Sở Thích Của Sùng Ninh

Chương 42: Chương 42: Lời đồn đãi




Edit: Kim Hằng

Beta: Đậu Xanh

- —

Nhiêu Hòa Mỹ thấy hai người trở về với vẻ mặt như không có việc gì thì cảm thấy kì lạ, lén nhìn qua Thẩm Hòe An ngồi ở cạnh, cô ta chớp chớp mắt, thấp giọng hỏi: "Cô giáo nói gì với cậu thế?"

Thẩm Hòe An hơi sững rồi nghiêng đầu nhìn cô ta: "Không nói gì cả, chỉ nói chút chuyện về học tập thôi." Sắc mặt anh vẫn bình thường.

Nhiêu Hòa Mỹ biết anh đang nói dối, sao có thể không nói gì, nhưng nhìn dáng vẻ của Thẩm Hòe An như không muốn nhiều lời, cô ta cũng không muốn lộ ra dấu vết, chỉ có thể ngượng ngùng ngậm miệng lại. Tiết tiếp theo, là tiết học dày vò đối với cô ta. Chỉ cần cô ta vừa đứng lên thì sẽ cảm giác ánh mắt của bạn trong lớp đều đổ dồn vào mình, những ánh mắt vụn vặt giống như tia lửa chiếu lên người cô ta, toàn thân như bị lửa thiêu đốt, cứ như đặt mình trong địa ngục.

Cô ta cúi đầu đã thấp giờ lại càng thấp hơn, lúng túng và hổ thẹn làm đầu cô ta toát ra rất nhiều ý nghĩ điên cuồng.

Cô ta nhìn thoáng qua Đường Sùng Ninh ở phía sau.

Cô cúi đầu không biết đang làm gì, Trần Nhất Chu thì tràn đầy hứng thú nói chuyện bên cạnh cô, Đường Sùng Ninh trừng mắt liếc cậu ấy một cái, cậu ấy lại ngoan ngoãn ngậm miệng lại, trên mặt tỏ vẻ tủi thân.

Tuy rằng Đường Sùng Ninh có danh tiếng không tốt trong mắt của các bạn học, nhưng cô có Thẩm Hòe An, còn có một tên béo ngồi cùng bàn chơi với cô.

Còn cô ta thì sao chứ, không có một thứ gì cả, thành tích học tập không tốt, ba mẹ không quan tâm cô ta, tình yêu cũng chỉ là bong bóng khiến con người ta mắc sai lầm, không có lấy một người bạn tốt trong lớp, đến giáo viên cũng thất vọng về cô ta.

Cô ta cũng không kém hơn Đường Sùng Ninh, thế tại sao cuộc sống của cả hai lại khác biệt đến như vậy?

Đôi mắt đang cụp xuống chậm rãi nhuộm đầy hận thù vô biên.

*Truyện đăng duy nhất tại WATT_PAD @dauxanhxinhxeo những nơi khác đều là ăn cắp*

Đường Sùng Ninh cho rằng chỉ có chủ nhiệm lớp biết quan hệ của cô và Thẩm Hòe An, không nghĩ tới ngày hôm sau khi vào lớp, đối tượng mà các bạn học thảo luận đã chuyển từ Nhiêu Hòa Mỹ sang cô và Thẩm Hòe An.

Ngay từ đầu cô còn không biết, chỉ khi nghe thấy Trần Nhất Chu cười đùa, cô mới phát hiện ra: "Bọn họ nói cậu và Thẩm Hòe An yêu nhau, cười chết tớ..."

Đường Sùng Ninh sững sờ, nhíu mày hỏi cậu ấy: "Ai nói thế?"

"Tớ không biết, chỉ có một số người lan truyền như vậy, nhưng tớ đã giúp cậu bác bỏ tin đồn rồi." Trần Nhất Chu lắc lắc cánh tay mập mạp, trưng ra dáng vẻ "mời cậu khen tớ".

Đường Sùng Ninh không rảnh quan tâm đến tâm lý cầu khen ngợi của cậu ấy, cô tiếp tục hỏi: "Cả lớp cũng biết sao?"

"Mọi người chỉ lan truyền mà thôi, nhưng không phải tin đồn giả sao, có lan truyền cũng không thành sự thật."

Đường Sùng Ninh không nói chuyện.

