CHƯƠNG 58: CÙNG GỐC CỘI – 2
“Lâm – Binh – Đấu – Giả – Giai – Sổ – Tổ – Tiền – Hàng.” Hai tay kết ấn, tôi niệm to Cửu Tự Chân Ngôn.
Tôi từng xem qua Cửu Tự Chân Ngôn trong hoạt hình rất nhiều lần, nhưng sử dụng ngoài đời thật thì lại khác. Xuất xứ từ 《Bão Phác Tử Nội Thiên · Đăng Thiệp 》 của Cát Hồng thời Đông Tấn, nếu niệm chú này thường xuyên thì có thể loại trừ hết thảy mọi tà ác. Thế nhưng lúc rơi vào tay Nhật Bản thì nửa câu sau lại bị sao chép lầm thành ‘Giai – Trận – Liệt – Tại – Tiền’.
Cửu Tự Chân Ngôn: ver Nhật nhá, sao giống Naruto qá
cuu tu chan ngon
Mỗi chữ đều có một kết ấn khác nhau, lúc trước tôi cũng tốn không ít thời gian để học. Bất quá hiệu quả vẫn rất tốt, đủ để khiến mấy con quỷ không quá mạnh phải tạm thời lui tán. Con quỷ nằm bò trên cánh cửa quả thật rút lui rất nhanh, máu me trên đất cũng biến mất.
“A? Tiểu Đằng vậy mà không sợ, thiệt đáng tiếc a…” Giọng nói của Trần Tịch vang lên phía sau lưng. Tôi quay đầu liền nhìn thấy tổ ba thiếu niên trong công hội đang đứng ở trước cửa.
Trần Tịch đừng có bình tĩnh như vậy được không, nơi này dù sao cũng là WC nam đó. ==
Nhìn cô ấy nghênh ngang bước vào, tôi có hơi nghi ngờ có khi nào mình đi nhầm WC rồi không. Ba người này đều mặc đồng phục mùa hè của trường học, nhưng tôi nhớ là Phong Lôi Tốn và Tô Cẩm Ngôn cùng tuổi với tôi mà, hiện giờ họ hẳn là đang học năm nhất đại học chứ.
“Các cậu muốn trải nghiệm lại cảm giác đau khổ của năm lớp 12 một lần nữa sao?”
“Ngu ngốc!” Phong Lôi Tốn đập một cái lên gáy tôi, “Chỉ có đồ ngu mới muốn trải nghiệm lại cái chuỗi ngày còn kinh khủng hơn địa ngục này!”
“Cậu mới ngu, cả nhà cậu mới là đồ ngu!”
Tôi nghe thấy Trần Tịch và Tô Cẩm Ngôn đứng bên cạnh cười trộm, đột nhiên cảm thấy có chút đau thương. Cãi nhau cùng cái loại bất lương như Phong Lôi Tốn quả nhiên sẽ hạ thấp IQ mà.
“Tiểu Đằng muốn học lại ở trường này sao? Rất biết chọn trường đó.”
Thần toán quả nhiên nói chuyện rất xuôi tai. Không đúng, nhớ tới chuyện vừa rồi sao tôi lại thấy câu này dù sao cũng mang theo ý trêu chọc nha.
“Vậy đúng là trường học này có lệ quỷ sao?” Tổ ba người thiếu niên của công hội mà ở nơi nào thì chắc chắn 90% rằng nơi đó có mấy con quỷ rất khó giải quyết.
“Hơn nữa còn rất mạnh đó.” Trần Tịch cố ý nhìn nhìn tôi, lại cười hì hì. Cái gì chứ, tôi không thèm sợ đâu.
“Vậy vừa rồi là Phong Lôi Tốn thất bại mới khiến cho cố chủ nhảy lầu sao?”
“Cậu mới thất bại! Tôi chỉ là đến muộn một bước…”
“Hẹn với mấy em gái sao không thấy cậu đến muộn nhỉ.” Tô Cẩm Ngôn rất lạnh lùng rất nhẹ nhàng mà phun ra một câu, xen lẫn ai oán.
“Tô Cẩm Ngôn, cậu muốn đánh nhau hả?”
