Sáng sớm mấy ngày sau, Tiền Hựu thúc giục cha mẹ mình lên xe.
Mẹ Tiền ngồi ở trong xe, vẻ mặt còn có chút không muốn, “Haizz, cái con
nha đầu này, đều đã nói với con mẹ vốn không có hứng thú đi chơi, lại
càng muốn mang ta đi.”
Mẹ Tiền vốn tương đối lưu luyến gia đình,
hơn nữa những năm này lớn tuổi, dĩ nhiên là càng không hứng thú đối với
việc đi xa nhà.
Trái lại ba Tiền rất vui lòng, cười ha hả nóiã:“Đi chơi cùng con gái chúng ta, cũng là một chút hiếu tâm, hơn nữa,
chúng ta cũng không phải đi chỗ rất xa, chỉ đi tới chân núi gần đây giải sầu, nhìn thiên nhiên một chút, không phải vô cùng tốt sao.”
Mẹ
Tiền hừ một tiếng, mắt nhìn Tiền Hựu ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nói:“Tôi lại không tin sẽ chỉ đơn giản nhìn thiên nhiên như vậy, ông không
phát hiện mấy ngày nay nó và Đông Lang luôn xúm lại nói nhỏ, khẳng định
đang thương lượng cái mưu ma chước quỷ gì .”
Đông Lang đang lái xe không biết làm sao cười một tiếng, lộ ra một nét mặt đối với Tiền Hựu”Dì quá thông minh“.
Tiền Hựu lè lưỡi với anh, vội vàng quay đầu lại trêu chọc mẹ vui vẻ, vừa làm nũng, lúc này cuối cùng mới dụ được mẹ vui.
Đông Lang dẫn bọn họ đi tới chỗ cách nội thành khá xa, đợi lúc đến nơi, đã
gần đến buổi trưa. Đó là một bãi cỏ bao la bằng phẳng dưới chân núi,
chung quanh bãi cỏ có rất nhiều cây to cao lớn, bao bọc vây quanh bãi
cỏ, nếu như không phải là biết chuyện trước, người bình thường rất khó
tìm được nơi này.
”Dì, chú, mời theo chúng con, không cần lo
lắng, nơi này là chỗ tộc nhân con thường xuyên đến, chung quanh không dã thú gì.” Đông Lang vừa đi, vừa ở phía sau giải thích cho ba Tiền và mẹ
Tiền.
Mẹ Tiền hừ một tiếng, trợn mắt nhìn con gái một cái, “Tôi
không nói sai chứ! Tiểu nha đầu này sẽ có mưu ma chước quỷ, nói mau, hai người dẫn chúng ta tới chỗ này xa xôi này để làm gì? Đừng tưởng rằng để cho tôi thưởng thức phong cảnh một chút, tôi liền có thể đồng ý cho hai đứa ở chung một chỗ.”
Tiền Hựu lấy lòng khoác tay mẹ, cười nói: “Mẹ, mẹ theo chúng con tới liền biết.”
Vẻ mặt mẹ Tiền không tình nguyện cùng com gái đi vào rừng cây, một lát sau chợt nghe thấy cái gì, “Ah, tại sao dường như tôi nghe được tiếng trẻ
con nhỉ? Ba đứa bé, ông nghe thấy không?”
Ba Tiền gật đầu một cái, “Tôi cũng nghe được, còn giống như không chỉ một, đây là một vùng hoang vu, ở đâu ra đứa bé?”
Đông Lang chạy tới cuối rừng cây, nghe vậy, liền mỉm cười đưa tay vạch ra
nhánh cây trước mặt ra, trước mặt bọn họ phơi bày phong cảnh đồng cỏ sau rừng cây--
Trên cỏ nở đầy các loại hoa tươi, giờ phút này đang
có một đám người bạn nhỏ đáng yêu đang chạy tới chạy lui! Phía sau bọn
chúng đều đều có đuôi lông to, bọn nhỏ cười vui đuổi theo chơi đùa, cái
đuôi to cũng lúc ẩn lúc hiện sau lưng bọn chúng, ánh sáng mặt trời rực
rỡ chiếu trên người đám bạn nhỏ, khiến tất cả nhìn qua giống như là một
bức tranh sơn dầu.
