Sổ Tay Về Cửa Hàng Nhang Đèn Tử Đằng

Chương 52: Chương 52: Cộng Sinh – 9




CHƯƠNG 52: CỘNG SINH – 9

“Oa” Trong nháy mắt tôi liền xù lông, Phong Lôi Tốn giơ ngang trường kiếm ngăn lại Trọng Hoa, Tô Cẩm Ngôn cũng che ở phía trước tôi, vẻ mặt đề phòng mà nhìn chằm chằm hắn.

Trọng Hoa nhìn cái tay chụp hụt, cong cong khóe miệng, cố tình bước lên trước một bước, “Mấy thằng quỷ nhỏ, các người nghĩ là có thể đánh lại tôi sao?”

Tôi có thể nhận thấy cơ bắp trên lưng Phong Lôi Tốn căng ra, cực kỳ căng thẳng. Mà sắc mặt Tô Cẩm Ngôn cũng không tốt. Nếu mà đánh nhau, bọn họ hoàn toàn không phải đối thủ của hắn.

Tôi mở miệng nói: “Tôi báo cảnh sát rồi, anh đừng có quấy rối tôi nữa, cảnh sát sẽ bắt anh vào tù. Tôi có người quen trong cục đó.”

Nhưng không hiểu vì sao, mấy tên quân nhân đó nghe xong, liền cười lên ha hả.

“Lão Đại, nếu anh mà bị vào tù vì tội quấy rối tình – dục, chắc chị hai cười đến chết mất.” Quân nhân lưu manh không chút nể nang mà trêu chọc cấp trên của mình.

“Nhưng mà cảnh sát không thể định tội hắn đâu, nhiều nhất cũng chỉ có thể đưa về đội ngũ để xử lý thôi.” Một quân nhân khác có khuôn mặt trẻ con nín cười nói.

“Nếu đã báo cảnh sát rồi…” Trọng Hoa vuốt cằm, nhìn tôi cười tà, “Vậy không bằng làm chuyện nghiêm trọng thêm chút nữa, ví dụ như…”

“Oa” Tôi lập tức lùi ra xa, “Tôi tuyệt đối không đưa quần lót cho anh đâu!”

Lời vừa nói ra lập tức dẫn đến một trận cười vang. Ngay cả khuôn mặt Tô Cẩm Ngôn cũng có chút vặn vẹo, tôi thật muốn đào một cái hố to rồi chôn mình xuống luôn.

“A? Thì ra lão Đại không chỉ đồng tính luyến ái, luyến đồng, mà còn nghiện quần lót nữa, anh thật mạnh đó nha.” Quân nhân lưu manh tiếp tục chém gió.

“Nếu lão Đại thích quần lót, người ta bằng lòng cho anh nha. Hình gà con, hình voi đều có hết nha.” Quân nhân mặt trẻ con phun ra một câu tuyên bố long trời lở đất.

“Không. Tôi chỉ muốn của em ấy.”

Bị người nào đó vạch mặt chỉ tên, tôi không có vui vẻ chút nào hết. Tô Cẩm Ngôn quăng cho tôi một ánh mắt tự cầu phúc đi. Phong Lôi Tốn thì càng thêm chắc chắn tôi là thằng ngu. Gì vậy chứ, tôi cũng đâu muốn bị quấy rối đâu.

Quân nhân mang theo ba tiểu quỷ hình như vừa đi dò đường, bây giờ trở lại bắt gặp những người khác đang cười hết sức vui vẻ, hắn liền lộ ra vẻ mặt không hiểu mô tê gì.

“Đội trưởng, đằng trước có lối ra. Nên để mấy đứa nhóc này rời khỏi trước đi, mấy thứ kia đột nhiên nổ tung cả rồi.”

May là vẫn có một người còn khá là bình thường. Mà dù sao tôi cũng cảm thấy quân nhân tên A Thư này lúc cười lên có vẻ khá giống người kia, không phải là họ hàng gì chứ.

