Sổ Tay Về Cửa Hàng Nhang Đèn Tử Đằng

Chương 25: Chương 25: Giữ Lời Hứa – 8




CHƯƠNG 25: GIỮ LỜI HỨA – 8

Nhận thức được điều này khiến da đầu tôi run lên, đang định thét lên một tiếng rồi buông tay, vật kia lại nhảy từ đầu tường xuống. Nhìn cái thứ phía dưới, tôi lập tức nắm chặt đầu tường, cuống quít bò lên.

Ai ngờ bức tường phát ra thanh âm lịch kịch, vết nứt trên tường gạch trải rộng ra như mạng nhện. Sau đó rầm một tiếng, cả bức tường đổ xuống, tôi chưa kịp kêu thảm đã té lăn ra đất.

Cát đá tro bụi bay lên, từ bên kia vách tường bị đổ có người chậm rãi bước vào sân. Con tang thi kia lủi nhanh đến miếu nhỏ bên cạnh, phát ra tiếng gầm gừ phòng bị.

“Mày trốn không thoát đâu, còn không mau đến đây cầu xin ông nội mày đi.” Một giọng đàn ông mang theo ngữ điệu lưu manh vang lên, giày quân sự màu đen đạp trên tảng đá phát ra tiếng lạo xạo.

Nguy hiểm đã qua, tôi nhìn rõ tướng mạo của người mới đến. Là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, người mặc quân phục, nút áo cài chưa hết, lộ ra áo lót màu trắng và xương quai xanh, cà vạt cũng không thắt. Tóc hắn nhuộm đỏ, một bên tai xỏ ba khoen tai kim loại, bên còn lại là hai cái, cả người nhìn như một tên côn đồ đường phố. Lạ lùng nhất là trong tay hắn còn cầm một cây búa và một cây đinh sắt dài.

Trong khi đang nói chuyện, tên quân nhân lưu manh kia liếc nhìn tôi một cái, nhưng rất nhanh lại đem tầm mắt chăm chú nhìn vào tang thi kia. Con tang thi kia người toàn lông trắng, quần áo tả tơi, bộ mặt dữ tợn, ánh mắt màu đỏ gắt gao trừng kẻ địch.

Quân nhân kia dùng ngón tay xoay xoay trường đinh, giơ cánh tay cầm búa lên liền đánh vào đầu đinh, phát ra tiếng vang trong trẻo, tia lửa do va chạm trong đêm đen phát ra đặc biệt rực rỡ.

Tang thi tựa hồ không chịu được âm thanh kia, che lỗ tai kêu thảm thiết. Nó sợ hãi lui lại góc tường của miếu nhỏ. Quân nhân nắm trường đinh, hướng mũi nhọn về phía nó, rất nhanh đã bước tới gần. Bỗng hắn giơ lên trường đinh định đóng lên trán tang thi kia.

Một bóng người từ bức tường vỡ trước mặt tiến vào, hàn quang cắt qua đêm tối, chỉ nghe keng một tiếng, một cây trường kiếm đã chặn đứng đinh sắt đang hạ xuống của quân nhân.

Bầu trời đã muốn tối đen, bất quá nương theo ánh đèn nơi xa xa của công trường, tôi có thể nhận ra đây là người quen. Vừa định gọi tên đối phương, tôi đã nghe thấy một thanh âm già nua vang lên bên cạnh.

“Trấn hồn đinh của Nghiêm gia, trên trấn thần dưới trấn quỷ, chỉ cần đóng một cây đinh cho dù đã tu hành ngàn năm cũng hồn phi phách tán. Ông trời có đức hiếu sinh, xin hãy thủ hạ lưu tình.”

Tôi nghiêng đầu vừa lúc đối diện với ánh mắt trấn an của bác Trần, trong lòng thở phào. Nhưng tôi cũng cảm thấy kỳ quái, bọn bác Trần cùng Phong Lôi Tốn rõ ràng đối đầu với bọn tang thi, lần trước còn bị tập kích, vậy mà hiện giờ lại đi giúp đỡ chúng.

