Editor: Linh Đang
Người đàn ông kia buông cánh tay đang che miệng cô ra, thân thể vẫn đè nặng cô, thứ nóng bỏng cọ vào mông cô từ trên xuống dưới, cắn lỗ tai cô nói: “Làm sao vậy, bà xã bị dọa ngốc rồi?”
Động tác hạ lưu cùng giọng điệu quen thuộc kia, làm cho đến bây giờ Chu Dao vẫn còn chưa hoàn hồn, quả thực là đồ lưu manh kia, vừa rồi anh còn gọi điện thoại cho cô, xem ra biểu hiện kỳ quái của anh chính là bởi vì thấy cô, trách không được cô luôn cảm thấy có người cứ nhìn chằm chằm mình.
Sao anh lại tìm được cô thế, cô nói không gặp mặt thì anh cứ tìm lang thang không mục đích như vậy sao? Sao người đàn ông này lại ngốc như vậy, ngốc đến mức đáng yêu, ngốc đến mức làm cô cảm động.
Nhưng phương thức gặp mặt thế này cũng quá kinh khủng, vừa rồi Chu Dao thật sự bị dọa ngốc, hốc mắt tụ đầy nước mắt, thân thể vẫn khống không chế được mà phát run, đến môi cũng đang run rẩy không nói thành lời.
Thì ra không phải tội phạm cưỡng gian gì đó mà là tên lưu manh này, tâm trạng căng thẳng cũng được gỡ bỏ, bị anh chọc đến mức nổi giận như này, sau khi tỉnh hồn lại thì xoay người muốn thoát khỏi gông cùm xiềng xích của anh.
“Anh là ai? Mau thả tôi ra! Tôi sẽ báo cảnh sát!”
“Anh? Anh là ông xã của em! Dâm nữ mạnh miệng này!”
Ưỡn mông một cái chọc vào mông cô, hại anh tìm đến mức vất vả như vậy còn cãi bướng không thừa nhận!
“Tôi còn chưa kết hôn anh không phải là chồng của tôi! Buông tôi ra! Cứu mạng với!”
Chu Dao chết không thừa nhận, hô to lên hy vọng có người có thể nghe thấy, người đàn ông thối này dọa cô thành như này tốt nhất kêu cảnh sát tới bắt anh đi, hạ lưu đến mức giống một tên tội phạm cưỡng gian vậy!
“Ha ha, không thừa nhận? Vừa rồi còn gọi điện thoại cho em mà, gọi một lần nữa sẽ biết là có phải em hay không.”
Vừa rồi Chu Dao tới WC thì trên người không mang gì, cho nên mới không chiêu này của anh.
Trình Nghị gọi điện thoại thì mãi bên kia không có người nhận, mới biết được cô không mang di động.
“Cho anh xem bộ ngực no đủ của em một chút, sẽ biết em có phải là dâm nữ mà anh tìm không.”
Lật người cô qua đối mặt với nhau, một tay đè nặng thân thể không ngừng vặn vẹo của cô, một tay cường ngạnh xông vào bên trong quần áo của cô, đẩy áo ngực của cô lên trên, hai bầu ngực no đủ oánh nhuận, không có trói buộc sáng chói trong không khí, hai nhũ hoa cũng xinh xắn đứng thẳng.
Bầu ngực anh mơ ước đã lâu! Lớn như vậy trắng như vậy, cuối cùng cũng không cần phải sờ qua màn hình nữa, nâng hai thứ mềm mại lên vuốt ve, khó khăn lắm tay anh mới bao hết, quả nhiên xúc cảm trơn trượt mềm mại như trong tưởng tượng của anh.
“A……! Đồ lưu manh! Mau thả tôi ra!”
Trên cơ thể người đàn ông tản ra hơi thở mang mùi hormone nồng đậm, trộn lẫn với hương vị của thuốc lá, Chu Dao bị hương thơm xa lạ thuộc về anh này vây quanh, bị hun đến mức cả người choáng váng.
Bàn tay mang theo lửa nóng sờ lên bộ ngực của cô, cầm bên trái xoa nắn, nắm nhũ thịt khiến cho nhũ hoa đứng thẳng, bên cạnh nhũ hoa có một nốt ruồi đen nổi bật giữa nhũ thịt trắng nõn.
Quả thật là cô, còn có thể chống chế sao.
