Tiền Hựu cảm nhận được cơ thể của người đàn ông đang ôm cô chợt trở nên cứng đờ.
Đông Lang buông cô ra, giống như tùy ý hỏi cô “Người sói? Sao đột nhiên em lại có thể suy nghĩ vậy?”
Tiền Hựu gãi gãi đầu, vẻ mặt có chút hoang mang, “Thật ra… Thật ra thì vì
tối hôm qua, tuy Hạ Khiêm Nghiêu nói em bị thương là bở chó sói, nhưng
em thật sự cảm thấy bản thân đã gặp người sói! Người sói kia rất to lớn
còn rất mạnh, lông màu đen, nhưng nói tiếng người! Nó nói với em rất
nhiều điều kỳ lạ, sau đó còn tấn công em, cũng may là đã có một con mèo
cứu em…”
Đông Lang cũng không muốn lừa gạt cô, nhưng lúc này
không phải là thời cơ tốt để nói cho cô biết sự thật, vì vậy chỉ có thể
mập mờ nói “Có thể là tối hôm qua, em bị hoảng sợ quá độ nên mới như
vậy. Nhưng thế giới rộng lớn như này, chưa chắc người sói đã không tồn
tại!”
Tiền Hựu mở to hai mắt, nắm lấy tay anh, “Anh thật sự nghĩ như vậy sao?”
Đông Lang khẽ gật đầu, “Ừ, anh nghĩ, nếu như trên đời này thật sự có người
sói, thế thì chắc hẳn bọn họ sẽ sống một nơi hẻo lánh ở sâu trong rừng,
hơn nữa anh còn tin, đa số bọn họ đều lương thiện, sẽ không làm con
người bị thương. Tiểu Hựu… Em nghĩ như thế nào? Có thấy bọn họ nên làm
bạn với con người?”
Tiểu Hựu vốn là một cô gái thích ảo tưởng yêu thiên nhiên, nghe bạn trai mình nói như vậy thì lập tức gật đầu, “Em
cũng nghĩ như vậy! Tuy rằng người sói hôm qua có chút hơi dữ, nhưng mà
sói có thể biến thành người, em nghĩ bọn họ cũng có cảm xúc vui buồn
giận dữ của mình. Có thể là bọn họ muốn sống chung cùng con người, nhưng vì sợ bị từ chối, bị xem như ngoại tộc, mới đi sống ở trong rừng rậm.
Nếu thật sự như vậy, thì họ thật sự rất cô đơn.”
Đông Lang nghe xong, không nhịn được cúi thấp đầu, dùng tay day day ấn đường.
Rõ ràng cô gái trước mặt này chưa từng tiếp xúc với người sói, lại có thể
đối tốt với tộc của họ như vậy, giống như lúc nhà anh ở gần ruộng hoa
hướng dương, một mảnh tươi đẹp, chỉ cần nhìn từ xa cũng thấy trong lòng
rất ấm áp.
Anh không nhịn được liền dùng sức ôm chặt Tiền Hựu.
“... Ư? Anh làm sao vậy?” Tiền Hựu không hiểu hỏi.
Đông Lang kiềm chế sự nghẹn ngào, khàn khàn giọng nói “Không có gì, anh cảm thấy em thật ấm áp, muốn ôm.”
Chẳng biết tại sao, lúc này Tiền Hựu lại nghĩ anh có chút yếu đuối, đưa tay sờ sờ đầu anh, yên lặng không nói gì thêm.
Đến khi bụng của Đông Lang đột nhiên “ùng ục ùng ục” một tiếng.
Tiền Hựu “…”
“Không phải anh nói là đã ăn cơm rồi sao?” Cô vừa cười vừa tức giận nói.
Đông Lang sờ mũi một cái, “Lúc lên máy bay đã ăn rồi.”
“... Vậy là đã rất nhiều tiếng đồng hồ trước!” Tiền Hựu đau lòng muốn chết,
“Con gà vừa rồi anh cũng nhường cho em, vì sao lại không nói! Thật đáng
giận!”
“Đừng giận đừng giận mà.” Đông Lang vội vàng dỗ dành cô, “Bây giờ anh đi mua về ăn là được mà.”
Tiền Hựu kéo anh, “Anh vừa mới bay về sẽ rất mệt, không nên đi, chúng ta gọi đồ ăn bên ngoài! Em biết vài cửa hàng rất ngon.”
Đông Lang đồng ý, Tiền Hựu liền gọi cho anh năm hộp thịt kho tàu, năm hộp
sườn heo xào chua ngọt còn có một phần thịt viên cỡ lớn, không lâu sau
thì cửa hàng đưa đồ ăn tới, Tiền Hựu đặt mấy túi đồ ăn ở trên bàn để
Đông Lang ăn.
