CHƯƠNG 1: THỪA KẾ – 1
Cuộc sống, tựa như một bàn trà, mặt trên bày đầy chén trà. Khi chúng ta tưởng mình đã nhảy ra khỏi một chén trà, thì cũng là lúc rơi vào một chén trà khác. Mà nếu anh phát hiện anh không hề nhảy vào một chén trà khác… Vậy chúc mừng anh… Anh đã rớt khỏi bàn trà.
Ngày nhận điểm thi đại học, tôi biết mình đã rớt khỏi ‘bàn trà’. Chính là, sau khi rớt khỏi bàn trà tôi trực tiếp biến thành ‘đồ bếp’, cùng một ngày, ba tôi nhận được tin ông nội qua đời
Ba vội vàng mang tôi đến thành phố của ông nội để chịu tang. Lúc đến nơi thì bác cả đã xử lý di thể của ông nội thõa đáng cả rồi, còn lại chỉ cần túc trực bên linh cữu nữa thôi.
Vốn dĩ đa phần mọi người trong thời đại này đều sẽ không quá câu nệ mấy chuyện này, mà hầu như đều đến nhà tang lễ làm lễ một chút, hỏa tang xong thì đặt vào trong nghĩa địa công cộng là được. Nhưng bác cả lại làm rất long trọng, nói là bạn của ông ngoại mãnh liệt yêu cầu
Tôi vừa nghe đã thấy bực, lo liệu tang sự là chuyện của chúng tôi, người ngoài quản thế là hơi bị nhiều. Trong tộc cũng có họ hàng khác bàn ra, chính là nét mặt và giọng điệu của bác cả đều rất kì quái, hình như tương đối bất đắc dĩ. Ông nội hưởng thọ ở tuổi bảy mươi, không đau không ốm, làm long trọng một tí cũng tốt, tất cả mọi người đều không dị nghị lắm.
Theo tôi được biết, ông nội chỉ là một chủ hàng buôn bán nhỏ, không giống người có thể quen được bạn bè đại phú đại quý, có quyền có thế. Tôi có hỏi ba, nhưng ông đi khai phá kinh tế ở thành phố mới từ lúc còn rất trẻ, hầu như rất ít khi trở về, cũng không rõ ông nội có bạn bè nào.
Con cháu Đỗ gia cũng coi như hưng thịnh, mọi người thay phiên nhau túc trực bên linh cữu. Linh đường đặt tại phòng khách nhà bác cả, có không ít người lục tục đến bái tế, tôi quỳ cạnh anh họ, hãy còn đoán không ra nghề nghiệp của những người này, không ít người mặc quần áo chỉnh tề, hình như tương đối có của. Bác cả đều rất cung kính với bọn họ, đôi khi ánh mắt còn lộ ra kính sợ.
“Xin nén bi thương.” Một phong bì trắng đưa tới trước mặt tôi, tôi ngẩng đầu, nhận ra đối phương là một người đàn ông đẹp trai trẻ tuổi.
Toàn thân đều là hàng hiệu, hắn mặc một bộ vest xám đậm thẳng thớm, khí chất và vẻ ngoài này so với ngôi sao trên TV còn chói lóa hơn. Đôi mắt nhìn tôi mang theo một chút mỉm cười ôn hòa. Nhưng đôi mắt đào hoa xinh đẹp này biết bắn điện, nhìn thế nào vẫn thấy rất lả lơi
“Em là cháu thứ mấy của Đỗ tiên sinh?”
Tôi đang chuẩn bị giơ tay ra nhận phong bì, còn chưa trả lời câu hỏi của hắn, anh họ đã giành nói trước
“Em nó là con của chú Sáu.” Anh họ cũng không nói ra tên của tôi, mà lạnh mặt nhận phong bì, thậm chí còn dùng khăn gói lại thành một bọc nhỏ.
Bên trong có một phong bao hồng, một viên đường, trong phong bao hồng có hai cây kim, một thanh dao và tiền đáp lễ. Tôi nghe nói kim và dao có ý là may mắn ( ghi chú: ‘Thứ’ (cắt) và ‘Cát’ (may mắn) đồng âm, dao là vũ khí, cho nên có ý là may mắn). Thông thường mọi người sẽ ăn viên đường, tỏ ý ngọt ngào, phong bao hồng thì phải vứt đi, tiền đáp lễ phải tiêu hết, tốt nhất là đi gội đầu.