Trần Tịch kéo tôi qua, dùng giọng khe khẽ mà cả hai đều có thể nghe thấy nói rằng, “Đừng để ý họ liếc mắt đưa tình, chúng ta đi bàn vấn đề chính.”
“Cậu nói ai liếc mắt đưa tình?” Hai người đồng thời thẹn quá hóa giận.
Tôi nghe Trần Tịch giới thiệu tình huống trường này, đúng là quá dữ dội, nhưng không phải là nói đến ma quỷ. Từ khai giảng tới nay đã có năm học sinh tử vong, thêm người hôm nay nữa là sáu. Toàn bộ đều là tự sát, hơn nữa đều chết trong trường học. Người chết đa phần là học sinh lớp 12, cảnh sát cũng điều tra nhưng không phát hiện điều gì khả nghi, cho nên quy về nguyên nhân là do áp lực học tập hoặc thất bại trong tình cảm này nọ.
Bên trường học cũng có người chống lưng, cho nên mấy phương tiện truyền thông chỉ đăng tin có học sinh tử vong chứ vẫn chưa công bố tên trường học. Chẳng qua trên mạng đã xuất hiện không ít lời đồn đãi, chết nhiều người như vậy đương nhiên là không tầm thường, sớm hay muộn thì tin tức cũng sẽ lộ ra. Bên trường học cũng đang chịu áp lực, nên đành nhờ vả công hội mau chóng tra tìm nguyên nhân và giải quyết vụ việc.
“Có thể là phương pháp dạy học có vấn đề không?” Cũng có mấy loại phương pháp giáo dục cực kỳ ‘tàn nhẫn’, khiến cho học sinh phải chịu áp lực quá lớn mà tự sát.
“Trường học này có lịch sử lâu đời, vẫn luôn xem giáo dục là gốc rễ, năm nay cũng không sửa chữa chế độ giáo dục, mà trước kia thì cũng rất ít khi gặp phải loại chuyện này.”
Sau khi nghe Tô Cẩm Ngôn nói xong, tôi dùng ngón tay chỉ chỉ gian WC có quỷ kia. Người sau tiếp tục nói: “Vị kia là người chết thứ hai, vốn là đau khổ vì tình nên cắt cổ tay tự sát, thế nhưng sau khi cắt xong lại sợ hãi muốn chạy ra kêu cứu, ai ngờ không cẩn thận mà té đập đầu, cứ như vậy đổ máu quá nhiều mà chết.”
“…” Thì ra là một con quỷ xui xẻo.
“Trước khi tìm ra sự thật, Tiểu Đằng tốt nhất vẫn là đừng nên tới trường.” Biết Trần Tịch nói vậy là muốn tốt cho tôi, nhưng mà bây giờ tôi cũng học được vài phương pháp phòng thân rồi, hẳn là không có việc gì đâu.
“Tớ đã học được khá nhiều thứ từ sư phụ, lần này tớ cũng muốn giúp.” Lúc trước ba người họ đều từng giúp đỡ tôi, hiện giờ tôi cũng muốn báo đáp. Hơn nữa tình huống trong lớp cũng rất kỳ lạ, khiến tôi không thể nào yên tâm.
Nghe tôi nói vậy, Trần Tịch cũng không khuyên tôi nữa. Ba người chia ra vào ba lớp khác nhau, Tô Cẩm Ngôn và Phong Lôi Tốn vào lớp một và lớp hai của khối 12, còn Trần Tịch thì vào khối 11. Tôi vừa nghe được một lượng tin tức rất lớn từ họ, nên nhất thời đầu óc còn chưa thể xử lý được hết.
Bình thường trong Mãnh quỷ trường học luôn có mấy tên không biết sống chết, không chơi trò bút tiên gọi hồn thì cũng đi chọc phá ác quỷ linh tinh. Hoặc là tự sát rồi hóa thành oán linh chết không nhắm mắt vân vân… Chẳng qua vụ án tự sát liên hoàn lần này cũng không giống vậy.
Người chết thứ nhất chính là cô em vừa rồi tôi nhìn thấy trong lớp học, là thắt cổ tự tử trong phòng học. Còn cái chết của người thứ ba thì có chút ly kỳ, chính là chết vào lúc đang chơi trò gọi hồn.
