CHƯƠNG 96: PHONG MA MÔN – 11
Sau đó ông ấy vẽ một pháp trận ngay tại vị trí trái tim dính máu mình của Phượng Triều Nguyệt. Trận thức phát ra ánh sáng vàng rực, bao phủ lấy Phượng Triều Nguyệt. Vết thương trên người hắn bắt đầu khép lại, ngực cũng khẽ phập phồng.
Sư phụ quỳ nơi đó khóc không thành tiếng, bởi vì lựa chọn của bản thân, ông ấy đã mất đi người con gái mình yêu thương nhất. Hồn phách Long Liên ôm lấy sư phụ, nhẹ giọng nói lời cảm ơn với ông ấy, sau đó nói câu tạm biệt.
Thế nhưng hồn phách lại đột nhiên bị một thứ sức mạnh to lớn kéo đi, hóa thành một quả cầu ánh sáng bay về phía chân trời. Sư phụ hốt hoảng, nhanh chóng bật dậy đuổi theo.
Hơn một trăm quả cầu tụ tập một chỗ, trên bầu trời nứt ra một khe hở màu đen, Ma tộc không ngừng tràn ra. Tên thủ lĩnh Ma tộc với hai đôi con ngươi đang chiến đấu kịch liệt với mấy quân nhân.
Sau khi quân nhân ngã xuống thì linh hồn cũng hóa thành những quả cầu ánh sáng rồi tụ lại. Cuối cùng chỉ còn lại một ông lão, thủ lĩnh Ma tộc vừa muốn vung lên một kiếm giết chết lão, trường thương của sư phụ đã phóng tới ngăn chặn.
【 Tượng sư, cút ngay! 】 Ma tướng tức giận rống to, vung trường kiếm chém về phía kẻ cản trở mình.
Sư phụ vội vàng giơ thương lên che chắn, động tác của Ma tướng lại cực nhanh, khiến cho sư phụ không còn thời gian để mà thở. Nhưng vào lúc này, trên mặt đất lại hiện ra một pháp trận cực lớn, những quả cầu linh hồn cũng tụ tập bên trong.
“Viên Triệu, chẳng lẽ ông định…”
Ông già họ Viên kia cũng không thèm để ý, tiếp tục khởi động pháp trận. Sắc mặt sư phụ nhanh chóng thay đổi, vừa định tiến lên lại bị giành trước. Ma tướng nhảy lên, vung trường kiếm chém một đường từ vai Viên Triệu xuống, rõ ràng là muốn chẻ đôi thân thể ông ta.
Máu tuôn như suối, nhanh chóng tràn xuống đất, chảy vào pháp trận. Viên Triệu cũng chưa ngã xuống, miệng lão mấp máy gì đó, khinh miệt liếc nhìn sư phụ một cái, cuối cùng trên mặt lộ ra biểu tình thỏa mãn. Linh hồn lão cũng hóa thành quả cầu ánh sáng, hơn nữa thêm quả cầu này là vừa đúng 108 quả cầu linh hồn.
Những quả cầu linh hồn chuyển động vòng quanh pháp trận, trên mặt đất đột nhiên mọc lên một thứ dây leo màu đen khổng lồ, trên dây leo hiện ra chú văn màu đỏ. Thủ lĩnh Ma tộc kinh hãi, vừa định lùi ra phía sau, lại bị sư phụ ngăn cản.
Sư phụ cứ như phát điên mà tấn công hắn, trên mặt người sau rốt cuộc cũng lộ ra vẻ kinh hoàng. Dây leo cực kỳ nhanh, chỉ trong thoáng chốc đã quấn lấy toàn thân thủ lĩnh Ma tộc.
Những quả cầu linh hồn bị dây cuốn nhập vào thân cây, chú văn màu đỏ hiện lên trên không trung, xung quanh là từng sợi xiềng xích. Phần lớn Ma tộc thấy thủ lĩnh gặp nguy, liền tiến lên cứu viện, nhưng toàn bộ chúng lại trở thành thức ăn cho dây leo.
Thủ lĩnh Ma tộc bị quấn ở giữa dây leo, hoàn toàn không thể nhúc nhích. Sư phụ cầm lấy trường thương bước từng bước một tới gần, Long Nha cũng dần biến đổi, lưỡi thương trở nên vừa dài vừa sắc nhọn.
Ông ấy nhảy lên, vung trường thương quét ngang cổ của thủ lĩnh Ma tộc. Cái đầu của Ma vật bị chém xuống, dây leo nhanh chóng cuốn lấy rồi vùi vào sâu bên trong thân cây.
