Sổ Tay Về Cửa Hàng Nhang Đèn Tử Đằng

Chương 71: Chương 71: Chiếc Nhẫn – 3




CHƯƠNG 71: CHIẾC NHẪN – 3

Cho tới khi đêm đã khuya, tôi mới nghe được âm thanh chìa khóa cắm vào ổ. Tiếng bước chân quen thuộc bước vào phòng, trong bóng đêm vang lên tiếng quần áo ma sát. Có lẽ anh họ đang lấy quần áo chuẩn bị đi tắm.

Trái tim tôi đập như trống dồn, mở miệng định gọi anh họ, lại chợt ngửi thấy một mùi hương.

Áo khoác của anh họ vắt lên chiếc ghế dựa ngay đầu giường, tôi có thể ngửi thấy rất rõ ràng một hương thơm lạ lùng từ chiếc áo khoác đó tản ra. Mùi không quá nồng, trong bóng đêm nhè nhẹ tỏa hương.

Là nước hoa sao? Anh họ làm bác sĩ nên tuyệt đối sẽ không sử dụng nước hoa, do đó ắt hẳn mùi hương này là vương lại từ người khác. Vừa nghĩ tới chuyện ban nãy anh ấy ở bên một cô gái khác, lòng tôi liền đau nhói.

Tôi cố gắng đè nén để không gọi to tên anh, hốc mắt nóng rát, trong lòng vô cùng khó chịu. Anh họ tắm xong thì mở đèn bàn lên, tôi nhanh chóng nhắm mắt giả bộ ngủ, rồi lại nhịn không được mà hé mắt nhìn lén anh.

Anh họ cầm di động ngồi dưới ánh đèn nhắn tin, khóe miệng gợi lên thành một độ cong xinh đẹp. Khuôn mặt tuấn dật dưới ánh đèn trở nên vô cùng nhu hòa, cả người anh tản ra khí tức ôn nhu, chính là loại khí tức vẫn luôn khiến tôi cảm thấy an tâm. Thế nhưng bây giờ sự ôn nhu này không còn dành riêng cho tôi nữa, mà là cho cô gái anh đang nhắn tin kia.

Tôi biết trước kia anh họ cũng từng có vài cô bạn gái. Nhưng sau đó lại chia tay vì nhiều nguyên nhân khác nhau. Cũng vì công việc của bác sĩ ngoại khoa bận rộn quá mà.

Có lẽ bọn họ sẽ chia tay sớm thôi. Tuy là suy nghĩ này có chút xấu xa, nhưng tôi không có cách nào kềm chế bản thân mình được.

Sau khi nhắn tin xong, anh họ có chút không nỡ mà đặt di động xuống. Lúc anh ấy giơ tay lên, tôi nhìn thấy trên ngón trỏ tay trái anh có đeo một chiếc nhẫn. Bởi vì là bác sĩ ngoại khoa, anh cũng không có thói quen đeo bất kỳ thứ đồ trang sức nào, thế mà hiện giờ trên ngón tay lại mang một chiếc nhẫn, thật sự làm tôi quá đỗi kinh ngạc.

Mà điều càng khiến tôi thêm khiếp sợ chính là, anh ấy lại cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên chiếc nhẫn một cái, thầm thì một câu. Tuy rằng rất khẽ, nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy. Chỉ là một câu rất đơn giản, nhưng lại chan chứa biết bao tình cảm.

Trong lòng tôi nghẹn ứ như muốn nổ tung, cái mũi chua xót khó chịu, tôi nhắm chặt mắt lại, nhưng vẫn có thứ chất lỏng nào đó trào ra khỏi khóe mắt.

Tôi cảm thấy một bên giường lõm xuống, anh họ vươn tay xoa xoa trán tôi. Ngón tay thon dài dịu dàng vuốt ve mái tóc tôi, lại trượt xuống bên gò má hôm nay bị đánh, anh dùng ngón cái lau đi giọt nước mắt vừa lăn xuống.

“Xin lỗi, Tiểu Đằng…” Anh họ nhẹ nhàng thở dài, sau đó xoay người ngủ.

Rất nhanh liền truyền đến tiếng hít thở đều đều của anh, mà tôi lại trằn trọc cả đêm, chẳng thể ngủ được.

Hôm sau tôi mang đôi mắt gấu trúc mà ngồi ăn điểm tâm. Anh họ còn rất quan tâm mà hỏi mặt tôi còn đau không, “Rất xin lỗi, là do ngày hôm qua anh nóng nảy quá. Không biết đó là người giúp việc em mới thuê.”

“A?”

