CHƯƠNG 60: CÙNG GỐC CỘI – 4
Chỉ thấy có mấy nữ sinh đang vây đánh hội đồng một nữ sinh khác. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cảnh con gái đánh nhau thật sự. Nắm tóc, xé quần áo, cắn tay, có bao nhiêu thủ đoạn đều giở ra hết, cực kỳ đáng sợ.
Cô gái bị đánh ngã ra đất đầu tóc rối bù, nội y cũng bị lột ra. Nguy hiểm nhất chính là trên mặt đất còn đầy mảnh vỡ của bình giữ nhiệt, chỉ cần đè lên chắc chắn sẽ bị thương. Hiện giờ có lẽ cũng không kịp báo lên quản lý ký túc hoặc giáo viên nữa rồi.
“Cô ơi, bên này có người đánh nhau!” Tôi giở lại trò cũ, không tin là nam sinh không trúng chiêu thì nữ sinh cũng không trúng.
Trong đám nữ sinh kia có một cô gái bộ dáng cao to khỏe mạnh lao ra, “Đứa nào kêu cô giáo đó? Muốn kiếm chuyện à!”
Tại sao ngay cả nữ sinh cũng không trúng chiêu vậy? TT
Tôi so với nữ sinh vừa lao ra kia còn lùn hơn phân nửa, chỉ sợ đánh cũng đánh không lại. Tôi lôi kéo Trần Tịch qua giúp đỡ, người sau lại bất đắc dĩ mà đỡ trán.
“Thì ra là mới tới, phải dạy dỗ tụi bây chút!”
Nữ sinh kia giơ bàn tay to tướng đánh qua đây, tôi né không kịp, bị tát đau muốn chết. E là mặt cũng bị sưng lên rồi.
Trần Tịch đột nhiên chụp lấy bả vai tôi, kéo tôi ra sau. Sau đó đá một cước vào đầu gối nữ sinh kia. Người sau đau đến mức phải ôm đầu gối mà ngã lăn ra đất.
Trần Tịch nhìn nhìn mặt tôi, trong mắt lóe lên tia lửa, hai tay chống nạnh nghênh ngang bước vào phòng uống nước, “Một đám đánh một người… Chậc chậc…”
“Con nhỏ lớp dưới, tao cảnh cáo mày đừng có nhiều chuyện.” Kẻ cầm đầu lại chính là nữ sinh xinh đẹp trong lớp tôi, còn người bị vây đánh là Tiết Mẫn.
Mấy cô gái này từng gặp qua tôi rồi, trong lòng tôi kêu to không tốt, kéo mạnh Trần Tịch, thế nhưng người sau lại hoàn toàn không thèm để ý, “Thái độ của mấy người còn không làm cho người ta nhiều chuyện sao? Lúc nãy người của cô đánh bạn của tôi!”
“Đúng vậy rồi sao?”
“Cô thừa nhận cô ta là người của cô? Quả nhiên thuộc hạ của kẻ xấu xí cũng đều là thứ xấu xí!”
“Mày…”
Hai bên đối mặt, lửa xẹt tứ phía, đằng đằng sát khí, e là đại chiến có thể xảy ra bất kỳ lúc nào. Chiến tranh của con gái thiệt kinh khủng quá đi … 555 …. Tôi muốn về nhà!
“Rạch nát mặt nó, coi nó còn dám nói ai xấu xí!” Nữ sinh xinh đẹp ra lệnh. Mấy người khác lập tức nhào tới đánh Trần Tịch. Có người còn cầm mảnh vỡ của bình giữ ấm trong tay.
Tôi lấy di động định báo cảnh sát, ngẩng đầu lại phát hiện trên người cô gái đó tản ra một luồng khí đen. Khí tức cũng y như cái ly kia.
Đó là thứ gì?
Tôi còn đang do dự, nữ sinh xông lên đầu tiên đã bổ nhào lên người Trần Tịch. Người sau hành động cực kỳ nhanh nhẹn, né người sang một bên, nâng đầu gối thúc vào bụng đối phương, cô gái kia lập tức ngã xuống.
Bộ thần côn thời nay đều được huấn luyện hết rồi hả? Bọn Phong Lôi Tốn thì khỏi phải nói đi, Tô Cẩm Ngôn cũng có võ nghệ cao cường, giờ Trần Tịch xem ra cũng không kém cạnh gì. Đánh đấm, xoay người, đỡ đòn, động tác nào cũng lưu loát và tàn nhẫn. Nhìn nhìn mấy người bị đánh, tôi chỉ đứng ngoài xem thôi mà còn cảm thấy đau nha.
Chỉ trong chốc lát đã giải quyết tất cả đối thủ, khiến họ nằm lăn ra đất không bò dậy nổi, Trần Tịch phủi phủi tay, đi đến trước mặt nữ sinh xinh đẹp, người sau run rẩy lùi về sau.