Cô ngồi trên bàn nhỏ, hài lòng nhìn Đông Lang, tự hào nói, “Lúc bạn trai em ăn thì thật là đẹp trai mà.”
Đông Lang mỉm cười đút cho cô một miếng sườn heo, “Ăn mà vẫn còn có thể đẹp trai hay sao?”
“Dĩ nhiên rồi.” Tiền Hựu nói “Lúc anh ăn cũng rất có khí thế, chắc hẳn bình thường nhân viên của công ty sẽ rất sợ anh?”
… Quả thật là như vậy, chẳng qua là bởi vì người sói của Lang tộc đều có
sức mạnh khác nhau, hiện nay Đông Lang là một trong những người sói lợi
hại nhất trong Lang tộc, đương nhiên có thể uy hiếp những người khác. Dĩ nhiên, anh phải bình tĩnh và có cách giải quyết công việc thích hợp,
mới khiến cho những tộc nhân khác từ bội phục anh tận đáy lòng.
Anh sờ đầu Tiền Hựu, “Có thể là bình thường anh hơi nghiêm túc, về sau anh sẽ chú ý.”
“Em đã nói rồi, anh không nên xem mỗi câu em nói đều quan trọng như vậy.” Tiền Hựu có chút ngượng ngùng.
Đông Lang cọ cọ cái trán của cô, “Nhưng mà em đối với anh lại rất quan trọng.”
Trong lòng Tiền Hựu nhảy lên một chút, nhìn người đàn ông hoàn mỹ trước mắt,
cô thật không thể tin được là cô và anh có thể ở chung với nhau. Cô
không nhịn được nắm tay anh, nhỏ giọng hỏi “Đông Lang, chúng ta đã quen
nhau hơn một tháng, anh… Anh cảm thấy em rất quan trọng đối với anh sao? Không phải là em không tin anh, chỉ là anh thật sự rất ưu tú, tại sao
lại yêu em? Rõ ràng là em chẳng có một điểm tốt…”
Đông Lang khẽ
cười, giống như là đang cười sự lo lắng của cô, thấy Tiền Hựu vì thẹn
quá sắp hóa giận, anh vội vàng nói “Có đôi khi thích một người đến nỗi,
thời gian dài ngắn cũng không có vấn đề gì. Lúc anh gặp em, anh liền
hiểu rõ, em chính là người anh chờ đợi, làm sao lại không có điểm tốt?”
Tiền Hựu lắc đầu, vô cùng hoang mang, “Hình như em chưa từng làm gì hết mà!”
Đông Lang tiến tới, kề trán của mình với trán của cô, “Em đã làm rất nhiều, ví dụ như những lời vừa rồi.”
Những lời vừa rồi? Nói cái gì? Tiền Hựu ôm đầu vì không nhớ vừa nãy bọn họ đã nói cái gì, chẳng qua Đông Lang nhìn thấy ánh mắt của cô, cuối cùng nỗi lo lắng trong lòng cô cũng dần dần bình tĩnh lại.
Mà thôi, không nên suy nghĩ nhiều. Đông Lang nói đúng, tuy rằng quen nhau không lâu,
nhưng không phải cô cũng đã điên cuồng yêu người đàn ông này sao? Tình
yêu chính là không có quy luật.
Cô dựa vào lòng của Đông Lang,
dần dần buồn ngủ, Đông Lang thấy thế, liền ôm cô vào giường còn đắp chắn cho cô, đứng lên mặc áo khoác, “Em ngủ đi, vết thương còn chưa khỏi.”
Tiền Hựu hỏi “Vậy còn anh? Anh muốn đi đâu?”
Đông Lang nói “Trong công ty còn có chút việc, xử lý xong anh sẽ tìm em.”
“Ừ…” Tiền Hựu hiểu chuyện gật đầu, chợt nhớ tới gì đó, “A đúng rồi! Cuối
tuần này, công ty của em tổ chức đại hội thể dục thể thao đó! Anh… Anh
không cần phải theo em? Không cần tham gia thi đấu, chỉ cần ở một bên ăn cơm dã ngoại là được rồi.”
“Đương nhiên là được.” Đông Lang gật
đầu, hôn lên trán của cô một
cái, sau đó đóng cửa rời đi.
Mèo con nằm trên bàn trang điểm đợi
Đông Lang đi, mới thư thả thở một hơi, nhảy đến nằm bên gối trái Tiền
Hựu, đúng lúc này điện thoại vang lên, Tiền Hựu cầm lên nhìn, là tin
nhắn của Hạ Khiêm Nghiêu gửi cho cô, “Nó gọi là Tiểu Nhung.”
“Tiểu Nhung, tên của em thật đáng yêu.” Tiền Hựu vuốt vuốt đầu của mèo con,
“Em phải nhớ kỹ, về sau không thể để cho anh ta bắt được.”