Sự đề phòng và thái độ thù địch của anh họ khiến người nọ rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó nhận lại cái bọc nhỏ, nhẹ nhàng phát ra một tiếng ‘A’, rồi đi ra khỏi cửa.
Tôi nhỏ giọng hỏi anh họ, “Anh không sợ đắc tội cái tên nhà giàu này à?”
Anh liền trừng mắt với tôi một cái, “Con nít đừng chõ mõm vào.”
“Em đã mười tám tuổi rồi.” Phẫn nộ rút CMND ra cho anh họ xem. Bởi vì thường xuyên có người nhận lầm, cho nên tôi luôn mang theo.
Ba tôi ngồi bên cạnh ho nhẹ một tiếng, cảnh cáo chúng tôi phải giữ im lặng trong trường hợp này, chúng tôi đành phải im tiếng.
Đám con gái đều canh ban ngày, đàn ông con trai thì phụ trách canh buổi tối. Ngày cúng tuần đó vừa lúc đến phiên tôi gác đêm. Anh họ trước giờ luôn ở cạnh tôi qua đêm. Nhưng bởi hôm qua anh đã trực đêm, ban ngày lại phải đi chuẩn bị công chuyện giúp bác cả, cho nên thật sự vô cùng mệt mỏi, nên mới phải về phòng nghỉ ngơi.
Trước khi về phòng anh còn nghiêm túc nói với tôi: “Bất kể nhìn thấy cái gì cũng đừng sợ, cứ coi là ảo giác.”
Tôi nghe nói, đến cúng tuần thì người chết sẽ về nhà, nên đương nhiên cũng biết anh họ đang lo lắng điều gì. Nhưng dù sao cũng là ông nội của mình mà, kì thật khi còn bé tôi cũng rất thân với ông nội, cho nên cũng không sợ lắm.
“Yên tâm, không sao đâu.” Tôi vỗ lưng anh họ, để anh yên tâm đi ngủ. Anh họ lo lắng nhìn tôi một cái, nhưng cuối cùng vẫn chịu không nổi, phải về ngủ.
Bởi vì không có gió, nên ngọn nến trong phòng khách cũng không lay động. Tôi ngẩn người nhìn đám tro nhang rải trên sàn nhà trước cửa. Bọn họ nói nếu ông nội trở về, thì phía trên sẽ có dấu chân.
Lúc ấy tôi còn chưa tin chuyện này. Trong lòng càng không nghĩ đến phương diện này, mà đang nghĩ, giờ mình không đậu đại học thì nên đi học lại hay là ra ngoài tìm việc làm.
Đến nửa đêm, tôi buồn ngủ đến díp cả mắt. Đương mắt nhắm mắt mở, đột nhiên cảm thấy đau bụng, hơn nữa còn rất cấp bách, nên vội chạy tới nhà xí.
Giải quyết xong mới phát hiện ra một chuyện khiến da đầu tôi run bắn…
.
.
.
Hết giấy vệ sinh rồi!
Muốn gọi người lấy dùm giấy vệ sinh, nhưng mọi người đều đã rất mệt, gọi bọn họ dậy hình như không hay lắm, hơn nữa tôi còn có thể bị anh họ chế giễu. Nhưng nếu mặc quần ra ngoài lấy thì quần sẽ dơ, tôi không muốn phải giặt quần đâu.
Đang đấu tranh tư tưởng dữ dội, thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. Tôi thầm nghĩ: được cứu rồi!
“Lấy dùm giấy vệ sinh được không? Ở đây dùng hết mất rồi.” Tôi quay mặt về phía cửa mà gọi.
Tiếng bước chân kia càng lúc càng gần, cuối cùng dừng trước cửa nhà xí.
“Đằng tử thành nhật cam đại đầu hà giá.” ( tiếng Việt: Đằng tử sao cứ suốt ngày cẩu thả như vậy.)
Tiếng địa phương nặng kèm theo giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng bay vào, làm tôi nháy mắt lạnh buốt từ lòng bàn chân đến đỉnh đầu. Giọng nói này…
Là ông nội!
