Editor: Lemon
Nhiếp Hà cùng Khổng Hợp khiếp sợ nhìn người đột nhiên xuất hiện.
Nhưng Nhiếp Hà là kinh ngạc, Khổng Hợp là kinh hãi.
Cô ấy “A” một tiếng kêu ra, sau đó bắt lấy cánh tay Nhiếp Hà muốn chạy ra ngoài.
Nhưng người này mau tay nhanh mắt, bắt lấy cánh tay kia của Nhiếp Hà, sau đó tức giận mà nhìn Khổng Hợp, trong miệng lại nói với Nhiếp Hà, “Nếu cậu đi với cậu ta tôi sẽ không bao giờ nữa tha thứ cho cậu nữa!”
“Cái quỷ gì?! Nhiếp Hà chạy nhanh chạy nhanh đi!”
“Tôi không phải quỷ!”
“Cậu đột nhiên xuất hiện, đi đường cũng không phát ra tiếng động, không phải quỷ thì là cái gì!”
“Tôi không phải!”
“Cậu phải!”
“Hai người……”
Nhiếp Hà đang muốn nói chuyện, Khổng Hợp lại đột nhiên buông ta cô ra, cô ấy vén tay áo, nói với tiểu hoa hồng: “Cậu để tôi đánh thử xem, tôi xem cậu có phải là quỷ hay không.”
Tiểu hoa hồng cười, nhưng là bị tức đến cười: “Cậu là ai chứ, sao tôi phải cho cậu đánh.”
“Cậu sợ sao?”
“Tôi không có gì phải sợ!”
“Cậu đang sợ!”
“Nếu không phải vì Nhiếp Hà, tôi sẽ không bao giờ muốn gặp cậu đâu!”
“Cái này chứng tỏ Nhiếp Hà quan tâm tôi!”
“Cậu ấy quan tâm tôi!”
“Tôi!”
“Tôi đi ra ngoài một chút, hai người tiếp tục cãi đi.”
“Không được!”
Nghe Nhiếp Hà nói muốn rời khỏi, hai người rốt cuộc trăm miệng một lời.
Nhiếp Hà cũng cười một tiếng, cô cũng là bị tức mà cười: “Không được thì im lặng hết cho tôi, đừng cãi nhau nữa.”
“Ô……”
Không biết là ai nức nở một tiếng, có lẽ hai người đều tủi thân mà nức nở, nhưng tóm lại hai người đã bình tĩnh lại.
Nhiếp Hà nhéo nhéo giữa mày, nhấc chân đi ra ngoài.
Nhưng mới ra tới liền nghe được Khổng Hợp ở phía sau phát ra một trận kinh hô.
Cô quay đầu nhìn lại, sau đó cũng ngây ngẩn cả người.
Bởi vì tiểu hoa hồng biến thành người, giống cô như đúc.
Cô mặc một chiếc váy màu đỏ, tóc thật dài xõa xuống, nghiễm nhiên chính là một Nhiếp Hà phiên bản khác.
Trong lòng Nhiếp Hà suy nghĩ trăm chuyển, cô không biết có phải là tiểu hoa hồng cố ý biến thành bộ dáng của cô hay không, hay là đúng như lời cậu ấy nói……
“Em gái của cậu?!” Khổng Hợp nhìn tiểu hoa hồng đến đôi mắt đều sắp trừng ra, tầm mắt qua lại giữa hai người.
“Không phải, tôi không có em gái……”
Đầu óc Nhiếp Hà loạn cào cào, không có sức lực đi phân tích chuyện này rốt cuộc là tình huống gì, vì thế cô dứt khoát mặc kệ.
Nhiếp Hà đi vào ngã rẽ giữa, lại về vị trí tế đàn.
Trên tế đàn vẫn như lần cuối cùng Nhiếp Hà nhìn thấy, chẳng qua thi thể tư tế đã biến mất, chỗ thi thể nằm hiện giờ chỉ còn lại một bãi máu loãng.
