Sổ Tay Yêu Đương Của Người Sói

Chương 1: Chương 1: Xem Mắt Thu Hoạch Lớn




Đô thị phồn hoa đều náo nhiệt suốt đêm như vậy.

Tiền Hựu lề mề từ nhà mình ra cửa, đi về phía trước đường phố chật chội một đoạn, cuối cùng dừng chân ở cửa một siêu thị lớn.

Cái siêu thị này cách nhà cô vô cùng gần, thân là một trạch nữ, căn bản bình thường Tiền Hựu đều kiếm đồ ăn ở đây, vì vậy cô cực kỳ có cảm tình với cái siêu thị này.

Mà bây giờ cô nhìn bảng hiệu thật to của cửa siêu thị, không khỏi cúi đầu, thở dài.

Cô lấy điện thoại di động ra, từ danh sách danh bạ tìm người có tên là“Người đàn ông xem mắt số 42”, gửi một tin nhắn cho đối phương: “Chào anh! Tôi là Tiền Hựu, ngày hôm trước chúng ta đã từng liên lạc, thật ngại quá, tôi muốn xác định lần nữa, địa điểm hôm nay chúng ta gặp mặt tại khu thịt sống trong siêu thị XX?”

Một phút đồng hồ sau cô nhận được “Người đàn ông xem mắt số 42” trả lời, dùng từ hết sức ngắn gọn: “Vậy xin ở đó chờ tôi...mười phút nữa tôi sẽ đến.”

”Được rồi. . . . . .” Tiền Hựu bất đắc dĩ thở dài, thêm một dấu ngoặc ở đằng sau “Người đàn ông xem mắt số 42”, viết lên bốn chữ “Mờ ảo kỳ hoa (*)“.

(*) Kỳ hoa: là ví dụ ai đó (hoặc một cái gì đó) rất lạ lùng.

Haizz, cái này thật không thể trách cô bắt bẻ! Thật sự là kể từ khi Tiền Hựu bị mẹ bắt đi xem mắt nửa năm qua, đã gặp rất nhiều ngạc nhiên.

Thật ra thì Tiền Hựu yêu cầu không có cao lắm, năm nay cô 25 tuổi, làm thư ký ở một Xí Nghiệp lớn tại thành phố phồn hoa này, trước đây không lâu mới vừa dưới sự ủng hộ của cha mẹ mà mua cho mình một căn phòng không lớn không nhỏ, bàn về diện mạo, cô cảm thấy mình cũng không có khó coi, cũng không biết tại sao, mỗi lần giới thiệu đối tượng hẹn hò cho cô cũng đều một lời khó nói hết.

Có nhiều lần ăn cơm cũng giả chết không bỏ tiền mà chờ Tiền Hựu trả tiền, có vừa gặp mặt một lần muốn hỏi thăm tiền lương Tiền Hựu bao nhiêu, khi biết số lượng không cao thì lộ ra sắc mặt khinh bỉ, có gặp mặt vài lần liền nghiêm mặt lập phép tắc với Tiền Hựu, nói anh ta đường đường là đàn ông tuyệt đối sẽ không làm việc nhà . . . . . .

Mới đầu, Tiền Hựu là lính mới xem mắt đều sắp bị những người đàn ông xem mắt ép cho tật xấu đầy mình, cũng may cô có một Khuê Mật tốt, từ khi bắt đầu Khuê Mật nghe được chuyện của Tiền Hựu liền châm chọc, trước tiên dạy dỗ cô một trận, tiếp đó lập tức không nói hai lời đoạt lấy điện thoại di động của cô, viết lên ba chữ phía sau tên của những người đàn ông xem mắt “Đại kỳ hoa“.

Từ đó về sau Tiền Hựu mới xem như có kinh nghiệm, sau này xem mặt với kỳ hoa, cô cũng có thể có kinh nghiệm cự tuyệt, ghi chú phía sau số điện thoại của họ hai chữ“Kỳ hoa“. Chỉ là. . . . . . Mặc dù kỹ năng xem mắt nâng cao, nhưng cô vẫn không thể gặp đối tượng thích hợp!

