Sổ Tay Yêu Đương Của Người Sói

Chương 21: Chương 21: Chương 20 (2)




Hạ Khiêm Tụy an ủi vỗ vỗ bờ vai của anh ta, nói: “Hiện tại tốt nhất chúng ta suy nghĩ một chút về sau nên làm cái gì. Người sói là loại sinh vật sống thành đàn, có một có hai, vậy nhất định còn có ba bốn năm. Cho nên chỉ sợ bên cạnh Đông Lang đó cũng không có thiếu người sói, cũng lấy thân phận loài người sống ở nơi này. Ai, chị không hiểu rõ, tại sao anh ta lại phải đến gần Tiền Hựu? Cô ấy chỉ là người bình thường mà thôi, đến gần cô ấy có ích lợi gì sao?”

Nói xong câu này, cô nhìn em gái của mình, rồi lại chợt có đáp án. Đối với em trai mà nói, không phải Tiền Hựu cũng là người bình thường sao? Nhưng nó vẫn thích cô ấy. Cho nên nói, rất có thể Đông Lang đó cũng thật sự thích Tiền Hựu thôi.

Hình như Hạ khiêm Nghiêu cũng nghĩ đến chuyện tương tự, anh ta buông cái đuôi ra, cắn răng nghiến lợi nói: “Loại người sinh vật hung ác như hắn ta, không có tư cách thích Tiền Hựu! Nhất định em phải nghĩ biện pháp, đuổi hắn ta khỏi bên cạnhTiền Hựu!”

”Vậy em phải đuổi đi thế nào? Chẳng lẽ muốn nói trực tiếp cho cô ấy biết Đông Lang là người sói? Trước hết Tiền Hựu có tin hay không, đến lúc đó em phải giải thích thân phận của mình với Tiền Hựu thế nào đây? Nhất định cô ấy sẽ hoài nghi em.” Hạ Khiêm Tụy nói, “Nhất định phải cẩn thận làm việc, nếu không dọa cô ấy chạy mất thì làm sao đây? Trước kia không phải là chúng ta cũng không gặp qua loài người bị dọa sợ chạy, chị nghĩ em cũng không muốn mất đi cô ấy.”

Hạ Khiêm Nghiêu trầm mặc chốc lát, gật đầu một cái, đồng ý cách chị nói,“Cho nên em muốn dưới tình huống không bại lộ thân phận hai bên, khiến Tiền Hựu cách xa cái tên kia.”

Hạ Khiêm Tụy cảm thấy chuyện như vậy tương đối khó giải quyết, nhưng bây giờ cũng không còn biện pháp nào tốt rồi, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.

Hai chị em trầm mặc chốc lát, Hạ Khiêm Tụy hỏi: “Đúng rồi, tiểu miêu đâu rồi, tại sao không trở lại với em? Nó không có sao chứ?”

Hạ Khiêm Nghiêu nói:“Không có việc gì. Người phụ nữ Tiền Hựu ngu ngốc kia, mình yếu như vậy lại cứ phải bảo vệ nó, lúc này mới bị thương, mà mèo nhà chúng ta đều rất cường đại, cần cô ấy bảo vệ sao? Con Chinchilla nói muốn ở lại nhà chăm sóc cô ấy, em đồng ý rồi.”

Hạ Khiêm Tụy nghe, nhất thời lộ ra mỉm cười ấm áp, Quả nhiên em trai tôi không có thích lầm người, Tiền Hựu thật là một cô gái lương thiện.”

Hạ khiêm Nghiêu dùng lỗ mũi hừ một tiếng, “Lương thiện cái gì! Cô ấy gọi là ngốc!”

Hạ Khiêm Tụy cười một tiếng, “Phải ha, em gét bỏ cô ấy như vậy, thì gà trúc em sách trong tay có thể cho chị ăn không?”

”Đây là cô ấy mua cho em đấy!” Hạ Khiêm Nghiêu nhất thời lộ ra vẻ mặt khẩn trương, Hạ khiêm tụy bị chọc cho cười không ngừng, “Ha ha ha, trêu chọc em mà thôi..., xem em khẩn trương kìa, được rồi, không còn sớm, nhanh nghỉ ngơi thôi.”

