Tuy tuổi ở kiếp trước của Đồng Đồng còn lớn hơn Úy Ương, nhưng cô vẫn luôn là nữ sinh thanh thuần.
Cô sống khá buông thả nhưng về phương diện thân thể vẫn mắc chút bệnh sạch sẽ trên tinh thần, kiếp trước, ở nước ngoài cô gặp được không ít người xuất sắc dễ nhìn, cô vốn là vật sáng, hoa đào đương nhiên không thể thiếu nhưng không hiểu vì sao, cho dù trong lòng muốn tống khứ lần đầu tiên nhưng chỉ cần đối phương tiếp cận muốn hôn cô, ngay cả quần áo cũng chưa cởi cô đều thấy ghê tởm, cuống quít chạy trốn, mặc kệ đối phương ưu tú khôi ngô thế nào.
Trước kia cô còn nghĩ bản thân lạnh nhạt, hiện tại mới hiểu được, căn bản là vì không đúng người cho nên mới không có cảm xúc.
Chỉ cần nghĩ đến việc mình sẽ thân mật với người đàn ông nào, cô cũng thấy ghê tởm, nhưng Úy Ương chạm vào cô thì ngoại trừ xấu hổ cô lại không thấy gì.
Tiếc là kiếp trước cô tỉnh ngộ quá muộn, nếu không thì đã chẳng vô cớ lỡ mất nhiều năm như vậy!
Nghĩ đến đây, Đồng Đồng cảm thấy tiếc nuối, nếu không phải Úy Ương mạnh mẽ tiến vào, nói không chừng ý thức của cô vẫn dừng lại ở kiếp trước.
“Ưm...” Đồng Đồng hoàn hồn, đôi mắt quyến rũ liếc Úy Ương một cái, “Hư hỏng... A ~~~”
Nói anh hư, anh lại dùng lực làm hại cô không thở nổi, chỉ có thể vùi mặt vào vai anh, Đồng Đồng sờ sờ bụng nhỏ, nơi đó đã nổi lên một khối hình trụ gì đó, không bằng phẳng, là anh đang ở trong cơ thể cô...
“Hư à? Vậy thì hư luôn vậy.” Úy Ương cười quỷ dị, anh luôn là người chính trực lãnh đạm, cả người nghiêm túc, chỉ có lúc này mới có thể toát ra sự tà ác mị hoặc không phù hợp với thân phận, Đồng Đồng càng thích anh như vậy, bình thường anh đẹp theo kiểu cấm dục, nhưng Úy Ương tà mị như vậy mới thật sự đẹp như Ma vương, khiến người ta không thể kiềm chế!
Người đàn ông hoàn mỹ như vậy, nếu có thể khiến anh giở trò xấu trên người mình, đó quả thực là Thượng đế ban ân!?:D
Đồng Đồng đỏ mặt si mê, lúc làm tình mà còn có thể si mê như vậy, cô cảm giác như mình đã bệnh nặng.
Cô không dám nhìn vào đôi mắt đen thâm thúy của Úy Ương, sợ sẽ bị cuốn lấy, chỉ có thể run rẩy ôm cổ anh, mở miệng cắn cắn vành tai anh, hòa quyện với hơi thở của anh, vừa cắn vừa thở hổn hển, lớn mật lại thẹn thùng nói: “Vậy anh chơi hư luôn cũng được... Dùng hết khả năng của anh.” Nghĩ nghĩ, cô lại bổ sung thêm một câu, “Nhưng không được để ngày mai bị người khác nhìn ra.”
Lời này không khác gì khiêu khích người đàn ông đang bị dục hỏa đốt người, Đồng Đồng kề tai nói nhỏ khiến anh giật mình, vành tai là nơi mẫn cảm nhất của anh, cô lại dám lấy ra đối phó, đúng là thiếu đòn.
Úy Ương vỗ nhẹ lên mông cô một cái, ấn thắt lưng cô xuống, cô gái mềm mại trong lòng chính là tình cảm chân thành của cả đời của anh, bây giờ cô mềm mại tựa vào anh, sao anh có thể không thỏa mãn và hưng phấn?
Úy Ương buông tay ra, bản thân bất động trong hang động chật hẹp non mềm, Đồng Đồng ngứa ngáy không nhịn nổi, thấy Úy Ương không có ý muốn cử động, cô liền vịn vai anh, chuyển động lên xuống tự tìm vui vẻ cho bản thân, hơn nữa tốc độ, góc độ đều do cô nắm giữ, như vậy cũng một loại lạc thú khác, cô vui vẻ nếm thử.
So với hoàn toàn bị động nằm dưới thân anh, Đồng Đồng cảm giác mình như nhân dân trong xã hội cũ được giải phóng...
Tuy nhiên, tư thế nào cũng có lợi có hại, làm một lúc cô sẽ không đủ sức, khiến cho động tác chậm lại, bên dưới lần nữa hư không khó chịu.
Đúng là hỏng bét, cô đã bị anh dạy dỗ thành dục nữ... Sau này phải làm sao?