Tôi cố gắng tự nhủ rằng tên Ma tộc này không phải là Trọng Hoa, thế nhưng trong lòng lại không nhịn được mà cảm thấy đau đớn như bị ai vặn xoắn.
Sấm sét rạch ngang bầu trời, mưa to tầm tã, gột sạch máu tươi trên mặt đất và trên hài cốt. Sư phụ ném Long Nha sang một bên, thất tha thất thểu chạy về nơi vừa rồi tìm thấy Long Liên và Phượng Triều Nguyệt.
Trên con đường ngổn ngang phế tích, có một người ôm di thể Long Liên chậm rãi lê từng bước. Sư phụ đứng trước mặt hắn, người sau lại như cái xác không hồn, biểu tình trống rỗng.
“Ông… vì sao không cứu em ấy?”
Sư phụ cứng đờ người đứng ở đằng kia, cơn mưa thấm ướt quần áo ông ấy, cũng xối lạnh thấu tim ông. Ông ấy cứ muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể thốt ra một câu.
“Xin lỗi.”
“Tại sao? Em ấy là con gái ông mà! Tại sao ông không cứu em ấy? Tôi có chết cũng không tiếc, nhưng em ấy…” Trên mặt Phượng Triều Nguyệt không biết là mưa hay nước mắt, hiện giờ hắn đã mất đi lý trí, cứ như một con thú trong cơn khốn cùng mà gào thét với sư phụ.
“Ông vậy mà còn trợ giúp lão ta hoàn thành kết giới… Bây giờ đến cả cơ hội chuyển sinh em ấy cũng không còn…”
“Xin lỗi.”
Đổi lại là ánh mắt tràn đầy oán hận và phẫn nộ của Phượng Triều Nguyệt, hắn ôm Long Liên lướt ngang qua sư phụ.
“Ông không cần em ấy, tôi dẫn đi. Kể từ nay, tôi và ông ân đoạn nghĩa tuyệt!”
Sư phụ cứ như một bức tượng đá mà đứng lặng trong mưa, tôi cũng không dám nhìn vẻ mặt ông ấy. Bi thương và phẫn nộ trong lòng trào dâng tới cực điểm, nhưng lại nghẹn ứ trong ngực không thể nào trút ra. Tôi muốn ôm chặt lấy sư phụ mà khóc thật to, thế nhưng hiện nay không phải lúc làm chuyện này.
Tôi quay đầu nhìn Long Liên đang đứng bên cạnh, “Chuyện cô muốn tôi làm, tôi nhất định sẽ làm được!”
Long Liên nhìn tôi mỉm cười, mấp máy môi, tựa như muốn nói ‘Cám ơn cậu’.
Sau đó một luồng sáng quét qua trước mặt, lúc tôi mở mắt ra, phát hiện mình vẫn đang ở tại trung tâm kết giới bên dưới lòng đất. Người đang che chắn phía trước lại làm cho tôi kinh ngạc không thôi.
“Chu Chính?” Tôi quả thực không thể tin vào hai mắt mình.
Chỉ thấy Chu Chính đang giơ gậy cảnh sát lên chặn lại trường đao của Phượng Triều Nguyệt. Anh ấy vẫn còn mặc bộ đồng phục cảnh sát dính đầy máu kia, nhưng trên người lại phát ra thứ ánh sáng vàng rực chói lòa, ngay cả chiếc gậy kia cũng bị ánh sáng bao phủ.
Nghe thấy tôi gọi, anh ấy nghiêng đầu qua, “Em không sao chứ?”
“Sao anh lại ở đây?” Tôi nhìn đồng hồ, phát hiện thời gian mình ngất đi cũng không lâu lắm, chỉ mới có vài phút mà thôi.
Anh ấy dùng sức ngăn lại trường đao của Phượng Triều Nguyệt, móc súng lục ra nhắm về phía đối phương mà bắn, người sau vung trường đao hình thành một cái kết giới chặn lại.
Chu Chính che đằng trước tôi, cảnh giác nhìn Phượng Triều Nguyệt, nói: “Anh cũng không biết. Trong lòng vừa nghĩ tới em, cảm thấy em đang gặp nguy hiểm, muốn tới cứu em, sau đó liền ở chỗ này.”
Tôi nhớ hình như Trọng Hoa từng nói anh ấy là thần tướng hạ phàm. Tình tiết sẽ không cẩu huyết vậy chớ. Hơn nữa ở vào thời khắc quan trọng nhất như vậy, chú cảnh sát lại lên sàn, quả thực là phá hỏng định luật vĩnh hằng của phim ảnh rồi.