Hạ khiêm Nghiêu có chút ngượng ngùng, “Tỷ, ngươi chờ ta khẳng định đói bụng không, ta đi phòng bếp chuẩn bị cho ngươi chút đồ ăn.”

Dứt lời anh ta liền xoay người đi vào phòng bếp, Hạ Khiêm Tụy cười cười, cũng không còn ngăn cản. Cô lo lắng cả đêm, bây giờ thực sự hơi đói.

Hạ Khiêm Nghiêu cho chị gái một phần ăn khuya, sau đó liền ôm con Gà trúc nguội lạnh kia trở lại phòng ngủ. Trên gà trúc còn lưu lại hơi thở của Tiền Hựu, Hạ khiêm Nghiêu nhìn chằm chằm nó chốc lát, nhẹ nhàng nói một câu: “Người phụ nữ ngu ngốc.” Nhưng hốc mắt lại khẽ ửng đỏ.

Anh ta lấy từ trong giá sách một cái hộp Lưu Ly, cẩn thận bỏ gà trúc vào, trong hộp Lưu Ly phát ra một ánh sáng ấm áp. Hạ Khiêm Nghiêu nằm ở trên giường, ôm cái đuôi của mình đi ngủ.

·

Rối ren hơn nửa buổi tối, giờ phút này trời sắp sáng rồi, Tiền Hựu nằm lỳ ở trên giường, nhìn chằm chằm điện thoại di động của cô ngẩn người.

Con mèo Chinchilla dễ thương khẽ nằm ở bên người cô, đưa móng vuốt ra chà xát cánh tay cô, “Meo meo.”

Lòng Tiền Hựu cũng tan chảy, xoa xoa đầu của nó, “Không cần phải chăm sóc tao, nên là tao chăm sóc mày mới đúng.”

Con mèo dịu dàng nháy nháy mắt với cô, tiến tới cọ xát mặt cô.

Tiền Hựu vừa vuốt ve nó, vừa lẩm bẩm nói: “Đông Lang vẫn không có trả lời tao, mày nói xem, tao có nên nhắn tin cho anh ấy không?”

Thế như con mèo Chinchilla lập tức lắc đầu một cái, hình như vẻ mặt có chút xem thường.

Tiền Hựu cực kỳ kinh ngạc, tại sao con mèo đáng yêu như vậy lại lộ ra vẻ mặt khinh bỉ, nhất định là cô nhìn lầm rồi? Cô ngẩn người, chợt nói: “Ai nha! Mày đói bụng không! Đợi chút, tao đi làm cho mày một chút đồ ăn.”

Sau đó cô liền nhảy xuống giường, động tác này làm liên lụy đến vết thương trên bả vai, Tiền Hựu không nhịn được”A” một tiếng, nhịn đau đi vào phòng bếp, dùng di động tìm tòi sách dạy nấu ăn cho mèo, làm cho nó thức ăn đơn giản an tòan, bưng đến trước mặt mèo, “Thật xin lỗi, trong nhà không có thức ăn cho mèo, trước uất ức mày, chờ cửa hàng mở cửa tao liền mua ngay cho mày.”

”Meo meo.” Con mèo thân cận liếm liếm tay cô, hình như là đang nói nó không ngại, sau đó liền cúi đầu ăn thức ăn, động tác vô cùng xinh xắn.

Tiền Hựu nhìn chằm chằm con mèo có linh tính trong chốc lát, lực chú ý trở lại trên điện thoại di động một lần nữa. Cô thở dài, nghĩ thầm cô còn vẫn thử một lần, dù sao. . . . . . Cô thật sự rất thích Đông Lang.

Vì vậy cô gửi tin nhắn, “Anh vẫn còn làm việc sao? Có phải làm việc rất mệt hay không? Thật ra thì em không muốn quấy rầy anh lúc làm viêc, nhưng là hôm nay em đi ra ngoài chơi, bị dã thú làm bị thương. . . . . . Vết thương rất đau, em có chút nhớ anh. Chờ lúc anh hết bận, có thể gọi điện thoại cho em không?”

