CHƯƠNG 42: TÂM TƯ QUỶ DỮ – 7
Những người đó tản ra để tìm chúng tôi. Tôi lén chạy ra ngoài, đứa bé đã được tôi giấu trong chồng giấy chất cao ở cạnh hành lang. Nếu có thể đánh ngất một tên trong số đó rồi lấy được điện thoại của hắn hẳn là có thể liên hệ với bên ngoài.
Tại góc tường có một tấm ván gỗ, bên trên có ghim một bản vẽ đã ố vàng, trông như là bản vẽ thiết kế của nhà xưởng. Tôi cầm hộp đinh ghim đặt ở phía dưới bỏ vào túi áo, hẳn là sẽ có lúc cần đến. Nơi này quá lớn, một mình tôi không thể đối phó lại tất cả bọn họ, cần phải tìm thêm viện trợ mới được.
Tôi nhớ tới cách triệu hồi thức thần mà Ngụy Quân Tử đã dạy, vừa rồi gà mập sau khi dùng xong hẳn là biến trở lại thành lá bùa rồi. Sau khi niệm chú, quả nhiên lá bùa bay tới tay tôi.
Thường thì mấy chỗ bỏ hoang đều sẽ có ma quỷ hay yêu quái này nọ tụ tập, nơi này chắc hẳn cũng có. Tôi nhìn bốn phía xung quanh, quả nhiên thấy được có mấy con quỷ đang ngồi xổm một bên đánh bài. Mấy thứ này đều là cô hồn dã quỷ, không có ai thờ cúng, pháp lực cũng không cao, nhưng cũng không đầu thai được.
“Này, mấy người tới giúp chút được không?”
Ánh mắt trống rỗng của đám cô hồn nhìn qua đây, dường như cũng có hơi kinh ngạc. Có lẽ chúng không ngờ rằng có người thấy được mình. Tôi nói nếu chúng chịu giúp thì sẽ đốt thật nhiều đồ cho, lại còn thả thức thần ra trước mặt chúng. Lần này đám cô hồn liền xum xoe mà gọi tôi ‘Đại nhân đại nhân’, quả nhiên là có tiền thì có thể sai ma khiến quỷ mà.
Tôi bảo gà mập trùm vào bao nhựa cố ý bay qua trước mặt một người trong đám kia. Người nọ tưởng là tôi giả thần giả quỷ, liền lập tức đuổi theo. Tôi cầm một cái mặt nạ hàn điện núp phía sau mấy cái máy, khi thấy hắn bước qua liền niệm chú triệu hồi thức thần.
Gà mập biến trở lại thành lá bùa, bao nhựa cũng rơi xuống đất. Người nọ nghi hoặc mà giở bao nhựa lên thì thấy chẳng có gì trong đó cả, lập tức thất kinh. Tôi cố ý tạo ra vài âm thanh, ánh sáng đèn pin chiếu rọi liền không ngừng run rẩy.
“Ai?”
Tôi bảo đám cô hồn bò lên cổ hắn, tuy là hắn không thể nhìn thấy, nhưng một số lượng lớn cô hồn bò lên thì chắc chắn có thể cảm giác được. Người nọ run rẩy càng dữ dội hơn, tôi đeo mặt nạ đột ngột xuất hiện bên cạnh hắn, hai tay dùng sức chụp lấy vai hắn.
Tôi nghe lão Trương nói trên thân một người có ba ngọn lửa, trên ấn đường có một ngọn, hai vai mỗi bên trái phải một ngọn. Buổi tối nếu dùng sức chụp bả vai người ta sẽ làm tắt lửa, nếu người đó thời vận kém thì có thể sẽ nhìn thấy ma quỷ. Thế nhưng đó cũng chỉ là tạm thời, lúc ngọn lửa lại cháy lên thì sẽ không thấy nữa.
Ánh sáng chiếu qua đây, chỗ đôi mắt của mặt nạ phản quang lại, người nọ thét lớn.
“Có quỷ!”
Tôi không chắc hắn sợ hãi vì cái mặt nạ này hay vì mấy con quỷ ở phía sau tôi, chẳng qua chỉ cần có hiệu quả là được. Hắn sợ tới mức vừa chạy vừa té. Chỗ hắn chạy qua tôi có giăng một sợi dây thừng, hắn vấp phải sợi dây mà trượt chân rồi nằm bò lăn ra đất.
Tôi bước tới dùng một cây gậy gỗ vừa tìm thấy đánh vào sau gáy hắn. Anh họ nói sau gáy con người có dây thần kinh não bộ quan trọng, có thể điều khiển mạch máu và hô hấp, theo như người xưa thì gọi là tử huyệt, sau khi bị đánh vào sẽ khiến con người mất ý thức trong một thời gian ngắn, nếu nặng thì có thể dẫn đến tử vong.