“Xin lỗi, anh đã không bảo vệ em thật tốt.”
“A?”
Trong đôi mắt anh ấy lộ ra áy náy và tự trách. Điều này khiến cho tôi chợt nhớ tới hình ảnh trong ngõ nhỏ kia, có lẽ anh ấy đã thấy hết rồi.
“Em…”
Mới vừa mở miệng tôi liền bị Chu Chính đẩy ra, đao phong xẹt qua, dây leo bên cạnh tôi bị chặt thành mấy đoạn.
“Đừng hòng cản trở tôi! Tất cả đi chết hết đi…” Khí đen lượn lờ quanh người Phượng Triều Nguyệt ngày càng dày đặc, hắn đã đứng trước bờ vực nhập ma, chỉ còn một bước nữa là sẽ rơi vào ma đạo.
Không biết bây giờ còn kịp không, tôi lấy quả cầu linh hồn trong túi ra ném về phía hắn, “Vật anh muốn tìm đây, chụp lấy!”
Hắn theo bản năng mà giơ đao lên, trái tim tôi cũng muốn vọt lên cuống họng, suýt chút nữa là hét ra tiếng. Nhưng vào giây tiếp theo, thời gian lại như ngưng đọng, hắn cứng người đứng ở nơi đó, cho đến khi quả cầu chạm vào ngực, trong thoáng chốc hắn liền ném thanh đao đi, dùng hai tay chụp lấy.
Quả cầu nhẹ nhàng đáp xuống lòng bàn tay hắn, phát ra thứ ánh sáng thuần khiết như một đóa sen trắng. Ánh sáng ấm áp ấy ánh vào trong mắt hắn, tựa như ánh mặt trời chiếu rọi vào băng tuyết ngàn năm, sự tuyệt vọng và điên cuồng bên trong đôi mắt ấy dần tan ra.
“Liên nhi…” Hắn dường như không dám tin mà nhìn linh hồn rất lâu, lại cầm hạt châu đặt lên nơi trái tim mình, nước mắt thấm ướt khóe mi.
Rốt cuộc lần này tôi cũng có thể xem như là gặp may, vậy mà lại nhặt được một giải thưởng lớn, viên linh châu kia đúng là linh hồn của Long Liên. Là cô ấy tái hiện lại chuyện xảy ra ngày đó cho tôi xem.
“Đúng là em… Liên nhi…” Hắn quỳ rạp trên đất, đau thương khóc rống lên. Khí đen trên người cũng dần phai nhạt theo ánh sáng của quả cầu linh hồn rọi tới.
Máu lạnh cũng được, tàn nhẫn cũng được, hắn làm hết thảy mọi việc đều chỉ vì một mục đích, giải trừ La Hán Hàng Ma trận, giải phóng cho linh hồn của Long Liên. Vì để đạt được mục đích mà thậm chí hắn suýt rơi vào ma đạo.
Cũng bởi vì quá yêu Long Liên, lúc biết được sư phụ vì cứu mình mà bỏ mặc Long Liên, hắn mới sinh ra hận thù. Hận sư phụ, càng hận bản thân không thể bảo vệ Long Liên.
Tôi vừa định bước qua, lại bị Chu Chính ngăn lại. Dù sao cũng chỉ mới đây thôi hắn vẫn còn là một nhân vật nguy hiểm. Tôi đành phải đứng cách vài bước nói chuyện với hắn.
“Sư huynh, thật ra chính anh cũng hiểu được, lúc đó sư phụ lựa chọn Long Liên, chứ không phải là anh.”
Hắn cũng không đáp lại, chỉ là cả người hơi run lên, tôi biết hắn vẫn đang nghe.
“Nhưng cuối cùng sư phụ vẫn cứu anh. Tại sao? Bởi vì Long Liên cầu xin ông ấy!” Nhớ tới chuyện lúc đó mà tôi chợt cảm thấy lo lắng, sư phụ đã phải hạ bao nhiêu quyết tâm mới có thể chịu đựng được những chuỗi ngày sau đó?
Phượng Triều Nguyệt mạnh ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy phẫn nộ và không cam lòng, “Phải! Tôi đương nhiên biết là Liên nhi cầu xin ông ta! Nhưng chỉ vì vậy mà vứt bỏ Liên nhi, tôi không thể chấp nhận được. Hơn nữa ông ta còn giúp lão già khốn kiếp kia hoàn thành trận pháp, khiến Liên nhi vĩnh vĩnh không thể chuyển sinh!”