Sau khi tin nhắn gửi đi, điện thoại di động vẫn im lặng. Tiền Hựu nằm lỳ ở trên giường, càng chờ càng thất vọng, cảm giác đau đớn ở trên vết thương, cả người càng thêm mệt mỏi không thể chịu nổi, cô dụi dụi con mắt, không biết làm sao lại nằm ở trên gối đầu mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Giờ phút này, bên kia bờ Đại Dương, mới vừa lúc tiến vào thời khắc trăng tròn.

Mấy người sói ăn thuốc ức chế biến thân do Shani mang theo, nhanh chóng chạy trên ruộng lúa mênh mông bát ngát, cách đó không xa truyền đến một hồi tiếng sói chu, ánh mắt của cô nhíu lại, lập tức nói: “Hướng ba giờ!”

Mọi người đồng loạt chạy sang bên kia, quả nhiên ở trong ruộng lúa mạch nhìn thấy một bóng dáng cao lớn.

Đó là một người sói cao hơn 3 mét, toàn thân là lớp lông màu sám, người sói có màu đôi đồng tử màu vàng, cường tráng. Giờ phút này, anh đứng ở dưới trăng tròn, có chút điên cuồng ngửa đầu gầm hú, bắp thịt cánh tay và trên bả vai bắp đều căng cứng, có thể nhìn ra được giờ phút này anh vì ức chế bản tính chém giết khổ sở cỡ nào.

Một người sói sau lưng Shani kinh hoảng nói: “Sao thủ lĩnh lại biến thành như vậy! Ngài ấy vẫn là người khống chế tốt nhất trong chúng ta mà!”

Một người khác hỏi: “Trong nông trường gần đấy có không ít gia cầm, nếu như thủ lĩnh không khống chế hoàn toàn, sợ rằng những thứ gia cầm đều phải gặp nạn. Shani, làm thế nào, có nên cho ngài ấy thuốc ức chế biến thân không?”

Shani chăm chú nhìn Đông Lang sau khi biến thân, trong con ngươi màu tím lưu bắt đầu hiện lên tia sáng, cô suy tư chốc lát, nói: “Tôi thử một lần nữa, nếu như không được, đành dùng thôi.”

Nói xong cô liền chạy đến trước mặt Đông Lang, quơ múa cánh tay trước mặt anh, la lớn: “Đông tiên sinh! Đông tiên sinh! Xin ngài cố gắng giữ tỉnh táo! Không phải trước đó ngài vẫn nói, muốn bằng vào năng lực của mình để khống chế được bản tính, sau đó cho mang đến hy vọng cho tộc sói chúng ta sao? Xin ngài kiên trì một chút nữa, tôi tin tưởng ngài mà --”

Nhưng lời cô còn chưa nói hết, Đông Lang liền phẫn nộ gào thét một tiếng, duỗi móng sắc nhọn về phía Shani!

Shani vội vàng giật mình lùi về phía sau, né tránh công kích của anh, nhưng lúc lùi xuống lại không cẩn thận bị ngã.

Đông Lang thấy cô ngã xuống, chợt nhào qua chỗ cô, mắt thấy sẽ phải xé Shani thành hai nửa, nhưng ngay khi móng vuốt sắp rới xuống, chợt dừng lại.

Mấy người sói bên cạnh muốn xông lên thấy thế, không khỏi sửng sốt một chút, nghĩ thầm chẳng lẽ thủ lĩnh khống chế được mình?

Shani thở hổn hển, nhìn theo ánh mắt Đông Lang hướng bên cạnh mình, lúc này mới phát hiện ra bởi vì động tác vừa rôi, quyển nhật ký thuộc về Đông Lang rớt từ túi ra.

Đông Lang nhìn chằm chằm quyển nhật ký đó, con ngươi nhanh chóng phóng thu nhỏ lại, một lát sau, anh hạ móng vuốt đang định vồ lên, nhặt laptop lên.

