Sở Thích Của Sùng Ninh

Chương 13: Chương 13: Hiểu lầm




Edit:Yann.

Beta: Kim Hằng/ Đậu Xanh

- --

Ngày hôm đó đứng ở cổng trường, tự nhiên Thẩm Hòe An cũng nhìn thấy Đường Sùng Ninh ngồi ở ghế sau motor của Lương Chí Hoằng, hai người một trước một sau xuống xe.

Giáo viên tức giận không nói lên lời, nhưng các bạn học bên cạnh bắt đầu khe khẽ xì xào --

"Hai người bọn họ ở bên nhau rồi sao?"

"Tớ thấy có khi bọn họ sống chung luôn ấy, nếu không sao mới sáng sớm đã đi cùng nhau?"

"Sống chung?"

"Tớ nghe nói trong nhà Đường Sùng Ninh không có ai, cũng có thể là ngủ lại một đêm, ai biết được chứ, hơn nữa trước kia đâu thấy Lương Chí Hoằng chở cậu ta đi học lúc sáng sớm?"

Thẩm Hòe An liếc nhìn hai người bọn họ, không nói gì.

Ánh mắt chuyển tới trên mặt Đường Sùng Ninh, cô cũng đang nhìn anh, dùng loại ánh mắt "Áy náy" nhìn anh, cho nên cô thật sự làm ra chuyện phải áy náy sao?

Anh cảm thấy đầu óc rất loạn, giáo viên ở một bên đột nhiên hỏi anh: "Ôn tập thế nào rồi?"

Anh bỗng phát hiện trạng thái của mình xấu tới cực điểm, chỉ cần nghĩ đến cô, đại não anh lại căng thẳng, trong ngực buồn bực, cảm thấy khó chịu.

Anh trả lời: "Cũng được ạ."

Giáo viên nói: "Cố thi cho tốt nhé."

"Vâng, em cảm ơn cô." Anh cúi đầu, không muốn và cũng không dám nhìn người làm tâm tư anh nhiễu loạn nữa.

Ngày đó thời tiết rất tốt, nhưng Thẩm Hòe An lại cảm thấy không thoải mái.

Thi được một nửa đột nhiên nhớ tới ánh mắt vừa rồi của Đường Sùng Ninh và lời nói của hai người kia, nhưng mà anh kịp thời ngăn cản bản thân, cưỡng chế mình tập trung tinh thần. May mắn cuối cùng vẫn thuận lợi phát huy như thường.

Lo lắng cho mình ngày hôm sau sẽ giẫm lên vết xe đổ, nên anh từ chối yêu cầu của Đường Sùng Ninh, tạo ra một lời nói dối mà anh cũng cảm thấy sứt sẹo.

Lúc gặp lại Đường Sùng Ninh, cô vẫn giống như ngày trước, cầm phiếu điểm cho anh xem, dùng ánh mắt mong đợi khát vọng chờ anh đánh giá.

Anh trả lại cho cô.

Anh nói cô có tiến bộ.

Nhưng anh không dám thẳng thắn, đối xử tốt với cô như trước nữa.

Thật ra anh biết mình đang trốn tránh, sợ hãi biết được trong lòng Đường Sùng Ninh nghĩ gì, lo lắng những lời đồn đãi kia đều là sự thật...

Bởi vì sợ hãi, anh theo bản năng lựa chọn lui về phía sau.

*

Đường Sùng Ninh buồn lo vô cớ mất vài ngày.

Ngay từ đầu cô cảm thấy không thoải mái lắm, trong tối ngoài sáng đảm bảo với Thẩm Hòe An vài lần rằng "Tớ sẽ tiếp tục cố gắng, tranh thủ lần sau sẽ tốt hơn." Anh lại phản ứng nhàn nhạt, chỉ gật đầu nói: "Có gì không hiểu có thể hỏi tớ."

Cô kinh ngạc với phản ứng của anh, nhưng cô đâu thể hỏi anh "Cậu không thể chủ động tới dạy tớ không?"

Vì thế cô chỉ "Ừ" một tiếng, xoay người nằm sấp vào mặt bàn giận dỗi.

Sau đó, cô lại đưa cho anh vài lần, nhưng không thấy anh phản ứng.

Không biết tại sao gần đây Lương Chí Hoằng thường xuyên tới tìm cô, mỗi ngày còn mang một ít đồ ăn vặt cho cô, cô muốn từ chối cũng không được.

Có đôi khi đi vệ sinh về, trên bàn lại nhiều thêm hai bình sữa bò.

Cô hỏi Thẩm Hòe An là ai để, Thẩm Hòe An cũng không ngẩng đầu lên, anh chỉ nói, "Không biết."

Bàn sau đột nhiên đại phát từ bi nói cho cô: "Là Lương Chí Hoằng."

Tới tiết tự học buổi tối, cô uống một bình sữa, đưa bình khác cho Thẩm Hòe An, "Lớp trưởng, hướng dẫn tớ làm đề này với."

Thẩm Hòe An không nhận lấy ý tốt của cô, đặt bình sữa trở lại bàn cô, "Đề này à?"

"...Ừm."

*

Thật ra Thẩm Hòe An cũng không biết bản thân đang làm gì, nhưng anh cũng không biết phải làm thế nào.

Cố tình xa cách khiến anh không hề dễ chịu, nhưng đưa toàn bộ trái tim cho cô cũng không phải lựa chọn hoàn toàn sáng suốt.

Anh chỉ biết mình rất đau khổ.

Loại đau khổ này luôn đeo bám trên người anh.

Lúc anh thấy Lương Chí Hoằng quen thuộc ném đồ ăn trên bàn nói chuyện phiếm với Đường Sùng Ninh, lúc Lương Chí Hoằng hỏi Đường Sùng Ninh cậu ta có đẹp trai hay không, Đường Sùng Ninh tuy rằng ngoài miệng quở trách Lương Chí Hoằng nhưng vẫn tiếp tục nói chuyện với cậu ta...

Nhưng những đau khổ đó càng không sánh được với lúc này --

Lớp lại phải đổi chỗ ngồi.

Đường Sùng Ninh thu dọn đồ đạc, cô không ngẩng đầu lên, dùng loại ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ nói với anh: "Tớ về ngồi với Trần Nhất Chu, chờ lát nữa không cần giữ chỗ cho tớ đâu."

Cô không nhìn anh, anh cuối cùng cũng không nhịn được, nhìn thẳng vào cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.