Bọn họ chơi trò gọi hồn đều không phải là gọi bút tiên hay điệp tiên, mà là ở trong phòng tối, bốn người đứng ở bốn góc phòng, một người trong đó đi tới vỗ bả vai người phía trước, người nọ lại tiếp tục đi về phía trước vỗ bả vai người trước mặt. Cứ như vậy, chơi một lúc thì sẽ phát hiện là có nhiều thêm một người.
“Nhưng sau khi bọn họ bật đèn lại thấy thiếu một người. Người bạn học mất tích kia được phát hiện chết ở phòng học lầu một, là đập đầu vào tường mà chết, sau khi nghiệm thi thì kết quả là người đó đã chết từ lúc bắt đầu trò chơi. Thế nhưng ba người còn lại cứ khăng khăng nói là cho đến lúc bật đèn thì đều có đủ bốn người chơi.”
Lúc kể chuyện Trần Tịch vẫn luôn bày ra vẻ mặt âm trầm, kể đến đoạn cao trào còn chêm vào một nụ cười âm hiểm. Tôi thật không hiểu vì sao con gái lại cứ thích kể mấy chuyện ma quỷ thế này cơ chứ. (tiếng trời: Vì cô ấy muốn dọa cậu.)
Người chết thứ tư là một nữ sinh, uống thuốc độc tự sát tại phòng ngủ. Chẳng qua điều kỳ lạ là cô ấy không có đau khổ vì tình, cũng chẳng có áp lực học tập. Bạn cùng phòng đều nói là thần kinh cô ấy có vấn đề.
Người thứ năm thì cầm dao tự đâm vào người, tôi thật không hiểu vì sao nam sinh kia lại nghĩ không thông mà đi học hỏi cách tự sát của Nhật Bản thế không biết. Người thứ sáu chính là bạn học nam trong lớp tôi. Hôm nay hắn không đến trường, thế nhưng tôi cũng từng gặp qua hắn rồi, chính là cái tên được gọi là anh Cửu chuyên đi bắt nạt người kia. Dù thế nào tôi cũng cảm thấy loại người như vậy chỉ có bị tâm thần mới đi tự sát.
Ngoại trừ cái người chơi gọi hồn kia, mấy người khác nhìn không giống như là bị ma quỷ quấy phá, trái lại phương thức tự sát cũng không giống nhau, đều có thể tổng hợp lại thành bách khoa toàn thư nha.
Lúc tôi còn đang nghe Trần Tịch ba hoa chích chòe, lại phát hiện ánh mắt Tô Cẩm Ngôn vẫn luôn đặt trên người tôi, thấp thoáng bên dưới cặp kính kia chính là đôi mắt sắc bén khác hẳn với người thường, bị cậu ta nhìn như vậy tôi thấy có hơi rờn rợn.
Tôi hỏi cậu ta rốt cuộc là đang nhìn gì? Người sau thu lại ánh mắt, đẩy đẩy mắt kính.
“Thật ra ngoại trừ ủy thác của trường học, tớ còn lén nhận ủy thác của một bạn học. Vị bạn học đó là do khách quen của tớ giới thiệu tới. Lúc trước khi khai giảng, lớp trưởng tổ chức một buổi dọn dẹp vệ sinh cho cả lớp. Sau khi chấm dứt, bạn học kia phát hiện trong lớp có thêm một người. Nhưng cô ấy cũng không biết là nhiều thêm người nào. Cho tới khi khai giảng, tất cả mọi người không ai cảm thấy kỳ quái, cũng không có nhắc tới người dư ra kia. Ngay cả cô bạn kia cũng không biết có phải mình lầm rồi hay không.”
“Vị bạn học này đến nay cũng không dám đến trường.” Tô Cẩm Ngôn nhìn tôi nói: “Tiểu Đằng, trên danh sách học sinh lúc nhập học của lớp cậu thật ra chỉ có 40 học sinh.”
Vừa nghe xong câu này lòng tôi liền không nhịn được mà cảm thấy rét run. Mã số học sinh của tôi là 41, nhìn thì không thấy vấn đề gì. Thế nhưng nghĩ kỹ lại, trong phòng học có 41 cái bàn, nói như vậy, trước lúc nữ quỷ chết thì cũng chẳng có cái bàn nào trống cả.