Hai tháng trước, Tiền Hựu rất vất vả mới chọn trúng một người đàn ông nhìn qua không kém, đối phương cùng tuổi cô, công việc ổn định, mặc dù không có đẹp trai đến trình độ minh tinh, nhưng cũng coi như anh tuấn, hơn nữa tính tình cũng rất được, Tiền Hựu cảm thấy có lẽ hai người sẽ có cơ hội, nhưng mà sở thích của họ không chút giống nhau, Tiền Hựu là trạch nữ, thích ở nhà xem phim và ăn đồ ăn vặt, nhưng người nam kia lại thích kết giao và đi chơi, hai người thật sự không hợp, cuối cùng Tiền Hựu không còn cách nào chỉ có thể buông tha.

Sau đó Tiền Hựu cảm thấy, thật ra thì cuộc sống một mình cũng rất thỏa mãn, nếu như không gặp được chân ái, độc thân cũng không có gì không tốt. Từ đó về sau, Tiền Hựu hoàn toàn tiến vào trạng thái không sao cả, mẹ của cô giới thiệu đối tượng hẹn hò thì cô tùy ý đi gặp.

Hôm nay phải gặp một người đàn ông xem mắt như thế nào.

Lần đầu tiên mẹ nói với cô về người đàn ông xem mắt thì Tiền Hựu không có nghiêm túc nghe, đối phương cùng gọi điện thoại hẹn gặp mặt, cô cũng chỉ kinh ngạc cảm thấy giọng nói của anh ta rất êm tai. Nếu không phải chiều hôm nay mẹ gọi điện thoại tới đây thúc giục, thiếu chút nữa Tiền Hựu đã quên hôm nay cô phải xem mắt.

Buổi chiều cô đang ôm đồ ăn vặt ngồi trước máy vi tính xem phim, mẹ già gọi điện thoại tới: “Con gái, không phải buổi tối con hẹn người ta đi xem mắt sao? Mẹ nói cho con biết, lúc này nhất định con phải nắm chặt, biết không? Lần này người giới thiệu là bạn của mẹ, rất đáng tin! Bà ý nói, người xem mắt cũng có tiền đồ, buôn bán cũng làm được ra nước ngoài rồi! Không phải mẹ tham tiền, nhưng điều kiện kinh tế như vậy, con gả đi mới có thể sống tốt!”

Tiền Hựu đầu đầy hắc tuyến, “Mẹ, con còn chưa có thấy anh ta đâu, làm sao mẹ đã ảo tưởng chuyện gả con đi!”

”Ta chỉ nói một chút có sao! Được rồi, con không cần làm ổ bất động, nhanh lên làm mình xinh đẹp chút, buổi tối biểu hiện cho tốt! Mẹ chờ tin tức tốt từ con!”

Tiền Hựu “vâng” dài một tiếng, sau khi cúp điện thoại tiếp tục xem phim, cho đến khi thời gian hẹn trước 20', cô mới đi rửa mặt, tùy tiện buộc tóc đuôi ngựa, đem đôi mắt thâm quầng vì thức đêm xem phim ra cửa.

Vì vậy hiện tại, Tiền Hựu liền đứng ở khu thịt sống trong siêu thị, nhàm chán lấy điện thoại di động ra chơi trò chơi.

Chơi một lát bỗng cảm thấy càng nhàm chán, định gửi tin tức châm chọc với Khuê Mật: “Nhất định người xem mắt hôm nay là kỳ hoa! Anh ta lại hẹn gặp mặt mình ở khu thịt sống trong siêu thị! Căn bản là mình không hiểu tại sao lại muốn gặp mặt ở chỗ này a a a a!”

Khuê Mật nhanh chóng trả lời: “Có thể anh ta không muốn đi ăn cơm, ăn cơm phải xài tiền?”

Ngón tay Tiền Hựu nhanh chóng di chuyển trên màn hình, “Vậy mình dứt khoát rời đi chứ không muốn lãng phí thời gian với kỳ hoa!”

Khuê Mật: “Cậu cứ đi như thế, mẹ cậu có thể hành hung cậu hay không?”

