“Oa ——” Nhất thời
Tiền Hựu bị con chó này cọ cọ vào, vừa định cúi người sờ sờ vào nó, Tiểu Nhung đứng bên cạnh giống như nhìn thấy quỷ, cổ họng gào lên một tiếng
hoảng sợ: “Meo meo meo meo…”
Tiền Hựu bị tiếng kêu của Tiểu Nhung làm cho hoảng sợ, cô thấy lông trên người của nó dựng đứng lên, đôi mắt màu xanh lục nhìn thẳng về phía trước, lộ ra hai chiếc răng nanh nhọn
hoắt, không ngừng lên tiếng cảnh cáo với con chó có bộ lông màu đen kia.
Tiền Hựu ngẩn người, nhớ lại hình như mèo và chó không hợp với nhau lắm,
đoán chừng là Tiểu Nhung vô cùng không ưa con chó này rồi. Cô vội vàng
sờ sờ đầu của nó, ôm lấy nó đặt lên ghế sa lon, “Đừng sợ đừng sợ, có tao bảo vệ mày rồi. Con chó này chắc là bị lạc chủ rồi, tao đi ra ngoài tìm người chủ của nó, sẽ trở lại nhanh thôi, được chứ?”
Tiểu Nhung
cũng không để cho cô đi, dùng hai chân trước ôm lấy cánh tay của Tiền
Hựu, và không ngừng lắc đầu với cô, mắt long lanh giống như một giây sau sẽ khóc oà lên.
Tiền Hựu nhìn nó một chút, rồi lại quay đầu nhìn con chó đang đứng ở cửa kia một chút. Cô luôn luôn rất thích động vật
nhỏ, nên nhất thời không biết phải lựa chọn ra sao, lúc đang do dự, con
chó đứng ở cửa chợt kêu lên một tiếng nức nở nghẹn ngào: “Gâu gâu, ư
ử….”
Tiền Hựu vội vàng quay đầu nhìn lại, phát hiện con chó kia đang ngã dưới đất.
Nhất thời cô không còn quan tâm tới chuyện gì khác, đem Tiểu Nhung thả lại
trong ổ, chạy đến cửa đi kiểm tra xem con chó bị làm sao, thì thấy nó
không ngừng thở hổn hển, cố gắng mở đôi mắt có màu tím đậm, tội nghiệp
nhìn Tiền Hựu với vẻ nghẹn ngào nức nở.
Tiền Hựu nhìn chằm chằm vào cơ thể gầy trơ xương của nó một chút, chợt hiểu ra: “Có phải mày đang rất đói bụng không!”
Cô vội vàng chạy vào lấy chút thức ăn cho con chó tham ăn, bưng tới để
trước mặt nó, quả nhiên con chó màu đen này lập tức vùi đầu vào chiếc
đĩa ăn ngấu nghiến.
Tiểu Nhung vẫn cảnh
giác nhìn nó chằm chằm, nếu như không phải do nữ chủ nhân không cho
phép, nó. . . . . . Nó đã sớm xông lên đánh cho con chó sói này tả tơi
rồi! Nó rất muốn nói cho nữ chủ nhân biết con chó sói này nguỵ trang
thành con chó để lừa cô! Nhưng nó tu luyện không tới nơi tới chốn, vẫn
chưa nói được ngôn ngữ của loài người, vì vậy chỉ có thể trơ mắt lên
nhìn thôi.
Tiền Hựu thấy con chó ăn rất ngon lành, chắc là không
bị gì nữa rồi, bấy giờ mới ghé đầu ra bên ngoài hành lang nhìn một chút, kỳ lạ thật, bốn phía đều không có người mà! Cô đang ở tầng thứ mười mấy đó, cho dù có người vứt bỏ con chó này đi chăng nữa, cũng sẽ không cố ý vứt bỏ ở đây chứ? Chẳng lẽ con chó này không chịu được đói, nên tự mình đi vào thang máy đi lên mười mấy tầng, tìm người cho nó ăn hay sao?
Nếu đúng là như vậy, thì nó cũng quá thông minh rồi đó?
Cô để ý tới lông của nó cũng không được mượt, trên cổ cũng không có vòng cổ, nói không chừng là chó lang thang bên ngoài.