Trong giờ giải lao giữa các tiết học, những ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đó đổ dồn vào cô, cô phảng phất có thể nghe thấy âm thanh trêu đùa của bọn họ.

Đường Sùng Ninh tức giận đến không mức chịu được, một là vì mấy người ấy quá mức nhiều chuyện, hai là lo lắng cho Thẩm Hòe An.

Cô vẫn luôn xem anh là Bồ Tát, những người khác cũng thế, nếu bởi vì cô mà anh bị người khác bôi nhọ ở sau lưng, cô sẽ rất tự trách và áy náy.

Sau khi tan học, cô nhắn tin cho Thẩm Hòe An bảo anh chờ cô.

Vẫn là ở cửa sau trường học, Thẩm Hòe An thấy vẻ mặt buồn rầu của cô thì đau lòng không thôi, hỏi cô làm sao vậy.

Đường Sùng Ninh lại hỏi ngược lại: "Anh không biết gì sao?"

"Là chuyện yêu đương bị truyền ra hả?" Thẩm Hòe An cúi đầu nắm tay cô.

"Đúng vậy." Đường Sùng Ninh gấp đến độ nắm chặt tay anh.

"Em để ý à?" Anh nhìn chằm chằm cô hỏi.

Đường Sùng Ninh hơi sững sờ, giờ phút này não cô mới nhớ đến mình...

Cô để ý à?

Giống như từ khi biết được chuyện đó, cô đã không nghĩ tới chính mình, trong đầu óc của cô chỉ có Thẩm Hòe An.

Vào giờ phút này anh lại hỏi cô để ý à?

Anh cũng chỉ để ý đến cảm nhận của cô thôi phải không?

Hóa ra bọn họ chỉ để ý đến đối phương, không suy nghĩ đến bản thân chút nào.

Cô đột nhiên cảm nhận được hương vị cảm động của tình yêu, nó thâm nhập vào tim cô, làm tim cô đập loạn xạ.

"Em không thèm để ý, em chỉ lo cho anh, em sợ bọn họ sẽ nói xấu sau lưng anh." Đường Sùng Ninh ổn định lại tâm trạng của mình, cô nhìn chăm chú vào anh, cổ họng cô thắt lại.

"Anh cũng không thèm để ý." Thẩm Hòe An cười nói, nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay anh, "Mọi người chỉ xem chuyện này như đề tài để nói chuyện mà thôi, không cần quá để ý, hơn nữa, anh cũng không sợ bọn họ nói xấu anh... Anh lại không phải Bồ Tát, anh cũng sẽ thích em, cũng sẽ yêu đương."

"Anh chính là Bồ Tát!" Vào giờ phút này, Đường Sùng Ninh vẫn theo bản năng sửa đúng lại cho anh.

Hai người liếc nhìn nhau, sau đó cùng bật cười.

*

Hai người nắm tay nhau cùng trở về nhà.

Đi đến nửa đường, Đường Sùng Ninh vẫn không nhịn được lẩm bẩm: "Nếu trước kia em không hư như vậy thì tốt rồi... Anh hẳn là có thể không bị nói xấu, bọn họ có thể nói ánh mắt của anh không tốt hay không, nói anh coi trọng một học sinh hư?"

Thẩm Hòe An dừng chân lại, quay đầu nhìn cô.

Đường Sùng Ninh ngẩng đầu lên mới phát hiện anh đang nhìn cô, sắc mặt của anh không được tốt cho lắm, có chút nghiêm túc, khóe môi cũng mím lại.

Anh nói: "Em không xấu, em không xấu một chút nào cả, ánh mắt của anh rất tốt, người anh thích thật sự rất tốt."

Đường Sùng Ninh được anh khen như vậy thì thiếu chút nữa không nhịn được mà cười ra tiếng, cô hừ hừ hai tiếng, hỏi: "Nơi nào tốt?"

Thẩm Hòe An quả thật bày ra vài cái ưu điểm của cô, thậm chí là những thứ mà đến chính cô cũng không nhận thấy được.

"Anh đây là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi sao?"

"Ừm." Thẩm Hòe An gật đầu.

Đường Sùng Ninh cười đánh yêu anh.

Anh để mặc cho cô đánh yêu mình.

Gió thổi qua ngõ nhỏ, thổi tiếng cười của hai người bay xa, thổi nổi phiền não trong lòng Đường Sùng Ninh tan biến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.