Tuy đã lâu không gặp, nhưng tôi sẽ không nhận nhầm. Tôi ngồi xổm ở đó không biết phải làm sao, chân run lẩy bẩy. Rõ ràng vừa nãy còn nói với anh họ sẽ không sợ mà.
“Ông vào nha.” Vừa dứt lời, cửa nhà xí liền mở ra.
Khoảnh khắc đó tôi thật sự rất muốn hét lớn, nhưng giọng nói nghẹn ở cổ họng căn bản không phát ra được. Chỉ có thể cứng người ở đó, không dám nhìn về phía cửa.
Một cuộn giấy vệ sinh đưa đến trước mặt tôi, tôi cũng không dám nhận. Cúi đầu thì nhìn thấy đôi giày bố màu đen đế trắng kia của ông nội.
Có chân, không là ‘Cái kia’ đi. Không ngừng tự an ủi bản thân, nhưng vẫn không dám ngẩng đầu, cũng không dám cử động.
“Cháu ngoan, ngô sử kinh.” (tiếng Việt: đừng sợ) cảm giác có cái gì nhẹ nhàng vuốt ve đầu của tôi, lông tơ sau lưng toàn bộ dựng thẳng lên.
Cuộn giấy vẫn ở trước mặt của tôi, nhưng chân thật sự ngồi xổm không nổi nữa, vì thế bất chấp sợ hãi chuẩn bị nhận lấy, thì cuộn giấy lại đột nhiên bị lấy đi.
“Cháu ngoan, hứa với ông nội một chuyện.”
Đây là tình huống gì đây? Ông nội vừa qua đời đang dùng một cuộn giấy vệ sinh để uy hiếp tôi.
Đầu tôi toàn là gân xanh với mồ hôi lạnh, vừa sợ vừa bực tới cực điểm. Nghĩ thầm rằng: ông biết rõ cháu không dám cự tuyệt thì cứ thẳng thắn luôn đi, cháu ngồi xổm đến nhũn chân rồi nè.
“Ông nội, ngài nói đi. Chỉ cần cháu có thể làm được…”
“Biết ngay cháu ngoan nhất mà.” Ông nội từ tốn nói: “Ông muốn cháu thừa kế sạp của ông.” ( tiếng Việt: ông muốn cháu thừa kế cửa tiệm của ông)
Ông nội kinh doanh một cửa tiệm nhỏ trên phố, chuyện phân chia tài sản thế nào sau khi ông qua đời, ba tôi lăn lộn bên ngoài bấy lâu chẳng hề để tâm, cũng cơ bản không tính chen vào. Tôi lại càng không biết gì về phương diện này. Cân nhắc đến ý kiến của những họ hàng khác, tôi hiện tại không thể hứa với ông, nhưng cũng không thể từ chối thẳng mặt.
Trái lo phải nghĩ, vẫn tìm cớ từ chối, “Nhưng mà… cháu chẳng biết gì về kinh doanh cả, thậm chí còn không biết tiệm của ngài ở đâu.”
“Dễ thôi, ông gửi tin nhắn kể cho cháu.” Nói xong nhét giấy vệ sinh vào tay tôi, “Quyết định thế nhé.”
“Khoan…”
Cảm thấy đối phương sắp đi, tôi giật mạnh đầu, trước mắt lại là bức ảnh đen trắng của ông nội cùng với một chữ ‘Tế’ to to. Bản thân căn bản không ở trong nhà xí, quần còn mặc chỉnh tề.
Có thể do tôi mệt quá, dựa vào bàn ngủ quên.
Thật là một giấc mơ kì lạ. Đang muốn dụi mắt, đột nhiên phát hiện trong tay cư nhiên cầm một cuộn giấy vệ sinh, nên không khỏi kêu to một tiếng, ném giấy vệ sinh đi.
Do tiếng kêu của tôi quá lớn, đánh thức anh họ và bác cả. Hai người bọn họ mặc áo ngủ ào ra khỏi phòng ngủ. Lúc ấy tôi đã sợ đến hoảng hốt, lập tức xông lên nắm chặt áo của anh họ, nói năng lộn xộn kể lại giấc mơ vừa rồi.