Đợi nó ăn xong rồi, cô liền vuốt đầu của nó hỏi: “Ăn no chưa?”
Ai ngờ vừa mới dứt lời, con chó liền “vèo” một cái, phi vào gầm ghế sa lon trong phòng khách, rồi nhìn về phía cô kêu lên một tiếng rất tội
nghiệp.
”Ấy, mày bị làm sao vây?” Tiền Hựu bị doạ sợ, vội vàng
chạy theo nó, cúi đầu xuống ghế so lon nhìn nó, cố gắng kéo nó từ gầm
ghế so lon ra ngoài, nhưng con chó lại càng sợ hãi càng tránh ra phía
sau, dần dần Tiền Hựu cũng hiểu ra, đây là một con chó hoang, không phải là nó sợ Tiền Hựu ghét bỏ nó, muốn đem nó ném ra ngoài chứ?
Cô
không khỏi cảm thấy đau lòng, sau đó lại mềm lòng, nhìn con chó không
muốn đi ra ngoài, nên nói: “Được rồi, tao sẽ không làm tổn thương mày,
không đem mày bỏ đi, mày hãy nghỉ ngơi thật tốt, tao sẽ đi, để cho mày
lại ăn đồ ăn tiếp.” Nói xong cô liền lấy thức ăn lại đặt ở bên cạnh ghế
sa lon, như vậy thì lát nữa nếu con chó có đói thì lại có đồ ăn mà ăn
tiếp.
”Gâu gâu...ư ử. . . . . .” Con chó màu đen thấy cô làm như vậy, nên đã kêu lên một tiếng để làm nũng với cô.
Quả nhiên con chó này rất có linh tính nha, cũng giống y như Tiểu Nhung vậy, có thể nghe và hiểu được tiếng nói của loài người!
Tiền Hựu thấy nó thông minh như vậy thì bấy giờ mới yên tâm hơn một chút.
Nhưng mà ngay cả khi thấy như vậy, cô cũng không yên lòng đi vào phòng
ngủ để ngủ, cho nên cô ôm chăn gối ra phòng khách ngủ, lỡ như khuya con
chó có xảy ra chuyện gì thì cô có thể nghe thấy ngay.
Tiểu Nhung
vẫn duy trì trạng thái cảnh giác như trước, Tiền Hựu qua an ủi nó mấy
câu, nhưng hình như Tiểu Nhung vẫn muốn Tiền Hựu đem bỏ con chó lang
thang kia đi. Tiền Hựu đành phải an ủi nó: “Nó rất đáng thương, lại gầy
yếu như vậy, nhất định là do rất nhiều ngày rồi chưa từng được ăn cơm
no. Hôm nay chúng ta sẽ để cho nó ở chỗ này một đêm được không?”
Tiểu Nhung không còn cách nào khác, cuối cùng cũng đành phải thỏa hiệp,
nhưng mà nó lại đi theo sát Tiền Hựu, nói gì cũng không chịu đứng cách
cô quá xa.
Tiền Hựu cười sờ sờ đầu nó, rồi đem con mèo đặt trong ổ nhỏ ở trên sofa, sau đó mới chơi với con chó lang thang, sau đó lại
nghịch điện thoại di động một lát, cuối cùng liền tựa trên ghế sa lon
ngủ thiếp đi.
Đợi sau khi cô ngủ say,
Tiểu Nhung cẩn thận nhảy từ trên ổ của mình xuống, sau đó nhảy tới cửa
sổ, nó giơ móng vuốt của mình lên, trong lòng bàn tay hiện lên chùm ánh
sáng màu hổ phách, vừa mới muốn men theo cửa sổ đi ra ngoài, liền
bị một bàn tay mạnh mẽ nắm ở cổ!
Nhất thời Tiểu Nhung không kêu
lên được tiếng nào, nó bị nhấc lên ở giữa không trung, xoay người nửa
vòng, đối mặt với chủ nhân của cánh tay kia đã hoá thành hình người, nở
nụ cười gian manh với con mèo, túm lấy nó ở giữa không trung đưa qua đưa lại, hừ hừ nói: “Sao nào, muốn đi cầu cứu với ông chủ của mày sao?