Người nọ kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngã xuống, tôi bắt đầu lục soát người hắn. Điện thoại, chìa khóa trong túi áo hắn tôi lấy ra toàn bộ. Tôi vừa bấm 110 báo địa chỉ nơi này vừa hướng về phía cửa mà chạy. Nếu mấy người khác nghe được tiếng động thì sẽ chạy tới rất nhanh.
Căn cứ vào địa chỉ mà đám ma quỷ nói cho tôi biết, bốn phía gần đây chắc hẳn cũng rất hoang vắng, sau khi trốn ra ngoài vẫn nên tìm một chỗ trốn đợi cứu viện là tốt nhất.
Ba ánh đèn pin từ phía sau rọi qua đây, những người đó la hét đòi đánh đòi giết, chẳng qua khí thế còn thua xa đám quỷ soa. Tôi nắm chặt gậy gỗ trong tay mà chạy về phía hành lang, lấy đinh ghim rải đầy trên đất.
Tôi đưa Tiểu Lâm ra, kéo nó đến cạnh cửa. Có một con quỷ nói cho tôi biết cái nào là chìa khóa của cánh cửa, thế nên tôi rất thuận lợi mà mở được cửa.
Những người đó cũng đã đuổi tới hành lang, tôi kéo Tiểu Lâm ra ngoài cửa. Sẵn tay đóng cửa lại, còn cắm một đầu gậy gỗ xuống đất, đầu kia thì đè lên cánh cửa. Tôi hy vọng làm vậy có thể kéo dài thêm thời gian.
Bên ngoài trời tối đen như mực, xa xa có ánh đèn le lói. Tôi mặc kệ hết thảy, trước tiên phải tìm chỗ trốn cái đã. Tôi đi vòng đến bên ngoài cửa lớn của xưởng, bên này đã được khóa, cũng không có ai ra vào. Tôi mang theo Tiểu Lâm chui vào trong một cái thùng thiết to đặt nằm ngang, mấy người đó hẳn là sẽ cho rằng chúng tôi chạy trốn về phía có ánh đèn, chắc chắn sẽ đuổi theo.
Tim tôi không ngừng đập mạnh, cảm thấy hình như mình vừa dùng cách đào tẩu khá quỷ dị. Chưa thể bình tĩnh sau cơn hoảng sợ, tôi mở di động lên, bây giờ là ba giờ sáng, anh họ đang trực ca hay đã ngủ rồi? Anh họ, em trai anh yêu cầu được an ủi nè! ><
Thế nhưng, bây giờ mà về thì chắc chắn chờ đợi tôi không phải là an ủi mà là cơn bạo phát của anh họ đi. So ra thì, hình như ở trong này còn an toàn hơn nha. (tiếng trời: ý cậu là anh họ còn kinh khủng hơn bọn buôn lậu nội tạng hả?)
Tình huống Tiểu Lâm cực kỳ tệ, máu loãng đã thấm ướt phần bụng áo, sắc mặt còn tái nhợt hơn cả mấy con quỷ vừa rồi. Trán lạnh ngắt, tứ chi có hiện tượng co rút, đòi hỏi phải được cấp cứu càng sớm càng tốt.
Thế nhưng tôi không biết phải làm gì, chỉ có thể ôm chặt thằng bé. “Đừng ngủ, kiên nhẫn một chút, em sẽ được nhìn thấy ba mẹ nhanh thôi.”
Bên tai tôi đột nhiên truyền đến một trận kêu gào, chậm rãi mà ưu thương, giống như vô số linh hồn đang rên rỉ nức nở. Bốn phía trở nên mơ hồ, tựa như bị ngăn cách bởi một lớp màng mỏng, còn chúng tôi thì đang ở một không gian khác.
Trong lòng tôi cực kỳ sợ hãi, nhưng ý thức bắt đầu hơi mơ hồ. Tiểu Lâm trong ngực lại rất sung sức mà đứng dậy, đi ra ngoài. Lại thế nữa rồi, tôi cuống quít chạy tới kéo nó, thế nhưng thứ lần này đuổi tới lại khác lần trước, loại sức mạnh lôi kéo Tiểu Lâm rất lớn, tôi vậy mà cũng bị kéo theo.
“Không! Đừng đi! Tiểu Lâm, mau tỉnh lại!” Tôi dùng hết khí lực mà gọi, lại phát hiện thanh âm mình cực kỳ yếu ớt, yết hầu như bị thứ gì chặn lại, thậm chí có hơi tê dại.
Tiếng sáo càng ngày càng vang dội, ý thức tôi cũng ngày càng mơ hồ. Có lẽ là đi cùng với thằng bé thì sẽ dễ chịu hơn, không cần lo lắng về bất kỳ thứ gì. Trong lòng tôi vang lên tiếng nói hãy cứ đi theo thứ sức mạnh kia.