Anh dùng móng tay sắc bén nhẹ nhàng mở nhật ký ra, chỉ thấy trên tờ thứ nhất viết một hàng chữ: “Gửi Tiền Hựu đáng yêu của tôi.”

Thân thể người sói chợt run rẩy một chút, anh lui về phía sau mấy bước, sau ngồi ngay đó, dùng duy giọng nói khàn khàn gọi: “. . . . . . Tiểu Hựu.”

Sau đó hai mắt anhnhắm nghiền, chờ mở ra lần nữa thì tròng mắt màu vàng sậm đã khôi phục ánh sáng. Anh ngắm nhìn anh trăng trên đỉnh đầu, khe khẽ thở dài, nói trước mặt ba người: “. . . . . . Xin lỗi, để cho mọi ngươi lo lắng.”

Shani chợt trợn to hai mắt, khuôn mặt không thể tưởng tượng nổi.

【 gây gổ và làm hòa】

Có lẽ là bởi vì bị thương, hơn nữa bị kinh hãi quá độ, Tiền Hựu ngủ một giấc trực tiếp đến giữa trưa hôm sau, nếu không có người nhấn chuông cửa, chỉ sợ cô còn có thể tiếp tục ngủ.

Tiền Hựu bò từ trên giường dậy, vốn vẫn còn rất mơ màng, nhưng cánh tay hơi động, liền liên lụy đến vết thương, nhất thời khiến cô đau đến quát to một tiếng, bây hết toàn bộ buồn ngủ rồi.

Người ở ngoài cửa vẫn còn không ngừng nhấn chuông cửa, Tiền Hựu vội vàng mang dép đi xuống, hô: “Tới rồi tới rồi!”

Cô đi ra phòng ngủ, nhìn thấy con mèo Chinchilla kia đang đứng ở cửa, bộ dạng hình như đang chờ Tiền Hựu tới mở cửa.

Cô tiến tới nhìn vào mắt mèo, phát hiện người ở bên ngoài là Hạ Khiêm Nghiêu, liền vội vàng mở cửa.

Hạ Khiêm Nghiêu mới bước vào phòng, con mèo xinh đẹp lập tức chạy về phía anh ta cung kính”Meo meo” một tiếng, Hạ Khiêm Nghiêu gật đầu một cái, đưa một túi ny lon to cho Tiền Hựu, có chút không kiên nhẫn nói: “Tại sao lâu như thế mới mở cửa?”

Tiền Hựu gãi gãi đầu, “Thật xin lỗi..., thật sự là ngày hôm qua quá mệt mỏi. . . . . . Ah, làm sao anh lại cho tôi nhiều thức ăn cho mèo như vậy!”

Hạ Khiêm Nghiêu liếc cô một cái, “Cô ngủ hồ đồ à? không phải tối hôm qua tôi đồng ý hôm nay đem thức ăn mèo tới cho cô sao?”

Tiền Hựu nói: “Tôi...tôi có ý là anh nói cho tôi biết nhãn hiệu, tôi tự đi mua là được. Anh mua nhiều như vậy, rất đắt ! Tốn bao nhiêu tiền, tôi trả tiền cho anh!”

Hạ Khiêm Nghiêu bĩu môi, đi vào phòng khách ngồi lên trên ghế sofa, giống như đang trở lại nhà mình, “Đó vốn chính là mèo của tôi, tại sao bắt cô phải bỏ tiền nuôi? Cô cầm thức ăn cho nó ăn là được, ăn hết rồi lại nói với tôi. Vả lại thức ăn mèo có thể tốn bao nhiêu tiền.”

. . . . . . Đó là bởi vì anh rất có tiền đi!

Tiền Hựu chợt nhớ tới cái gì, “A đúng rồi, ngày hôm qua có phải anh đã nói qua nhà anh rất nhiều mèo hay không, trong nhà của anh nuôi rất nhiều mèo sao?”

