Trình Nghị ngả vào gốc cây đa phơi nắng, thỉnh thoảng xung quanh có mấy con chó cái õng ẹo đi ngang qua, làm bộ lơ đãng liếc mắt đưa tình với anh.
Nhún vai liếc mắt, lại chán đến chết mà phe phẩy cái đuôi, nếu là trước đây có lẽ anh còn có thú tính tùy tiện bắt lấy một cô để trêu đùa, nhưng từ khi thấy chú chó cái mà trưởng thôn mang từ nước ngoài về, rốt cuộc những thứ quê mùa đó cũng làm anh chướng mắt.
Nhớ tới lúc anh cùng mấy anh em ngồi canh ở cửa nhà trưởng thôn, nhìn thấy con gái trưởng thôn dắt cô dạo quanh, cái đuôi nhỏ vung vung, mông nhỏ mềm mại dùng sức lắc.
Anh cào cào đất, dục hỏa khó nhịn sủa thành tiếng, thiếu chút nữa đã nhịn không được xông lên cưỡi lên lưng cô mà đâm vào huyệt nhỏ.
Lắc hông vẩy vẩy bùn, xx của anh trướng đến mức sắp nổ mạnh, thật muốn làm chó mẹ thanh thuần kia mà.
Đã vài ngày rồi cô không ra ngoài đi dạo.
Chu Dao nghe thấy một tiếng sủa đáng sợ thì quay đầu lại nhìn, phía dưới gốc cây đa có mấy chú chó đực hình thể cường tráng, trong đó có một chú chó săn màu lông đen nhánh có chút sọc vàng cường tráng nhất, đôi mắt hung ác của anh nhìn chằm chằm cô, răng nanh bén nhọn khủng bố, Chu Dao sợ tới mức chạy vội vài bước trốn đến bên cạnh chủ.
Chủ nhân dắt cô đi tới đi lui vài lần, đều có thể nhìn thấy anh ngồi xổm nơi đó nhìn cô, ánh mắt kia thật là đáng sợ, như muốn nuốt chửng cô vào bụng, những lần sau chủ nhân muốn dắt cô đi ra ngoài cô lại không chịu đi, sợ gặp lại con chó săn lớn kia.
Tuy rằng Chu Dao là chó ngoại quốc, nhưng cô cũng có thể nghe được tiếng của nơi này, bởi vì từ nhỏ cô đã được chủ nhân mua về nuôi.
Chủ nhân có vài chị em, các cô cũng có nuôi chó, nhưng đều là chó cỏ, chủ nhân thấy cô không chịu đi ra ngoài chơi sợ cô nhàm chán, để chị em mang chó của mình đến chơi đùa với cô.
Chu Dao chính là một chú chó xinh đẹp tốt tính, không cậy mình sinh ra ở nước ngoài, là một chú chó từ nước ngoài về mà kiêu ngạo, cô nhiệt tình tiếp đón những chú chó mà chị em của chủ nhân mang đến, lấy đồ chơi của chính mình ra cho họ chơi.
Cô cũng quen biết mấy người bạn tốt, hôm nay nghe thấy chú chó A Hoa nhà hàng xóm mặt đỏ hồng nói: “Cũng không biết Trình Nghị làm gì, mãi không để ý đến mình.”
Mấy người bạn khác nói: “Ha ha, không phải cậu thích anh ấy đấy chứ?”diễn@#đàn*8l3quys&đôn^^
Mặt A Hoa càng ngày càng đỏ ửng: “Ai mà không thích anh ấy chứ, anh ấy chính là chú chó đực cao lớn nhất uy mãnh đẹp trai nhất trong thôn chúng ta.”
Chu Dao hỏi: “Trình Nghị là chú chó nào?”
Có người bạn lập tức cướp lời: “Chính là anh chó săn cao lớn màu đen, người cường tráng nhất trong thôn í.”
Chu Dao nghĩ thầm, thì ra là anh, khinh thường chẹp miệng, anh đẹp trai chỗ nào chứ, còn không bằng một nửa của Jack, Jack là chó chăn cừu, vừa thân sĩ lại lễ phép, đâu có giống cái tên chó săn trắng trợn táo bạo nhìn cô như vậy.