“Anh Úy Ương ~~~” Đồng Đồng nũng nịu gọi, thuận tiện cử động một chút, cảm thụ khoái cảm từ anh.
“Anh, anh cử động đi!”
“Không phải em tự chơi rất vui sao?” Úy Ương quấn lấy môi cô, tay vân vê ngực cô, thấp giọng ẩn nhẫn hỏi.
Tuy anh rất muốn mạnh mẽ luân động nhưng cô khiêu khích như vậy, ngược lại khiến anh muốn trừng trị cô.
So sự nhẫn nại với Úy Ương, Đồng Đồng sao có thể là đối thủ của anh?
Cô lập tức biết sai, mềm giọng cầu xin tha thứ, nhưng Úy Ương vẫn lù lù bất động, cho dù cô cầu xin thế nào.
“Anh Úy Ương...” Thật sự rất khó chịu, trong mắt Đồng Đồng bắt đầu chậm rãi dâng lên nước mắt, giọng nói cũng mang theo tiếng nức nở, vừa giận vừa xấu hổ, giận vì anh trêu đùa mình, xấu hổ vì bản thân phải cầu tình người ta, rõ ràng anh đã ở ngay trong cô nhưng lại không có khoái cảm do anh mang đến.
“Không làm thì không làm nữa!” Đồng Đồng hậm hực, cũng không biết lấy sức lực ở đâu, lúc trước còn mềm như nước, bây giờ lại có thể ấn bả vai Úy Ương đứng lên, tiểu Úy Ương tách ra khỏi hang động ấm áp, phát ra tiếng vang rất nhỏ, Đồng Đồng chịu đựng sự hư không trong cơ thể, rất có cốt khí lấy khăn tắm một bên quấn lấy bản thân, không quay đầu lại mà đi vào phòng vệ sinh.
Xem ra là đã chọc cô xù lông, Úy Ương cười tủm tỉm, đưa tay giữ cô lại ── Đồng Đồng chưa đi xa đã lập tức bị kéo về, khăn tắm cũng bị ném xa một nghìn tám trăm dặm, cô đang muốn phát giận, Úy Ương đã trán kề trán với cô, dịu dàng nói: “Là lỗi của anh, đừng đi, anh muốn em.” Vừa nói vừa tách hai chân cô ra, tìm hang động nhỏ, từng chút từng chút đi vào.
Sự căng trướng quen thuộc khiến Đồng Đồng bật ra tiếng rên rỉ kiều mị, cô vốn muốn tức giận nhưng Úy Ương lại dỗ dành như thế, dùng cái gương mặt tuấn mỹ kia, còn cả giọng nói có thể khiến lỗ tai mang thai, sao cô có thể cầm giữ được?
Đồng Đồng trừng mắt với Úy Ương nhưng lại như câu dẫn, muốn bao nhiêu dụ hoặc liền có bấy nhiêu dụ hoặc, cơ thể bị anh tùy ý ra vào, miệng vẫn không quên yêu cầu: “Sau này không được bắt nạt em như vậy...”
“Không bắt nạt, không bắt nạt.” Úy Ương nâng mông cô, vuốt ve cánh hoa mềm mại, anh xoay người cô lại, bắt đầu dụ dỗ: “Cong mông lên, giống tư thế lần trước anh làm em vậy.”
Lần trước? Đồng Đồng nghĩ đến lần hoan ái lúc trước của hai người, lập tức đỏ bừng mặt vì xấu hổ, cô ngại ngùng cong mông, để nơi riêng tư hoàn toàn bại lộ trước mặt Úy Ương.
Đầu tiên là Úy Ương dùng tay thâm nhập, dưới thân đã vô cùng cứng rắn nhưng anh vẫn chịu đựng, “Nơi này vừa mềm vừa ướt, ngay cả tay anh mà cũng kẹp chặt nhanh như thế, muốn anh di chuyển sao? Em đúng là hư hỏng.” Nói xong anh liền vỗ nhẹ lên mông cô một cái, kích thích khiến toàn thân Đồng Đồng run lên, cô rầm rì, thiếu chút nữa lại tiết ra dịch yêu.
Úy Ương dùng tay trêu chọc đến khi cả người cô run rẩy sắp đạt cao trào thì mới ngừng lại, dục vọng tráng kiện dưới thân anh để ngay bên ngoài cô, phần eo anh vừa dùng sức liền đi vào toàn bộ, Đồng Đồng không chút sức lực gục trên giường.
Úy Ương không làm khó cô, anh nằm sấp trên lưng cô, hai tay nắm hai gò đào no đủ, hạ thân cũng không ngừng va chạm, Đồng Đồng mở miệng bật ra từng tiếng rên rỉ, vì không biết phải cắn gì mà hai tay cô nắm chặt drap giường, cuối cùng cô cắn góc chăn, khoái cảm tích lũy từ từng đợt va chạm phía sau.
Cơ bụng cứng rắn của Úy Ương đụng vào cánh mông mềm mại của cô, phát ra từng tiếng vang dội, trong phòng căn phòng tĩnh lặng càng có vẻ ái muội hơn.