Mèo
con meo meo lên một tiếng, dựa vào trong lòng của cô, trong đôi mắt to
tròn lộ ra vẻ coi thường, nói lầm bầm, con sói chết tiệt kia cũng dám
tranh giành người yêu cùng tộc trưởng nó sao, về sau nó gặp một lần sẽ
quấy rầy một lần!
Đêm dần khuya, ánh trăng sáng treo trên bầu
trời, đêm trăng tròn vừa qua khỏi, nó cũng dần dần từ trăng tròn biến
thành trăng lưỡi liềm.
SAu khi rời khỏi nhà Tiền Hựu, Đông Lang
lmột đường không có nói gì, trực tiếp lái xe tới đến một kho hàng bỏ
hoang ở vùng ngoại ô thành thị.
Mới vừa xuống xe, trong không khí liền thấy nồng đậm mùi máu tanh, vẫn còn rất mới mẻ, Đông Lang không
khỏi cau mày, từ mùi máu tươi, xen lẫn bên trong mùi máu là mùi lang
tộc, dẫn tới cửa kho hàng.
Cửa kho hàng mở ra một nửa, từ bên
trong lộ ra ánh đèn ố vàng, còn mơ hồ có thể nghe tiếng nhai nuột nhồm
nhòam. Đông Lang tiến lên đá một cước văng cửa ra, chỉ thấy trong kho
hàng trống rỗng cũ kỹ, một người sói với chiều cao vượt qua ba 3 mét
đang đưa lưng về phía anh, đang gặm thịt tươi trong tay.
Trên đất còn vứt bừa mấy túi ny lon của siêu thị, trong đó còn có một gói thịt
tươi to, xem ra là người sói này còn chưa kịp ăn xong.
Nhưng bâu
giờ Đông Lang cũng không có nhã hứng chờ hắn ta dùng hết bữa ăn, mắt anh híp lại, chăm chú nhìn lưng của người sói này, lạnh lẽo hỏi: “Có phải
là mày đã làm Tiểu Hữu bị thương không, Khẳng.”
Rõ ràng người sói tên là Khẳng nghe được lời của anh, cũng lại thờ ơ, càng vừa nhai vừa
từ phát ra một tiếng hừ giễu cợt từ trong khoang mũi.
Nhất thời
hành động này chọc giận Đông Lang, mắt anh híp lại, phóng năng lượng
trên người ra, nhất thời hơi thở cường hãn bá đạo ngăn chặn người sói
vạm vỡ trước mặt, bức bách hắn ta xoay người lại.
Khóe miệng còn
cắn một miếng thịt, nhưng bởi vì Đông Lang áp bức, bây giờ căn bản không có cách nào nuốt xuống, hắn ta tức giận nhìn anh chằm chằm, nhổ khối
thịt trong miệng ra, ánh mắt ác liệt lại hung ác nhìn anh chằm chằm, lớn lối nói: “Là tôi thì thế nào! Mày thật ngu xuẩn, ngày ngày nói muốn
dung nhập xã hội loài người, quả thật làm cho người ta buồn nôn! Bọn họ
có gì tốt? Một người so với một người dối trá tàn nhẫn, rõ ràng mày là
thủ lĩnh cường đại nhất Lang Tộc chúng ta, nhưng hết lần này tới lần
khác lại bị bọn họ lừa gạt, đơn giản là một chuyện cười! Ha ha ha ha,
tao chính là muốn tổn thương cô bạn gái nhỏ của mày, lần trước là tao
thất thủ, sau đó tuyệt đối tao sẽ vặn gảy cổ của cô ta-- ưmh. . . . . .”
Vậy mà hắn ta còn chưa có nói xong, Đông Lang đã phóng năng lượng mạnh hơn, giữ chặt Khẳng, hắn chỉ cảm thấy như có ngàn cân nặng đè ở trên người
hắn ta, để cho hắn ta không có cách nào chống đỡ, cuối cùng chỉ có thể
quỳ hai đầu gối xuống đất, cặp mắt màu tím đậm lại vẫn không phục nhìn
chằm chằm vào Đông Lang.
Đông Lang đi lên phía trước, đưa tay kéo đám da lông sau gáy hắn ta, lạnh lùng nói: “Mày đã biết tao là thủ lĩnh của mày, như vậy thì nên nghe theo mệnh lệnh của tao, mà không phải
giống như bây giờ gây họa khắp nơi. Khẳng, trước tao vẫn dễ dàng tha thứ cho mày, là bởi vì tao còn nhớ rõ chúng ta là bạn niên thiếu, tao còn
tin tưởng tâm địa mày thiện lương. Nhưng nếu như sau này, mày còn dám
làm ra bất cứ tổn thương gì với Tiền Hựu hoặc là những nhân loại khác,
nhất định tao sẽ không lưu tình nữa.”