Đám quân nhân dẫn chúng tôi đi một đoạn. Tôi hỏi bọn Tô Cẩm Ngôn vì sao lại tới đây. Người sau đáp: “Phong Lôi Tốn nói chắc chắn cậu sẽ chạy tới, cho nên…”

Phong Lôi Tốn liền oán trách, “Không phải! Rõ ràng là cậu lo lắng nên khăng khăng đòi tới. Tôi chỉ là khó chịu vì bị chú mắng là vô dụng thôi.”

Sau khi bọn họ tiến vào không lâu đã bị đám quân nhân tóm được, rồi lại gặp phải một đống tay quỷ, chạy trốn tới vách đá bên kia lại phát hiện đó là đường cụt, may là tôi mở cửa cứu họ ra.

Hai người bắt đầu cãi nhau, đem nguyên nhân tới nơi này đổ thừa sang đối phương. Trong lòng tôi cảm thấy rất ấm áp, lôi kéo tay hai người, liên tục nói cám ơn. Bây giờ ngoại trừ nói được câu này thì tôi hoàn toàn không biết làm sao để diễn đạt tâm trạng mình lúc này nữa.

Đi đến một ngã ba, A Thư nói lối ra ở phía trước cách nơi này không xa. Những quân nhân khác thì đi xuống dưới lòng đất. Tôi kể lại mọi chuyện đã thấy lúc trước cho họ nghe. Vừa rồi rõ ràng còn bị truy đuổi khắp chốn, hiện giờ lại muốn đi vào chịu chết sao?

Tuy rằng rất không muốn, nhưng tôi vẫn gọi Trọng Hoa lại, “Mấy người đánh không lại nó đâu! Vẫn nên xin thêm quân tiếp viện đi.”

“Anh bạn nhỏ, ở đây là tất cả thành viên của chúng tôi rồi. Nếu xin thêm quân chắc phải tìm đến trung ương luôn.” Không đợi Trọng Hoa mở miệng, quân nhân mặt trẻ con đã giành nói trước.

Nhân số cũng hơi bị ít đó, còn chưa đến mười người nữa. “Vậy … chúng tôi cũng giúp!”

“Ngu ngốc! Bọn tôi là dân chuyên nghiệp. Mấy thằng quỷ nhỏ vướng chân vướng tay biến mau!” Lời của quân nhân lưu mang lại khiến Phong Lôi Tốn rất bất mãn.

Tôi dùng ánh mắt khẩn cầu mà nhìn Trọng Hoa. Người sau vươn tay. Tôi theo phản xạ có điều kiện mà lùi về sau, lại phát hiện hắn chỉ vươn tay sờ đầu tôi.

“Vì em, tôi bằng lòng bị ngộ độc thực phẩm.” (tiếng trời: Thổ lộ đây sao?)

“…”

Nhìn đám người kia biến mất trong bóng tối, Tô Cẩm Ngôn kéo kéo tôi, “Đi thôi.” Chúng tôi đi được một đoạn đường, đường hầm vậy mà lại liên thông với cống thoát nước.

Dưới chân là nước bẩn tanh hôi, tôi cố nhịn xuống sự ghê tởm mà lội trong nước đi về phía trước. Phong Lôi Tốn dẫn đầu chợt dừng lại, keng một tiếng mà rút ra trường kiếm.

“Đi mau!”

Còn chưa rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tôi đã bị Tô Cẩm Ngôn kéo về một hướng khác mà chạy. Phía sau là tiếng nước rào rào, tựa như có một bầy đông đảo thứ gì đó đang từ dưới nước trào ra. Phong Lôi Tốn niệm chú văn, vung kiếm chém lên mấy thứ kia phát ra thanh âm xoẹt xoẹt. Tiếng kêu thảm thiết cùng mùi tanh hôi quyện vào nhau, thật khiến người ta đầu váng mắt hoa.

