CHƯƠNG 23: GIỮ LỜI HỨA – 6
Nghề nghiệp anh họ là bác sĩ, còn bác Trần thì muốn thuốc, tôi hy vọng có thể từ chỗ anh họ kiếm được chút manh mối về phương thuốc kia.
Khoa ngoại nằm tại lầu ba, vừa mới leo đến hành lang lầu hai, tôi liền chạm mặt một cô gái mặc áo dài tay cùng quần dài. Ngay lúc tôi và cô ta đụng phải nhau, may mắn động tác tôi nhanh nhẹn, một phen đỡ cô nàng dựa vào tay vịn. Trên người cô ta có một loại hương vị nhàn nhạt, tôi cảm thấy cổ tay cô tựa hồ hơi run rẩy, đang định xin lỗi, ai ngờ đối phương lại hé miệng ói ào ào vào người tôi.
May là bình đựng canh giữ nhiệt đã được bọc túi plastic cẩn thận, lại được tôi xách sang một bên, nên cũng không bị dính phải. Nếu không cho dù anh họ dám ăn thì tôi cũng chẳng dám đưa.
“Cô không sao chứ?” Khuôn mặt đối phương trắng bệch như tờ giấy, trên trán còn vươn mồ hôi. Nhưng tay cô nàng lại rất lạnh, nếu không phải cô ta còn có chân và sờ được, tôi còn tưởng là ma nữa cơ.
Biểu tình cô gái thật kỳ quái, ánh mắt dao động không ngừng, vẫn luôn không chịu nhìn vào mắt tôi, đồng tử có cảm giác hơi kỳ quái. Cô ta lấy một tay đẩy tôi ra, cũng không quay đầu lại mà lao xuống lầu.
Tôi bị cô ta đẩy đụng vào tay vịn, nếu không phải vừa nãy nhanh tay nắm được tay vịn chắc giờ tôi lăn xuống hành lang luôn rồi. Cô gái này ói hết lên người người ta mà ngay cả một câu xin lỗi cũng không nói, thật sự rất không lễ phép. Cho dù cô ta xinh đẹp cũng không thể cư xử vậy chứ.
Anh họ không có ở văn phòng, tôi đặt canh xuống. Ngửi được mùi hôi thối trên người, tôi cũng muốn nôn ra, phải đi thay quần áo mới được. Anh họ luôn phải tăng ca hoặc trực đêm, hắn cũng thường để mấy bộ quần áo ở văn phòng. Tôi lục ra được một cái áo sơmi để thay. Nhưng mà áo sơmi anh họ quá lớn, vạt áo dài đến tận đùi tôi.
Mới thay đồ xong cửa phòng làm việc liền bị mở ra, người thì chưa thấy mà âm thanh đã tới trước, “Đàn anh, tôi đói bụng rồi, cùng đi ăn cơm… A?”
Người nọ mặc áo khoác dài màu trắng, nhìn bộ dạng cợt nhả kia, tôi liền nhận ra đây chính là tên cảnh sát mới vào sáng nay còn giả dạng tử thi hù dọa tôi.
“Cậu làm gì ở trong này?”
Đối phương rõ ràng cũng lắp bắp kinh hãi, tầm mắt đảo qua vạt áo sơmi của tôi, lập tức trưng ra nụ cười đen tối.
“Không thể tin được đàn anh cũng có loại khẩu vị này, bây giờ lolicon thịnh hành quá nhỉ.” Hắn sờ sờ cằm, bộ dạng giả dối, “Cưng cũng thật đáng yêu nha, nhưng bắt cá hai tay là không được đâu, nếu đội trưởng mà biết là sẽ dùng xích chân khóa cưng lại bên người, hung hăng ‘xử phạt’ …”
“Anh có kiêm chức tiểu thuyết gia nữa đúng không.” Hơn nữa tuyệt đối là mấy loại tiểu thuyết khiêu *** quái đản.
Tôi chỉ nói giỡn, ai dè đối phương sửng sốt, “Sao cậu biết?”
Người này là cảnh sát thiệt không vậy? Tôi cảm thấy nghi ngờ sâu sắc nha.
Đối phương tùy tiện mà kê sát vào bình giữ nhiệt hít lấy hít để, “Oa, là canh xương heo cải xoong nha!” Nói xong hắn liền vươn tay muốn thử.
Tôi lấy tay gạt móng vuốt hắn ra, “Không phải đem cho anh.”
“Một miếng thôi mà. Quan hệ của tôi với đàn anh tốt lắm đó, hắn không trách tôi đâu. Tôi sáng sớm tới giờ chưa ăn gì hết nha.”
Hắn mặc áo khoác dài màu trắng bày ra vẻ đáng thương hề hề, khiến tôi không khỏi mềm lòng. Có lẽ là tôi nhớ đến anh họ đi, anh thường xuyên tăng ca liên tục rồi phải thực hiện ca mổ hơn mười tiếng nên vẫn cứ luôn để bụng đói như vậy.
“Chỉ ăn một chút thôi đó.” Tôi mở bình ra, nắp bình cũng có thể làm bát, múc một chén canh rồi đưa thìa cho hắn.
Người nào đó cầm canh hai mắt sáng lên, “Người đẹp à, cưng thật quá đức hạnh nha! Đừng chơi chung với đội trưởng hay đàn anh nữa, theo tôi luôn đi.”
“Cút!”
Tôi cùng người nọ câu được câu không mà tán gẫu. Hắn tên Lục Vân Phi, làm thực tập tại đội hình cảnh. Vụ án lần này có rất nhiều thi thể, nên bọn họ phải mượn phòng giải phẫu trong bệnh viện.