Trong đáy mắt Khẳng nhanh
chóng xẹt qua một tia đau lòng, thở hổn hển gầm hét lên: “Vậy cũng đừng
lưu tình, giết tao đi! Giết chết tao rồi! Dù sao bây giờ mày là thủ lĩnh cao cao tại thượng, chỉ cần loài người làm bạn, căn bản không cần Lang
Tộc nữa, vậy thì mày cứ ở chung một chỗ với đám loài người dối trá kia
đi! Mày biết rõ ràng, căn bản bọn họ không có tốt như vậy! Tao cũng từng ôm một tấm chân thành đến gần bọn họ, làm lấy lòng bọn họ, nhưng cuối
cùng tao đổi lấy cái gì chứ?”
Khẳng vừa nói, vừa dùng móng vuốt vỗ vỗ lồng ngực, lộ ra vết sẹo nơi đó không có cách nào khép miệng.
Nét mặt Đông Lang lộ ra mấy phần đồng tình cùng bất đắc dĩ, thu hồi năng
lượng áp chế hắn ta, nói: “Tao hiểu biết rõ trước kia bọn họ đã từng tổn thương mày, nhưng tao và mày không giống nhau, tao cũng từng bị loài
người tổn thương qua, nhưng mà bọn họ cũng là bởi vì e ngại năng lực của chúng ta mới có phản ứng như vậy. Trong Lang Tộc có tốt có xấu, đương
nhiên loài người cũng như vậy, tao tin tưởng, đại đa số vẫn còn có người chịu kết bạn với chúng ta--”
”Nói bậy! Tất cả đều là nói bậy!”
Khẳng kích động nhảy từ trên mặt đất lên, nổi điên dùng móng vuốt sói
cào lên trên vách tường, gầm hét, “Tất cả bọn họ đều là người xấu! Tất
cả đều vậy! Tao sẽ không tin tưởng bất kỳ loài người nào, tuyệt đối sẽ
không! Tao đã từng thề, nhất định tao phải giết sạch
bọn họ, nhất định phải!”
Đông Lang theo dõi hắn ta, nghiêm túc
trịnh trọng nói: “Tao cũng từng nói qua với mày, nếu như mày muốn làm gì với loài người, vậy chỉ có giết chết thủ lĩnh tao đây mới làm được!”
”Tao một mực cố gắng, một ngày nào đó tao sẽ đánh bại mày! Đến lúc đó tao
muốn làm sao thì làm, mày không thể xen vào!” Khẳng hướng về phía anh
gầm thét.
Đông Lang chất vấn: “Như vậy, bây giờ mày còn chưa đánh lại tao, cho nên lại muốn tổn thương người tao yêu sao? Khẳng, chừng
nào thì mày trở nên hèn hạ như thế? Lang Tộc ghét nhất sử dụng ám chiêu
tiểu nhân, không phải ngay cả cái này mày cũng quên chứ?”
Khẳng nghe được câu này, thế nhưng dần dần bình tĩnh lại. Hắn ta chậm rãi lắc đầu một cái, nói: “Không, tao không có quên.”
”Rất tốt. Như vậy về sau, xin mày đừng tổn thương Tiền Hựu hoặc bất luận bất kỳ loài người nào. Muốn khiêu chiến, liền trực tiếp nhằm về tao thôi.”
Đông Lang nói xong, liền xoay người đi ra ngoài.
Khẳng hướng về
phía bóng lưng của anh hô to: “Nhất định tao sẽ quang minh chính đại
đánh bại mày, nhất định sẽ! Đông Lang mày cứ chờ xem!”
Đông Lang không nói gì thêm, sau khi rời đi kho hàng, nhanh chóng ngoài cửatruyền đến tiếng khỏi động xe.
Khẳng thở gấp ngồi dưới đất, dần dần khôi phục thành bộ dáng loài người, hắn
ta vươn nhét thịt còn trong túi vào trong miệng, ăn ăn, nhưng chợt nhớ
tới cái gì, đã nắmáo khoác từ một bên, móc từ trong túi tiền ra một cái
dây chuyền.
Dây chuyền này chính là vào đêm trăng tròn đó, khi
hắn tấn công sau lưng Tiền Hựu thì từ không cẩn thận vớ được. Lúc ấy
hắn ta bận rời đi, cũng không còn chú ý tới trên tay còn treo móc nó,
cho đến khi về tới đây rồi mới phát hiện.
Khẳng nheo mắt lại,
chĩa dây chuyền về phía ánh đèn quan sát chiếc dây chuyền bình thường
này, lại lấy từ trong túi ra một bình nhỏ chưa chất lỏng màu xanh, lẩm
bẩm nói: “Loài người đều xấu. . . . . . Đừng cho là tao không được làm
hại cô, thì không có biện pháp nào để cô lộ bộ mặt thật. . . . . .”