“Mày muốn làm gì? Đừng có tới đây…”
“Vừa rồi là ai nói muốn rạch nát mặt tôi?” Trần Tịch tung hứng cái mảnh vỡ của bình giữ ấm trong tay, không có ý tốt gì mà ép sát nữ sinh vào góc.
“Không… tao nói giỡn…”
“A…” Trần Tịch dùng mảnh vỡ cọ qua hai má nữ sinh, “Khuôn mặt này lại rất là tươi ngon mọng nước, rạch xuống chắc đã lắm đây. Tôi nên vẽ một con rùa hay là viết lên ba chữ ‘Kẻ xấu xí’ nhỉ?”
Khí thế của Trần Tịch rất đáng sợ, nụ cười trên mặt đầy tà khí, nhìn có chút bất thường. Tôi chưa từng thấy qua bộ dáng cô ấy như vậy. Nữ sinh kia bị dọa đến mặt mày trắng bệch, gần như muốn khóc thét lên.
“Đừng…”
“Vậy lúc cô đánh người sao không nghe được người ta nói ‘đừng’ hả?” Trần Tịch thật đáng sợ, đột nhiên nắm mảnh vỡ giơ lên cao, định đâm xuống.
“Trần Tịch, dừng tay!” Tôi đến đè lại tay cô ấy, người sau lại cực kỳ mạnh, tôi hoàn toàn không thể ngăn cản được. Bộ dạng như vậy thực rất không bình thường mà.
“Om mani padme hum!” Dưới tình thế cấp bách, tôi đành niệm Đại Minh Lục Tự Chân Ngôn. Thứ này có thể đuổi đi ma chướng, ổn định tâm thần. Tay phải tôi kết ấn trên trán cô ấy, ánh mắt người sau liền tỉnh táo lại, nghi hoặc nhìn nhìn tôi.
“Tiểu Đằng, cậu niệm Lục Tự Chân Ngôn làm gì vậy?”
“Cậu không sao chứ?” Tôi lo lắng hỏi cô ấy, người sau lắc đầu tỏ vẻ không có việc gì.
Một mùi khai của nước tiểu bốc lên, tôi phát hiện nữ sinh xinh đẹp kia vậy mà sợ tới mức tiểu trong quần. Cô ta dùng ánh mắt ngập nước tàn nhẫn lườm chúng tôi. Trong ánh mắt kia tràn đầy oán hận, giống như muốn đem xé chúng tôi ra cả ngàn cả vạn mảnh vậy, thật sự rất đáng sợ.
Tiết Mẫn không rên một tiếng mà bước ra khỏi phòng uống nước, tôi vội vàng đuổi theo. Trong nháy mắt lúc vừa bước ra phòng uống nước, tôi dường như thấy được cô bé lớp trưởng đang đứng cuối hành lang.
“Đừng xen vào việc của người khác.” Giọng nói yếu ớt của Tiết Mẫn truyền đến, tôi ngẩng đầu phát hiện cô ấy không hề quay đầu lại mà bước ra ngoài. Tôi lại nhìn sang hành lang bên kia, hoàn toàn chẳng thấy bóng dáng cô lớp trưởng đâu cả.
Việc này thật sự có chút kỳ quái. Chẳng qua cái cô Tiết Mẫn này vậy mà đến một lời cảm ơn cũng không có, quả nhiên là người dễ bị hiểu lầm rồi bị bắt nạt mà.
Trần Tịch đã ra khỏi phòng uống nước, chúng tôi nghe thấy nữ sinh xinh đẹp ở phía sau kêu lên: “Tụi mày nhớ kĩ cho tao!”
“Ha, muốn đến lúc nào cũng được!”
Lúc Trần Tịch còn muốn đổ thêm dầu vào lửa, tôi liền vội vàng kéo cô ấy đi. Ở cổng trường tôi gặp được bọn Tô Cẩm Ngôn, rồi lại cùng đi ăn khuya với họ. Đêm nay đúng là quá thê thảm, nữ sinh còn sống còn đáng sợ hơn nữ sinh đã chết nữa.
Chẳng qua bọn Tô Cẩm Ngôn trông cũng không khá hơn bao nhiêu, sắc mặt Phong Lôi Tốn từ đầu tới cuối đều nhăn nhó. Tô Cẩm Ngôn lại như đang suy nghĩ điều gì, ngẫu nhiên sẽ liếc nhìn một cái, hai tầm mắt đụng nhau lại nhanh chóng dời đi. Dù sao thì không khí cũng rất kỳ quái.
