Nhìn Tiền Hựu kích
động đến không còn dáng vẻ, Đông Lang nghiêm túc suy tư chốc lát, lấy
cái hộm chứa chiếc nhẫn kim cương ra giao cho cô, “Vốn là nghĩ ở trong
hội lửa trại sẽ cầu hôn với em, nơi đó không khí lãng mạn một chút. . . . . . Chỉ là, nếu không trước mắt em cứ nhận chiếc nhẫn này đi?”
Tiền Hựu chớp chớp mắt to, chậm rãi há to mồm, “Anh. . . . . . Anh nói anh lập tức muốn cầu hôn sao?”
”Đúng vậy.” Đông Lang dịu dàng nhìn cô.
Tiền Hựu nhất thời hối hận muỗn kêu trời kêu đất, “Oa hu hu hu đây tính là
cái gì..., đến màn cầu hôn lãng mạn cũng không có, đều tại mình, tại sao gấp gáp như vậy hu hu, em muốn vào cánh đồng chạy như điên!”
Đông Lang dở khóc dở cười tóm cô trở lại, vây ở trong ngực, an ủi: “Ngoan,
mặc kệ như thế nào, nhất định anh sẽ cho em một màn cầu hôn lãng mạn.
Chỉ là xem dáng vẻ em giống như rất gấp, cho nên --”
”Em...em
không gấp, con mắt kia của anh nhìn nhầm rồi!” Một giây trước Tiền Hựu
mới chính miệng nói mình”gấp gáp”, hiện tại hoàn toàn không thừa nhận.
”Được, được, được, em không gấp.” Đông Lang khẽ hôn cô, “Vậy, bây giờ chiếc nhẫn là cho em hay là?”
Tiền Hựu nhìn cái cái hộp nhỏ đó, nhịn lại nhịn, mới nói: “Một lát. . . . . . Một lát nữa cho em đi.”
Đông Lang cười kéo tay của cô, “Được, đi thôi, cùng đi tiệc tối.”
Vì vậy một đoàn chậm rãi, xuyên qua ruộng lúa mạch bao la bát ngát, đi tới khu rừng rậm phía xa. Trời đã hoàn toàn tối, nhưng bởi vì Đông Lang giơ tay cầm đèn, chung quanh lại có rất nhiều người đang nói chuyện phiếm,
vì vậy Tiền Hựu cũng không sợ, ngược lại có loại cảm giác kích động.
Cô. . . . . . Cô và nhiều người sói đi cùng một chỗ như vậy! Tiền Hựu tò mò đánh giá người sói chung quanh, đám người sói cũng tò mò quan sát cô.
Có người vì nhìn Tiền Hựu lâu mấy lần, đã đã lượn lờ trước mặt cô và
Đông Lang mấy lần.
Tiền Hựu chú ý tới trong rừng rậm vừa đi vào,
cũng rất nhiều người lộ cái đuôi ra, nhưng mà cũng không có người ở
trước mặt cô hoàn toàn hóa người sói, có lẽ là sợ hù cô thôi. Cô không
nhịn được nói với Đông Lang: “Thật ra thì mọi người có thể biến thân, em sẽ không sợ .”
Trước cô đeo bám dai dẳng, cuối cùng Đông Lang
cho cô nhìn dáng vẻ anh hoàn toàn biến thân một lần, đó là một con có
lông màu xám tro, hai mắt màu vàng tĩnh mịch, nhìn qua uy nghiêm mà lạnh lùng cường tráng, so với Tiền Hựu cao hơn rất nhiều rất nhiều, chỉ có
ngước đầu mới có thể nhìn thấy mặt của anh. Thế nhưng khi anh dùng móng
vuốt vỗ vỗ đầu mình thì Tiền Hựu cũng biết đây là Đông Lang của mình,
cho nên từ lần đó, hình ảnh khiến trong lòng cô chịu tổn thương, lại
hoàn toàn tiêu tán.
Đông Lang trả lời: “Anh biết. Chỉ là biến
thân có nguy hiểm tương đối lớn, cho nên hiện tại trừ phi gặp phải nguy
hiểm hoặc là trăng tròn, mọi người sẽ không biến thân, nhiều nhất để lại cái đuôi ra ngoài. Còn người ham thích đánh nhau như Khẳng là số ít.”
”Đúng vậy, Khẳng đâu? Sao không nhìn thấy anh ta? Anh ta không tới sao?” Tiền Hựu hỏi.
Đông Lang chuyển động cổ, lập tức chỉ chỉ phía trước, “Ở bên kia cùng người nhà của cậu ta.”
Tiền Hựu nhìn về phía trước, phát hiện Khẳng ôm hai tay đi tuốt đằng trước, đi theo phía sau có cha mẹ anh ta và có Shani.
. . . . . . Shani! Nhìn thấy cô ấy lần nữa, trong lòng Tiền Hựu có chút
cảm giác phức tạp. Bởi vì kể từ khi Đông Lang biết lần trước Shani phái
bốn người sói tới bắt Tiền Hựu, liền đuổi Shani khỏi công ty, hơn nữa
cũng không biết anh và Shani nói những gì, cô còn đặc biệt chạy tới nói
xin lỗi với Tiền Hựu. Tiền Hựu nghe được lời xin lỗi vô cùng thành khẩn, liền tha thứ cho cô ấy.
Từ đó về sau cô cũng không gặp qua cô ấy, sau lại nghe Khẳng nói, hình như cô về nhà, bây giờ nhìn lại quả thế.
Cô do dự có muốn đi lên chào hỏi Shani hay không, ai ngờ đối phương lại chủ động mang cha mẹ tới.
”Thủ lĩnh, Tiền tiểu thư.” Shani lễ phép gật đầu một cái với hai người,
giọng nói có chút trầm thấp, “Giới thiệu với Tiền tiểu thư, hai vị này
là cha mẹ tôi.”
”Chào mọi người.” Cô mỉm cười theo chào hỏi cha
mẹ đối phương, Shani là giống lai, cha cô ấy có một mái tóc bạch kim,
nhìn thấy Tiền Hựu, dùng Trung văn thuần thục nói: “Phu nhân tương lai
thủ lĩnh,