Tôi vốn có thuê ai đâu chứ. Anh họ lại nói tiếp: “Sau đó một người trong đó gọi điện giải thích rõ ràng cho anh. Nếu thuê người giúp việc, mở tiệc chúc mừng thì cũng đúng thôi. Nhưng em không biết uống rượu thì đừng uống chứ, lại đi say xỉn thế kia. Hại bọn anh lo lắng cả đêm.”

Chắc là Nha gọi điện cho anh ấy đi. Chỉ có Nha mới có chỉ số thông minh cao như vậy, tôi vốn không còn trông chờ gì vào con gà mập kia rồi. Nếu mà là nó thì dám còn bịa ra thứ vớ vẩn gì nữa lắm…

“… Nếu có lần sau, hừ hừ, chắc em biết hậu quả rồi nhỉ?” Anh họ vươn tay nhéo nhéo mặt tôi, nụ cười lạnh đầy tính uy hiếp này khá là đáng sợ, tôi liền gật đầu lia lịa.

“Mai mốt em không dám nữa!”

Lúc anh họ rút tay về, tôi nhìn thấy chiếc nhẫn đeo trên ngón trỏ của anh. Chiếc nhẫn làm từ bạch ngọc, ôn nhuận trong suốt, còn phản chiếu chút ánh hồng. Không hiểu vì sao, tôi cảm thấy chiếc nhẫn này rất chướng mắt. Đàn ông mà mang loại nhẫn bạch ngọc này thật rất không phù hợp.

“Anh họ, chiếc nhẫn này là ai tặng vậy? Không vướng víu khi làm việc sao?”

Anh họ cười cười, cầm áo khoác và cặp công sở đi lướt qua tôi, còn lấy tay vò vò đầu tôi, “Thằng quỷ nhỏ này, lo nhiều quá nhỉ?”

Nhìn theo bóng dáng anh vừa hát khẽ vừa nhanh nhẹn bước ra khỏi cửa, tôi cảm thấy lòng mình chơi vơi. Có lẽ tôi nên dọn đến ở trong cửa hàng luôn, cứ như vậy mà cùng sống dưới một mái hiên thì thật sự rất khổ sở. Sau này, nếu anh họ cưới vợ rồi, cuối cùng thì tôi cũng sẽ phải dọn đi, thôi thì dọn trễ không bằng dọn sớm luôn cho xong.

Tôi nói việc này với bác cả, người sau mang theo vẻ âu lo trong mắt.

“Thật sự không sao chứ? Không phải Tiểu Đằng đã quen ở đây rồi sao?”

“Không sao đâu ạ. Bên kia cũng có người chăm sóc cho con mà.”

Bác cả vẫn còn chút lo lắng, yêu cầu tôi mỗi tuần ít nhất phải về ăn cơm một lần. Loại yêu cầu này đương nhiên không thành vấn đề, chẳng qua, nếu mai này anh họ cưới vợ rồi, như vậy thì bữa cơm có lẽ sẽ khiến tôi khó chịu lắm.

Mày nhất định sẽ quen thôi, Đỗ Tử Đằng. Tôi không ngừng tự thôi miên bản thân, dù cho không có anh họ bên cạnh, tôi cũng có thể sống tốt, không thể cứ mãi tham luyến sự ôn nhu của anh vậy được.

Ngày hôm nay không cần đến trường, tôi đem vật dụng cá nhân dọn vào cửa hàng. Vừa đến ngõ nhỏ liền phát hiện có rất nhiều khách hàng đứng trước cửa. Trước kia việc làm ăn cũng rất tốt, nhưng mà dù sao cũng là cửa hàng nhang đèn, nên chưa bao giờ có cảnh tượng đông như trẩy hội thế này.

“Xin mọi người xếp hàng… Oa Đừng sờ bậy chứ…”

Từ xa đã nghe được giọng nói của Hử, đầy đau khổ và bất đắc dĩ, còn mang theo chút ngượng ngùng. Nó bị rất nhiều khách hàng vây quanh, có mấy cô gái trẻ hưng phấn hét chói tai ‘Anh đẹp trai nhìn qua đây’ ‘Anh đẹp trai chụp hình với em’ linh tinh. Vô số tim hồng bắn tứ tung, nhưng không chỉ phát ra từ mấy thiếu nữ, mà còn có mấy bà nội trợ, mấy bác gái và lão bà…

Lúc nó trông thấy tôi, đôi mắt liền ửng đỏ, đột phá vòng vây toàn người là người mà nhào về phía tôi.

“Đằng Đằng!”

Nhìn thấy bộ dạng thừa nước đục thả câu của nó, tôi lập tức né người sang bên, khiến nó ngã nhào ra đất.