Trong lòng Nhiếp Hà một trận lo âu, cô bước nhanh hơn, leo lên tế đàn.
Trên tế đàn có bảy cái giá chữ thập, sáu cái trong đó bên cạnh đều có một đồ vật hình người dùng vải bố trắng bao lấy.
Nhiếp Hà do dự vài giây, sau đó kéo vải bố trắng xuống, lúc nhìn thấy đồ vật trước mặt Nhiếp Hà thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Chỉ là giống hình người.
Sờ lên cảm giác cưng cứng, từ xúc cảm cho thấy như là làm từ gốm sứ, mỗi một cái đều oánh nhuận vô cùng.
Mở hết sáu tấm vải ra, Nhiếp Hà phát hiện sáu bức tượng hình người này cơ thể đều khác nhau, cô nghĩ là dựa theo thân hình cô gái bị bắt cóc làm ra.
Cô đi tới trước giá chữ thập thứ bảy, thấy được bình thủy tinh Ôn Cát Na làm rơi.
Giá chữ thập này Nhiếp Hà suy đoán là Ôn Cát Na để lại cho cô, nhưng trước khi đi bà ta có nói gì mà đi gặp một người bạn cũ……
Nhiếp Hà càng nghĩ càng cảm thấy phải tìm ra mấy cô gái còn lại, sau đó rời khỏi nơi này.
Cô đi chung quanh tế đàn hình tròn, cuối cùng dừng lại phía sau tế đàn.
Nơi này trên mặt tường trơn nhẵn có một chỗ hơi hơi nhô lên, không nhìn kỹ căn bản phát hiện không ra.
Nhiếp Hà thử gõ gõ, cảm giác được bên trong rỗng ruột.
Vì thế cô đi trở về, nhìn thấy Khổng Hợp cùng tiểu hoa hồng đang đứng mặt đối mặt, “Hai người tới giúp một lát.”
Tiểu hoa hồng một giây trước còn trừng mắt nhìn Khổng Hợp, giây sau liền ủy khuất tủi thân, sau đó chạy lại ôm cánh tay Nhiếp Hà “Cậu muốn tôi làm cái gì tôi cũng sẽ làm.”
Bên kia Khổng Hợp còn không kịp phản ứng liền nhìn thấy tiểu hoa hồng vẻ mặt đắc ý mà nhìn mình, vì thế cô ấy cũng chạy tới ôm lấy cánh tay kia của Nhiếp Hà, học thanh âm ngọt ngào của tiểu hoa hồng nói: “Tôi cũng vậy nha tiểu Hà, cậu bảo tôi làm gì tôi cũng làm.”
Nhưng Nhiếp Hà khẽ cười một tiếng, không có đẩy tay hai người ra, “Được.”
-
“Phá tường?!”
Nhiếp Hà nhướng mày, “Đúng vậy, vừa rồi là ai nói cho dù làm cái gì cũng sẽ làm.”
Tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng tiểu hoa hồng lại làm mặt quỷ với Khổng Hợp “Phàm phu tục tử, loại chuyện này vẫn để ta làm thì hơn, ngươi không được đâu.”
Đúng là không được nhưng nhịn không nổi đối phương kiêu ngạo như thế, Khổng Hợp chỉ có thể ôm Nhiếp Hà, cười ha ha “Mời.”
Tiểu hoa hồng liếc cô ấy trắng mắt, động tác trên tay vẫn không dừng, một chút tia sáng đỏ từ ngón tay cô ấy bay ra, dừng ở trên vách tường, không tiếng động mà mở ra một cái động lớn.
Khổng Hợp kinh ngạc muốn rớt cằm, tiểu hoa hồng đắc ý dào dạt mà đi tới trước mặt Nhiếp Hà.
Nhiếp Hà nhìn gương mặt kia cảm thấy có chút kỳ dị, nhưng tay vẫn là nhịn không được sờ sờ đầu cô ấy, chờ cảm giác dưới cánh tay như chạm vào tơ lụa cô mới nghi hoặc nhìn bàn tay mình, không biết sao động tác sờ đầu của cô lại vô cùng thuần thục, giống như trước kia cô đã làm rất nhiều lần.