“Lão quỷ chết tiệt, đừng xen vào việc của người khác! Nhiệm vụ quân đội không tới phiên các người lắm miệng.”

Quân nhân lưu manh một chút cũng không đem bọn người bác Trần để vào mắt, giơ búa lên liền đánh về phía người ngăn lại hắn là Phong Lôi Tốn. Người sau nghiêng người tránh đi, quân nhân thừa cơ rút ra trường đinh, lại hướng phía tang thi mà đóng đinh xuống.

Trong tay bác Trần bắn ra một đạo tơ hồng, cuốn lấy trường đinh, trên tơ hồng còn treo một quả chuông đồng. Vào lúc quân nhân dùng sức thoát ra, chuông đồng phát ra âm thanh trong trẻo.

“Chuông tơ hồng dẫn hồn? Duyệt Thủy người Trần gia, ông muốn chống đối quân đội à?” Ánh mắt của quân nhân trở nên tàn nhẫn, cảm giác cứ như bị sói nhìn chằm chằm vào.

“Lão già này không có ý đó, chỉ là…”

Bác Trần còn chưa nói xong, hai bên vách tường khác trong sân có hai tang thi nhảy xuống. Một con cả người màu tím, một con khác màu xanh, hai đôi mắt đỏ thẫm dần tập trung lại đây.

Chúng nó tới cứu đồng bạn mình sao? Hay là…

“Hừ, lão quỷ Trần gia, ông xem đi, mấy thứ quỷ này đã sớm mai phục bên ngoài chờ chúng ta xuống đây, thứ này chính là mồi nhử.” Quân nhân quẳng ra tơ hồng quấn trên đinh, đề phòng mà dõi theo hai tang thi kia. Mà Phong Lôi Tốn cũng vắt ngang trường kiếm thối lui về bên cạnh bác Trần.

Tang thi lông rậm vừa rồi còn ngồi co rút trên đất đột nhiên nhảy dựng lên, bổ nhào về phía Phong Lôi Tốn. Cùng lúc đó con màu tím kia cũng nhằm về phía quân nhân. Còn con cuối cùng thì đánh úp về phía chúng tôi.

Nhìn con tang thi há to mồm lao tới, tôi sợ tới mức kêu to. Bác Trần đẩy tôi ra, bắn ra tơ hồng cuốn lấy cổ tay và chân tang thi, mà con tang thi kia cũng không phải đèn cạn dầu, bọn họ bắt đầu phân cao thấp. Quân nhân và Phong Lôi Tốn bên kia cũng cùng tang thi đánh đến hừng hực khí thế.

Đây là điềm báo tận thế hả? 《2012 》nha!

Tôi xoay người định leo qua bức tường vỡ mà đào tẩu. Đột nhiên có một bàn tay vươn ra trước mặt tôi, đem tôi kéo về phía sau. Móng vuốt bén nhọn đặt ngay cổ họng tôi.

Vừa định hét lên, bỗng mũi tôi ngửi được mùi hôi thối cùng một mùi hương đặc biệt, mùi hương kia khá là quen thuộc. Không đợi tôi nhớ ra, bên vai đã cảm thấy có chất dịch dinh dính làm ướt cả áo, tôi liếc mắt qua nhìn thấy cặp răng nanh dài kề sát bên mặt, còn có chất lỏng màu đen từ khuôn mặt màu xanh kia nhỏ xuống.

Da đầu tôi run lên, cả người nổi đầy da gà, hai chân không ngừng run rẩy.

“Đừng làm hại tôi … Tôi không biết gì hết… Xin tha cho tôi.”

Thế nhưng tên tang thi kia chỉ gầm nhẹ vài tiếng mà tôi nghe không hiểu, chẳng lẽ nó không biết tiếng phổ thông? Nhưng tôi cũng không biết tiếng địa phương Tương Tây nha.