“Anh thân là pháp y còn giả trang tử thi để đo đạc làm gì nữa?” Dù là lính mới cũng không tới phiên hắn làm việc này chứ. Pháp y ngoài kiểm tra thi thể còn phải điều tra hiện trường nữa mà.
“Để thể nghiệm cảm giác của người chết.” Lục Vân Phi trong vòng vài nốt nhạc đã ăn xong canh, ngay cả xương cốt bột phấn đều gặm không còn một mảnh, còn banh miệng ra cười, nhìn thế nào cũng giống mấy thằng biến thái.
“Tại sao anh lại chuyển khoa?” Trước kia hắn học chung khoa với anh họ, nhưng sau đó lại chuyển sang khoa khác, cho nên mới gọi anh họ là đàn anh. Có thể thi đậu vào khoa của anh họ đều là mấy tên cực kỳ ưu tú, tôi thật không thể hiểu nổi vì sao hắn lại buông tay mà lựa chọn cái ngành pháp y suốt ngày phải làm mấy việc giải phẫu tử thi này.
“To Speak for the Dead, To Protect the Living. Tôi nghĩ cậu cũng thế nhỉ?” ( Phiên dịch: để nói thay kẻ chết, để bảo vệ người sống.)
Lục Vân Phi híp mắt nhìn tôi, ánh mắt kia mang theo nghiền ngẫm rồi lại sắc bén, giống như muốn đem người ta nhìn thấu triệt. Không lẽ hắn biết tôi có thể thấy ma quỷ?
Đang định mở miệng hỏi, tầm mắt hắn đột nhiên dừng trên bộ quần áo bẩn kia, hắn a một tiếng, vươn tay nhặt ra một mảnh đồ vật trong đống quần áo kia.
Là một mảnh nhỏ hình bầu dục không cân đối, có dạng mỏng, bán trong suốt. Có chút mềm lại có hơi giòn, không phải là miếng nhựa này nọ, nhìn nghiêng một chút trông như vảy cá, nhưng bề mặt không phẳng, mà hơi cong cong.
“Đây là…” Hắn cầm cái miếng mỏng kia, ánh mắt có chút nghiền ngẫm. Nụ cười nhạt kia nhìn thật biến thái quá đi.
“Sao vậy?”
“Là quần áo của cậu à? Vật này ở đâu ra?”
“Vừa nãy có một cô gái ói vào người tôi, chắc là xen lẫn trong đống nôn của cô ta.” Tôi thành thật trả lời. Tuy rằng nhìn qua thì cô ta toàn ói ra nước chua, bất quá quần áo của tôi rất sạch sẽ, nếu có gì dính vào quần áo tôi thì chỉ có thể là thứ cô ta nôn ra.
Tôi thật không hiểu tại sao hắn lại có hứng thú với mấy đồ nôn của người ta như vậy. Quả nhiên tư duy của mấy tên biến thái khác hẳn người thường.
“Cô gái kia trông như thế nào?”
Tôi miêu tả sơ qua diện mạo và quần áo cô ta. Lục Vân Phi lập tức bấm điện thoại, nói chuyện thật lâu, hình như là muốn người ta tìm cô gái này.
Khép lại di động, hắn cười hỏi tôi, “Biết mẩu đồ vật này là gì không?”
Tôi lắc đầu, bất quá nhìn thấy nụ cười giả dối của hắn, trong lòng có dự cảm không tốt. Người trước nói tiếp: “Vụ án sáng nay, thoạt nhìn như bị thú dữ tấn công. Nhưng trên thực tế, dấu răng trên thân thể người bị hại đều là của con người.”
“Tôi không muốn nghe!” Tôi nháy mắt cảm thấy sởn gai ốc, đã đoán được hắn muốn nói gì.
“Đây là tầng chất sừng trên móng tay người a. Hơn nữa là toàn bộ móng tay trên đầu ngón tay…”
“Oa –”
“Mấy đứa đang làm gì đó?” Tiếng rống giận của anh họ làm tôi cứng người.
Lúc này tôi đang cưỡi trên người Lục Vân Phi, cầm tập bệnh án trên bàn hung hăng đập hắn, người sau ngồi trên ghế kéo áo tôi xin tha mạng. Cảm thấy ánh mắt phẫn nộ của anh họ quét tới quét lui trên người hai đứa, tôi không khỏi chột dạ mà lủi vào góc.
“Anh họ… Làm việc vất vả… Có canh…”
Anh họ quét mắt liếc tôi một cái, tựa hồ muốn nói ‘chút nữa quay lại xử lý em’, tôi sợ tới mức chẳng dám ho he gì.
“Lục Vân Phi, cậu cũng rảnh quá nhỉ. Có cần tôi ‘nói ngọt’ vài câu trước mặt Lý Tĩnh tiền bối không?” Ánh mắt anh họ trừng Lục Vân Phi thật đáng sợ, cái ánh mắt đó chỉ xuất hiện khi hắn cầm dao giải phẫu. ( làm thịt người )
“Ngàn vạn đừng! Đàn anh, ngài để lại cho tiểu nhân một con đường sống đi. Tiểu nhân cũng không dám đào góc tường nhà ngài đâu.”
đào góc tường: hành động giật bạn trai bạn gái của người khác.
“Cút!”
Đãi ngộ khác biệt quá nha! Lục Vân Phi chỉ cần vỗ vỗ mông chạy lấy người là được, còn tôi phải đối mặt ‘Mãn thanh thập đại khổ hình’ của anh họ a. 555…