Tiếng nước phía sau cũng không yếu đi, ngược lại càng gần thêm, Tô Cẩm Ngôn đẩy tôi về phía trước, “Đi! Đến công hội tìm chú Hai của tớ…”

Tô Cẩm Ngôn rút từ sau thắt lưng ra một khẩu súng, bắn liên tục lên mặt nước. Thần côn cũng xài súng hả? Không đúng, cậu ta tàng trữ súng ống là phạm pháp đó.

Tôi cũng không dám nghĩ nhiều, cố sống cố chết mà chạy. Cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng trên đỉnh đầu. Từ nơi này bò ra ngoài, tôi phát hiện đó là một cái miệng cống thoát nước không được đậy lại, bên ngoài chính là đường lớn.

Còn chưa tới bình minh, trên đường không có một bóng người. Tôi cố sức bò lên miệng cống thoát nước, đột nhiên cảm thấy chân tê rần, có một sức mạnh rất lớn đang kéo chân tôi.

“Không!”

Chẳng lẽ phải thất bại trong gang tấc vậy sao? Tôi muốn đem bọn người anh họ trở về, còn muốn tìm người trên mặt đất xuống cứu những người đang anh dũng chiến đấu dưới kia…

Tôi cắn chặt răng, sống chết bấu víu miệng cống, còn tay kia thì với ra mặt đường, lại phát hiện hoàn toàn không có chỗ nào để tôi nắm lấy, năm đầu ngón tay tôi rách bươm, trên mặt đất là từng vệt máu kéo dài.

Tôi cuối cùng cũng biết những dấu tay máu bên hồ ngầm là từ đâu mà tới. Đó là do người bị kéo vào nơi đó không cam lòng mà giãy dụa nên để vương lại vết máu. Tôi nhất định không thể để cho nhiều người nữa phải hy sinh.

Tôi liều mạng vươn tay muốn níu lấy bất cứ thứ gì có thể, tay vừa đụng tới một thứ liền nắm chặt lại. Lúc tôi hoàn hồn mới nhận ra đó là chân của một người.

Tầm mắt bị mồ hôi và nước mắt khiến cho mơ mơ hồ hồ, bộ dạng hiện tại của tôi hẳn là cực kỳ nhếch nhác, còn chui từ dưới đất lên, chắn chắn sẽ dọa người ta nhảy dựng. Nhưng bây giờ tôi cũng chỉ có thể cố gắng cầu cứu người nọ thôi.

“Cứu… cứu tôi…”

“Uhm huh…”

Người nọ phát ra thanh âm mơ hồ không rõ, đập vào mặt tôi là một mùi rượu nồng nặc. Không phải là một con ma men chứ, tôi tuyệt vọng nghĩ thầm.

Tôi cảm thấy có gì đó bò lên lưng, hai chân cũng ngày càng nặng nề, thậm chí mấy thứ kia còn bò đến trên đầu tôi, tay tôi đã gần như không còn sức để níu giữ nữa. Tôi nhìn thấy từ phía sau có vô số bàn tay quỷ vươn ra, hơn nữa chúng còn rất lớn.

Lòng tôi bị nỗi sợ lấp đầy, nhưng bây giờ vẫn chưa thể buông tay được. Ít nhất cũng phải để bọn anh họ được bình an vô sự.

“Lấy ba lô đi đi… Xin ngài…” Chỉ cần hắn đem ba lô đi, tôi liền buông tay.

Thế nhưng đối phương vẫn không cử động, tôi còn định thúc giục, liền bị phun xuống một ngụm rượu. Trong nháy mắt thứ tôi nghĩ đến chính là: May là chỉ bị phun rượu, mà không phải bị ói lên người.

“Cháy!”

Phừng một tiếng lửa liền bùng lên, tay quỷ trên người tôi kêu gào thảm thiết, còn có âm thanh xèo xèo khi bị đốt cháy. Thế nhưng tôi hoàn toàn không cảm thấy nóng, mặc dù rõ ràng là lửa đang cháy trên người tôi.