“Nghe có chút giống tình tiết trong anime kinh dị 《Another 》. Cậu đừng nói là phải tìm được cái ‘người chết’ bị dư ra kia mới có thể dừng lại chuỗi sự kiện chết chóc này chứ?” Tôi cười ha hả, lại phát hiện vẻ mặt Tô Cẩm Ngôn cực kỳ nghiêm túc.
Tô Cẩm Ngôn đẩy mắt kính, nói tiếp: “Tớ không hiểu cậu nói gì. Chẳng qua lớp các cậu đúng là dùng phương pháp rất kỳ quái. Cái chỗ ngồi bị dư ra kia đặt ở cửa quỷ phương bắc để gánh vác tai nạn, mà ‘người giấu mặt’ ngồi ở chỗ đó lại có thể tránh thoát tai ương. Chỉ có điều, tớ chưa từng nghe qua có thứ phương pháp này, có lẽ là không hiệu quả…”
Tuy rằng Tô Cẩm Ngôn nói vậy, nhưng mà tôi vẫn cảm thấy áy náy. Bởi vì tôi gọi tên Tiết Mẫn, cho nên trong lớp mới có người chết sao? Tôi có cảm giác như mình vừa hại chết một mạng người.
Yên lặng một lúc lâu, một bàn tay lại mạnh mẽ đè đầu tôi xuống, giọng nói của Phong Lôi Tốn khiến tôi hoàn hồn lại, “Ngu ngốc! Cậu lại đang buồn phiền đúng không!”
Tôi ngẩng đầu nhìn Tô Cẩm Ngôn, người sau lại nói, “Bất luận là bằng phương pháp nào, nhưng việc lớp cậu dư ra một người chính là sự thật. Có lẽ cũng không quan hệ với sự kiện lần này, nhưng tớ vẫn hy vọng cậu có thể điều tra chuyện này một chút.”
Là người đầu tiên chứng kiến vụ việc, tôi còn chưa trở lại lớp học đã bị chủ nhiệm lớp lôi đi trợ giúp cảnh sát điều tra. Lần này rốt cuộc tôi cũng thấy được cảnh sát không phải là Chu Chính. Hai lớp trưởng đều ở đây, lời khai của chúng tôi cũng nhanh chóng được ghi chép lại.
Trên đường trở về lớp, tôi thấy xung quanh vắng vẻ, liền nhỏ giọng nói với cô bé lớp trưởng: “Thật xin lỗi, chuyện lần này là lỗi của tớ.”
Nếu thật sự là sử dụng vu thuật thế thân, chắc chắn lớp trưởng sẽ biết. Dù sao cũng phải điều tra, tôi cứ bắt đầu từ cô ấy thử xem.
Cô bé lớp trưởng giật mình nhìn tôi, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, “Không liên quan gì tới cậu.”
Cô bé lớp trưởng mạnh mẽ bước về phía trước, rất có phong thái quan lớn. Mà cậu lớp trưởng thì vỗ vỗ vai tôi, cho tôi một ánh mắt trấn an. Hai người đó quả thật có thể mang đến cho người ta loại cảm giác đáng tin cậy.
Trở lại lớp học, không khí vẫn quỷ dị như cũ. Mọi người đều giống như đang sợ sệt điều gì. Lúc tôi vừa ngồi vào chỗ, cô bé lớp trưởng cũng bước lên bục giảng.
“Các bạn, tớ cảm thấy vô cùng khổ sở và tiếc nuối đối với sự việc xảy ra ngày hôm nay. Chúng ta sẽ cùng nhau tổ chức một hoạt động tưởng niệm…”
“Đợi chút đã, lớp trưởng!” Một nữ sinh rất xinh đẹp đứng lên, giọng điệu cực kỳ gay gắt, “Chẳng lẽ không có ai phải chịu trách nhiệm về việc này sao?” Nữ sinh nói xong liền dùng ánh mắt cực kỳ oán giận mà liếc tôi một cái, sau đó dùng ánh mắt càng thêm oán độc mà nhìn Tiết Mẫn. Trái ngược với vẻ áy náy của tôi, người sau lại tỏ vẻ khá là bình tĩnh.
