Sở Thích Của Sùng Ninh

Chương 19: Chương 19: Rầu rĩ




Edit:Yann.

Beta:Đậu Xanh

Trần Nhất Chu gãi gãi mặt, nhỏ giọng nói: "Tớ loáng thoáng nghe bọn họ nói, cậu quấn lấy Thẩm Hòe An đòi cậu ấy giảng bài tập cho cậu nên cậu ấy không được nghỉ ngơi tốt, trạng thái mấy ngày nay hình như không ổn lắm."

Thật ra Đường Sùng Ninh không nghĩ rằng, nghe xong câu nói này trọng điểm đầu tiên cô bắt được lại là--

Thẩm Hòe An không được nghỉ ngơi tốt, trạng thái mấy ngày nay hình như không ổn lắm.

Sau một giây mới nghĩ đến nguyên nhân là do mình, cô tức giận trợn trắng mắt, suy nghĩ trong đầu xoay mấy vòng, cô rầu rĩ mắng: "Đồ ngốc."

Trần Nhất Chu lui sang một bên, "Bọn họ nói thật hả?"

Cô không tỏ ý kiến, chỉ khẽ cắn môi: "Thật lắm miệng, sớm hay muộn gì cũng có ngày tớ sẽ xé rách cái miệng của bọn họ."

Trần Nhất Chu càng lui về bên kia, "Ha ha... Tớ tin tưởng cậu."

"Cụ thể là những người nào nói?"

"Tớ không biết, lúc tớ ngồi ở chỗ này thì thấy bọn họ đang nói chuyện. Hình như là... Đới Giảo."

Đường Sùng Ninh đã sớm biết Đới Giảo không phải đèn cạn dầu, nghe thấy tin này cũng không ngạc nhiên lắm, chỉ tăng thêm vài phần chán ghét.

Mấy người kia đi ra bên ngoài thi đấu, Đường Sùng Ninh không thể oan có đầu nợ có chủ mà đi tìm Đới Giảo tính sổ.

Cô cũng lo lắng cho sức khỏe của Thẩm Hòe An, tuy mấy người họ nói "Cô quấn lấy Thẩm Hòe An đòi anh giảng bài tập cho cô" chắc chắn là giả, nhưng trong thời gian ôn thi Thẩm Hòe An thật sự nhàn hạ giảng cho cô rất nhiều bài, cô không biết những lúc anh giảng bài cho cô có mệt mỏi hay không.

Trong lòng cô bỗng cảm thấy buồn.

*

Học xong tiết cuối buổi chiều, bọn họ kết thúc cuộc thi vật lý, bình thản quay trở lại.

Đường Sùng Ninh ngồi tại chỗ, chống cằm nhìn Thẩm Hòe An.

Dáng vẻ của anh vẫn thẳng tắp như cũ, đẹp trai đến mức khiến Đường Sùng Ninh có ảo giác cô đang ngắm nhìn một bức tranh.

Không kịp chờ cô giãi bày xong nỗi niềm tâm tư, bức tranh đã bị Đới Giảo phá hủy --

Cô ta đeo cặp sách đến gần Thẩm Hòe An.

Sau khi tan học xung quanh không có người, chỗ kia chỉ còn hai người họ, Thẩm Hòe An ngồi, Đới Giảo đứng.

Đường Sùng Ninh cảm giác được nguy cơ, cũng đứng lên, đi về phía hai người họ.

Tiến lên mấy bước, cô đã nghe được đại khái cuộc đối thoại --

Đới Giảo nói: "Cảm ơn quả táo của cậu."

Thẩm Hòe An đáp lại: "Không cần phải ngại."

Đới Giảo hỏi: "Nếu có người thích cậu, cậu có đồng ý yêu đương không?"

Thẩm Hòe An nhìn Đới Giảo một lúc, đợi sau khi cô ta mặt đỏ tai hồng hai mắt ướt át, anh mở miệng nói: "Không, tớ không muốn yêu sớm."

Đới Giảo cứng đờ mỉm cười: "Ha ha... Lớp trưởng quả nhiên là lớp trưởng."

"Vậy lớp trưởng có người mình thích không?"

Thẩm Hòe An không trả lời.

Đường Sùng Ninh thấy Thẩm Hòe An lễ phép cười với Đới Giảo, sau đó cúi đầu thu dọn đồ dùng.

