Editor: Lemon
Chờ đến Ôn Cát Na rời đi, Nhiếp Hà mới từ sự kích thích lại mạo hiểm vừa rồi cân nhắc ra vài chuyện.
Bọn họ xảy ra đấu tranh nội bộ, chỗ tốt chính là thiếu một kẻ thù, chỗ hỏng chính là tư tế biết đường ra đã chết cùng với có thể thấy được Ôn Cát Na có một ít pháp thuật kỳ quái, tuyệt đối khó đối phó.
Khổng Hợp từ sau khi tư tế chết vẫn luôn núp sau lưng Nhiếp Hà, lúc này thấy Ôn Cát Na đi rồi mới ghé vào bả vai Nhiếp Hà, dò đầu ra nhìn tế đàn.
“Ở đó là người sao?”
“Hẳn là vậy.”
Vị trí hai người đứng có thể nói là chỗ tốt, có thể thấy mọi ngóc ngách trên tế đàn, cũng không cần lo lắng bị người khác phát hiện,
Cho nên Khổng Hợp tức giận hướng người đàn ông trên tế đàn vẫy vẫy nắm tay, trong lòng khả năng đã đem người ta mắng đến máu chó đầy đầu.
Nhưng quỷ dị là ở chỗ người đàn ông giống như có cảm giác, đôi mắt lạnh băng không có con ngươi đảo qua chỗ Nhiếp Hà cùng Khổng Hợp nấp.
Nhiếp Hà đè lại bàn tay lộn xộn của Khổng Hợp, cô đưa lưng về phía tế đàn chắn trước người Khổng Hợp, bình tĩnh trong mắt cảm nhiễm Khổng Hợp, làm cô ấy từ trong hoảng loạn an lòng xuống.
Cũng may người đàn ông giống như chỉ là tùy ý liếc mắt một cái, cũng không phát hiện ra các cô, nhưng không được bao lâu người đàn ông lại đột nhiên run lên, trong cổ họng phát ra tiếng tê tê, sau đó phun ra một mồm máu to.
Hắn động tác cứng đờ nằm trên tế đàn, tứ chi không phối hợp giống như đánh mất lý tính nhân loại, khom lưng cong người bộ dáng cực kỳ giống một con chó.
Mũi hắn kề sát mặt đất, không ngừng ngửi tới ngửi lui.
Nhiếp Hà từ trong thần thái của hắn phát giác ra một chút không thích hợp, tay nắm chặt tay Khổng Hợp, sau đó xoay người chạy.
Khổng Hợp không biết đã xảy ra chuyện gì, mãi đến nghe tiếng sột soạt phía sau mới biết có người đuổi theo các cô.
Nhiếp Hà không dám trở lại đường hầm cũ, bởi vì rất rõ ràng người phía sau …… Có lẽ đã không thể gọi là người, tốc độ con quái vật như bùng nổ, hơn xa hai người các cô.
Lúc chạy về đến ngã ba đường, hai người ai cũng không nhiều lời, tâm linh tương thông tách ra chạy hai bên trái phải đường hầm.
Người đàn ông phía sau đuổi theo, ngừng ở chỗ rẽ, đầu cứng đờ mà xoắn đến xoắn đi, không biết phải đuổi theo ai.
Một lát sau, một thanh âm nôn nóng hơn nữa mang theo cảm giác khủng hoảng cho hắn mệnh lệnh cuối cùng ——
“Giết chết kẻ trên người có hương vị hoa hồng.”
Hai chữ hoa hồng giống như có ma lực, người đàn ông sau khi nghe được đình trệ trong chớp mắt, sau đó dùng đầu chống mặt đất dùng sức mà cọ xát, giống như nghĩ tới chuyện gì làm hắn vô cùng thống khổ.
Bởi vì miệng vẫn luôn mở, nước dãi theo khóe miệng hắn chảy xuống mặt đất, tụ thành một bãi nho nhỏ.
Nhưng hắn chỉ giãy dụa trong chớp mắt, sau đó liền nhảy vào cửa động bên trái.
Sau khi Nhiếp Hà chạy vào đường hầm, trên đỉnh đầu không ngừng có nước nhỏ xuống.
Nếu không phải tin tưởng trên đầu mình không có gì dị thường, Nhiếp Hà đều phải hoài nghi có phải phía trên bò đầy người.
Càng đi tới trước, mực nước càng sâu, ban đầu không quá mắt cá chân, đến bây giờ đã qua nửa cẳng chân, nhưng phía trước vẫn là một mảnh đen nhánh, nhìn không rõ rốt cuộc có điểm cuối hay không.
Nhiếp Hà dừng bước, cô đã không thể xác định phía trước cùng phía sau rốt cuộc ở đâu nguy hiểm hơn.