Nhất thời mẹ Tiền và ba Tiền cũng trợn to hai mắt, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Tiền Hựu nhìn ba mẹ một chút, hả hê cười, đi tới bãi cỏ, hô: “Trân Ny Đặc, chị tới tìm em chơi nữa!”
Trong đám người sói lập tức truyền ra tiếng kêu vui mừng của một cô bé, cô bé tóc vàng mặc váy công chúa màu trắng như tiểu thiên sứ, nhanh chóng
chạy tới nhào vào trong ngực Tiền Hựu, non nớt gọi, “Chị!”
Tiền Hựu ôm Trân Ny Đặc lên, voay quanh tại chỗ vài vòng, “Trân Ny Đặc càng ngày càng xinh đẹp á!”
Người sói nhỏ phát ra tiếng cười khanh khách, lấy ra một chiếc vòng trái tim
làm bằng lông xù, muốn nhét cho Tiền Hựu, “Tỷ tỷ, đưa cho chị.”
Tiền Hựu kinh ngạc nói: “Oa, thật đáng yêu, đây là em mua sao?”
”Không phải vậy.” Trân Ny Đặc lắc lắc cái đuôi to màu trắng của mình, dùng
tiếng trung không lưu loát nói, “Trân Ny Đặc, gần đây thay lông. Mẹ giúp con, lấy lông đã đổi, làm thành cái này.”
Tiền Hựu cảm động đến không chịu được, chà chà gương mặt nhỏ non nớt của con bé, “Oa cám ơn em! Chị thật sự thích quà tặng này!”
Trân Ny Đặc ha ha ha hôn một cái ở trên mặt Tiền Hựu.
Tiền Hựu ôm con bé đi tới trước mặt cha mẹ, trong mắt lóe ra ánh sáng ranh
mãnh, “Mẹ ba, đây là Trân Ny Đặc! Con bé cũng là người soi, hai ngươi
xem, không phải con bé vô cùng đáng yêu sao!”
Căn bản Trân Ny Đặc không cần người khác dạy, liền lộ ra mỉm cười ngọt ngào, chào hỏi với ba Tiền mẹ Tiền, “Chào ông, chào bà!”
Ba Tiền vui vẻ không thôi, “Ai ui, đứa nhỏ này thật là đáng yêu!”
Tiền Hựu vội vàng đi qua quan sát vẻ mặt mẹ, từ khi thấy Trân Ny Đặc đến bây giờ, mẹ của cô vẫn giật mình tại chỗ!
Một bên Đông Lang có chút lo lắng, nghĩ thầm không thể nào, chẳng lẽ kế
hoạch của bọn họ thất bại, mẹ Tiền không thích người soid nhỏ đáng yêu?
Đang muốn hỏi cho ra nhẽ, mẹ Tiền chợt xông lên, vỗ nhẹ nhẹ Tiền Hựu,
giáo huấn: “Nha đầu ngốc, tư thế ôm đứa trẻ không đúng chút nào, ôm lâu
như con cô bé sẽ khó chịu, mau đưa cô bé cho ta!”
Nói xong, cũng không đợi Tiền Hựu phản ứng, liền nhận Trân Ny Đặc đáng yêu ôm vào trong lòng ngực mình.
”Con tên gì vậy? À. . . . . . Trân Ny Đặc, ai nha, cái đuôi của con thật là
đáng yêu! Con so với Tiểu Hựu khi còn bé nghe lời hơn nhiều! Có đói bụng không, bà nội có đồ ăn, con có muốn ăn hay không?”
Mẹ Tiền vừa nói, vừa quay đầu lại nhìn chồng, “Còn không mau mang đồ ăn tôi mang tới đây!”