“Đằng Đằng… Ôi…” Con ngươi xanh lơ của nó rưng rưng nước mắt, đáng thương hề hề mà nhìn tôi. Mà điều này đương nhiên khiến mấy khách nữ kia chú ý đến.

Hâm mộ, ghen tị, manh (?), hưng phấn (?), chờ mong, đủ loại ánh mắt bắn qua đây, tôi cảm thấy mình nên hành động ngay lập tức mới được.

Tôi nâng Hử dậy rồi phủi phủi bụi trên người nó, người sau dường như được sủng mà kinh, cứ nhìn tôi trân trân.

Sau khi chỉnh lý ổn thỏa cho Hử, tôi bình tĩnh thi lễ với mấy quý cô quý bà, “Chào các vị, hoan nghênh đã đến cửa hàng chúng tôi. Hôm nay cửa hàng có hoạt động thúc đẩy tiêu thụ, hễ người nào mua sản phẩm tại cửa hàng, đều có cơ hội giao lưu tiếp xúc chụp ảnh với linh vật của cửa hàng…”

Lúc tôi dùng tay ra hiệu giới thiệu Hử là linh vật, mấy khách hàng lập tức vọt vào cửa tiệm bắt đầu chọn mua hàng. Bất kể là giấy tiền vàng bạc hay là nhang đèn, tất cả đều bị tranh mua hết.

Tôi đứng sau quầy thu tiền muốn rụng cả tay, không thể không bảo Nha giúp đỡ. Kết quả khách hàng vây quanh quầy tính tiền càng nhiều thêm. Thậm chí còn có khách hàng nam hỏi số điện thoại của Nha nữa chứ.

Thế giới này quả nhiên là rất – không – bình – thường!

Bận rộn đến giữa trưa, rốt cuộc cũng xong việc. Tôi ngồi phịch trên sofa, mệt đến mức không muốn động đậy. Hôm nay quả thực quá chấn động rồi, không thể tưởng tượng được là cửa hàng cho người chết lại bị người sống càn quét dữ dội như thế.

Hử biến trở lại thành gà mập chui vào góc ngồi khóc rấm rức, xem ra là khiếp hãi quá rồi. Trên đám lông màu trắng còn vương đầy vết son môi, quả nhiên là quá mức ‘hung mãnh’ mà.

Tôi nhớ lời sư phụ dặn, vẫn là đừng bắt nạt nó quá mức. Tôi tới ôm lấy nó, vuốt vuốt lông, “Đừng khóc, mấy cô ấy thích mày nên mới làm vậy mà.”

Đôi mắt trong veo như đá quý trào ra một giọt nước mắt thật to, nó khóc đến cả người run rẩy, khiến lòng tôi dâng tràn cảm giác tội lỗi. “Được rồi, là tại tao không tốt.”

Thế nhưng gà mập khóc càng dữ dội hơn, nước mắt thấm ướt quần áo tôi. Đang lúc chân tay tôi luống cuống không biết làm sao, Nha bưng một dĩa mì lạnh đặt trên bàn trà.

Gà mập lập tức ngừng khóc, dồn hết sự chú ý lên cái dĩa kia, nhanh chóng lăn tới ăn nhiệt tình.

Đầu tôi nổ đầy chữ thập, thì ra công sức tôi an ủi và giải thích còn không bằng một dĩa mì lạnh. Tôi nắm lấy hai chân gà mập, chổng ngược nó lên.

“Người ngợm con gà này bẩn quá, phải đem đi tắm thôi.” Tôi cố ý lộ ra biểu tình tà ác, “Nha, chuẩn bị nước sôi, lần này có thể dễ dàng lột lông nó ra rồi.”

Gà mập cảm nhận được nguy hiểm, mắt trừng thật to, liều mạng huơ cánh giãy dụa. Nha đứng bên cạnh bỏ thêm một câu, “Muốn làm gà hấp muối hay gà luộc?” Tôi thật sự quá bội phục nó khi mà có thể giữ vẻ mặt nghiêm túc như vậy để đùa giỡn.

Hử bùm một cái biến thành hình người, sống chết ôm chặt thắt lưng tôi không buông.

“Đằng Đằng! Đừng ăn tôi mà… 555… Tôi sai rồi… Ngài muốn phạt tôi làm cái gì cũng được hết…”

Cả một buổi chiều tôi bắt đầu dạy nó làm mấy việc, kể cả việc phụ giúp chế tạo các loại tiền giấy và nhang. Còn cho nó xem mấy phim tình cảm, để nó học tập khả năng hấp dẫn nữ giới. Dù sao thì khuôn mặt trắng trẻo này cũng không thể để không được, chỉ cần nó đứng trước cửa cười một cái, nhất định có thể đem đến nhiều tài lộc hơn nữa.