Không có cơ hội đâu, tao nói cho mày biết, lần trước lúc ở rừng trúc mày đã phá hư chuyện tốt ở tao, tao còn chưa tính sổ với mày đâu!”
Mặc dù Tiểu Nhung không thể kêu lên được, nhưng lại dùng sức muốn cào lên mặt của Khẳng.
Khẳng nhếch miệng lên, để lộ ra hai chiếc răng sói bén nhọn, đáy mắt hiện lên tia sáng hưng phấn, “Để tao suy nghĩ một chút, mày chân thành với loài
người ngu xuẩn như vậy, vậy thì tao sẽ dứt khoát đem mày nấu thành canh, sáng sớm mai sẽ trở thành món ăn sáng của cô ta, mày nói có được
không?”
Tiểu Nhung nóng nảy tức giận, cũng không biết lấy hơi sức ở đâu ra, lại có thể thoát ra khỏi tay của Khẳng, “Meo meo ngao!” Gào
lên một tiếng, nhào vào người của Khẳng, để lại mấy dấu cào trên khuôn
mặt anh tuấn của anh ta.
“. . . . . .” Khẳng tròn mắt lên hai
giây, sau khi phản ứng kịp thì nhất thời nổi giận lên, lông sói màu đen
mọc ra sau gáy của anh ta, mắt thấy anh ta sắp biến thân thành người sói để xé Tiểu Nhung thành từng mảnh nhỏ, thì vào lúc này Tiền Hựu đang nằm trên ghế sa lon nghe thấy có động tĩnh, dụi dụi mắt tỉnh lại, “Ưmh?”
Toàn thân Khẳng cứng đờ lại, không thể làm gì khác, chỉ có thể hoá thành
hình dạng con chó một lần nữa.
Trước
khi tới nơi này tìm Tiền Hựu, anh ta dùng một loại thuốc được người
trong tộc nghiên cứu ra, loại thuốc này có thể khiến cho người sói tạm
thời có thể biến thân thành hình dạng của một con chó. Như vậy thì người sói có thể dễ dàng thoát thân nếu gặp phải nguy hiểm khi sống trong xã
hội loài người. Dù sao loài người sợ chó sói, nhưng lại tương đối dịu
dàng đối với loài chó.
Vì vậy chờ tới khi Tiền Hựu ngồi dậy từ
trên ghế sa lon lên thì lại nhìn thấy Tiểu Nhung đang đứng trên bàn trà
với khí thế vô cùng hung hăng, còn con chó lang thang thì có mấy vết cào đang chảy máu ở trên mặt.
”Ôi trời. . . . . .” Tiền Hựu vội vàng ôm Tiểu Nhung lên, “Tiểu Nhung, mày... Mày đang làm cái gì vậy chứ?”
Đôi mắt của con chó lang thang xoay chuyển, lập tức tỏ ra bộ dạng vô cùng
đáng thương, dùng móng vuốt che đi khuôn mặt của mình rồi lăn qua lăn
lại trên đất.
Tiền Hựu vội vàng chạy tới kiểm tra vết thương của
nó, cũng may là mấy vết cào không sâu lắm, cô sát trùng cho nó một lúc,
sau đó con chó giống như là bám dính lấy cô, vùi ở trong lòng của Tiền
Hựu nhất định không chịu ra ngoài.
Tiền Hựu không thể làm gì khác hơn là vừa vuốt ve lưng của nó, vừa quay đầu nói với Tiểu Nhung: “Tiểu
Nhung ngoan, tao biết là mày không thích loài chó, nhưng mà không thể
cào nó như vậy biết không? Mày nhìn xem nó gầy như vậy, nhìn rất đáng
thương mà.”
Quả thật Tiểu Nhung nôn
nóng muốn chết, con chó sói đáng chết kia đáng thương ở chỗ nào chứ! Nữ
chủ nhân bị kỹ năng diễn xuất của nó lừa rồi! Hu hu mới vừa rồi rõ ràng
là nó đã bắt nạt tôi mà hu hu!
