CHƯƠNG 50: CỘNG SINH – 7
Đêm hôm ấy tôi gọi điện nhờ lão Trương tới đây. Có lẽ vì giọng tôi mang theo lo lắng cùng tiếng nghẹn ngào nức nở, hắn liền lập tức chạy tới. Hắn dùng một nhành liễu thấm nước sạch quét qua một lần trong phòng, lại đốt bùa cho tôi và anh họ uống, rồi còn bày trận pháp gì đó, sau đó lại đặt một cái bể cá thủy tinh chứa nước muối ở trước cửa nhà, nói nếu thấy nước đục thì nhất định phải thay nước.
“Đừng lo lắng, thứ kia đã rút lui rồi. Cậu làm rất tốt!” Trước khi đi lão Trương còn cười cười sờ đầu tôi.
“Cám ơn anh. Nhưng tôi cũng đâu có làm được gì.”
Tôi đem việc xảy ra kể cho lão Trương nghe. Người sau khá là kinh ngạc, “Cậu niệm lại đoạn chú ngữ kia lần nữa xem.”
Kết quả bây giờ tôi lại không nhớ rõ, chỉ có thể niệm sơ sơ được một chút, vậy mà lúc ấy dưới tình huống gấp gáp lại niệm được rất trôi chảy.
“Bất Động Minh Vương hàng ma chú, cậu chỉ dùng di động đánh thứ kia liền khiến nó rút lui?” Thấy tôi gật gật đầu, lão Trương như quả bóng xì hơi, vỗ vỗ tôi, “Yên tâm đi, không có gì đâu. Lần sau nó tới nữa thì lại niệm chú này rồi dùng vật gì đó mà đánh nó.”
Lão Trương nói đó là Chân Ngôn, còn Lục Tự Đại Minh chú mà anh họ tôi niệm thì tượng trưng cho hết thảy sự từ bi của chư vị Bồ Tát, có hiệu quả xua đuổi và tinh lọc ma chướng. Dùng để đối phó ma quỷ còn được, chứ dùng trên thứ kia lại không có tác dụng mấy. Bất Động Minh Vương hàng ma chú có thể đánh bại được thiên ma và quỷ thần, nhưng hiệu quả còn phải xem khả năng của người niệm chú, còn phải dùng pháp khí để phối hợp tấn công.
“Không hổ là chế sư, chọn đại một thứ đồ vật cũng có thể xem như pháp bảo.”
Cũng không phải là chọn đại, Nokia không hổ là pháp bảo phòng thân nha, dùng sức để đánh để đập vậy mà cũng không sứt mẻ miếng nào. (Tiếng trời: Cậu bị mấy cái quảng cáo tẩy não rồi…)
Đêm đó tôi mơ thấy ông nội. Quả nhiên là ông vẫn không yên lòng mà báo mộng về. Ông dẫn tôi vào trong cửa tiệm, nhưng lại không nói gì cả. Ở trong mộng ông cười rất hiền từ, tôi lại chỉ có thể hắc tuyến đầy đầu.
Ông nội… Ông rốt cuộc là muốn nói lên điều gì? Con cũng đâu phải con giun trong bụng ông, làm sao mà đoán được nha.
Ngày hôm sau lúc ăn sáng, anh họ không thức dậy nổi. Tôi vừa sờ trán anh, liền phát hiện anh sốt rất cao. Bác gái gọi điện xin nghỉ giúp anh, còn cho anh uống thuốc. Qua buổi trưa mà cơn sốt vẫn không lui, chúng tôi lập tức đưa anh đi bệnh viện.
Hiện giờ cũng không phải mùa bệnh cảm sốt, bác sĩ nói triệu chứng bệnh của anh họ có chút kỳ lạ. Cứ sốt cao không lui như thế này sẽ rất nguy hiểm, yêu cầu phải nằm viện để quan sát.
Dù sao thì tôi vẫn cảm thấy việc này có liên quan tới chuyện tối qua, gọi điện thoại cho lão Trương lại không nối máy được, đành gọi Phong Lôi Tốn. Người sau sau khi nghe tôi miêu tả xong liền đề nghị tôi tìm Tô Cẩm Ngôn.
“Năng lực Tô Cẩm Ngôn không tồi, cậu ta có thể tìm được nguyên nhân.”