A Hoa nhìn ra Chu Dao khinh thường: “Hơn nữa cái kia của anh ấy lớn nhất, mỗi lần đều có thể làm mình dục sinh dục tử, cuộc đời được anh làm một lần cũng đáng giá.”
Mấy người bạn khác nghe vậy cũng sôi nổi đồng ý, xuân tâm nhộn nhạo ôm mặt.
Giọng điệu A Hoa hơi mang theo sự thương tâm: “Nhưng mà anh ấy cũng rất kén chọn, mình đã bị anh ấy làm một lần, không phải chú chó cái nào anh cũng để vào mắt.”
Chu Dao vẫn khinh thường, nhớ tới ánh mắt anh mà đáy lòng nổi lên một hồi sợ hãi.
Lại qua một tháng, Chu Dao dần dần quên mất anh, chủ nhân lên tỉnh đã vài ngày chưa trở về, cô ở nhà buồn đến phát hoảng lại không có bạn bè chơi cùng, cuối cùng hôm nay cũng không kìm nén được, tự mình ra cửa tìm A Hoa chơi, nhà A Hoa ở ngay bên cạnh không xa lắm.dien%%đàn**3quys&đôn^6
Đến lúc cô đi về bị chú chó săn hung ác kia chặn đường, cô định chạy về bên nào anh sẽ ngăn ngay chỗ đó không cho cô đi.
Chu Dao chịu đựng sự sợ hãi trong lòng, lễ phép nói với anh: “Xin anh nhường một chút, tôi phải về nhà.”
Trình Nghị ngậm ngọn cỏ khô cà lơ phất phơ đứng ở trước mặt cô, chú chó cái này anh đợi cô một tháng cuối cùng cũng bắt được cô, lúc này làm sao dễ dàng để cô rời đi.
“Em gái này tên gọi là gì?”
Chu Dao bị cách xưng hô của anh làm cho tức giận đến mức mặt đỏ lên, quả nhiên chó cỏ ở nông thôn đều tương đối thô bỉ vô lễ: “Vị tiên sinh này, xin anh lễ phép chút gọi tôi là nữ sĩ có được không?”“Chó má! Có ngon thì nói tên của em, bằng không sẽ không cho em rời đi!”
Chu Dao quay đầu đi không thèm nhìn anh, bị anh chọc giận muốn ngất: “Tiên sinh, anh như này không phải hành động của người thân sĩ.”
Nói xong quay đầu định đi sang bên kia.
Trình Nghị lười phải làm bộ làm tịch nghiền ngẫm từng chữ một với cô, thân thể cao lớn lấp kín lối đi: “Ông đây coi trọng em x ạ.”
Chu Dao nghe thấy lời anh nói mà nhướn mi: “Tôi có bạn trai rồi.”
Trình Nghị hung ác trừng mắt nhìn cô: “Là thằng chó nào! Xem anh có giết chết nó không! Dám động đến chó mẹ của anh!”
Chu Dao chỉ cảm thấy tất cả giáo dưỡng lễ nghĩa của cô đều bị anh làm tức giận đến quên hết, hai tai dựng thẳng lên: “Anh có thể nói chuyện văn nhã chút không?”
Anh thò đầu lại, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô, mắt lộ ra tia sáng hung ác như loài sói, nhe răng trợn mắt gầm nhẹ, hơi phun ra từ mũi thổi tới lông của cô, miệng gần đụng tới miệng cô.
Chu Dao không biết vì sao anh lại đột nhiên như vậy, sợ tới mức rụt đầu trốn ra sau, tránh khỏi cái miệng đang tiến tới của anh.
Nơi xa truyền đến giọng nói của chủ nhân: “Dao Dao, em ở nơi đó làm gì? Mau trở lại.” dien$đàn*l3quy&đôn^^
Chu Dao vội vàng cúi đầu chạy tới chỗ chủ nhân mấy ngày không gặp, quay đầu lại nhìn anh một cái, anh đứng ở nơi đó nhìn chăm chú vào cô, cái mũi phun ra hơi mỏng, đầu lưỡi lớn thò ra liếm quanh miệng một vòng.
Trình Nghị ảo não một chút, fu**! Thật mẹ nó đáng tiếc, thiếu chút nữa là có thể hôn được cái miệng của chú chó cái nhỏ bé này rồi.