Chu Dao liều mạng vặn vẹo thân thể muốn che lại bộ ngực lõa lồ, lại chỉ có thể giống một con cá giãy phành phạch trốn thoát việc bị anh làm thịt, nhưng trốn cũng không thoát.
Nào có ai giống anh lần đầu tiên gặp mặt đã làm người ta sợ hãi, còn hạ lưu sờ bộ ngực của cô như vậy, thật là cái đồ lưu manh!
Trình Nghị cúi đầu cắn nhũ hoa xinh đẹp bại lộ trong không khí một cái, đầu lưỡi thô dày nhẹ sượt qua nốt ruồi đen kia.
“Bộ ngực lớn như vậy còn nói không phải, đến nốt ruồi đen kia cũng dâm đãng như vậy!”
Chu Dao nức nở lắc đầu, này người đàn ông thối này thật hạ lưu! Đồ lưu manh!
“Còn không thừa nhận sẽ lập tức cởi quần em, nhìn xem huyệt nhỏ có mỡ màng không, có phải dâm nữ mà anh muốn tìm hay không!”
Ánh mắt Trình Nghị rét lạnh, sắc mặt không vui, nếu cô vẫn chết không thừa nhận, anh cũng không ngại tử hình cô ngay tại chỗ, đâm cô đến mức cô chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu, nghĩ đến đó đã định kéo quần cô xuống, sợ tới mức Chu Dao vội vàng thừa nhận.
“Ô ô… Đồ lưu manh! Cút ngay đi!” diễn$%đânn#lê&quy3đôn^^
Con thỏ nóng nảy cũng vẫn sẽ cắn người, Chu Dao tức giận đẩy anh ra, che bộ ngực lại cúi đầu rơi nước mắt.
Trình Nghị thối lui một bước, tay chống cửa nhìn dâm nữ đang co rút lại trước mặt mình, xem ra vừa rồi thật sự làm cô sợ hãi, trong mắt tràn đầy nước mắt, vành mắt ửng hồng đáng thương vô tội, bộ dáng vừa bị người chà đạp.
Sờ soạng khuôn mặt cô, “Dâm nữ nhát gan, khóc cái gì.”
Chu Dao quay đầu né tránh tay anh, là ai thì cũng sẽ bị anh dọa có được không, còn nói cô nhát gan.
Thừa dịp anh buông lỏng Chu Dao định chạy thoát khỏi lồng ngực anh, lại bị anh bắt lấy khiêng trên bả vai, sợ tới mức cô thét chói tai, “A! Buông tôi ra!”
Người đàn ông này cao hơn mét tám, cao lớn giống như ngọn núi, bàn tay vững vàng đè mông nhỏ của cô xuống, cô không cảm nhận được xóc nảy cùng nguy hiểm một chút nào, Chu Dao ở trên vai anh cảm nhận được cảnh vật thay đổi từ trên xuống dưới.
Bị anh khiêng đến một chiếc xe tải Isuzu màu trắng, trắng trợn như một tên cường hào ác bá bắt nạt con gái nhà lành.
“Nhà em ở chỗ nào?”
Chu Dao định nói địa chỉ giả, bị anh liếc qua một cái dọa sợ, nói địa chỉ thật cho anh, lúc này mới nhớ tới vừa rồi hoảng loạn quên mất em họ còn ở nhà hàng, còn có đồ của cô nữa.
“Đồ của tôi còn ở nhà hàng, mở cửa để tôi đi xuống lấy.”
Mở cửa còn không phải mượn cơ hội chạy trốn sao, Trình Nghị đưa điện thoại cho cô, để cô gọi điện thoại nhờ người đưa tới.
Sau khi Chu Dao gọi điện thoại, em họ sốt ruột hỏi sao cô đi vào WC lâu như vậy mà còn chưa quay về, giải thích với em họ một lúc, bảo cậu mang đồ đến dưới lầu chỗ cô ở, người đàn ông kia ngồi ở một bên nhìn chằm chằm cô nói điện thoại.
Người đàn ông này hoàn toàn quên mất vừa rồi còn xem cậu là kẻ địch giả tưởng, cười nhạo cậu là con gà yếu đuối.
Sau khi cúp điện thoại thì đưa lại cho anh, không cẩn thận chạm vào bàn tay anh vươn tới, độ ấm lửa nóng làm lòng cô co rụt lại, hoảng loạn quay đầu đi làm bộ nghiêm túc nhìn phía trước.
—