“…Cứu mạng!” Tôi chỉ đành cầu cứu mấy người có thể nghe hiểu được.

Phong Lôi Tốn chửi thề một câu, dừng lại kiếm trong tay. Bác Trần cũng buông tơ hồng ra. Mà tang thi lông rậm cùng tang thi màu xanh cũng nhảy sang một bên. Chẳng qua tên quân nhân lưu manh cũng không thèm để ý, chỉ một búa liền đập cho con tang thi tím té xuống đất, một tay giơ lên trấn hồn đinh.

Tên mặt xanh răng nanh gầm lên một tiếng, âm thanh nghe như tiếng sấm, đinh tai nhức óc, giống như muốn đánh nát cả lục phủ ngũ tạng. Quân nhân lưu manh tựa hồ cũng không chịu nổi, che ngực lui về sau mấy bước.

Tang thi tím từ trên mặt đất đứng dậy, cúi đầu hành lễ với mặt xanh răng nanh. Hai con khác dường như cũng khá cung kính với nó, chắc hẳn nó là đầu lĩnh tang thi hoặc có địa vị khá cao.

【Con người, đừng cản trở bọn ta! 】

Thanh âm khàn khàn xuyên thấu màn đêm, trực tiếp vang lên trong đầu tôi. Tang thi chắc tiến hóa đến mức có thể nói rồi đi.

“Hạn bạt?” Sắc mặt quân nhân lưu manh thay đổi, biểu tình ngang ngược không đứng đắn hoàn toàn biến mất, cảnh giác mà nhìn mặt xanh răng nanh, như lâm đại địch. Mà bác Trần cùng Phong Lôi Tốn cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc, bác Trần hướng về phía mặt xanh răng nanh thi lễ.

Hạn bạt : quái vật gây hạn hán.

“Lão đây là Duyệt Thủy, là người chủ quản thứ năm mươi tư của Trần thị, đang nhận ủy thác của công hội về việc điều tra cương thi từ bên ngoài đến. Thì ra chúng nó là do ngài dẫn đầu, nếu có đắc tội, xin ngài lượng thứ.”

Nhìn thái độ của bọn người bác Trần, con tang thi này còn làm ra vẻ nguy hiểm mà phán.

【Long mẫu Duyệt Thủy à? 】mặt xanh nanh vàng hừ nhẹ, 【bớt chõ mũi vào việc người khác đi. 】

Bác Trần chắp tay nói: “Còn xin ngài giơ cao đánh khẽ, buông ra thiếu niên kia. Hắn là chế sư đương nhiệm, vả lại cũng không liên quan tới việc này.”

Tôi cảm kích nhìn bác Trần, ông ấy thật sự là người tốt mà, còn nhớ rõ là phải cứu tôi. Để phụ họa lời bác Trần, tôi liều mạng gật đầu, “Tôi thật sự không biết gì hết, chỉ là đến hái thuốc thôi. Tha cho tôi đi mà, xin ông đấy!”

Móng tay sắc bén của mặt xanh nanh vàng cũng không dời khỏi cổ họng tôi, ngược lại còn ghìm chặt cánh tay tôi hơn, 【Bảo tên quân nhân kia cút ngay. 】

Bác Trần cùng Phong Lôi Tốn đồng thời nhìn về phía quân nhân lưu manh, người sau nhíu mày, vẻ mặt bất mãn, “Sao tao phải nghe lời mày? Bất luận mày giết hay không giết tên tiểu quỷ này, mày cũng chắc chắn phải hồn phi phách tán.”

【Hừ, tiểu quỷ nhà họ Nghiêm không có năng lực này đâu. 】

Xem ra tang thi mặt xanh muốn đánh với quân nhân rồi. Trong lòng tôi không khỏi lo lắng, bọn họ đánh nhau kẹp tôi ở giữa chẳng phải là tôi thành bia đỡ đạn rồi sao?