”A ồ!” Ba Tiền liền đưa tay lấy đồ trong túi ra, mẹ Tiền lấy ra đồ ăn ra
đưa cho Trân Ny Đặc, mặt hiều dịu nói: “Từ từ ăn, không nóng vội, chút
nữa cả túi đều là của con!”
Trân Ny Đặc cười đến vô cùng ngọt ngào, cũng hôn một cái ở trên mặt mẹ Tiền, “Cám ơn bà!”
”Ai ui! Tiểu tâm can nhỏ bé!” Tiền mẫu cũng ôm Trân Ny Đặc quay vài vòng
tại chỗ, cái nhưng đứa trẻ người sói khác nghe thấy được bên này có thứ
ăn, nhất thời cũng tụ tới. Bọn chúng vây mẹ Tiền vào giữa, mười mấy mắt
to ngậm nước đồng loạt nhìn bà, sau lưng còn có cái đuôi ve vẩy, Mẹ Tiền quả thật hồi hộp, về phần những người khác bà đã sớm quên đến sau đầu.
Nhìn mẹ Tiền thích người soid nhỏ như vậy, lòng Đông Lang chua xót nghĩ tới
cái đuôi của mình khi biến ra, rồi lại nhìn cái đuôi của mấy người sói
nhỏ khác, nghĩ thầm cũng không khác biệt lắm, tại sao cha mẹ vợ tương
lai không thích cái đuôi của anh?
Tiền Hựu cũng giống vậy rất
chua xót, hu hu hu, mẹ đem toàn bộ đồ ăn cho đám bạn nhỏ..., cô một chút cũng chưa được ăn, hu hu hu cô thật muốn ăn mà!
Nhìn thái độ hai người, ba Tiền cười vỗ vỗ bả vai bọn họ, “Tốt lắm tốt lắm, mẹ con như
bây giờ, không phải các con có hi vọng sao? Chớ đau lòng.”
Cũng
đúng nha. . . . . . Tiền Hựu gật đầu một cái, tiến tới nói với cha:“Cha, một lát cha khuyên nhủ mẹ nhiều hơn nữa có được hay không, cha
xem, những người sói kia rất thiện lương nha.”
Ba Tiền cười gật
đầu, “Không thành vấn đề, con cũng biết, mẹ tính khí mẹ con có chút có
chút thất thường, thật ra thì theo ta thấy bà ấy đã sớm không phản đối
hai đứa.”
Nhìn vẻ mặt mẹ tươi cười, cùng chơi đùa với đám người sói, hi vọng trong lòng Tiền Hựu cũng càng ngày càng cao.
Cô kéo tay Đông Lang, nói: “Chúng ta cũng đi qua cùng nhau chơi đùa đi!”
”Được.”
Vì vậy mọi người cùng nhau ngồi ở trên cỏ, cùng với một đám người bạn nhỏ
chơi trò chơi, ăn cơm dã ngoại, bọn nhỏ không buồn không lo khiến người
soid cũng biến thành vui vẻ.
Mẹ Tiền còn có chút không yên lòng,
hỏi Đông Lang, “Bọn chúng cứ lộ cái đuôi chạy như vậy, ngộ nhỡ bị người
gần đây nhìn thấy làm sao?”
Đông Lang giải thích: “Gần chỗ này
ngoại trừ người trong tộc con ra, thì có rất ít người biết. Hơn nữagần
đây đều có người soid trong tộc đi tuần tra, nếu như có nguy hiểm, bọn
họ sẽ kịp thời nói cho con biết. Dì yên tâm, chỗ này tộc của chúng con
thường xuyên đến, không có việc gì.”
Lúc này mẹ Tiền mới yên tâm chút, một lát sau lại hỏi: “Ba mẹ đám trẻ kia đều đi chỗ nào rồi?”