Tiền Hựu lại an ủi con chó mấy
câu, con chó mới buông lỏng cô ra. Cô dùng quần áo cũ làm một cái ổ đơn
giản cho nó, rồi để con chó ngủ ở trong đó, vừa quay đầu lại thì nhìn
thấy Tiểu Nhung dùng ánh mắt uất ức nhìn mình chằm chằm. Tiền Hựu bỗng
thấy mềm lòng, vội vàng ôm lấy nó an ủi: “Được rồi, được rồi, tao không
trách mày nữa, nhưng mà mày hãy chú ý hơn một chút. Tao biết là Tiểu
Nhung rất ngoan và rất nghe lời mà.”
Tiểu Nhung lúc này mới vui
vẻ hơn một chút. Tiền Hựu liên tục nói với hai con vật nuôi là không
được đánh nhau nữa, xác định là bọn chúng đều nghe và hiểu xong, lại lần nữa nằm xuống ghế sa lon, chợt cảm thấy buồn. Mặc dù cô rất thích con
chó lang thang này, nhưng rõ ràng là nó và Tiểu Nhung là thuỷ hoả bất
dung! Cô nên xử lý con chó này như thế nào mới tốt đây? Thả nó ra đường
sao, cô sẽ lo lắng nhưng cũng không thể nuôi cùng với Tiểu Nhung được.
Xem ra có nên tìm cửa hàng vật nuôi để nhờ họ nuôi nó không?
Nhưng vừa nghĩ tới tiền lương của mình cũng chẳng có bao nhiêu, Tiền Hựu không khỏi cảm thấy buồn bã.
Haiz, thôi được rồi, tất cả cứ chờ tới sáng mai rồi hãy nói. Tiền Hựu bất đắc dĩ lật người ở trên ghế sofa, dần dần ngủ thiếp đi.
Trong bóng tối, con chó lang thang kia vẫn mở đôi mắt màu tím đậm nhìn chằm chằm cô không nhúc nhích.
Loài người giả nhân giả nghĩa kia, tôi nhất định sẽ khiến cho cô bộc lộ ra
bản tính độc ác của mình ra. Khẳng oán hận suy nghĩ trong lòng.
*
Giấc ngủ này của Tiền Hựu cũng không được ngon giấc, bởi vì trong lúc mê man cô cảm giác bên cạnh có tiếng động.
Đợi tới khi ánh sáng buổi sớm dịu dàng xuyên qua lớp cửa kính chiếu lên mặt của cô, khiến cho Tiền Hựu mở mắt ra, rốt cục cô cũng hiểu được tiếng
động này là ở đâu ra……
Phong khách của cô tại sao lại lộn xộn như bãi rác vậy nè! Những đồ vứt đi ở trong thùng rác trong phòng bếp đều
rơi tán loạn ra bên ngoài, trên sàn nhà, trên bàn trà tất cả đều là vải
bông bị cắn nát, đợi chút, vải, vải bông?
Tiền Hựu cúi đầu nhìn
cái chăn trên người mình, phát hiện ra một góc của nó có một lỗ thủng
rất lớn, mà con chó lang thang tối qua mang vào nhà đang có vẻ mặt rất
hài lòng cắn chăn không rời miệng, khoé miệng vẫn còn lộ ra một miếng
vải bông đáng thương!
Tiểu Nhung thì hết sức lo lắng đứng ở một bên, muốn đi ngăn cản con chó kia nhưng hình như rất sợ bộ dạng của nó.
Tiền Hựu trố mắt nhìn một lát, sau đó nhất thời kêu lên một tiếng thảm
thiết, nhào tới ôm con chó tách ra: “Mày mày mày. . . . . . Mày đã làm
gì thế này! Làm sao mày lại đem phòng khách của tao biến thành bộ dạng
này được chứ!”
Chó lang thang sợ hết hồn, nhất thời lùi về sau mấy bước, toàn thân run rẩy nhìn cô, hình như là rất sợ Tiền Hựu sẽ đánh nó.
Nói thật, mới vừa rồi trong nháy mắt đó, đúng là Tiền Hựu có chút tức giận, cho dù là ai đi chăng nữa thì thấy căn phòng bị làm loạn lên như vậy
cũng đều sẽ không thoải mái như vậy thôi. Nhưng mà vừa nghĩ tới trước
kia con chó có thể đã bị chịu khổ rất nhiều, cô liền thở dài, ngoắc
ngoắc tay với nó: “Được rồi, tao sẽ không đánh mày… Mày không cần phải
sợ.”