Bất chợt một tia hàn quang giáng xuống, trường kiếm trong tay Phong Lôi Tốn chém ngang cổ tay quân nhân, người sau nghiêng người tránh đi. Tơ hồng của bác Trần trong nháy mắt tách ra thành mấy chục sợi, cùng lúc cuốn lấy hai chân quân nhân.

Nhóm tang thi thấy tình thế có lợi, lập tức nhảy ra ngoài tường. Không đợi tôi kịp kêu to, tên mặt xanh nanh vàng đã nhấc tôi lên nhảy lên một nóc nhà khác. Hắn chỉ nhảy vài cái là đã ra tới giữa đường lớn, hai ánh đèn pha phía trước chiếu sáng khiến tôi lóa cả mắt.

Có tiếng phanh gấp chói tai, tôi nghe tiếng người lái xe la hét hoảng loạn chạy trốn. Cái con mặt xanh nanh vàng nhét tôi ngồi vào ghế sau, tang thi lông rậm và tang thi tím thì ngồi vào ghế lái và phó lái.

Điều này khiến tôi được dịp mở rộng tầm mắt, thì ra tang thi cũng biết lái xe. Quả nhiên tụi nó đã tiến hóa rồi.

“Xin hỏi… Xin hỏi tụi nó có bằng lái không?” Tôi nhịn không được hỏi.

Mặt xanh nanh vàng rõ ràng là hơi sửng sốt, quay đầu nhìn về phía lông rậm đang ngồi chỗ ghế lái. Người sau lắc lắc đầu.