Tiền Hựu: “. . . . . . QAQ cậu là người xấu!”

(*)QAQ: biểu tương cảm xúc khóc

Vẻ mặt cô như đưa đám để điện thoại di động xuống, nghĩ đến mẹ vì hôn nhân của cô mà buồn rầu, cũng chỉ có thể tiếp tục ở lại chờ đợi.

Vì đứng ở yên một chỗ đã lâu, có một dì trung niên nhìn thịt trong tủ lạnh, ngẩng đầu nói với cô: “Em gái à, cắt cho tôi một cân thịt nạc!”

Tiền Hựu vội vàng lắc đầu một cái: “Thật xin lỗi, tôi không phải nhân viên làm việc ở đây.”

Dì kia nói xin lỗi rồi đi ra ngoài, lưu lại Tiền Hựu một người khóc không ra nước mắt, rốt cuộc lúc nào cái người xem mắt tên là Đông Lang mới đến đây! Cô không muốn đứng ở phía trước một đống thịt nữa..., cô chưa ăn cơm tối nhìn đống thịt này thật sự rất đói hu hu hu!

Tiền Hựu cúi đầu tiếp tục chơi trò chơi, một lát sau, lại có người vỗ nhẹ bả vai cô, Tiền Hựu đang chơi đến lúc quan trọng, cũng không ngẩng đầu lên, “Tôi không phải nhân viên làm việc ở đây, tôi đang chờ người.”

Bên cạnh yên tĩnh một lát, sau đó vang lên giọng nam trầm ổn dễ nghe: “Tôi biết, tôi cũng tới tìm người.”

Tiền Hựu dừng tay lại, trên màn hình biểu thị cô qua cửa, cùng lúc đó cô ngẩng đầu lên, nhất thời đụng vào một đôi mắt đen nhánh.

Người đàn ông trước mặt tối thiểu cao tầm 1m9, toàn thân mặc áo sơ mi đen và quần dài màu đen, chân dài thẳng tắp tuyệt đối hoàn mỹ hơn những người mẫu, mà xuất sắc nhất chính là khuôn mặt anh, tóc ngắn gọn gàng, bên dưới mày kiếm là đôi mắt sáng, còn có sống mũi cao và cánh môi nhạt, quả thật. . . . . . Quả thật còn đẹp trai hơn so với minh tinh!

Tiền Hựu không khỏi nuốt nước miếng một cái, “Anh. . . . . . Anh là Đông Lang?”

Người đàn ông anh tuấn khẽ mỉm cười, gật đầu, “là tôi. Cô chính là Tiền Hựu, rất hân hạnh được biết cô.”

Đông Lang đưa tay ra với cô.

Tiền Hựu ngẩn ra, tiếp lập tức cất điện thoại di động, dùng sức cầm tay anh: “Tôi tôi tôi. . . . . . Tôi cũng rất hân hạnh được biết anh! Vô cùng vô cùng vui mừng! Vui mừng anh không thể tưởng tượng được!”

Trời ạ, sau khi xem mắt nhiều lần như vậy, cuối cùng ông trời cũng ban cho cô một Đại Suất Ca ưu tú! Tiền Hựu kích động đến muốn lăn lộn trên đất.

Hình như là không ngờ Tiền Hựu sẽ phản ứng nhiệt tình như vậy, Đông Lang khẽ nhướng mày, mới nói: “Thật xin lỗi, hẹn cô gặp mặt ở chỗ này. Nhưng tôi vừa lúc muốn tới siêu thị mua chút thịt, cho nên liền quyết định ở nơi này. Chờ tôi mua thịt xong một lát, chúng ta đi ăn cơm tối, có được không?”

”Ừm ừm, dĩ nhiên có thể, không thành vấn đề không thành vấn đề!” Vẻ mặt Tiền Hựu háo sắc, nhìn siêu cấp đại soái ca trước mắt, đã hoàn toàn quăng sạch những lời cô vừa châm chọc đối phương.