Nha là một tên cực kỳ nghiêm túc cẩn thận, nó còn thật sự đi đun một nồi nước sôi. Nhìn nồi nước sôi kia, Hử đang ầm ĩ đòi ăn bữa trà chiều cũng lập tức im re, tiếp tục liều mạng chăm chỉ học tập.

Có Nha giúp đỡ, tôi cũng hiểu biết hơn về cái cửa hàng này. Lúc trước ông nội chế tạo rất nhiều mặt hàng khác nhau, kho hàng ở sân sau tôi cũng chưa từng mở ra. Nhờ có Nha giúp một tay mà chúng tôi bắt đầu quét dọn lại. Dọn dẹp càng nhiều thì tôi càng phát hiện, thật ra chúng tôi hoàn toàn không hiểu gì về ông nội cả.

Tôi cứ như vậy mà cư ngụ trong cửa hàng, tay nghề bếp núc của Nha không hề thua kém gì Tử Dạ cả, việc nhà nó đều biết làm, hơn nữa còn vô cùng cẩn thận, quan tâm chăm sóc tôi từ những chi tiết nhỏ nhặt nhất. Sư phụ quả nhiên là thế ngoại cao nhân mà, đúng như ông ấy dự tính, tôi rốt cuộc cũng có được một thức thần biết giặt quần áo nấu cơm rồi.

Song thỉnh thoảng vào những lúc cô quạnh, tôi vẫn nhớ tới anh họ, tôi hoàn toàn không có cách nào buông được anh, chỉ có thể để thứ tình cảm này tự phai nhạt đi theo thời gian.

Tiết Mẫn và Lâm Lâm lần lượt xuất viện. Lâm Lâm không nhớ gì về chuyện ngày hôm đó cả, rõ ràng là đã bị xóa ký ức rồi. Tiết Mẫn lại tới tìm tôi. Đem một cái hộp gỗ giao vào tay tôi.

“Tôi và Lý Tuấn Dật cùng nhau lên sân thượng gom góp lại, đây là toàn bộ.”

Tôi mở hộp phát hiện bên trong là một cây bút lông bằng ngọc. Bút lông bị gãy ở khúc giữa, gần như vỡ vụn. Trên cán bút còn có thể lờ mờ nhìn thấy hai chữ ‘Viêm Quân’.

“Đây là… lớp trưởng?” Thật ra Viêm Quân cũng không phải là lớp trưởng, chẳng qua tôi đã quen kêu như vậy, trong nhất thời cũng chưa đổi được. Thì ra nguyên hình của nó là một cây bút lông.

Đối với việc nó rời đi, lòng tôi dù sao vẫn thấy nó rất mạnh mẽ và may mắn, cảm thấy nó vẫn có khả năng trở về, dù sao nó cũng không phải là con người. Thế nhưng, bây giờ xem ra khả năng đó quá nhỏ. Tôi nhớ tới Mặc Ngọc – chủ ao Cửu Hương, còn có Liêu Nha ở ngôi đền dưới lòng đất kia, và mấy tinh linh vì bảo vệ con người mà không tiếc đánh cược với tính mạng của mình, thế nhưng con người lại không hề hay biết.

Chẳng qua nếu quan sát kỹ thì sẽ phát hiện, tuy rằng bút lông đã vỡ vụn, nhưng cho dù là mảnh vụn nhỏ nhất cũng được thu gom đầy đủ. Hai người họ nhất định là mất rất nhiều thời gian để tìm kiếm, dùng nhíp cẩn thận mà nhặt nhạnh từng mảnh từng mảnh. Cho dù chỉ là trong một thời gian ngắn ngủi, nhưng tình cảm với Viêm Quân đã khắc sâu trong lòng bọn họ.

Tiết Mẫn nói là trong một lần tình cờ, cô ấy tìm được cái hộp này trên nóc giá sách phòng hiệu trưởng. Chiếc hộp phủ đầy bụi, sau khi mở ra liền nghe được thanh âm của Viêm Quân.

“Viêm Quân hy vọng có thể trở lại bên cạnh vị đại nhân kia, thỉnh cầu cô hãy giao ta cho ngài ấy.”

Nhìn thấy trên cây bút có khắc ba đường ngang đơn giản, đó là ký hiệu của sư phụ. Tôi gật gật đầu, “Tôi nhất định làm được.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: vốn định triển khai một câu chuyện để kể về việc đã xảy ra, còn có mục đích của thanh niên tóc trắng trước kia. Chẳng qua, câu chuyện này khá ngắn, thôi cứ nói ở đây là được rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.