Đường Sùng Ninh đứng cách hai người 1 mét, không muốn lại gần nữa, trong lòng cô nghĩ --

Thì ra Thẩm Hòe An đưa táo cho Đới Giảo, Thẩm Hòe An không muốn yêu sớm.

Thật ra việc Thẩm Hòe An không muốn yêu sớm, cũng không nằm ngoài dự kiến của cô. Cô đương nhiên nghĩ đến Thẩm Hòe An là người rất thông minh nên sẽ chú tâm vào viêc học, không nên động đến việc yêu đương.

Nhưng cô cảm thấy trong lòng không dễ chịu, có lẽ vì Thẩm Hòe An đưa táo cho Đới Giảo, cũng có thể là vì Thẩm Hòe An không chịu trả lời anh có người mình thích không, hoặc là do cô bị Đới Giảo tung tin vịt, lòng đau như cắt muốn lùi lại vài bước.

Hình như bản thân làm những việc này chẳng có ý nghĩa gì --

Thẩm Hòe An không thích cô, cô còn liên lụy anh, hơn nữa gần đây cô cố gắng học tập thật sự rất mệt mỏi.

Ở trong trường, trừ Thẩm Hòe An, không có bất kỳ thứ gì có thể hấp dẫn được cô.

Cô ngày ngày bồn chồn, trước kia chưa từng động đến những con số và công thức, nay vì anh, cô hoàn thành bài tập thậm chí còn cố gắng ôn tập.

Nhưng tới giờ phút này hình như hoàn toàn không có ý nghĩa gì hết.

Phía trên đỉnh đầu dường như có đám mây đen kéo đến, cô cảm thấy buồn đến hoảng.

Vội vàng muốn ra ngoài hít thở không khí, vì thế cô quay lại chỗ ngồi. Lúc cô cầm cặp sách rời đi, không cẩn thận đánh đổ ly nước trên bàn làm phát ra tiếng 'loảng xoảng", cô nóng lòng vội vàng chạy đi.

Thậm chí có chút giống chạy trối chết.

Tiếng vang khiến Đới Giảo chú ý đến, cô ta nhìn dáng vẻ Đường Sùng Ninh vội vàng rời đi, làm bộ lơ đãng nói: "Sùng Ninh đi nhanh thế, chắc là đi hẹn hò haha."

"Hẹn hò?" Động tác thu đồ của Thẩm Hòe An tạm dừng, anh không ngẩng đầu, hỏi.

"Ai, bạn bè của cậu ấy rất nhiều. Ngày mai nghỉ, chắc chắn cậu ấy đi đến quán bar chơi." Đới Giảo cười cười.

Thẩm Hòe An không nói gì, ánh mắt tối lại, động tác thu đồ càng lúc càng nhanh.

*

Thẩm Hòe An vừa ra khỏi cổng lớn trường học, quay đầu đã thấy bóng người của Đường Sùng Ninh.

Cô rẽ sang bên phải, bóng người dường như sắp biến mất ở chỗ ngoặt.

Anh đuổi theo.

Trời đã tối dần, bầu trời rộng lớn yên tĩnh.

Xung quanh đều bị bao phủ bởi bóng tối, chỉ có ánh đèn đường là sáng.

Anh không tìm thấy Đường Sùng Ninh.

Vừa rồi một đường chạy tới đây, bây giờ mới cảm thấy trái tim mình đập nhanh như thế nào, nhưng anh không rảnh lo, đứng tại chỗ nhìn quanh bốn phía, mãi vẫn không thấy bóng dáng Đường Sùng Ninh.

Nhịp tim từ từ bình phục, anh sờ trán, đầu ngón tay hơi ướt.

Nhụt chí chậm rãi cong lưng, anh đứng yên một lúc, mới đứng dậy đi về.

Tình cờ liếc qua cửa sắt bên cạnh trường học.

Đường Sùng Ninh ngồi trước cửa sắt.

Cô ngồi xổm ở đó, nghịch điện thoại.

Mái tóc như thác nước, ánh sáng mỏng manh từ điện thoại chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của cô, cô từ từ nâng mắt, đối diện với anh.

Thẩm Hòe An cảm thấy trái tim vừa đập lỡ một nhịp.

Bởi vì anh thấy trong mắt cô có sự hờ hững không giống lúc bình thường.

- -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.