Nhưng chính vì một chút do dự như vậy, tiếng “Lạch cạch lạch cạch” phía sau đã tới gần.
Nhiếp Hà quay đầu lại, dưới ánh sáng mờ tối một người hình vật hai tay hai chân chạy trên mặt đất, ánh mắt đỏ chót, tiếng thở dốc rất nặng, nghe giống như động vật ăn thịt nào đó.
Nhưng hắn giống như kiêng kị cái gì, rõ ràng Nhiếp Hà hoàn toàn không có một chút uy hiếp nào với hắn, nhưng hắn lại không đi về phía trước.
Trên trán Nhiếp Hà chảy xuống một giọt mồ hôi, không tiếng động rơi vào trong nước.
Trên người cô chỉ có một lưỡi dao, lúc vừa rồi tách ra cô đã nhét vào túi Khổng Hợp rồi.
Hiện tại trên tay cô không có bất cứ thứ gì có thể dùng làm vũ khí.
“Hô……”
Người đàn ông thấp giọng gào rống, giống như đang đối mặt với kẻ địch nguy hiểm đang vận sức chờ phát động.
Nhiếp Hà thấy thế không hề do dự, xoay người tiếp tục đi tới.
Nhưng không được vài bước Nhiếp Hà liền cảm giác dưới chân trống không, cả người lọt vào trong nước, nước lạnh băng trong nháy mắt qua khỏi đầu cô.
Người đàn ông phản ứng cũng là cực nhanh, nhìn thấy Nhiếp Hà muốn đào tẩu, một cái nhảy lên liền nhào qua, nhưng thiếu chút nữa là bắt được mắt cá chân Nhiếp Hà hắn lại thống khổ mà ngã vào trong nước.
Nếu giờ phút này có người có thể thấy rõ sẽ phát hiện tay chân người đàn ông đã bị nước nhanh chóng ăn mòn đến không còn dáng, da thịt hòa tan tiếp tục thấm vào trong xương cốt, còn phát ra tiếng “xèo xèo”, sau đó hóa thành bọt.
Trong cảm giác đau đớn hoàn toàn không khống chế được đại não, khuôn mặt bị ăn mòn hơn phân nửa của người đàn ông bị trong ánh mắt chảy ra một cổ huyết lệ.
-
Ở trong một khe nứt không gian.
Ôn Cát Na một thân áo bào trắng chống một cây pháp trượng, mũ áo choàng to rộng vẫn che khuất mặt bà ta, giờ phút này đầu bà ta hơi nâng, giống như đem tầm mắt dừng ở trên người người đối diện.
Giọng bà ta nghẹn ngào quỷ dị đến đáng sợ, “Ồ? Nam Vu sư…… Ha hả, lại gặp mặt……”
Sắc mặt thanh niên vẫn luôn bình tĩnh không gợn sóng, giờ phút này lại khẽ cau mày, giống như vô cùng không thích Ôn Cát Na.
Ôn Cát Na chú ý tới điểm này, đôi mắt dưới áo choàng tràn đầy khôn khéo cùng tính toán, “Đột nhiên tới gặp thật quá không lễ phép.”
Thanh niên không muốn nhiều lời với bà ta, chỉ là nói: “Tôi tới tìm người.”
“Là Nhiếp Hà?” Nói xong bà ta kịch liệt ho khan vài tiếng, cơ thể dưới quần áo to rộng run đến lợi hại, sau đó phun ra một bụng máu, “Ha ha! Có thể làm cậu tự mình tới…… Không hổ, không hổ là…… Thánh Nữ hoàn mỹ nhất ……mà ta coi trọng”
“Tôi muốn mang cô ấy đi.”
Ôn Cát Na hừ lạnh một tiếng, giơ tay kéo mũ áo choàng xuống.
Da mặt bà ta lỏng lẻo lộ ra màu đỏ sậm, giống như nhẹ kéo là có thể kéo xuống một mảng da mặt lớn. Cặp mắt kia đã cơ hồ nhìn không thấy con ngươi màu đen, tròng mắt toàn bộ bị màu vàng như nến thay thế. Hơn nữa trên da đầu chỉ còn lại thưa thớt mấy sợi tóc, hơn nữa da đầu cũng sụp xuống, giống như sắp duy trì không được.
Cùng bộ dáng ngày thường Nhiếp Hà nhìn thấy khác xa một trời một vực.
“Không phải cậu vẫn đang tìm một người sao? Chẳng lẽ cậu không muốn tìm lại món đồ đã mất của mình?” Thần sắc bà ta điên cuồng, “Chỉ cần cậu để tôi hiến tế Nhiếp Hà, tôi sẽ nói những gì tôi biết cho cậu.”