”Đúng vậy, thế nào?” Hạ Khiêm Nghiêu vừa nói, vừa lấy từ dưới bàn trà ra một túi đồ ăn vặt, ăn sột soạt.

Tiền Hựu nói: “Vậy tôi có thể tới xem một chút hay không? Nếu như anh cảm thấy quá phiền thì coi như thôi. . . . . .”

Hạ khiêm Nghiêu suy nghĩ một chút, nhíu mày nhìn cô, “cô thật muốn đi nhìn?”

Tiền Hựu gật đầu, “Tôi rất thích động vật nhỏ!”

Khóe môi Hạ Khiêm Nghiêu nâng lên nụ cười nhạt, “Được rồi. Chỉ là phải chờ tôi chuẩn bị trước một chút, sột soạt.”

Ah, lời này quen tai như thế? Lần trước Tiền Hựu muốn tới công ty Đông Lang, hình như anh cũng nói như vậy, thật sự là kỳ quái, rốt cuộc bọn họ muốn chuẩn bị cái gì?

Tiền Hựu còn nói: “Vậy. . . . . . Vậy tôi có thể đi cùng Đông Lang không? Dù sao anh ấy là bạn trai tôi, hình như một mình tôi tới nhà đồng nghiệp nam không được tốt lắm.”

Sắc mặt Hạ Khiêm Nghiêu lập tức tối lại, “Không có cửa đâu! Muốn tới chỉ một mình cô, còn lâu tôi mới hoan nghênh con sói đó. . . . . . Cái người lòng lang dạ sói đó!”

”Anh không cần nói anh ấy như vậy!” Tiền Hựu có chút sốt ruột, “Còn có..., anh không được ăn nữa, đó là đồ ăn vặt tôi thích nhất, chỉ còn một túi thôi, ăn sắp ăn hết rồi!”

Hạ Khiêm Nghiêu ném túi đồ ăn vặt đo,“Tôi đối tốt với cô như vậy, cô còn so đo một túi đồ ăn vặt với tôi sao? Cái người phụ nữ không có lương tâm!”

Tiền Hựu ủy khuất nói: “Nhưng tôi cực kỳ thích vị đó, anh có thể ăn vị khác mà. . . . . .”

“. . . . . .” Hạ Khiêm Nghiêu giận đến xông tới bên cô, Tiền Hựu sợ hết hồn, cho là mình sẽ bị đánh, theo phản xạ nhắm mắt lại, nhưng cuối cùng cũng không cảm thấy cái gì.

Cô hơi hí mắt ra một chút, phát hiện Hạ Khiêm Nghiêu đang nhìn mình chăm chú, đáy mắt có gì đó không thể nói nên lời. Tiền Hựu bị anh nhìn mờ mịt không dứt.

Chốc lát yên tĩnh đi qua, anh ta thở dài, thu hồi tầm mắt, “Được rồi, tôi đi đây.”

Nói xong cũng xoay người đi ra ngoài.

Tiền Hựu vội vàng đuổi theo, “Hạ Khiêm Nghiêu, cám ơn anh nha.”

”Không có gì.” Anh ta đang ở ngoài cửa bỗng dừng bước lại, “Bị thương phải nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai tôi xin nghỉ giúp cô.”

”Không cần!” Tiền Hựu vội vàng nói, “Tôi có thể đi làm bình thường!”

”Đi làm cái gì! Trên bả vai còn bị thương, làm sao cô đi làm được? Trước khi vết thương không có khép lại hoàn toàn, cô đèu phải ngây ngốc ở nhà cho tôi!” Hạ Khiêm Nghiêu lại tức giận.

Tiền Hựu đau lòng nói: “Vậy sẽ bị trừ rất nhiều tiền lương. . . . . . Hơn nữa không chừng quản lý sẽlại mắng tôi.”

Hạ khiêm Nghiêu bất đắc dĩ khoát tay chặn lại, “Những thứ kia cô đều không nên lo lắng, tôi sẽ không để cho cô bị trừ lương, cũng không có người dám mắng cô, nghỉ ngơi thật tốt thôi.”