Nhưng cô còn chưa kịp ngẫm nghĩ lại, bên kia Khổng Hợp liền nói: “Biết pháp thuật, cậu còn nói mình không phải quỷ!”
“Tôi không phải!”
“……”
Nhiếp Hà không quản hai người lại bắt đầu đấu võ mồm, đi qua khom lưng vào trong động.
Cô tháo ngọn nến trên vách tường xuống, mới vừa đi vào liền nghe được tiếng nức nở cùng tiếng thân thể động đậy.
Cô dừng một chút không có đi vào sâu thêm, nâng tay lên chiếu trước mặt.
Một, hai, ba…… Sáu cô gái, hai tay hai chân đều bị trói, trong miệng bị nhét vảo bố thật dày, từng đôi mắt chớp cũng không chớp mà nhìn Nhiếp Hà đột nhiên xuất hiện.
Trong lúc nhất thời, Nhiếp Hà hoảng hốt cho rằng mình đi vào nơi buông người.
Sợ hãi, thống khổ, tuyệt vọng……
Có mấy cô gái bị Nhiếp Hà đột nhiên xông tới sợ tới mức trốn vào góc tường, có mấy người hơi thở thoi thóp, chỉ là nhìn Nhiếp Hà, biểu tình chết lặng.
Các cô ấy có người cỡ tuổi Nhiếp Hà, cũng có người bảy tám tuổi.
Bên kia tiểu hoa hồng cùng Khổng Hợp đấu võ mồm cũng thò vào xem, hai người các cô còn không rõ trước mắt là tình huống gì, liền nghe được Nhiếp Hà cố nén giọng nghẹn ngào: “Ngoan, đừng sợ, chị cởi trói cho các em.”
Tiểu hoa hồng vừa nghe liền nghĩ thầm không nên, lập tức bước nhanh tới muốn kéo Nhiếp Hà hỏi một chút, Khổng Hợp tay mắt lanh lẹ giữ chặt cô lại, vừa cười cợt vừa đứng đắn nghiêm túc nói: “Không giúp được thì đứng sang một bên đi, đừng quấy rối.”
Nói xong cũng đi vào, nhẹ giọng trấn an các cô gái, cởi trói cho các cô.
Tiểu hoa hồng nhìn Khổng Hợp cũng như vậy, có chút không biết làm sao mà đứng ở bên ngoài, sau đó ánh mắt cô vẫn luôn dừng trên người Nhiếp Hà, nặng nề nhìn không ra cảm xúc.
Vải bố bị nhét trong miệng vừa được lấy ra, tiếng khóc la cầu cứu liền ồn ào vang lên.
Có bé gái nhìn tuổi còn nhỏ, ôm người bên cạnh gào khóc, còn có người được Khổng Hợp cởi trói xong liền nhào qua ôm chặt lấy Nhiếp Hà không buông tay.
Nhiếp Hà đau lòng nhìn các cô, chỉ có thể tận lực an ủi: “Đừng sợ, không còn người xấu nữa, tôi sẽ đưa các cậu ra ngoài.”
Sau đó Nhiếp Hà cùng Khổng Hợp đưa các cô đi ra, vừa ngẩng đầu liền cùng tiểu hoa hồng đối diện, đầu ngón tay Nhiếp Hà đã tê rần một chút, bởi vì sắc mặt tiểu hoa hồng nhìn rất không thích hợp, nhưng không chờ cô nhìn ra điều gì đối phương đã quay đầu đi.
Nhiếp Hà không nhìn được mắt đối phương, không tự giác mà nhẹ nhàng thở ra.
Vừa định đi qua hỏi một chút, đã bị cô gái bên cạnh kéo góc áo lại.
