Sở Tiêu

Chương 3: Chương 3: Dã lan, thơm mát




Từ trong cung về Tiêu vương phủ vẻn vẹn một khắc chung (= 15 phút), hai người vừa đi vừa trò chuyện không lâu sau đã đến. Nhìn thấy Vân Sở vào cửa, Vân Dật lúc này mới trở về phủ đệ của mình.

Vừa vào cửa, canh cửa liền nói cho Vân Sở Tiêu vương gia bị Hoàng thượng lưu lại, đêm khuya mới có thể trở về.

Đại khái biên loạn vừa mới bình định, có chuyện quan trọng hơn cần xử lý đi, Tiêu quả thật tương đối bận. Vân Sở đi nhanh vào bên trong, vừa đi vừa nghĩ xem tối nay nên làm cái gì để cho Tiêu ăn khuya mới tốt, nguyên ngày bận rộn, toàn thân mỏi mệt, cần ăn đồ nhẹ chút, huống chi là ban đêm, không nên ăn cay đắng, hương vị thanh đạm, tốt nhất là thanh chúc (= cháo trắng), nhưng mùi vị phải thơm ngát ngon miệng, cháo bên trong thêm ít thịt cá, thịt sợi, tôm bóc vỏ, đều là thịt cũng không tốt, lại thêm chút rau nhút, phượng cô (= nấm gì đó không biết).

Suy nghĩ xong nên làm cái gì, Vân Sở liền đến phòng ăn gấp. Trước đem gạo trắng để trên lò hầm nấu, tay lấy hai khối thịt ngực cá lư tươi, thái thành lát mỏng, trơn mềm ngon miệng. Thịt heo phải lấy phần chân sau gần ngay kinh lạc thịt nạc, thái thành sợi. Tôm tươi đỏ lột bỏ vỏ và kinh lạc, trước nấu, giữ lại được mùi vị tươi mát của tôm. Ngày xuân mọc nhiều nấm non, rau nhút mang theo khí lạnh của ban đêm trong trẻo nhưng lạnh lùng, cứ như vậy cùng nhau được nấu trong lửa. Cuối cùng chỉ cần cắt hành và rắc tiêu vào trước khi ăn. Chờ nửa canh giờ sau, mở nắp ra, mùi thơm bay đầy phòng.

( Cá lư: Hay còn gọi cá chẽm hoặc cá vược xem thông tin chi tiết tại đây. )

Vân Sở đem thân thể lại gần, vừa lòng ngửi ngửi, đậy lại nắp. Tắt lửa, chừa lại than đốt tiếp tục giữ ấm, thường thường thêm than, như vậy mới đảm bảo khi Tiêu trở về có thể ăn ngay thanh chúc thơm ngon ấm áp.

Phân phó xong hạ nhân trông chừng cháo, Vân Sở bước đi thong thả qua hai hành lang gấp khúc, vào phòng ngủ của Vân Tiêu. Mấy năm qua, mỗi ngày trước khi trở về phòng, Vân Sở đều đến trong phòng y kiểm tra một lần, thu xếp lại thư sách, bàn trà linh tinh, hoặc mở cửa sổ thông khí, hoặc thêm than chống rét, bất giác đã trở thành thói quen.

( Ngưng Băng: May vá, nấu cơm, chăm sóc người khác chu đáo => Chuẩn vợ hiền. Thật sự rất muốn bắt em thụ về nuôi ~~~o>.
Nhìn xem công văn đầy bàn, Vân Sở cười nhẹ, hảo hoàng thúc của hắn lại đem công việc ném cho Tiêu, bản thân thì ung dung tự tại. Thoáng đọc sơ nội dung bên trong, Vân Sở đem tấu chương trên án xếp thành hai loại, văn kiện khẩn cấp, phải mau chóng xử lí, còn phần nhỏ nhặt, không cần vội xử lí.

Trong phòng cửa sổ vừa vặn hướng về phía bầu trời, ngửa đầu liền có thể trông thấy loan thanh nguyệt (= mặt trăng tròn sáng tỏ). Ban đêm gió mát, thổi vào cửa sổ, sợ là đêm đến sương nhiều, hàn ý xâm nhập.

Tối nay cũng rét lạnh, trong phòng đốt than. Bọn hạ nhân sớm đem ấm chẩm (= gối đầu) đưa tới. Đem chẩm đặt trên đệm giường, Vân Sở mở ra chăn gấm, đem giường cùng chẩm che lại nhanh chóng. Trong chẩm có nước ấm, mang lên có thể khiến giường thêm ấm. Ôm ngủ, hoặc gối dưới chân, càng có thể khu hàn ( = xua lạnh) giữ ấm. Còn có lò sưởi tay, lò than đồng, bên ngoài là sợi bông kéo thành bao ngoài người, tay cầm lò, cầm ấm, thân thể sẽ ấm lên, giá rét bên ngoài cũng không cần phải lo lắng.