Cuối cùng Tiền Hựu không thể nhịn được tò mò trong lòng, tiến tới nhìn anh ta, “Hạ Khiêm Nghiêu, chẳng lẽ thật sự là anh có người thân cấp cao ở trong công ty?”

Hạ Khiêm Nghiêu trừng mắt nhìn cô, “Tôi chính là ông chủ! Thật là ngu chết!”

Nói xong, anh ta liền xoay người đi vào thang máy, để lại cho Tiền Hựu một vẻ mặt khinh bỉ.

Tiền Hựu sững sờ ở cửa nhà, tốn mấy phút đồng hồ mới tiêu hóa hết câu nói sau cùng của Hạ Khiêm Nghiêu --

Oa! Hạ Khiêm Nghiêu nói anh ta là ông chủ? Không phải đâu! Anh ta đang nói đùa sao? Không phải anh ta cũng giống như mình lòm cồng trong công ty ư, làm sao lại biến thành ông chủ? Khẳng định anh ta nói giỡn với mình, ùm, nhất định là như vậy!

Tiền Hựu kinh ngạc đóng cửa lại, ôm mèo trở lại phòng khách, cầm một cái khay, đem đồ thức ăn cho mèo ra để nó ăn. Mèo con rất ngoan ngoãn, Tiền Hựu vuốt lông của nó, chợt nhớ tới một vấn đề rất nghiêm trọng, cô còn chưa có hỏi tên con mèo này là gì!

Cô vội vàng gửi tin nhắn cho Hạ Khiêm Nghiêu, “Mèo nhà anh tên gọi là gì?”

Nhưng Hạ Khiêm Nghiêu lại không trả lời, Tiền Hựu đoán anh ta bị mình làm phát giận, cho nên tạm thời không muốn để ý tới mình, liền để điện thoại di động sang một bên, mà đúng lúc này, chuông cửa chợt bị người nhấn vang lần nữa.

Tiền Hựu cho là Hạ Khiêm Nghiêu trở lại, vội vàng chạy tới mở cửa, “Nó tên là gì anh gửi tin nhắn cho tôi biết là được --”

Nói tới chỗ này lại chợt ngưng lại, bởi vì người đứng ở cửa, là Đông Lang.

Mái tóc ngắn đen nhánh của anh có vẻ rối, trên cằm còn lưu lại một chút râu, cả người long đong mệt mỏi, hơi thở gấp gáp.

Tiền Hựu nghe được anh nói: “Anh thấy tin nhắn của anh, liền mua vé máy bay trở lại. Vết thương của em ở chỗ nào? Mau để cho anh --”

Còn chưa có nói xong, cô gái trước mặt liền nhào vào trong ngực anh.

Gần như hai ngày rồi Đông Lang chưa có liên lạc với mình, Tiền Hựu vốn đã sớm chuẩn bị xong một đống lời chất vấn anh, nhưng khi anh, phẫn nộ trong lòng không hóa thành uất ức và nhớ nhung, khiến cô không thể nhịn được rơi xuống nước mắt .

”Hu Hu Hu. . . . . . Coi như bận rộn công việc, cũng không thể không để ý tới em chứ, hu hu hu. . . . . . Chẳng lẽ em đáng ghét như vậy sao? Hu hu hu. . . . . . Anh nói thật với em đi! Có phải anh đang gạt em không, có phải anh ở bên nước ngoài có một cô em xinh đẹp đang còn hơn cả em đang bồi anh không, cho nên anh mới lâu để ý tới em như vậy. . . . . .”

Thấy cô khóc trong lòng mình, Đông Lang quá sợ hãi, nhất thời luống cuống tay chân, “Anh...anh không có, em đang nói những gì vậy, anh nghe không hiểu. Thật xin lỗi tiểu Hựu, là anh không tốt, đừng khóc nữa được không?”

Tiền Hựu dùng cánh tay không có bị thương đập lồng ngực anh, đầu vẫn còn cọ tới cọ lui ở trong ngực anh , “Em cứ muốn khóc thì khóc! Hu hu hu, anh chính là đang gạt em, trả lưoif qua loa như vậy, nanh chính là không thích em!”

