bầu ngực mượt mà, còn cả nụ hoa đã nở rộ lấp ló dưới lớp vải.

Lúc này, cô ngồi chữ M, hai tay đặt giữa hai chân, quần lót chữ T mỏng đến gần như trong suốt, không che được thứ gì, nơi ngọt ngào giữa hai chân như ẩn như hiện, hơn nữa cô còn ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt long lanh, lông mi dài chớp chớp, trên đầu mang một cái cái tai mèo hồng nhạt, mái tóc rũ trước ngực, dưới ánh đèn, cô xinh đẹp như một con mèo.

Úy Ương nhìn chằm chằm đến vài phút, sau đó chợt che mũi --- anh chảy máu mũi!

“Anh Úy Ương!” Đồng Đồng vốn đang vô cùng xấu hổ, vừa thấy Úy Ương chảy máu thì hoảng sợ, vội vàng xuống giường lấy giấy cho anh.

Thừa dịp cô đứng dậy, Úy Ương mới thấy phía sau cô còn có một cái đuôi nhỏ lông xù màu trắng, hai chân cũng mang giày hình móng mềm mại đáng yêu, cô đi đến bên anh, Úy Ương sợ đến nỗi vội vàng lùi lại, cảm thấy máu mũi chảy càng nhiều.

Không được tiếp nhận hay thân mật, Đồng Đồng tủi thân chu môi, dường như sắp khóc, Úy Ương không đoái hoài đến việc đang chảy máu mũi, cấm chiếc khăn bởi vì giật mình mà rớt xuống đất lau qua loa, sau đó ôm cô vào lòng, không ngừng dỗ dành.

Bởi vì vừa tắm xong nên anh không mặc quần trong, áo ngủ vừa hở đã lộ hai bắp đùi cường tráng, mông trần của Đồng Đồng ngồi ngay phía trên. “Ngoan, đừng khóc, là lỗi của anh, lỗi của anh.” Vừa cúi đầu đã thấy bầu ngực mềm mại, mũi Úy Ương lại nóng lên, tiếp tục chảy máu.

Đồng Đồng cuối cùng cũng hiểu vì sao anh Úy Ương lại chảy máu mũi, không thể kìm nén mà bật cười, sự xấu hổ cũng bớt đi, nhanh chóng lau cho anh, hai người chân tay lúng túng hồi lâu, máu mũi mới ngừng lại.

Úy Ương vào phòng tắm rửa sạch rồi đi ra, tuy đã nhìn thấy rồi nhưng khi nhìn một lần nữa, cho dù đã chuẩn bị tâm lý thì anh vẫn bị chấn động.

“Bé...” Nuốt nước miếng, Úy Ương đứng trước cửa phòng tắm, bước từng bước khó khăn, quả thực không có cách nào đến gần cô.

Cô xinh đẹp mỹ lệ như thế khiến anh ngay cả dũng khí đến gần cũng không có.

Thấy Úy Ương không bước đến, Đồng Đồng khẽ cắn môi, anh không chủ động thì cô chủ động... Xấu hổ thì xấu hổ...

Thế là Đồng Đồng cắn răng nhắm mắt đi qua, cô bất chấp tứ chi chạm đất, thử bò vài bước, cảm thấy quá xấu hổ nên bất động, chỉ ngẩng đầu nhìn Úy Ương, meo meo meo meo hai tiếng.

Nếu như vậy mà còn nhịn được thì anh không phải đàn ông! Anh sải bước đến, đè cô dưới thân, may là bên dưới trải thảm rất dày, cho nên anh không cần lo có làm làn da mềm mại của cô bị thương không.

“Bé, bé...” Úy Ương lầm bầm gọi Đồng Đồng, không thể khống chế mà điên cuồng gặm cắn trên người cô.

Đồng Đồng bị anh hôn đến run rẩy, nũng nịu kêu một tiếng anh Úy Ương ~

Ngay cả xương cũng mềm, Úy Ương thần hồn điên đảo, chỉ muốn ôm cô vào mà vân vê, cô còn khiêu khích anh như thế, tự chủ của anh có lớn thế nào cũng không làm được Liễu Hạ Huệ, hơn nữa cô còn là người anh yêu nhất. “Sao em có thể đáng yêu như vậy?”

Trong lòng Úy Ương tràn ngập vui vẻ hạnh phúc, nhưng anh không biết nói thế nào để hình dùng.

Đồng Đồng yêu kiều tựa vào ngực anh, móng vuốt nhỏ nhẹ nhàng cọ sát ngực trần nơi áo ngủ mở rộng, tai mèo trên đầu khiến cằm Úy Ương ngưa ngứa, nhìn cô ngồi trong ngực mình, tai mèo, móng vuốt, đuôi mèo đầy đủ mọi thứ, giống như một con mèo thực sự, anh không kìm được mà cúi đầu hôn cô, đầu lưỡi lấp kín miệng Đồng Đồng, cho đến khi đôi mắt cô mê ly không nhận thức nổi bản thân mới buông ra.

Thật vất vả mới lấy lại tinh thần, thấy Úy Ương hai mắt sáng như đuốc nhìn mình chằm chằm, Đồng Đồng vô cùng xấu hổ, nhất là khi thử bò hai bước trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ hơn, nhỏ giọng hỏi: “Anh Úy Ương, anh có thích quà sinh nhật em tặng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.