Thanh niên nghe vậy, ánh sáng tím trong tay dần dần ngưng tụ thành một thanh trường kiếm, “Đừng nghĩ động tới cô ấy.”
Đôi mắt Ôn Cát Na hơi hơi mở to một chút, giống như không đoán được thanh niên sẽ trả lời như vậy, nhưng sắc mặt bà ta thay đổi rất nhanh.
“Vậy để tôi thử xem năng lực của Vu sư mạnh nhất đi!”
Thanh âm chưa lạc, thân ảnh thanh niên liền biến mất tại chỗ, nhưng Ôn Cát Na đã niệm chú thành, chỗ thanh niên đứng khi nãy nổ mạnh khiến cho không gian dao động.
Giây tiếp theo, thanh niên biến mất lại đột nhiên xuất hiện phía sau Ôn Cát Na, anh giơ kiếm lên, động tác không hề hoa lệ đâm vào vị trí trái tim Ôn Cát Na, nhưng Ôn Cát Na giống như không hề cảm nhận được đau đớn, dùng tay cầm mũi kiếm đâm thủng ngực, sau đó dùng sức kéo một cái, đem kiếm từ trong ngực rút ra.
Máu trên tay bà ta chảy ra dừng ở trên thân kiếm, thân kiếm giống như run một chút, tản ra ánh sáng tụ lại trên tay thanh niên.
Mặt thanh niên vô biểu tình nhìn cái lỗ lớn trên ngực Ôn Cát Na, chỗ đó không có trái tim.
Thân thể này là cái vỏ rỗng.
Thanh niên nhấp máu trên khóe miệng, sau đó lại lần nữa cầm kiếm đâm tới, nhưng Ôn Cát Na đã có điều phòng bị, bà ta nâng gậy chống tỏa ra ánh sáng hồng, một cổ sương đen nháy mắt hình thành, giống như dây thừng quấn trên cánh tay anh.
Chỉ là ngắn ngủi một cái chớp mắt, quần áo thanh niên đã bị sương đen xuyên thủng, máu màu đỏ tươi từng giọt từng giọt rơi bên chân anh.
Ngay cả giữa mày anh cũng mơ hồ nhiễm màu đen, lông mi thanh niên run rẩy, lạnh mặt lắc mình đến bên người Ôn Cát Na.
Cho dù Ôn Cát Na đã sớm dự đoán được nhưng là người lạc vào trong hiểm cảnh vẫn không kịp phản ứng.
Ánh sáng lạnh thấu xương vừa hiện, thân kiếm chợt lóe.
Thanh niên một kiếm chặt đứt đầu Ôn Cát Na, nhưng phút cuối Ôn Cát Na ném pháp trượng, đâm vào ngực thanh niên.
“Không có hộ tâm? Ha ha ha…… mày đem hộ tâm cho cô ta? Một cái…… Mà thôi, ngu xuẩn đến cực điểm……”
Đầu người rơi trên mặt đất còn đang cười.
Rất nhanh, ở đoạn cổ mọc ra bướu thịt mới, bao vây lấy đồ vật màu đỏ không ngừng mấp máy, thoạt nhìn là đang hình thành ngũ quan.
“Thật là si tâm mộng tưởng……” Bướu thịt phát ra thanh âm khàn khàn mơ hồ, “Nhưng mà… hiện tại cô ta đã chết rồi! Tao không có được ai cũng đừng nghĩ tới……!”
Hầu kết thanh niên khẽ nhúc nhích, kiếm trong tay hóa thành một pháp trận màu tím thật lớn, văn tự phức tạp giống như lấy mạng tản ra làm người ta giật mình, Ôn Cát Na kinh hãi nhìn chằm chằm pháp trận, điên cuồng ghen ghét nói: “Mày giết tao…… thì đừng nghĩ tới……!!”
Nhưng trận pháp đã thành, đem Ôn Cát Na khóa giữa trận, nhưng kế hoạch bà ta chuẩn bị nhiều năm, trong một đêm nước chảy về biển đông, sao bà ta có thể cam tâm!
Vì thế bà ta thấp giọng giống như nguyền rủa niệm cái gì, sau đó trong miệng bắt đầu trào ra cổ máu đen, giờ phút này bà ta đã hoàn toàn mất đi lý trí, chỉ nghĩ làm thế nào để kéo thanh niên xuống nước.
Hồng quang giống như gông xiềng bao quanh thanh niên.
Nhưng sắc mặt anh vẫn bình tĩnh, giống như hoàn toàn không bị lời Ôn Cát Na nói cùng cảnh tượng trước mắt ảnh hưởng.
Hình ảnh cuối cùng Ôn Cát Na nhìn thấy là thanh niên trụ kiếm nửa quỳ, giống như nhìn thấy trong không trung dâng lên một vòng tàn nguyệt.