”Không có, anh vô cùng thích em!” Đông Lang muốn ôm lấy cô, lại sợ đụng phải vết thương trên người cô, hai cái tay có chút tức cười dừng giữa không trung, “Anh thật sự không có tìm cô gái khác, anh không lừa em!”

Tiền Hựu thút thít ngẩng đầu lên, “Vậy tại sao đều không trả lưofi tin nhắn của em, hu hu, công việc có quan trọng như vậy không?”

”Không phải vậy! Là lúc đó, anh thật sự gặp được vấn đề tương đối khó giải quyết, cho nên mới như vậy.” Đông Lang vừa nói, vừa cẩn thận vươn tay lau nước mắt cho cô, “Anh bảo đảm sau này sẽ không như vậy, coi như gặp phải khó khăn lớn hơn nữa, nhất định trước tiên trả lời cho em được không? Đừng khóc.”

Tiền Hựu dụi dụi con mắt, vươn tay với anh, “Quà tặng đâu?”

Đông Lang sững sờ, “Cái gì. . . . . . Quà tặng?”

Tiền Hựu nhất thời lại tràn nước mắt, “Hu hu hu, không phải trước khi đi nói sẽ mang quà cho em sao? Anh đều quên tất cả sao? Anh chính là không để em ở trong lòng, chính là không thích em! Cái người bại hoại này!”

”Anh. . . . . . Anh thật sự gặp phải chuyện rất phiền phức, với lại thấy em nói bị thương, cho nên không có kịp đi mua. Bây giờ anh đi mua tới cho em có được hay không? Ngươi Em em em không cần khóc. . . . . .”

”Em mặc kệ, emmuốn khóc, hu hu hu . . . . . .” Thật ra thì không phải Tiền Hựu thật sự muốn quà, chỉ là muốn từ chôc Đông Lang tìm được một chút quan tâm.

Tay chân Đông Lang luống cuống, nhìn Tiền Hựu khóc đến đỏ tròng mắt, trong lòng cực kỳ nóng nảy, cuối cùng trong đầu không biết làm sao lại xẹt qua một ý niệm, vì vậy anh nâng mặt cô lên, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

Tiếng khóc Tiền Hựu ngưng bặt, mấy giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, cô thút thít, cuối cùng từ từ nhắm hai mắt lại.

Nhất thời trong đầu thoáng hiện lên rất nhiều ý niệm lung tung: trên cằm anh có râu ria, hôn thật không thoải mái! Đây chính là nụ hôn đầu của mình sao? Không có chút nào lãng mạn, mình cả mặt đều là nước mắt nước mũi! Hu hu, anh cho là chỉ hôn một chút mình sẽ không so đo với anh sao? Nằm mơ! Vọng tưởng!

Nhưng. . . . . . Nhưng tại sao cả người cũng chóng mặt, thật là muốn ôm chặt anh.

Đợi cô phản ứng lại, thật sự đã nhẹ nhàng ôm lấy anh.

Đông Lang lo lắng vết thương của Tiền Hựu, phát hiện cô ngừng khóc liền buông bô ra, xoa xoa đầu của cô, nhẹ nhàng nói: “Mặc kệ em có tức giận cỡ nào, trước hết để cho nhìn anh nhìn vết thương của em một chút? Anh rất lo lắng cho em. Chờ em không sao, em muốn mắng anh đánh anh thế nào cũng được.”

Tiền Hựu hít mũi một cái, cũng không nói chuyện, chỉ là xoay người đi tới bên ghế sa lon ngồi xuống, chỉ chỉ băng gạc trên cổ mình.

Đông Lang đang muốn đi tới, bên chân chợt nhảy ra một bóng dáng màu trắn, hung ác đối “Meo meo “ một tiếng với anh, móng vuốt liền nhằm vào anh mà cào.

Đông Lang không biến sắc lui về phía sau một bước, cũng không có bị cào được, anh khẽ cau mày, nhìn chằm chằm con mèo nhỏ xù lông trên sàn nhà kia, nhỏ giọng nói: “Con mèo này là ở đâu tới?”