Các cô gái đều quá mẫn cảm sợ hãi, sôi nổi dùng đôi mắt đỏ ửng nhìn cô, còn có bé gái vừa rồi ôm lấy Nhiếp Hà, khàn khàn mở miệng: “Chị…… Em muốn về nhà……”
Bé gái vừa nói, nháy mắt lại có mấy cô gái bắt đầu “Lạch cạch lạch cạch” rớt nước mắt.
Nơi này không có thức ăn nước uống, hơn nữa tâm trạng các cô gái đã rất tệ, Ôn Cát Na lại không biết khi nào trở về, tuyệt đối không thể ở chỗ này lâu.
Nhiếp Hà sờ đầu bé gái an ủi vài câu, sau đó đem ánh mắt dừng ở trên người tiểu hoa hồng như đang thất thần.
“Cậu có cách nào đưa chúng ta ra ngoài không?”
Tiểu hoa hồng lấy lại tinh thần nhìn cô, trong ánh mắt là cảm xúc phức tạp không thể hiểu được.
Nhiếp Hà hiện tại mới phát hiện, cô cùng cô ấy, từ diện mạo đến cơ thể đều cực kỳ giống nhau.
Lúc đứng mặt đối mặt, nếu xem nhẹ khí chất cùng ăn mặc sẽ cảm thấy các cô là cùng một người.
“Có.”
Hai mắt Nhiếp Hà sáng rực lên, cô vui vẻ ôm lấy tiểu hoa hồng, sau đó chờ mong nói: “Hiện tại có thể đưa chúng ta lên không, nơi này rất nguy hiểm không thể ở lâu.”
Tiểu hoa hồng bị cô bất thình lình ôm lấy làm cho sửng sốt một chút, lúc muốn giơ tay ôm lại Nhiếp Hà lại buông cô ra đi tới trước mặt Khổng Hợp, nói chốc lát phải chú ý an toàn của các cô gái.
Tiểu hoa hồng thất vọng buông tay xuống, cúi đầu đứng bên ngoài vòng, nhìn Nhiếp Hà bị một đám con gái vây quanh.
Một chút ánh sáng đỏ từ trong ngực cô tràn ra, mặt cô lập tức tái nhợt mắt thường có thể nhìn thấy được, sau đó một trận gió thổi tới, mọi người bị bọc trong một quả cầu màu đỏ, chậm rì rì bay lên trên.
Nhưng lúc sắp tới mặt đất, tiếng nứt toạc ầm ầm vang lên bên tai mọi người.
Quả cầu màu đỏ giống như không thể chịu nổi gánh nặng dần dần xuất hiện khe hở.
Mấy cô gái nức nở hết đợt này đến đợt khác.
Sắc mặt tiểu hoa hồng trắng bệch: “Có……”
Có cái gì?
Nói còn chưa dứt lời, ánh sáng chói mắt tiến vào tầm mắt, Nhiếp Hà duỗi tay đẩy cô gái bên cạnh lung lay sắp ngã, sau đó cơ thể cực nhanh rơi xuống phía dưới.
Tiểu hoa hồng kinh hoảng vươn tay.
“Nhiếp Hà……!”
Theo bên tai là tiếng núi nứt vỡ, quả cầu màu đỏ sau khi đưa mọi người đưa đến mặt đất liền vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Đá vụn rơi xuống cái ao cách đó không xa đá, mãi đến lúc dừng lại chỉ còn bụi bay tán loạn cùng một bãi đá vụn, tầm mắt mơ hồ.
Tiểu hoa hồng cái gì cũng không bắt lấy.
Nhưng có lẽ cô bắt được.
Cô bắt được cái gì?
Khổng Hợp còn chưa đứng vững đã rơi lệ đầy mặt, lảo đảo chạy tới đống đá vụn.
Tiểu hoa hồng lại đứng yên không nhúc nhích, giống như ngây dại.
Là cái gì ……cô nghĩ.
Hình như là “Cảm ơn.”
Cũng hình như là ——
“Thực xin lỗi.”