“Đúng. Quả thật phải có người phụ trách hoạt động lần này.” Cậu lớp trưởng đứng bên cạnh, rất bình tĩnh mà lèo lái sang chủ đề khác, “Vậy để lính hậu cần số 41 và bạn Tiết Mẫn phụ trách đi.”
Tại sao tôi chỉ là tiểu binh mang số thứ tự, mà Tiết Mẫn lại được xưng là bạn hả? Không công bằng! >0<
“Nhưng mà…” Nữ sinh xinh đẹp kia nhìn thế nào cũng không phải loại dễ chọc, nhưng lại bị khí thế kinh người của cô bé lớp trưởng chèn ép tới mức phải ngoan ngoãn ngậm miệng.
Cả ngày hôm nay không khí lớp học đều cực kỳ nặng nề. Sau khi tan học tôi nhìn thấy Tiết Mẫn thu dọn đồ đạc đi về, liền vội qua ngăn cô ấy.
“Không phải là định chuẩn bị hoạt động tưởng niệm sao?” Phải gánh cái nhiệm vụ này, tôi cũng đâu có muốn. Nhưng mà nếu không làm, thì chắc chắn sẽ chết với cô lớp trưởng nhiệt tình kia.
“Chiều thứ bảy không có khóa, cùng đi mua mấy thứ đồ cần thiết.” Tiết Mẫn hình như có chút mặt than nha, lúc nói chuyện hoàn toàn không để lộ biểu tình gì.
Nếu con gái người ta đã nói vậy, tôi cứ lằng nhằng mãi cũng không tốt. Dù sao nhà tôi cũng là cửa hàng nhang đèn, muốn chuẩn bị nhang đèn, vòng hoa hay thứ gì cũng dễ.
Còn chưa ra khỏi cổng trường đã bị tổ đội ba người công hội kia chặn lại. Nói đêm nay định đi thám hiểm ký túc xá nữ, muốn tôi đi chung.
“Tại sao?
“Chỉ có mình Trần Tịch, bọn tớ lo lắng.” Sau khi Phong Lôi Tốn bị Trần Tịch dùng khuỷu tay huých huých vào sườn, liền miễn cưỡng nói.
“Các cậu không đi à?” Nhìn sao cũng thấy là lạ.
Nghe xong lời tôi nói, trên mặt hai người lộ vẻ xấu hổ, Tô Cẩm Ngôn nói: “Ký túc xá nữ không cho phép nam sinh đi vào.”
CMN! Ông đây cũng là nam mà! Tôi đang định bùng nổ, lại bị Trần Tịch kéo kéo tay, “Đi mà, Tiểu Đằng. Theo giúp tớ đi mà!”
Tôi nhớ tới sự kiện lần trước, đúng là không thể để cho Trần Tịch đi một mình được. Cái trường này nói không chừng quả thật có gì cổ quái thì sao. Nhìn đôi mắt trong veo của cô ấy tràn đầy sự khẩn cầu, tôi thật sự không thể đỡ nổi mấy nữ sinh đáng yêu như thế này mà. Mà cũng kỳ lạ thật, tại sao nữ sinh làm gì cũng thích có người làm chung nhỉ. Đến nỗi đi WC mà còn thích kéo người khác đi cùng mà.
“Được rồi. Tớ sẽ bảo vệ cậu.”
Nghe tôi nói vậy, hai mắt Trần Tịch đột nhiên tỏa sáng. Trên mặt lộ ra biểu tình hưng phấn cùng chờ mong. “Thật sao? Vậy lập tức đi thay quần áo!” Mà Tô Cẩm Ngôn và Phong Lôi Tốn đứng một bên thì nhẹ nhàng thở phào.
Lúc tôi biết mình bị mắc mưu thì cũng đã quá muộn.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thật ra lớp trưởng cố ý khiến tất cả mọi người hiểu lầm là đang dùng phương pháp trong Another, thật ra cô ấy đang chờ có người phá vỡ mọi quy tắc mà nói chuyện với Tiết Mẫn. Thật sự phương pháp kia mà dùng vào sự kiện lần này không hề hiệu quả.
Ngoài ra, lần này Tiểu Đỗ Tử không có mặc đồ nữ đâu.