Sắc mặt của bác cả vô cùng kì quặc, nhưng không phải là vẻ mặt không tin. Vốn cứ tưởng anh họ sẽ cười nhạo tôi, nhưng lại không, mà là hỏi tôi: “Em muốn đi nhà xí sao?”
Bị anh hỏi như vậy, tự dưng bụng của tôi lại đau. Nhưng lại không dám đi, bởi giấc mơ kia quá chân thật, trong lòng tôi còn gai gai, cứ lo sẽ nghe phải tiếng gõ cửa.
Chỉ có thể bất lực nhìn về phía anh họ, người này vỗ vỗ vai của tôi, đi cùng tôi đến nhà xí. May mà có cầm theo cuộn giấy kia, trong nhà xí quả thật không có giấy vệ sinh. ==
Sau khi giải quyết xong, bởi vì không gặp phải tình cảnh trong mơ, nên tôi cũng an tâm hơn một chút. Đi ra phòng khách mới phát hiện ngoài cửa sổ đã hơi sáng lên.
Ngày mùa hè đều rất nhanh sáng. Bác cả không đi ngủ tiếp, mà đứng trước bàn thờ đốt nén nhang cho ông nội. Bác vẫy vẫy tay với tôi, “Tiểu đằng, lại đây thắp nén nhang cho ông nội.”
Tôi ngoan ngoãn thắp nhang, thầm niệm: ông nội, sao ông nỡ dọa cháu của ông như thế.
“Kiểm tra di dộng của cháu đi.”
“A?” Thình lình nghe thấy bác cả nhắc nhở, tôi giật cả mình. Ngẩng đầu thấy bác cả đang nghiêm túc nhìn tôi, lập tức hiểu được ý của bác.
“Chuyện này… Chỉ là một giấc mơ. Ha ha…”
Bác cả lắc đầu, chỉ vào sàn nhà trước cửa lớn, ý bảo tôi đi nhìn. Tôi nhìn qua mà tim thiếu chút nữa vọt lên đến cổ họng.
Chỉ thấy trên đám tro nhang rải trên sàn nhà rõ ràng có hai hàng dấu chân. Đống tro đó được rải tối qua sau khi đã khóa cửa kỹ. Tôi luôn ở tại phòng khách, căn bản không có ai bước vào. Vừa rồi đi nhà xí càng không nghe thấy tiếng cửa lớn mở.
Dấu chân không giống của giày chơi bóng, giày da hoặc là dép lê, mà là loại giày vải bố đen đế trắng mà mấy cụ hay mang, thậm chí còn có thể nhìn đến hoa văn của đế giày. Tôi nhớ rõ di thể của ông nội đang mang loại giày này.
“Nhưng mà… ông nội không biết di động của cháu…” từ ‘Số’ nghẹn tại cổ họng, tôi trợn mắt mở hộp thư, trong đó có một tin nhắn chưa đọc. Tối hôm qua căn bản không có, tôi rõ ràng đã đọc hết tất cả tin nhắn.
Nghĩ thầm rằng không cần tự mình dọa mình, có thể là 10086 gửi tin nhắn quảng cáo hoặc là tin nhắn trừ tiền. Vốn muốn xóa luôn tin nhắn, nhưng vừa ngó lên bác cả và anh họ một cái, thì thấy cả hai đều đang nhìn chằm chằm tôi.
Nếu xóa đi có thể sẽ bị bọn họ đánh, cứ nên ngoan ngoãn mở tin nhắn ra vậy.
Là một dãy số xa lạ gửi tới, trong tin nhắn chỉ có một địa chỉ. Không đợi tôi nói chuyện, bác cả đã giật lấy di động, nhìn cẩn thận hai lần mới trả di động cho tôi.
Vẻ mặt luôn nhăn nhăn của bác thay đổi, hình như nhẹ nhàng thở ra. Nhưng ánh mắt nhìn về phía tôi lại tràn ngập lo lắng, lại xoay người thắp một nén nhang cho ông nội, hình như đang niệm gì đó.
Tôi chuyển hướng sang anh họ, tính hỏi anh là đang xảy ra chuyện gì. Người này lại nhìn tôi bằng một ánh mắt cảm thông, là đang đáng thương tôi đụng phải cái kia phải không?
“Đó là số di động của ông nội.” Sau khi anh họ đọc tin ngắn, mới thấp giọng nói với tôi.