Sổ Tay Về Cửa Hàng Nhang Đèn Tử Đằng

Chương 16: Chương 16: Không Nhắm Mắt – 5




CHƯƠNG 16: KHÔNG NHẮM MẮT – 5

Buổi tối phải giao hàng, cho nên sau khi mặt trời lặn Lục tiên sinh và Phong Khinh Vân đã đứng đợi bên ngoài. Lần này còn có thêm hai quỷ soa đi theo. Chính là hai tên lần trước tôi nhìn thấy ở bệnh viện, là anh chàng ưu tú cùng người áo đen tùy tiện kia.

“Chế sư đại nhân, lại gặp rồi.” Người áo đen nhìn thấy tôi liền định tiến lên chào hỏi, lại bị cộng sự của hắn giữ lại. Người áo trắng ưu tú đẩy mắt kính, cực kỳ trịnh trọng mà bước đến trước mặt tôi.

“Tại hạ thuộc đội quản lý chi nhánh thứ mười tại địa ngục, Quan Bạch Gia, vị này chính là đồng nghiệp Mặc Liêu, lần trước mạo phạm, xin chế sư đại nhân đừng trách.”

“Không có gì, ha, chào anh.” Chẳng hiểu vì sao, đối mặt anh chàng ưu tú người cũng như tên này, tôi cảm thấy cực kỳ áp lực. Đối phương vươn tay nắm lấy tay tôi, vừa chạm vào tôi liền thấy một cảm giác lạnh lẽo ẩm ướt truyền đến.

Người đàn ông đeo mắt kính trong suốt, cả người tản ra khí chất như hàn băng, cao ngạo mà lãnh khốc, nhưng động tác chuyên chú hôn lên mu bàn tay tôi lại tao nhã và duyên dáng, hình ảnh kia so với quảng cáo của mấy người nổi tiếng còn hấp dẫn hơn. Nếu là con gái chắc chắn không thể không hét chói tai hâm mộ ghen tỵ với người được hắn hôn.

Thế nhưng cái người xui xẻo kia là tôi nha. Nếu như mà là tên khác, tôi chắc chắn sẽ thưởng cho hắn một cú rồi lập tức gọi điện báo cảnh sát đến bắt biến thái. Nhưng mà cái tên đàn ông ưu tú này lại mang biểu tình rất nghiêm túc, khiến tôi không thể dán lên người hắn cái mác ‘biến thái’ được.

Không lẽ bây giờ địa phủ áp dụng khoa học kỹ thuật phương Tây, rồi đồng thời ngay cả phong tục lễ nghi cũng Tây hóa hết luôn hả? Mà lạ lùng nha, cho dù là phương Tây thì nghi lễ này cũng chỉ dùng cho phái nữ thôi mà.

“Tiểu Bạch thiệt là gian xảo quá đi, người ta cũng muốn!”

Tôi còn đang ngẩn ra, đã bị tên áo đen kia bất ngờ ôm lấy, bị hắn hung hăng gặm một cái lên mặt. Cảm nhận được chất lỏng ghê tởm dinh dính trên mặt, tôi triệt để hóa đá.

“Nhóc con này bị sao vậy? Ngốc luôn rồi này, thiệt đáng yêu!”

Trên mặt còn bị tên áo đen kỳ quái sờ tới sờ lui, tôi cảm thấy bản thân mình hóa đá rồi từ từ nứt ra, sau đó tan tành thành từng mảnh nhỏ.

——

“Rốt cuộc… Rốt cuộc là ai truyền ra cái thứ tin đồn vớ vẩn này!” Vừa rồi lúc tôi tức giận đến mức suýt chút nữa đập luôn bình sứ, Lục tiên sinh đành khai ra sự thật.

“Chế sư đại nhân không hài lòng với dung mạo hai đồng nghiệp của tôi sao?” Lục tiên sinh dường như rất khó xử, “Bọn họ là người có tướng mạo tốt nhất ở chỗ chúng tôi rồi đó.”

Tướng mạo tốt là phải đi giao tiếp xã hội kiểu này sao? Địa phủ quả nhiên cũng sa đọa rồi! Không đúng, cái này không phải trọng điểm nha.

“Tôi đang hỏi chú rốt cuộc tên nào nói tôi thích trai đẹp?” Tôi nghiến răng nghiến lợi mà trừng tên Phong Khinh Vân đang đứng một bên cười đến mất hình tượng. Tám chín phần mười là thằng cha này nói chứ gì.

“Là Tiểu Phạm nha. Hắn nói chế sư đại nhân mới đến thích mấy anh đẹp trai, chỉ cần tướng mạo nhìn càng nam tính, phục vụ sẽ tốt hơn nhiều. Không đúng sao?” Lục tiên sinh vẫn không hiểu tình huống.

Phạm Vô Mệnh! Ông không để yên cho ngươi đâu! (> 皿

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.