Nhìn chung quanh phòng ở, Vân Sở nghĩ tới cái gì, từ trong lòng lấy ra cái túi giấy nhỏ, phát ra một chút hương huân (= hương khói), châm lửa, nhẹ nhàng bỏ vào. Nhìn thấy sương khói từng chút một nhẹ nhàng bay lên, tản ra, hương thơm đầy phòng.

Đóng lại cửa, Vân Sở trở lại phòng của chính mình, đẩy ra ngọn đèn, trên bàn lấy ra cái túi thêu, dựa vào giường, cùng điệm chăn, tiếp tục may túi tơ tằm. Có lẽ tối nay phải thức đêm, ban đầu làm cho Tiêu là ý tưởng hôm qua mới nảy ra, hôm nay lại đáp ứng làm thêm cho Vân Dật.

Ngoài phòng, mưa rơi xuống trên những lá cây, âm thanh trong vang, giống như tiếng đồng hồ nước từ xa truyền đến, lách tách, lách tách, càng tăng thêm vẻ tịch liêu của đêm lạnh.

Vân Sở ngáp một cái, nghe được tiếng đồng hồ nước báo đã đến canh ba. Sáng mai còn muốn thức sớm lựa hoa, vẫn là ngủ đi.

Trên đường nghe được canh năm càng vang, Vân Sở ngủ dậy, sau khi mặc y phục lại phủ thêm cẩm cừu (= áo gấm lông cừu) in hoa, xách theo giỏ trúc hái hoa lúc bình thương hay đem, tìm đường đi ra.

Vượt qua chòi nghỉ mát, đi qua hành lang dài uốn lượn, tiếp tục đi về phía trước trăm bước liền có một sơn cốc (= khe núi), tịch mịch, không người. Chỗ này có dã lan (= lan rừng) sinh trưởng cùng rêu trên nham thạch, vách đá, nhô ra thân mình, đón lấy mưa gió. Chúng nó không vì con người thưởng thức mà sinh trưởng, chỉ vì chính mình đặc sắc mà tồn tại, lá tinh khiết, nở hoa tinh khiết, sạch sẽ có linh tính.

Trong cốc cỏ cây sum xuê, đá vụn vô số, hơn nữa trời còn chưa sáng, Vân Sở dọc đường bị va chạm, y phục sớm bị sương sớm trên cây cỏ dính vào thấm ẩm ướt, trong cốc lại nổi gió, Vân Sở vừa ướt vừa lạnh, cơ thể có phần lạnh cóng. Phần lớn đóa hoa đều khép kín cánh hoa, còn là dạng nụ, giống như đang ngủ, có một số bung ra một bên mặt, chân chính nở ra hoàn toàn chỉ có vài đóa, thật như con liệt tinh nghịch miệng nở nụ cười. Vân Sở lấy ra cây kéo đến gần đài hoa rồi cắt xuống, đếm những đóa hoa lan nằm trong giỏ, còn thiếu một ít là đủ số, theo đường cũ xoay người trở về. Những đóa hoa lan như đang ngấn lệ, tại trong gió uyển chuyển run rẩy.

Khi trở về trời đã sáng choang. Bây giờ Vân Sở mới thấy rõ dáng vẻ của chính mình. Trên cẩm cừu tất cả đều có cỏ dại dính vào, ẩm ướt, chồng chất, tháo xuống cừu mạo (= mũ cừu), mới vừa rồi cảm thấy được có chút lo lắng, còn có giày, sớm bị mài đến không còn thấy được hình dạng ban đầu.

Trở lại trong phòng, thay y phục, than củi cháy từ lâu khiến trong phòng ấm áp như xuân. Vân Sở cảm giác được lòng bàn chân có chút kỳ quái. Liền ngồi trên mép giường, xem xét chân của chính mình. Nguyên lai lòng bàn chân đã nổi lên vài cái bong bóng, đại khái vừa mới đi trên đường bị ma sát đi ra, đứng trên mặt đất cứng, có chút đau.

Mang tới nước ấm, Vân Sở đem chân ngâm trong nước, múc nước hướng lên trên chân đổ xuống. Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng kêu của nha hoàn:

_Thiếu gia, lão gia đã về, ngài có thể qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.