Tôi nhìn đối phương đang chạy giữa dòng xe ngược chiều, chạy ngang chạy ngược hết sức nguy hiểm, tôi thiếu chút nữa là hét lên. Tụi nó không chỉ không có bằng lái, hơn nữa còn là sát thủ đường phố nha! Người ta không muốn chết vì sự cố giao thông ngoài ý muốn đâu, thi thể rất khó coi đó! >< (tiếng trời: Đây là trọng điểm sao?) 【Vừa rồi đắc tội, đừng sợ, chúng tôi sẽ không làm hại ngài. 】 Tuy rằng thanh âm nó khàn khàn, nhưng nghe giống như người bình thường nói chuyện, cũng không giống mấy con tang thi không có ý thức trong phim kinh dị. Tôi đang định mở miệng hỏi, mui xe bỗng truyền đến tiếng vang thật lớn, thân xe bắt đầu lắc lư qua lại. Qua kính chắn gió, tôi nhìn thấy một người đàn ông mặc quân phục quỳ một gối trên mui xe, khiến toàn bộ mui xe lõm xuống. Cmn, bốn phía không có nhà cao tầng, hắn nhảy từ chỗ nào xuống vậy? Tên lái xe tăng tốc độ, gió thổi bạt lên góc áo và những lọn tóc đen của người đàn ông, nhưng hắn lại như lưỡi dao sắc bén cắm trên mặt đất, không hề di chuyển. Tôi liếc mắt một cái liền nhận ra hắn là cái tên quân nhân mang kính râm đã gặp qua hai lần. Không chờ tang thi kịp phản ứng, quân nhân một quyền đánh vỡ kính chắn gió. Một giây sau đó, bàn tay đeo bao tay màu trắng bắt được tên lái xe lông rậm kéo ra ngoài. Da tím lập tức vươn tay chụp lại lông rậm, đồng thời còn táp về phía tay quân nhân. Người sau hành động càng nhanh, không đợi nó cắn xuống liền hạ một quyền hung hăng đấm vào mặt da tím. Cú đấm khiến cả khuôn mặt nó đều vặn vẹo, răng nanh cũng gãy mấy cái, có thể thấy hắn ra tay có bao nhiêu tàn nhẫn bao nhiêu đáng sợ. Quân nhân không chút do dự, tha lông rậm ném ra ngoài như rác rưởi. Xe không có người lái nên xoay mòng mòng chuyển hướng, tông vỡ dải phân cách bên đường, bay thẳng ra đường cái. Trong nháy mắt khi xe nghiêng nghiêng sắp đổ thì liền bị đá văng, tôi còn chưa kịp thét chói tai, áo đã bị xách lên. Mặt xanh răng nanh ném tôi ra khỏi xe. Thân thể tôi bay lên không, cảm thấy gió từ bên dưới cuồn cuộn thổi lên, thì ra xe đang đi qua một cây cầu, phía dưới chính là một con sông. Lực ly tâm làm lá gan nhỏ bé của tôi thiếu chút nữa là nhảy ra khỏi cuốn họng. Đang định đem tiếng hét dồn nén tại yết hầu phát ra, tôi đã nặng nề ngã vào trong nước. Nước nhanh chóng bao phủ đỉnh đầu tôi, cả người lạnh thấu xương, nước từ bốn phương tám hướng tràn vào mũi vào miệng, ngực cực kỳ khó chịu. Đầu tôi trống rỗng, sợ hãi trong lòng khiến tôi quên luôn là mình biết bơi, chỉ biết vùng vẫy tay chân không ngừng. Cảm thấy có người nâng phía sau lưng tôi lên, tôi bất chấp tất cả, nhanh chóng liều mạng mà ôm chặt lấy. Không khí trong phổi ngày càng ít, ngực tôi đau đớn không thôi, cả người rét run, tứ chi dần trở nên cứng ngắc vô lực. Đột nhiên có khí tức ấm áp từ miệng truyền vào, tôi tựa như bắt được cọng rơm cứu mạng, ôm cổ đối phương mà mút vào. Tôi sử dụng cả tứ chi, gắt gao cuốn lấy đối phương. Sau này nhớ lại, làm như vậy thật ra rất nguy hiểm, sẽ kéo luôn cả người cứu hộ xuống nước. Nhưng khi đầu óc bị kinh hoàng cùng sợ hãi chiếm lấy, tôi ngoại trừ bản năng sống sót, căn bản không thể nghĩ đến bất cứ thứ gì khác. Bất quá người nọ cuối cùng vẫn tha tôi lên bờ sông. Đến giờ tôi cũng không biết hắn làm cách nào. Sặc nước cực kỳ khó chịu, có người không ngừng vỗ vỗ mặt tôi, lỗ tai như có một tầng màng chắn, không thể nghe rõ thanh âm vang vọng không ngừng của đối phương rốt cuộc là đang nói gì. Ngực bị ấn xuống, tôi lập tức sặc ra mấy ngụm nước, một lượng lớn không khí trong lành tràn vào, cuối cùng tôi cũng có thể hô hấp. Bóng người trước mắt lay động, ngọn đèn từ xa xa chiếu lại, tôi miễn cưỡng có thể nhìn ra đối phương mặc quân phục màu xanh lá. Hắn vỗ vài cái trên lưng tôi, làm tôi lại phun ra không ít nước. Hắn nâng gáy tôi rồi ôm lên. “Vì cậu mà con mồi của tôi chạy thoát.” Giọng nói trầm bổng du dương, một giọng nam thuần hậu êm dịu như tiếng đàn violin, mang theo điểm khàn khàn từ tính, gợi cảm, trầm ổn, đầy mị lực. Nếu mà đi làm seiyuu, chắc chắn sẽ khiến các fan nữ điên đảo. Seiyuu: người ***g tiếng, tiếng Anh gọi là CV (charactor Voice). “Cậu muốn bồi thường cho tôi thế nào đây?” Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tiểu công chính diện số 1 lên sâu khấu ! Quân nhân + đồng phục + biến thái + thần bí, quá tốt đi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.