Đông Lang ngượng ngùng gãi gãi đầu, “À, thật ra thì đều ở trong rừng cây gần đây ăn cơm dã ngoại, chỉ là tất cả mọi người sợ sẽ dọa đến mọi người,
cho nên. . . . . .”
Tiền mẫu không đồng ý cau mày, “Dọa tôi? Cho
tới bây giờ, tôi còn có cái gì đáng sợ. Tiểu Đông, cậu cùng gọi mọi
người ra ngoài, cùng ăn chung cùng nhau chơi đùa, nếu không lòng tôi
thấy quá mức không yên.”
Trong lòng Đông Lang trào lên một hồi ấm áp, “Được.”
Một lát sau, đám người sói trưởng thành từ trong rừng cây đi ra, Trân Ny Đặc vừa kêu”Mẹ” vừa vui mừng nhào tới ngực mẹ.
Mẹ Trân Ny Đặc có chút cẩn trong đi tới trước mặt mẹ Tiền, mỉm cười nói: “Chào bác. . . . . .”
Mẹ Tiền sảng khoái vỗ vỗ đất trống bên cạnh, “Ngồi đi ngồi đi! Ai ui, con
gái cô thật sự rất là đáng yêu! Còn biết điều như vậy, cô dạy như thế
nào hả?”
Mẹ Trân Ny Đặc không ngờ mẹ Tiền rộng lượng nhiệt tình
như vậy, rất nhanh liền cùng bà trò chuyện giết thì giờ, các người soid
khác cũng dần dần ngồi quanh bên cạnh, trường hợp này nhìn qua, tổng số
gần giống ngày trước Tiền Hựu tham gia hội đốt lửa trại, chỉ là lần này, trong đám người có thêm ba mẹ của cô.
Nhìn ba mẹ cùng người soid khác trò chuyện với nhau thật vui dáng vẻ, Tiền Hựu hạnh phúc tựa vào
trong ngực Đông Lang, nhẹ giọng nói: “A lang, em cảm thấy bây giờ cuộc
đời của em không còn thiếu gì.”
Đông Lang hôn lên trán của cô, đáp một tiếng, “Anh cũng thế.”
Ai ngờ bọn họ vừa dứt lời, mẹ Tiền liền chợt xuất hiện trước mặt hai
người, dạy dỗ: “Cái gì gọi là không thiếu cái gì? Các con thiếu một thứ! Các con còn thiếu đám bảo bảo! Nhanh chóng sinh một đứa, nhà người
ta cháu gái cháu trai khiến tôi nhìn mà đố kỵ muốn chết!”
. . . . . . Đây là dạng phát triển gì á! Rõ ràng buổi sáng trước khi ra cửa còn mang vẻ mặt”Bất kể mấy đứa lấy lòng tôi thế nào...tôi cũng sẽ không
đồng ý cho hai đứa ở chung một chỗ”, nhưng mà bây giờ tại sao lại dể cho cô và Đông Lang sinh con a!
”Mẹ. . . . . . Suy nghĩ của mẹ có chts nhanh. . . . .” Tiền Hựu run rẩy nói, cảm giác tóc gáy cả người chợt nổi lên.
Mẹ Tiền trừng cô, “Thế nào mà nhanh, không nhanh chút nào! Nhanh kết hôn
rồi sinh một đứa đi , nhất định phải cùng đáng yêu giống Trân Ny Đặc mới được! Đông Lang, ngươi cậu xem tôi nói có đúng không!”
Đông Lang suy nghĩ một chút, “Cái này. . . . . . Muốn có đứa bé lúc nào, con đều
có thể, đều nghe Tiểu Hựu, nếu như cô ấy đồng ý --”
Lời còn chưa
nói hết, Tiền Hựu chợt nhảy dựng lên, chạy về phía rừng cây xa xa, “Oa,
tại sao có thể như vậy, em không tin! Người ta còn muốn trước đi du lịch vòng quanh thế giới xem các Yêu Tộc mà--”