Cơn giận Tiền Hựu còn chưa tan, bĩu môi nói: “Chuyện này nói có chút phức tạp, rốt cuộc anh có muốn xem vết thương không!”

”Co có!” Đông Lang vội vàng vòng qua con mèo có địch ý kia, đi tới ngồi sau lưng cô, thật ra thì căn bản không mở băng gạc, anh cũng có thể ngửi thấy được hơi thở của tên chết tiệt kia trên vết thương. Anh cẩn thận vạch băng gạc ra, chỉ thấy một đường cào thật dài từ cổ Tiền Hựu lan đến phía sau lưng cô, mặc dù bây giờ đã kết vảy, nhưng khi nhìn lên vẫn thấy rất là đáng sợ.

Tiền Hựu thấy anh không nói lời nào, lại không khỏi lo lắng, “Có phải . . . . . . Rất xấu hay không? Có phải về sau sẽ lưu sẹo. . . . . . Anh sẽ ghét bỏ em sao. . . . . . Hu hu hu. . . . . .”

Đông Lang khổ sở nhắm mắt lại, cẩn thận ôm cô vào trong ngực, “Làm sao có thể. Anh. . . . . . Anh chỉ rất tự trách, không thể bảo vệ em thật tốt, thật sự xin lỗi.”

Tiền Hựu nghe giọng nói anh thật sự giống như hết sức hối hận, nhất thời mềm lòng, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, “Cái này. . . . . . Cái này không thể trách anh nha, là trong rừng có dã thú mới có thể như vậy. Anh không cần nói như vậy.”

Đông Lang càng ôm cô càng chặt, nhưng trong lòng hiểu dĩ nhiên tất cả là phải trách anh. Rõ ràng vết thương trên người cô đến từ người sói, hơn nữa còn là cái tên luôn tìm mình gây phiền toái! Nếu như anh sớm nghĩ tới tên kia có thể thừa dịp mình thời cơ mà mình biến thân đến gây phiền cho Tiền Hựu, có lẽ cô sẽ không chịu tổn thương nặng vậy rồi.

Anh tựa cằm lên trên vai cô, giọng nói rất nhẹ cũng rất có lực, “Anh cam đoan với em, tuyệt không về sau sẽ không để cho chuyện như vậy xảy ra trên người em nữa.”

Tiền Hựu cùng dựa vào đầu anh, nói: “Không có gì..., bị thương cũng không phải rất nghiêm trọng, hơn nữa em còn cứu mèo! Em. . . . . . Thật ra thì em lo lắng hơn là sẽ lưu lại sẹo, ô ô hu hu hu.”

”Sẽ không lưu lại sẹo.” Đông Lang nắm chặt tay cô, không biến sắc mà tự thân chậm rãi vận năng lượng vào thân thể cô, điều này có thể nhanh chóng khép lại vết thương bởi vì móng vuốt của sói tạo thành.

Tiền Hựu hừ hừ nói: “Anh nói không có thì không có sao, Hừ! Hai ngày nay đều không để ý tới em, còn không mang cho quà tặng cho em, em còn đang tức giận !”

Đông Lang khẩn trương, “Vậy anh nên làm cái gì? Em nói đi, anh lập tức đi làm.”

Tiền Hựu chỉ chỉ mặt của mình, có chút đỏ mặt nói: “Hôn em một cái liền tha thứ cho anh.”

”Cái gì?” Giọng của cô hơi nhỏ chút, Đông Lang không có nghe rõ.

Tiền Hựu giận đến xoay người đánh anh, “Em muốn anh hôn lại em một cái!”

Đông Lang sững sờ, đáy mắt trào lên một hồi dịu dàng, nhẹ nhàng nâng mặt đang muốn hôn cô, bên cạnh liền thoáng qua một bóng trắng “Meo meo”,“Xẹt” một tiếng khiến trên mặt anh bị vất thương lớn.

Đông Lang: “. . . . . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.