Quả nhiên khả năng của Tô Cẩm Ngôn rất không tầm thường. Cậu ta vừa tới đây xem tình huống anh họ xong liền nói có thể là anh bị mất phách.
Một người có ba hồn bảy phách, mất hồn thì sẽ trở nên giống đứa bé lần trước, mà mất phách thì phải xem tình huống. Thất lạc Phách Cùng thì sẽ sinh bệnh. Thất lạc Phách Lực thì sẽ dễ bị quỷ nhập vào người.
Mệnh hồn gồm có ba phách: phách cùng, phách khí và phách lực.
“Vậy phải làm sao?” Tôi đã gần như mất hết bình tĩnh rồi, trong lòng như bị xoắn vặn lại, cực kỳ khó chịu.
“Có thể triệu hồi về, đừng lo. Trước tiên uống nước bùa để ổn định tình huống của anh ấy đã. Vấn đề ở đây là nếu phách anh ấy bị thứ kia mang đi rồi, thì phải tìm được hang ổ của nó mới được. Thế nhưng quân đội đã nhúng tay vào chuyện này, khu vực dưới lòng đất kia cũng bị cấm ra vào.”
Nghe Tô Cẩm Ngôn nói xong, tim tôi như cũng dần nguội lạnh. Người sau có lẽ cũng không đành lòng nhìn bộ dạng tôi như thế này, nói vài câu an ủi.
“Tớ sẽ nói với chú Hai về việc này. Ông ấy đang đàm phán cùng quân đội.” Lần này người dẫn đầu công hội chính là chú Hai của Tô Cẩm Ngôn.
“Thứ kia… rốt cuộc là cái gì?” Cái bàn tay màu đen kia, vì sao lại muốn bắt phách anh họ đi? Nó không chỉ ăn thịt người thôi sao? Nó cũng câu đi hồn phách của Trần Tịch, quả thật không thể hiểu nổi.
“Chúng tớ còn đang điều tra nguồn gốc và lai lịch của nó. Bây giờ có thể nói nó nhất định không phải yêu quái, mà là ma.” Tô Cẩm Ngôn thở dài thật sâu, lẩm bẩm: “Ma tộc xâm lấn, đã hơn 40 năm chưa từng có chuyện gì xảy ra. Quả nhiên kết giới mà tượng sư đại nhân thiết lập đã yếu đi rồi sao?”
Có lẽ nhìn thấy tôi tò mò, người sau liền thay đổi biểu tình, dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn tôi, “Cậu ngàn vạn lần cũng không được hành động thiếu suy nghĩ, nó cực kỳ nguy hiểm. Không phải thứ chúng ta đối phó được đâu.”
Rốt cuộc tôi cũng không đáp lời Tô Cẩm Ngôn, loại chuyện mặc kệ sống chết của anh họ tôi không làm được. Anh ấy là người rất quan trọng với tôi, nếu được, tôi thật sự muốn người nằm trên giường là tôi chứ không phải anh họ.
Rời khỏi bệnh viện, tôi không biết tiếp theo mình phải làm gì. Nhưng tôi lại không muốn về nhà bác cả, nên trong lúc không để ý, tôi đã về đến cửa tiệm. Đơn hàng dồn đống, thậm chí còn có thư phàn nàn của khách hàng, thế nhưng tôi cũng không có tâm trạng đi giải quyết.
Tôi ôm gối ngồi trên sofa, dư quang chiều tà len lỏi qua tranh long bằng gỗ mà in bóng trên đất, trông như những bậc thang bằng ánh sáng. Trong mộng ông nội đưa tôi đến cửa tiệm rốt cuộc là muốn nói điều gì với tôi chứ.
Tôi mơ hồ nghe được có tiếng động rất khẽ trong thư phòng của ông nội trên lầu hai, hình như là tiếng sách rơi xuống đất. Hiện giờ tôi khá là mẫn cảm với mấy âm thanh khẽ khàng như thế này. Tôi cầm Nokia đi lên lầu hai, cửa thư phòng vẫn khép chặt.
Tôi mở cửa ra liền phát hiện cửa sổ không có đóng lại, gió thổi vào lật tung mấy trang giấy của một quyển sách nằm trên đất. Vừa rồi quyển sách này rơi khỏi giá sách sao? Tôi xoay người nhặt nó lên.