Thân thể nhẹ hẫng, cả người được ôm lên. Tôi quay đầu nhìn mấy bàn tay quỷ vừa rồi còn nằm trên người tôi giờ đã bị lửa thiêu rụi thành tro.

“Cám ơn ngài…” Tôi không biết đối phương làm sao đốt lên được ngọn lửa này, tóm lại phải cám ơn người ta. Tôi vừa ngẩng đầu liền đối diện một đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng, mang theo men say. Hắn rõ ràng là không tỉnh táo, hoàn toàn mơ mơ hồ hồ.

“Long… long đại nhân?” Tôi giật mình hô to tên đối phương.

Ông ta đúng là Long Chấn Kiền, ông ấy chậc một tiếng: “Lãng phí một ngụm rượu ngon…”

Nhìn ông ta một tay ôm bầu rượu, quần áo lộn xộn, trên cổ áo toàn dấu son môi, trên người bốc ra một mùi hỗn hợp của nước hoa và rượu. Bộ người này mới bước ra từ quán bar hay câu lạc bộ đêm nào sao?

Hình tượng vĩ đại trong lòng tôi xây đắp nên giờ đã hoàn toàn vỡ nát. Người này thật sự là cái vị tượng sư Long Chấn Kiền khiến tam giới đều phải nhún nhường ba phần mà đám yêu quái và Phong Lôi Tốn vẫn luôn nhắc tới sao? Lần đầu tiên tôi phát hiện cái từ ‘danh bất hư truyền’ này cũng có lúc bị dùng sai.

Bây giờ cũng không phải lúc thất vọng, quan trọng nhất là phải tìm được người tới giúp đỡ. “Có thể cho tôi mượn di động không?” Chỉ cần gọi điện được cho Phong Khinh Vân…

“Gà thủ là gà gì?”

Di động: 手机 [shǒu jī] gà thủ: 手鸡 [shǒu jī]

CMN! Người này nhất định là còn chưa tỉnh rượu! Quên đi, tự tôi đi tìm điện thoại là được. May là ba lô vẫn còn đây, hẳn là có thể tìm được buồng điện thoại công cộng.

Vừa định bảo đối phương thả tôi xuống, phía sau lại truyền đến tiếng động sột soạt, quay đầu lại vừa nhìn, tôi đã thấy một đám bàn tay đen trào ra khỏi miệng cống thoát nước. Trông chúng y như mấy con gián to tướng, cực kỳ ghê tởm.

“Chạy mau!” Chuyện vừa rồi vẫn còn khiến tôi sợ hãi, nên không tự chủ được mà nắm chặt lấy quần áo đối phương.

Thế nhưng ông chú này cũng không thèm nhúc nhích chút nào, hoàn toàn không quan tâm đến sự ghê gớm của lũ tay quỷ kia, chỉ cúi đầu nhìn chúng nó, nhíu mày, “Côn trùng?”

“Xin ông chạy mau đi!”

Mắt thấy bàn tay dẫn đầu kia đã đi tới mũi giày của ông chú, tôi sốt ruột đến độ xoay mòng mòng. Ông ấy lại nâng chân lên, giẫm một cước lên cái tay quỷ kia. ‘Tay’ phát ra tiếng kêu sắc nhọn, hóa thành một làn khói đen.

“Tôi ghét bọn côn trùng…”

Ông chú thấp giọng thầm thì, đem bình sứ cầm trong tay vứt xuống đất, phát ra âm thanh rơi vỡ loảng xoảng. Rượu và mảnh sứ vỡ vẩy hết vào đám bàn tay quỷ, ông ấy búng ngón tay một cái, trong nháy mắt một ngọn lửa hừng hực từ bình rượu vỡ bùng lên. Ngọn lửa như thể có sự sống, cắn nuốt toàn bộ tay quỷ, còn chui vào miệng cống thoát nước, phía dưới liền không ngừng truyền ra tiếng gào thét thảm thiết.