Một tràng tiếng chuông xé rách tiếng sáo dày đặc như thủy triều kia, tựa như một mũi tên xẹt qua ý thức mơ hồ. Trước mắt tôi trở nên rõ ràng, tôi phát hiện mình đang đứng ở mảnh đất trống ngoài nhà xưởng, trước mắt là một cô gái đang thổi sáo.
Cô gái rất xinh đẹp, mặc váy hoa, tóc búi cao, trông rất đoan trang đẹp đẽ. Nếu không phải chân cô ta mang giày xăng đan màu trắng, tôi cũng sẽ không tin rằng cô ta chính là người đánh tôi ngất xỉu.
Tôi nhận ra cô gái đó, cô ta chính là người ngăn lại tên bán hàng rong trước cửa trường học – cô giáo Phương. Người đàn ông lúc trước mặc quần áo phẫu thuật đã đổi một thân đồ đen, đứng bên cạnh cô ta.
Sau khi khôi phục ý thức tôi mới phát hiện chiếc dây đỏ Trần Tịch đeo vào tay tôi đã đứt. Vừa rồi chính nhờ nó tôi mới tỉnh táo lại được, đúng là nên cám ơn Trần Tịch.
“Cảnh sát sẽ đến nhanh thôi, các người trốn không thoát đâu! Tự thú đi, đây là lối thoát duy nhất của các người.” Tôi niệm lời kịch trong mấy bộ phim truyền hình để đe dọa bọn họ. Thế nhưng quả nhiên mấy tình tiết trong phim truyền hình đều là lừa gạt hết. Bọn họ từ đầu tới cuối cũng có thèm để ý đâu.
Tôi sống chết lôi kéo Tiểu Lâm, thế nhưng người sau vẫn không chịu tỉnh lại, vẫn cứ đi về phía cô gái kia.
Tiếng sáo ngừng lại, cô gái nhẹ thở dài, ánh mắt nhìn về phía tôi cực kỳ lạnh lùng, “Quả nhiên tiên sinh dự liệu như thần, đêm nay đúng là có người tới phá rối.”
“Cậu có thể chống lại sự khống chế của Sáo Ngự Hồn này, có thể thấy cậu cũng không phải người thường. Thế nhưng, kẻ trốn không thoát chính là cậu.”
Tiếng sáo lại vang lên, Tiểu Lâm đứng bên cạnh đột nhiên vươn tay siết lấy cổ họng tôi. Tôi muốn vặn tay nó ra, nhưng lại phát hiện đứa bé này không biết lấy sức mạnh từ đâu, khiến tôi nhất thời không thể thoát ra được. Mà tên áo đen đang từ từ tiến tới gần, tôi nhìn thấy trên tay hắn cầm một khẩu súng đen bóng.
Tôi lấy ra lá bùa niệm chú ngữ, vốn định để gà mập đè chết hắn. Thế nhưng đã quá trễ, đối phương đã bóp cò súng, tiếng súng vang lên, tôi đành nhắm mắt lại.
Khi mở lại mắt thì phát hiện gà mập đã chắn ở phía trước tôi, thân thể khổng lồ đang dần hóa thành tinh tiết. Trên thân thể mập mạp xuất hiện vài lỗ thủng.
“…” Tôi há mồm muốn gọi nó, lại phát hiện hình như mình chưa từng đặt tên cho nó. Thức thần cấp thấp hình như đều không có tên.
Tuy rằng nó vừa béo vừa ngốc, rõ ràng là chim mà lại không thể bay, nhưng nó vẫn luôn giúp đỡ tôi. Quả thực có chút quỷ dị khi đau khổ chỉ vì một lá bùa, thế nhưng tôi vẫn không thể kìm nén được cảm giác đang dâng lên trong lòng.
“Thực xin lỗi, vẫn luôn mắng mày ngốc, thật ra tao mới chính là kẻ ngốc nhất. Cám ơn mày!” Tôi vươn tay định sờ nó, lại phát hiện đã không còn thấy nó nữa. Gà mập kêu lên hai tiếng khanh khách, biến mất trong màn đêm, một lá bùa rách nát chậm rãi bay tới bên chân tôi.
“Trò hề kết thúc ở đây, cậu bạn nhỏ.” Tôi bị người đàn ông áo đen kéo lên, cái trán đối diện với họng súng tối om.
“Khi não đã chết vẫn còn có thể lập tức tiến hành giải phẫu lấy nội tạng ra. Cậu cứ yên tâm, sẽ không khổ sở lâu lắm đâu.”
Tôi hung tợn trừng đối phương, nhất định phải nhớ kỹ mặt hai người này, sau khi chết hóa thành lệ quỷ, chắc chắn sẽ đi tìm bọn chúng báo thù.