Con chó lang thang vẫn giữ vẻ mặt phòng bị nhìn cô, nhất định không chịu đi qua.
Tiền Hựu cũng không ép nó, nhanh chóng thu dọn phòng khách bừa bộn lại một
chút, sau đó đứng dậy đi vào đánh răng rửa mặt, dù sao cô cũng cần phải
đi làm chứ. Nhưng khi cô đánh răng rửa mặt xong bước ra từ nhà vệ sinh
thì phát hiện phòng khách vừa nãy cô mới thu dọn sạch sẽ xong, một lần
nữa lại bị làm cho lộn xộn hết cả lên!
”Mày. . . . . .” Tiền Hựu
bị tức giận tới mức không còn cách nào khác, cô đi tới ôm con chó lên,
con chó sợ hãi, nhất thời co rúm lại, Tiền Hựu thở dài một hơi, sờ sờ
đầu nó: “Được rồi, tao nói là sẽ không đánh mày, đừng sợ. Nhưng mà tao
phải đi làm rồi, không thể để cho mày và Tiểu Nhung cùng ở nhà được,
tao…… Trước tiên tao sẽ đưa mày tới cửa hàng chăm sóc thú cưng gửi ở đó
một chút? Buổi chiều sẽ quay lại đón mày.”
Con chó im lặng, nhưng mà ánh mắt long lanh ngấn nước nhìn cô,
Tiền Hựu sững sờ, tối hôm qua ánh sáng mờ mờ, cô cũng không nhìn kỹ, bây giờ mới phát hiện ánh mắt của con chó này lại là màu tím đậm! Chuyện này
chuyện này chuyện này. . . . . Chuyện này cũng quá hiếm thấy rồi! Nó
thật sự là con chó lang thang sao? Sẽ không phải là con chó của nhà ai
đi lạc đó chứ?
Hơn nữa, màu tím đậm. . . . . . Sao cô lại có cảm giác màu sắc này có chút quen quen. . . . . .
Tiền Hựu ôm nghi ngờ trong lòng, mang con chó đi tới cửa hàng chăm sóc vật
nuôi ở gần đó, nói với ông chủ là cô muốn nhờ chăm sóc một ngày, nhân
tiện cũng nhờ ông chủ giúp một tay tìm kiếm chủ nhân thật sự của nó.
Tiền Hựu hỏi nó thuộc giống chó gì, ông chủ nghiên cứu một lúc lâu nhưng cũng không nhìn ra: “Oa, sao mắt lại có màu sắc như vậy nhỉ? À, có khả
năng là giống lai rồi, có thể là thuộc giống chó săn và một giống khác,
nhưng mà giống lai này cũng rất tốt, nhìn rất uy phong, chỉ có điều hơi
gầy một chút.”
Lúc này Tiền Hựu mới yên tâm, cẩn thận dặn dò ông
chủ một chút, sau đó vội vã chạy tới công ty. Bởi vì đã mất rất nhiều
thời gian ở trên đường, nên cô cũng không kịp ăn bữa sáng.
Đợi tới khi cô chạy tới công ty, cũng vừa lúc tới giờ làm việc.
Tiền Hựu đói bụng tới mức choáng váng, đang muốn tìm trong ngăn kéo xem có
còn bánh bích quy hay cái gì ăn được không, trước mặt chợt hiện lên túi
đồ ăn sáng còn bốc hơi nóng hổi. Cô ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy Hạ
Khiêm Nghiêu tựa vào cạnh bàn của cô, vẻ mặt ghét bỏ nhìn cô: “Chưa ăn
sáng à? Ở xa mười mét cũng nghe thấy tiếng réo ùng ục trong bụng của
cô.”
Tiền Hựu nghĩ thầm thính lực của anh ta cũng tinh quá đi! A
đợi chút, thôi rồi! Sáng nay cô có tiếp xúc với con chó, Hạ Khiêm Nghiêu ghét chó như vậy, khẳng định đã ngửi thấy rồi?