“Mấy cậu có chuyện gì vậy?” Tôi từ trong món cháo Đĩnh Tử ngon lành mà hoàn hồn lại. Nhưng hai người kia cũng không thèm để ý đến tôi.
“Bọn họ đang làm mình làm mẩy mà thôi, đừng xen vào.” Chỉ một mình Trần Tịch mà ăn hết cả khay bánh bao, bây giờ đang bắt đầu ăn tới mỳ hoành thánh. Sức ăn của cô ấy tốt thật, hèn chi mạnh đến như vậy, chỉ cần một tay đã có thể nhấc bổng nữ sinh cao to cường tráng kia lên.
“Câm miệng!” Hai người này lại tâm ý tương thông mà cùng mở miệng. Tôi thật không hiểu rốt cuộc bọn họ phải nói là thân thiết hay là không thân thiết nữa.
“Tiểu Đằng, cậu không sao chứ?” Tô Cẩm Ngôn vươn tay đụng một cái vào bên mặt bị đánh sưng lên của tôi, đau đến mức tôi phải hút khí.
“Không sao đâu, về nhà xoa thuốc là ổn.” Thuốc trị thương sư phụ cho tôi có hiệu quả rất tốt, đến ngày mai chắc hẳn là sẽ ổn thôi. Thế nhưng tôi để thuốc lại trong cửa hàng rồi, đợi lát nữa đi lấy vậy.
“Nhắc đến là tức, con nhỏ kia lại dám đánh vào mặt Tiểu Đằng!” Trần Tịch dùng sức nắm đôi đũa tre khiến nó gãy đôi, “Lần sau nhất định phải cho cô ta biết mùi.”
“Quên đi, dù sao tớ cũng không sao cả. Cậu cũng đã dạy cho cô ta một bài học rồi mà.” Trần Tịch lúc nổi bão rất là đáng sợ đó, chẳng qua rốt cuộc luồng khí đen kia là thứ gì?
“Tiểu Đằng phải cẩn thận. Tình huống trong trường học có chút kỳ quái.” Tô Cẩm Ngôn lộ vẻ lo lắng, cậu ta cũng thấy thứ gì tương tự sao?
“Ai dám ăn hiếp cậu thì nói cho tôi biết! Ông đây trả thù cho cậu.” Quả nhiên thiếu niên bất lương chỉ nghĩ được nhiêu đó thôi.
“Tớ biết rồi. Cậu cũng phải cẩn thận, uống nhiều trà lạnh, niệm nhiều chú tĩnh tâm một chút. Thời tiết như thế này dễ phát nhiệt lắm.” Tôi bưng một ly trà lạnh đặt trước mặt Phong Lôi Tốn. “Hôm nay cậu còn chảy máu mũi mà.”
Nghe xong câu này, Phong Lôi Tốn vậy mà lại đỏ mặt. Tô Cẩm Ngôn thì hừ lạnh một tiếng, quay mặt qua chỗ khác. Rốt cuộc họ bị sao vậy chứ?
Trở lại cửa hàng, sau khi bôi thuốc xong, tôi cảm thấy trên mặt cũng không còn đau đớn nữa. Sau khi đốt nhang cho bọn lão quỷ, tôi bắt đầu chuẩn bị hàng hóa cho mấy đơn hàng. Ban ngày tôi đi học nên không thể mở tiệm, vì vậy chỉ có thể dùng khoảng thời gian sau khi tan học để chuẩn bị hàng hóa và đi giao hàng.
Thật ra tôi từng nghĩ có nên mướn người tới giúp trông coi cửa tiệm hay không. Thế nhưng tôi cũng biết muốn mướn người thạo nghề thì cũng chẳng dễ dàng như vậy.
Chuẩn bị xong hàng hóa thì cũng đã rạng sáng. Chỗ này cách trường không xa, đêm nay tôi không về nhà bác cả, cứ ngủ ở trong tiệm một đêm vậy.
Tôi cũng chuẩn bị vài bộ quần áo trong cửa hàng rồi, cho nên ở một đêm thì hoàn toàn không thành vấn đề. Sau khi tắm xong, tôi tính đến phòng ông nội ngủ. Đột nhiên nhớ tới gian phòng ở lầu hai tôi chưa từng sử dụng qua. Lần nào tôi cũng là ngủ ở trên ghế sofa trong cửa hàng hết.
Mà hình như trong cửa hàng này còn có một ‘Cô gái ốc đồng’ thì phải.
“Làm ơn, nếu trước kia không hiện ra làm tôi sợ, thì về sau cũng đừng ra hù tôi nha.”
Tôi nằm trên giường ông nội mà thì thào. Phòng rất sạch sẽ, giường còn có mùi nắng, rất thoải mái. Giống như là có người thường xuyên quét dọn vậy. Thật ra có một ‘Cô gái ốc đồng’ như vậy cũng không tệ. Tôi sẽ không nhìn lén cô ấy, khiến cô ấy phải rời đi đâu.