”Tốt.” Đông Lang hỏi nhân viên khi bán hàn việc muốn mua thịt, muốn mua chính là mấy chục cân, Tiền Hựu đi theo anh đến thẳng quầy thu ngân, trên đường vẫn nhìn chằm chằm vào anh, đến mắt cũng không chịu chớp, cho đến khi Đông Lang quay đầu lại nhìn cô, “Tiền tiểu thư.”

”Hả?” Tiền Hựu chớp chớp mắt to của mình.

”Tôi phải tính tiền rồi.”

”Hả? Anh không mang tiền sao tôi trả tiền giúp anh!” Tiền Hựu lập tức nói, nói thật, trước kia cô ghét nhất gặp phải người nam giả chết không chịu trả tiền, nhưng hôm nay gặp Đông Lang, cô thật sự có thể bỏ tiền nuôi anh! Hu hu hu, được rồi, đây quả nhiên là một thế giới xem mặt!

Nhưng tiếc rằng Đông Lang cười nói, “Không phải. Tôi mang tiền, nhưng tôi phải tính tiền rồi, cho nên có thể buông tay tôi ra được không?”

Tiền Hựu chớp mắt mấy cái, cúi đầu xem xét, ngạc nhiên phát hiện mình vẫn nắm chặt tay trái của anh! Gào khóc, đây là chuyện gì đã xảy ra, tại sao cô hoàn toàn không có cảm giác vậy!

”Đúng đúng đúng thật xin lỗi!” Tiền Hựu vội vàng buông tay ra, mặt của cô nóng quá, thảm rồi, nhất định hồng thành mông khỉ! Hu hu hu, làm sao Tiền Hựu cô có thể không dè dặt như vậy!

Hình như Đông Lang lại không ngại, sau khi anh trả tiền xong, mang thịt ra ngoài siêu thị, trả tiền cho người giao hàng đem thịt kia đi.

Sau đó anh quay đầu cười đẹp trai với cô một tiếng, Tiền Hựu nhất thời bị điện giật, nghe anh nói: “Chúng ta đi ăn cơm đi, cô muốn ăn cái gì?”

”Tôi ăn cái gì cũng được!” Tiền Hựu không ngừng tự nói với mình, dè dặt một chút, dè dặt một chút, nhưng đối mặt với người đàn ông trong lý tưởng của cô, cô thật sự không dè dặt xuống được!

”Ừm. . . . . . Vậy ăn lẩu được không? Khi tôi đi tới đây, thấy chung quanh đây có một quán lẩu.”

Tiền Hựu gật đầu xắp có bóng chồng(hình ảnh), “Được được được!”

Vì vậy Đông Lang dẫn Tiền Hựu nảy mầm sắc tâm đi đến phía trước, trên con đường này người đi đường không ít, nhưng tương đối hỗn loạn, khi hai người đi qua một ngõ hẻm thì bên trong chợt lao ra một con chó lớn toàn thân trắng như tuyết, bộ lông cả người nó trơn bóng và xinh đẹp, vừa nhìn đã biết là được tỉ mỉ nuôi nấng. Nó nhìn chằm chằm bóng lưng Tiền Hựu một chút, ánh mắt căng thẳng, nhanh chóng chạy về phía Tiền Hựu, ngay tại lúc đến gần sau lưng Tiền Hựu, lại đột nhiên dừng bước.

Bởi vì người đàn ông bên cạnh Tiền Hựu chợt quay đầu lại nhìn nó một cái, ho nhẹ một tiếng, con chó màu trắng ngớ ngẩn, cuối cùng ngoan ngoãn quay đầu rời đi.

Tiền Hựu cảm thấy sau lưng có chút kỳ quái, quay đầu liếc mắt nhìn lại, nhưng cái gì cũng không còn nhìn thấy, gãi gãi đầu hỏi Đông Lang: “Là trời sắp mưa sao? Anh có cảm thấy vừa rồi sau lưng nổi lên trận gió?”

Đông Lang cười với cô một tiếng, “Là cô cảm giác sai. Đi thôi, quán lẩu ở phía trước.”

”A, Được!” Tiền Hựu không nghi ngờ gì, lập tức nhảy nhảy nhót nhót theo Đông Lang vào quán lẩu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.