Thì ra ông chú ma men này lợi hại đến vậy nha. Có ông ấy thì nhất định có thể cứu được bọn Tô Cẩm Ngôn rồi.

“Xin nhờ ông, bạn tôi còn ở bên dưới. Xin ông cứu bọn họ với! Hoặc tìm công hội đến đây cũng được.”

Ông chú cũng không trả lời mà còn hỏi lại, “Chỗ này là đâu?”

Tôi thật sự rất gấp, thế nhưng cũng đành trả lời ông ấy, “Chỗ này là đường XX.” Xung quanh đều được vây lại để thi công xây dựng tàu điện ngầm.

“Đám chuột nhà họ Khôi đang làm gì? Sao lại để lũ côn trùng lộng hành.” Ông ấy dùng lực mà dậm dậm chân, cất lên cái giọng khàn khàn hô to: “Này, thổ địa! Ra đây cho tôi!”

Một mình ông ấy đứng trên đường lớn mà kêu to, say xỉn cũng có mức độ dùm chứ. ==||| May là giờ này trên đường không có ai, nếu không chắc xấu hổ chết.

Sau khi ông ấy kêu to, đột nhiên có một người xuất hiện trước mắt tôi, cứ như là ảo thuật vậy. Người nọ còn mặc áo ngủ, rất rõ ràng là đang trong giấc ngủ ngon lành mà vội vàng bò dậy. Lảo đảo đi đến trước mặt ông chú kia.

“Long đại nhân! Không biết Long đại nhân giá lâm, tiểu nhân không thể tiếp đón từ xa được.”

“Đám chuột nhà họ Khôi đâu? Tôi nhớ rõ đây là địa bàn nhà chúng mà.” Ông ấy cứ như đại gia mà ngồi lên thềm đá ven đường. Tôi vốn định nhảy xuống đất, nhưng ông ấy lại ôm chặt không cho tôi động đậy.

“Khôi Thử… Hắn dọn đi rồi.” Thổ địa do do dự dự mãi mới chịu nói ra.

“Dọn đi?”

“Bị chính phủ bắt chuyển đi.”

Nghe được giọng điệu bất đắc dĩ của thổ địa tôi rất muốn cười to, thế nhưng nghĩ đến Tử Nhi, đáy lòng lại không ngừng thổn thức. Loài người phát triển và mở rộng nền văn minh của mình, nhưng lại đi xua đuổi những sinh linh khác.

“Phải không?” Ông chú gãi gãi mái đầu rối tung của mình, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Xem ra có chuyện rắc rối rồi đây.” Rồi nói với thổ địa: “Quên đi, ông lui ra đi.”

Ông chú đứng lên phủi phủi bụi trên người, “Nhóc con dẫn đường, dù sao thì việc này cũng phải có người xử lý.” Rốt cuộc ông ấy chịu đi cứu người rồi sao? Tôi lập tức chỉ vào miệng cống thoát nước, “Xuống bằng đường đó.”

Vừa đi vài bước tôi liền nghe được phía sau truyền đến mấy tiếng xôn xao nho nhỏ, tựa như có rất nhiều âm thanh đang truyền đạt tin tức.

【Long đại nhân trở lại 】

【Cuối cùng ông ấy cũng đồng ý trở lại 】

【Tốt quá rồi, mau nói cho mấy khu khác… 】

Có thể nghe thấy được những thanh âm đó đều mang theo vui sướng, thế nhưng lúc tôi xoay lại nhìn thì chỉ thấy một ngã tư đường tối om, không có bất kỳ thứ gì.

+++

“Vì em, tôi bằng lòng bị ngộ độc thực phẩm.” Chòy oy, con t(r)ym tui ôm ngực thở dốc

Chương sau hơi bị hoành tráng nha Sư đồ nhà chúng nó dễ thương lắm nha Phấn khích dễ sợ luôn ấy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.