Sở Thích Của Sùng Ninh

Chương 7: Chương 7: Mèo vờn chuột




Edit:Yann.

Beta: Kim Hằng/ Đậu Xanh

- --

Ngay lúc Đường Sùng Ninh dùng loại ánh mắt như lửa nóng lộ liễu khóa chặt trên người Thẩm Hòe An, anh ngước mắt lên, nhìn cô một cái.

Đa số các cô gái khác trong tình huống này sẽ ngại ngùng xoay mặt đi, nhưng Đường Sùng Ninh thì khác, cô nhíu mày, lo lắng hỏi: "Không sao chứ? Quần áo ướt đẫm rồi, mau thay đồ đi."

Trong lòng lại nghĩ tốt nhất là nên cởi sạch.

Thẩm Hòe An đưa tay kéo áo ra bên ngoài, quần áo đang kề sát với thân thể cũng bị tách ra.

Cảnh tượng khiến Đường Sùng Ninh miệng đắng lưỡi khô lập tức biến mất.

Anh cúi đầu nói "Được", sau đó dùng một bàn tay khác vắt góc áo.

Đường Sùng Ninh như bị ma xui quỷ khiến đi tới gần anh, đứng bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: "Cần giúp đỡ không?"

Cô có thể giúp rất nhiều --

Cô có thể giúp anh kéo quần áo.

Cũng có thể giúp anh vắt áo.

Cởi quần áo cũng không phải là không được, rốt cuộc cô vẫn canh cánh trong lòng thứ màu hồng nhạt vừa lướt qua.

Thẩm Hòe An sửng sốt, nhanh chóng liếc mắt nhìn cô, "Không cần, tớ tự làm được, cũng không còn ướt lắm." Nói xong lại cúi đầu, ngón tay vắt áo đồng phục, bọt nước rơi đầy trên mặt đất.

Đường Sùng Ninh nhìn chằm chằm sườn mặt của anh, sau đó phát hiện bằng mắt thường cũng thấy mặt anh đang đỏ lên, mặt đỏ hồng, lỗ tai đỏ đến mức có thể chảy ra máu.

Đường Sùng Ninh đột nhiên ý thức được, bản thân giống như đang đùa giỡn anh.

Cô không biết hiện tại mình chẳng khác nào tên Đăng Đồ Tử [1], cô cảm thấy càng thú vị chính là, lúc Thẩm Hòe An thẹn thùng lỗ tai lại có thể hồng như vậy...

[1]: ám chỉ những kẻ háo sắc, yêu râu xanh.

Không phải hồng bình thường.

Lỗ tai hơi mỏng phiếm màu hồng phấn.

Nhân viên công tác đã đi xa, chạy đến chỗ tiếp ứng chờ con thuyền Kayak tiếp theo.

Vì thế xung quanh hai người rất yên tĩnh, cũng không có người.

Đường Sùng Ninh không thể nói rõ tâm trạng của mình bây giờ, chỉ thấy cảm xúc vẫn đang dâng trào, không biết là vì tác dụng chậm quá lớn của việc chèo thuyền vừa rồi, hay là vì màu hồng nhạt mới nhìn thoáng qua, hoặc là do dáng vẻ "thẹn thùng" của Thẩm Hòe An trước mặt?

Không khí quỷ dị đến cực điểm.

Ngoài ý muốn, Đường Sùng Ninh lại hưởng thụ loại cảm giác quỷ quái này, cô thành thạo, thậm chí là chiếm quyền chủ động.

Bồ Tát tâm địa thiện lương đơn thuần, đối mặt với sự "khiêu khích" của cô cũng không phản kích, chỉ biết cúi đầu đỏ mặt tùy cô xoa bóp vân vê.

Bỗng nhiên giọng nói của chủ nhiệm lớp phá tan khung cảnh kiều diễm này, cô ấy gân cổ nói với Thẩm Hòe An: "Mau thay quần áo đi! Đường Sùng Ninh em cũng thế!"

"Vâng ạ." Thẩm Hòe An đi đằng trước vội vàng liếc nhìn Đường Sùng Ninh một cái, lỗ tai vẫn phiếm hồng như cũ, bước chân anh có chút vội vàng.

Đường Sùng Ninh nhàn nhã, chầm chậm đi theo phía sau anh, thỉnh thoảng nhìn cái ót ướt đẫm của anh, lúc sau lại ngắm nhìn bờ vai tràn ngập ánh mặt trời, chốc lát lại cúi đầu nhìn mắt cá chân lộ ra bên ngoài không khí của anh.

Nhìn thế nào cũng thấy... hợp khẩu vị.

Cô vẫn biết bề ngoài của anh rất giống hình mẫu của cô, có thể trước kia cảm thấy anh lải nhải nhiều chuyện, bây giờ tựa như tấm vải đen trước mắt đã được tháo xuống, cô bất giác cảm nhận được lực hấp dẫn của anh đối với cô.

*

Thẩm Hòe An thay quần áo xong, vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh đã thấy Đường Sùng Ninh ngồi xổm cách đó không xa.

Cô đưa lưng về phía anh, mái tóc dài nhuộm màu đen, nhìn qua rất mượt mà, giống như thác nước xõa sau đầu.

Anh đứng tại chỗ nhìn cô trong một lúc mới thu hồi tầm mắt, lúc chậm rãi tới gần cô, trong đầu lại hiện ra cảnh tượng xấu hổ vừa rồi. Chỉ có thể đi chậm lại, trong giây phút đó thậm chí anh còn định cứ thế lướt qua cô, nhưng anh bị Đường Sùng Ninh bắt được --

Dường như cô ở đây để đợi anh, nhìn thấy anh đi ra, lập tức đứng lên hỏi: "Thay xong rồi?"

Thẩm Hòe An vừa định đáp lời, thân thể cô chưa kịp đứng thẳng đã hơi lung lay, anh lo lắng nắm lấy cánh tay cô, cô khó khăn lắm mới đứng vững.

Lại tới nữa, chính là cảm giác quen thuộc vừa rồi.

Giống như trò chơi mèo vờn chuột.

"Ngồi xổm hơi lâu... Đột nhiên đứng dậy nên có chút chóng mặt." Đường Sùng Ninh ngượng ngùng nói, khóe miệng mang theo ý cười.

"Lần sau chú ý một chút." Thẩm Hòe An buông tay ra, thậm chí không muốn thấy cô.

"Cảm ơn lớp trưởng."

"Không có gì, chuyện nhỏ không tốn sức." Thẩm Hòe An nhẹ cong khóe miệng, nói xong thì nhấc chân rời đi.

Anh đi rất nhanh, nhưng Đường Sùng Ninh vẫn kịp thấy lỗ tai anh bắt đầu đỏ lên.

Lớp trưởng... Hình như rất dễ thẹn thùng.

Nhưng mà thật sự... Quá đáng yêu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.