Vừa lúc quyển sách đang mở tới trang có ghi chép về một loại thuật tìm hồn. Chữ phồn thể có chút khó hiểu, nhưng tôi vẫn rất nghiêm túc mà xem mấy lần. Đó là loại bùa phép tìm kiếm hồn phách có quan hệ huyết thống, chuyên dùng cho những người muốn chiêu hồn nhưng lại không thể chiêu được.
Tôi quyết định thử một chút, cho dù có gặp nguy hiểm cũng nhất định phải tìm được phách cho anh họ.
Trước giờ tý (23h tới 1h sáng), tôi đã chuẩn bị tốt tất cả các thứ. Đồ vật cần dùng tôi đều đem nhét vào ba lô để sang một bên. Thời cơ đã tới, tôi ngồi vào trung tâm trận pháp đã vẽ trên đất. Niệm chú ngữ viết trên sách, cắt ngón tay, lấy máu quệt vào trên lá bùa có viết ngày sinh tháng đẻ của anh họ, rồi cầm nhang đốt cháy lá bùa.
Trong miệng tôi niệm tên anh họ, tay thì đốt nhang. Khói trắng lượn lờ bay lên rồi tản ra trong bóng đêm. Tôi rất lo mình sẽ thất bại, nên vẫn cứ nhìn chằm chằm đám khói trắng, cho tới khi chúng biến thành một đường thẳng tắp bay ra cửa tiệm.
Tôi đeo ba lô lên lưng, khóa lại cửa tiệm, trong tay cầm một cây nhang, đi theo phương hướng làn khói trắng dẫn dắt. Tại giao lộ khói tách ra hai phía, một chỉ hướng bệnh viện, một thì chỉ về phía công trường tàu điện ngầm.
Quả nhiên là bị thứ kia câu đi sao? Tôi không chút do dự mà chạy theo đám khói đang bay về phía công trường. Nhang chỉ cháy một canh giờ, nếu không nhanh lên thì lúc nhang cháy hết sẽ không thể tìm được phách anh họ nữa.
Bên ngoài lối vào của công trường quả nhiên có một cái biển cấm ra vào, ngay cả phòng trọ của công nhân cũng không sáng đèn, có lẽ đã tạm thời chuyển qua ở nơi khác. Toàn bộ công trường yên tĩnh đến đáng sợ. Bên ngoài có người đi tuần tra, tôi thừa lúc người nọ đi khỏi thì liền nhanh chóng chui vào.
Lối vào vốn dĩ được đèn đuốc thắp sáng trưng nay chỉ còn một mảnh tối đen, tôi bật đèn pin lên, đi theo làn khói trắng vào sâu bên trong đường hầm. Khói bay vào cái hang lần trước. Tôi hơi do dự, nhưng cuối cùng ý nghĩ cứu được anh họ vẫn chiến thắng nỗi sợ hãi.
Cái hang kia giống như từng bị người ta lục soát qua, hang nhỏ cũng bị đánh thành hang to. Có thể là do mấy quân nhân làm. Làn khói bay thành một đường thẳng tắp, chỉ vào một cái hang nhỏ trong đó.
Tôi lấy đèn pin đeo vào cổ, đem nhang vắt lên vành tai. Hang rất nhỏ, tôi chỉ có thể lần mò đi tới, ngay cả xoay người cũng không thể. Nếu lúc này bàn tay ma quỷ kia đột nhiên xuất hiện, tôi chắc chắn không thể tránh được, chỉ có thể chờ chết.
Lúc đó cũng không biết tôi lấy dũng khí ở đâu ra, dù thế nào cũng chỉ biết chạy nhanh theo làn khói để tìm phách anh họ trước khi nhang tắt, hoàn toàn không nghĩ ngợi gì nhiều. Không biết đi bao lâu, rốt cuộc tôi cũng ra khỏi cái hang nhỏ chật hẹp kia, nhìn đến cái hang trước mặt, tôi rốt cuộc cũng có thể đứng thẳng mà đi. Hai bên vách hang được đào thành mấy cái nhà hầm, trên cửa còn khắc hoa văn rất đẹp. Nhìn qua cánh cửa mở rộng, tôi có thể thấy được bên trong là một phòng khách với đầy đủ vật dụng.
nhà hầm: khu vực cao nguyên Hoàng Thổ ở Tây Bắc, Trung Quốc, người ta đào những cái hang ở vách núi đá để ở gọi là nhà hầm.