“Ông ta là đồ máu lạnh, luôn tự cho mình là đúng, nghĩ mình là Chúa cứu thế! Cứu mọi người lại không cứu lấy con gái mình…”
Tôi thật sự không thể nhịn được nữa, cũng bất chấp tất cả, bước lên tát cho hắn một bạt tai.
“Là ai máu lạnh? Là ai tự cho mình là đúng?” Tôi xách cổ áo hắn, thật muốn đâm tên này một nhát, “Sư phụ là dạng người gì, không phải anh càng hiểu rõ hơn tôi sao?”
“Sư phụ mất đi những chiến hữu cùng sinh cùng tử, những người anh em, cùng với những người thân thiết nhất. Việc mất đi những thứ không thể tìm về được, ông ấy thấu hiểu hơn bất cứ ai khác, cho nên không muốn những người khác cũng phải chịu đựng nỗi đau khổ như mình, thế nên mới có thể hoàn thành cái pháp trận kia.”
Thật ra lúc sư phụ chặt đầu tên Ma tộc kia xuống, tôi đã hiểu được, ông ấy không muốn mất đi bất kì người nào nữa. Bất kể là Phượng Triều Nguyệt hay những người còn sống sót khác, ông ấy muốn bảo vệ họ, cho nên không thể để cho Ma tộc tàn sát bừa bãi. Lúc ấy, ngoại trừ hoàn thành pháp trận thì hoàn toàn chẳng còn biện pháp nào khác.
Phượng Triều Nguyệt như quả bóng bị xì hơi, ngồi bệt dưới đất. Tôi cũng không có thời gian đâu mà để ý tới hắn. Đã đến thời gian hẹn trước với Hử và Nha, tôi tuyệt đối không thể thất bại.
Tôi đi đến trước đài cao, rút một loạt Hàng Ma kiếm ra. Tuy rằng đã hơn 40 năm, nhưng kiếm sư phụ chế tạo vẫn còn lóe lên ánh sáng sắc lạnh, vẫn bén nhọn như lúc ban đầu. Lúc đó, ông ấy đã kiềm nén nỗi đau trong lòng, tạo ra Hàng Ma kiếm, lại còn tự tay giăng ra kết giới ngũ hành tuần hoàn.
Bây giờ đến lượt con, sư phụ. Tuy rằng con không được xuất sắc như Phượng Triều Nguyệt, nhưng làm đệ tử của người, loại chuyện như sữa chữa kết giới thì con nhất định sẽ làm được.
Lúc tôi đưa trường kiếm tới gần cổ tay, tay đột nhiên bị nắm chặt. Tôi ngẩng đầu liền đối diện với đôi mày cau chặt của Chu Chính, “Em định làm gì?”
Trên khuôn mặt lạnh lùng kia tràn đầy lo lắng, tôi đột nhiên ôm lấy anh ấy, mạnh mẽ hôn lên đôi môi kia. Người sau chợt mở to hai mắt, vào lúc tôi đưa đầu lưỡi tiến vào, anh ấy liền nhanh chóng quấn lấy tôi.
Cái hôn mê say nhưng ngắn ngủi, lúc tôi cầm lá bùa dán lên trên cổ anh ấy, người sau giật mình mà nhìn tôi.
Thân thể Chu Chính dần dần trượt xuống, tôi đỡ anh ấy cùng quỳ đến trên đất, lại nâng khuôn mặt anh ấy lên, hôn một cái.
“Xin lỗi, đã để anh thấy cảnh tượng đáng xấu hổ đó của em rồi. Có lẽ anh sẽ chán ghét em nhỉ? Em nghĩ là mình rất thích anh, nhưng vẫn không thể bỏ mặc hắn được.”
Lá bùa kia gọi là ‘Nhập mộng’, có thể làm cho người ta nhanh chóng rơi vào giấc ngủ. Chẳng qua nó không có tác dụng với thuật sĩ, chỉ có thể dùng cho người bình thường. Tuy rằng Chu Chính có thể là thần tướng chuyển sinh, chẳng qua hiện giờ anh ấy cũng chỉ là một con người bình thường mà thôi.
Tôi đặt anh ấy xuống đất, người sau vẫn cố chịu đựng không nhắm mắt lại, tôi dùng tay phủ lên trên đôi mắt anh, “Cám ơn anh đã tới cứu em! Ngủ đi, mộng đẹp nhé.”