Ngẫu nhiên sẽ nghe được âm thanh bọn lão quỷ chơi mạt chược, còn có tiếng la to ‘Âm soa đi tuần, người gặp nhường đường’. Cách cửa hàng không xa chính là âm lộ, nghe nói là tuyến đường chính của âm phủ, buổi tối có rất nhiều ma quỷ tới lui.
Trong bóng đêm vang lên tiếng động khẽ khàng, dường như có người nhỏ giọng rì rầm. Có thở dài, có chờ mong, tiếng thì thầm nho nhỏ, quả thật là khiến người ta cảm thấy rờn rợn mà.
Lúc này có người ở chung là tốt nhất. Tôi bật dậy mở đèn đầu giường, lấy ra viên ngọc đeo ở cổ, gọi ra con gà mập Hử.
Tôi cứ luôn không dám triệu nó ra, sợ bị cười nhạo, mặt khác nó còn bị hội chứng bám mẹ nghiêm trọng, vừa ra liền dính lấy tôi không buông. Sau khi được gọi ra Hử rất vui vẻ mà lao qua đây, nằm bẹp trên đầu tôi.
Thức thần nhà người ta thì dùng để trừ tà đuổi quỷ hay làm việc nhà, thức thần nhà tôi lại chỉ có thể dùng để ‘ngủ cùng’. Ai…
Có sinh vật sống bên cạnh quả nhiên là không còn sợ hãi nữa. Nó béo ú nù, người rất nhiều thịt, mềm mềm sờ lên cực kỳ thoải mái. Mùa hè cũng không quá nóng, lông nó còn vừa êm vừa lạnh nữa chứ. Dưới thân tôi lại là chiếu trúc có lót đệm bông, cực kỳ dễ chịu, khiến tôi lập tức tiến vào mộng đẹp.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: nữ sinh có thể vì một việc rất nhỏ mà cãi nhau. Chỉ cần trong ký túc xá có bạn cùng phòng đặc biệt ‘tuyệt vời’ thì chuyện này sẽ xảy ra thôi.
Mấy tình yêu không bị dọa sợ à. Sau đây là một tiểu kịch trường của nhà họ Đỗ.
Về đặt tên
Mẹ Đỗ rất thích hoa tử đằng, vì thế quyết định đặt tên cho đứa con sắp sinh là ‘Đằng’. Tiếng Việt đọc thì không thấy gì, nhưng sang tiếng phổ thông thì…
Cô giáo nhà trẻ: Bạn nhỏ, con tên gì?
Đằng: Đỗ Tử Đằng.
Cô giáo: Cái gì? Con đau bụng sao, đến đây, xoa chút dầu nào. ( 10′ sau) Bây giờ có thể nói cho cô biết con tên gì không?
Đằng: Đỗ Tử Đằng.
Cô giáo: Còn đau? Chắc phải đưa đến bệnh viện rồi.
Bác sĩ (ghi chép vào bệnh án): Bạn nhỏ, con tên gì?
Đằng: Đỗ Tử Đằng…
Bác sĩ: Chú biết con đau bụng rồi, chú đang hỏi con tên gì?
Đằng: Con là Đỗ Tử Đằng thật mà QQ
Bác sĩ, cô giáo: Bọn này biết con đau bụng rồi mà…
Khi còn bé Tiểu Đằng vô cùng bất bình với cái tên của mình. Thế nhưng, sau khi nghe nói có một anh họ tên là Đỗ Tử Ngạc, bé cảm thấy bản thân mình cũng không phải người thảm nhất.
Đỗ Tử Đằng: đau bụng
Đỗ Tử Ngạc: đói bụng
P/s : Mấy cái “Tiếng Việt” trong đây với mấy chương trước không phải là Tiếng Việt Nam đâu, là tên gọi khác của tiếng Quảng đó @@
sau đây là trích đoạn : ( > v < )
[…Dấu tay đến thanh lương làn da, nghĩ thầm rằng đường ca còn tại ngủ? Hôm nay không cần đi làm sao? Chính là rất kỳ quái, đường ca vóc người đẹp giống không tốt như vậy nói, thủ hạ tất cả đều là tràn ngập co dãn cơ bắp.
Hơn nữa có điểm gì là lạ, cho dù mùa hè ăn mặc nhiều ít, cũng không có khả năng một chút quần áo vải dệt cũng sờ không tới .
Nháy mắt buồn ngủ toàn tiêu, mở to mắt phát hiện mình cư nhiên ôm cái xa lạ lỏa nam.Oo …]
Bản QT chưa edit, cơ mà có ai đoán ra mãnh nam lõa thể đó là ai hơm