Hoa văn điêu khắc và đồ trang trí đều lấy lương thực làm chủ đề, ngũ cốc, rau dưa, trái cây, cũng có không ít hình vẽ mấy con chuột đang kéo theo rất nhiều đồ ăn. Thậm chí trên một cái ao nào đó còn có pho tượng chuột Jerry đang chọc ghẹo mèo Tom nữa, cực kỳ sinh động thú vị. Đáng tiếc có không ít thứ đã sụp đổ hoặc hư hao.
Nơi đây là thành phố nơi mấy con chuột sinh sống sao?
Ánh đèn pin lia qua, rọi đến một vật màu đen đang lướt nhanh qua. Đáy lòng tôi lạnh lẽo, thứ kia đã đến.
Tiếng trườn bò sột soạt càng ngày càng nhiều, như thủy triều mà bủa vây xung quanh, chầm chậm tới gần tôi. Tôi nắm chặt Nokia bắt đầu niệm Bất Động Minh Vương hàng ma chú. Lúc trước tôi đã nhờ lão Trương viết phiên âm ra giấy, lại còn luyện đọc nhiều lần, bây giờ đã có thể tụng được rất lưu loát.
Tôi giơ di động đánh xuống cái bàn tay đã bò đến bên chân, bàn tay liền phát ra tiếng thét gào, lộ ra cái miệng tròn, trong cái miệng đầy răng phun ra một thứ chất lỏng ghê tởm.
Ánh hào quang vàng rực chiếu sáng bốn phía, tôi phát hiện mặt đất lổn nhổn đầy mấy thứ bàn tay màu đen này. Chúng mang theo móng vuốt bén nhọn, nhưng lại không có cơ thể, song trên cổ tay của mấy bàn tay dẫn đầu thì lại nối với một sợi dây mảnh màu đen thông vào tận sâu bên trong khu vực tối tăm kia.
Phải mau rời khỏi nơi này mới được. Sau khi kiên trì đánh lui mấy con, tôi chạy như điên dọc theo quảng trường. Tiếng động sột soạt phía sau vang lên không dứt. Thậm chí ngay trên vách tường đá cũng xuất hiện thanh âm này. Đột nhiên có một bàn tay từ trên rơi xuống, đáp ngay trên vai tôi.
“Á–” Tôi không nhịn được mà hét to, cuống quít định hất nó ra. Kết quả tôi bị nó cắn một cái vào cổ tay, di động cũng rơi xuống đất.
“Nam mô tất để…” Tôi lớn tiếng đọc chú ngữ, sau đó không chút nghĩ ngợi liền cắn lên cái bàn tay kia, nó phát ra tiếng kêu thảm thiết, buông tôi ra rồi rơi xuống đất. Tôi cảm thấy trong miệng toàn là mùi bùn đất, còn một thứ mùi hôi thối khiến người ta kinh tởm, tôi liền không nhịn được mà nôn một trận.
Quá hối hận vì đi cắn thứ kia, tôi không biết mình có bị ngộ độc thức ăn không đây. Tôi cố gắng không nghĩ nhiều, tiếp tục chạy như điên. Chỗ nào có tiếng sột soạt ít hơn thì tôi chạy trốn tới chỗ đó, trong lúc vô tình lại chạy tới một cái đền thờ bằng đá.
Phía trước là một quảng trường rất lớn, ở giữa có một cái miếu nhỏ đã sụp đổ. Trước miếu là hai con sư tử bằng đá đang ngồi, trong đó có một con đã bị hư hại. Thế nhưng, nơi này vậy mà không thấy được một bàn tay quỷ nào, thật là kỳ quái.
Tôi trốn ra phía sau sư tử đá, phát hiện mấy bàn tay quỷ đó như thủy triều mà ùn ùn vây quanh quảng trường. Lúc tôi đang tìm đường chạy trốn, đột nhiên nghe được có người quát lớn: “Tà ma lớn mật, lại dám tự tiện xông vào nơi này, đừng trách vì sao tao lại diệt sạch chúng mày.”