Sở Tiêu

Chương 1: Chương 1: Phu tử sinh khí, phạt đứng




Ngoài cửa sổ mưa tiếp tục tí tách tí tách rơi, bụi bay mịt mù, không khí âm u, làm cho người ta mệt mỏi muốn ngủ.

Trong giảng đường Tôn phu tử đang nắm tay để sau lưng, cầm trong tay một cây thước đi qua đi lại, trong miệng ngâm đọc: Đại học chi đạo, tại minh minh thành, tại thân dân, tại chỉ vu chí thiện.

( Không hiểu lắm a~~~~QAQ)

Đã có đệ tử cúi thấp đầu mau chạm đến mặt bàn, bên cạnh còn có một vị phát ra tiếng ngáy rất nhỏ, nhưng hết thảy đều bị che lấp bởi tiếng đọc vang vọng của Tôn phu tử.

Tôn phu tử, tên đầy đủ là Tôn Học Thành, là cổ giả tiếng tâm lừng lẫy ở trong cung, trước kia từng là thư đồng của tiên hoàng, đương kim thiên tử là do một tay hắn hun đúc khai sáng mới trở thành bác học cổ kim, nổi danh thiên hạ là một đấng minh quân, thậm chí vượt qua cả tiên hoàng. Nói đến đương kim thiên tử Tôn Học Thành liền lấy làm kiêu ngạo.

Tình cảm hai người được bộc lộ thấy rõ, trời đang rất lạnh mà Tôn phu tử cũng cầm vật do thiên tử đưa tặng, cốt phiến (= cây quạt) tạo từ tơ lụa tuyết trắng, quạt a quạt, vừa mở ra, mọi người liền thấy rõ bên trên lấp lánh kim quang viết chữ lưu niệm: Chí thiện ngô sư. Hạ ấn một cái đỏ tươi con dấu: Thiên tử ấn tỉ. Nhưng hắn không rõ chính mình như thế, sao hiện nay lại phải dạy một số tồi tệ đệ tử, hoàn toàn không biết nên gọi là gì hoàng thân quốc thích.

Nhìn xem dưới kia một đám không yên lòng đệ tử, Tôn phu tử bất đắc dĩ lại thở dài: Những công tử được nuông chiều từ bé này, đánh không được, mắng cũng không xong, thật không biết phải buộc bọn họ như thế nào?

Tôn Học Thành lại quơ quơ đầu, than thở. Ai~~~

Lúc này sương khí còn chưa tan hết, thoáng nhìn bóng dáng run run kia, lập tức lại tới thêm một lần khí: Vân tiểu vương gia này, lại xem giảng đường của hắn như khuê phòng nhà mình nữa rồi.

Vì thế, Tôn Học Thành nghẹn một bụng khí, tiêu sái đi nhanh qua, duỗi tay ra, đem vật giấu trong ngực Vân tiểu vương gia, là một kiện ti y trường sam màu thiên thanh (= áo dài màu xanh thẫm) cướp ra, trước mặt mọi người run lên, nhịn không được nói: Lại xong thêm một kiện nữa.

Nhất thời tất cả ánh mắt đều tập trung hướng về người này, có cười nhạo, có khinh thị, bỡn cợt ý tứ. Thường thường còn phát ra một hai tiếng nho nhỏ cười nhẹ thanh. Vừa mới vị kia còn đang ngáy ngủ chảy nước dãi thật dài, mạnh hấp khí, chỉ thấy vừa rồi còn lóe ra bạch quang mì sợi lập tức không thấy, tiêu thất không để lại dấu vết, hắn lúc này mới nhu nhu mê mông hai mắt hướng về phía mọi người xem nhìn lại.

Mà đương sự Vân Sở, Vân tiểu vương gia vẫn như vậy vẻ mặt bình tĩnh, chớp chớp ánh mắt như nước, đầu dần dần buông xuống.

Hắn đang suy nghĩ làm thế nào mới có thể lấy lại y phục, đó là y phục Tiêu thích nhất, xiêm y mà y thường mặc, cũng là vật tốt nhất có thể tôn lên dáng người cao ngất của Tiêu, chỉ cần Tiêu mặc vào, kết hợp thêm với áo lót bạch sắc, tựa như giữa tuyết trắng một cây thanh tùng cô độc, tiêu sái phóng khoáng, nhẹ nhàng lay động theo chiều gió.

Bây giờ Tôn Học Thành đang tức giận, âm điệu thay đổi:

_Ngươi xem, xem đây là bộ dáng gì, còn ra thể thống gì, đường đường là tiểu vương gia nhưng lại đi làm công việc của nữ nhân, giữa học đường lại thêu thùa may vá, đây là việc của cô nương gia mới làm tiêu khiển, ngươi còn mỗi ngày đều làm, hôm nay là trường sam, ngày hôm qua là hệ thanh đái (= đai lưng màu xanh), hôm trước đâu, hôm kia đâu, tròn bảy năm, nhưng ngươi lại có thể kiên trì tiếp tục thực hiện. Nhưng đây là học đường, là nơi để học tập, nhìn xem ngươi mấy năm nay đã học được cái gì, ngươi đang làm bại hoại thể diện của hoàng gia, như thế nào nói cái gì cũng không nghe.

Tôn Học Thành tạm dừng làm dịu, lấy tay vuốt vuốt khẩu khí trước ngực, nhìn xem tiểu vương gia còn cúi thấp đầu, tâm thoáng cái nhuyễn xuống dưới, sờ sờ đầu của hắn, nhẹ giọng nói:

_Ngươi nha, từ nhỏ đã khuyết thiếu sự chiếu cố của mẫu thân, Tiêu vương gia lại bận rộn công vụ, không rảnh chăm sóc ngươi, ta đối với ngươi buông lỏng chút, nhưng chính ngươi phải có chí lớn, cần phải hảo hảo học tập, hi vọng tương lai ngươi có một ngày kiến công lập nghiệp (= tạo dựng sự nghiệp), vì bản thân làm vang danh, cũng vì Tiêu vương gia làm vẻ vang, mới không phụ tấm lòng của thái hậu cùng hoàng thượng yêu thương ngươi. Ta nói ngươi này, tất cả ngươi có nghe vào hay không, trước tiên ra bên ngoài đứng phạt, như nhau, ta không gọi ngươi, không được phép rời đi.

Cuối cùng, Tôn Học Thành vuốt vuốt chòm râu hoa râm của chính mình, nói:

_Đi thôi.

Vân Sở lúc này mới chậm rãi từ chỗ ngồi rời đi, đi đến ngoài cửa, dựa lưng vào tường, nhấc lên một chân để trên tường, ngẩng đầu nhìn về phía vườn đầy xuân ý. Lúc mới cập xuân, khe suối đóng băng bây giờ đã tan, tiếng nước róc rách vui mừng vang lên, cây đào trong gió nhẹ lắc lư, những chồi non tô điểm sương sớm, như ngọc bích được khảm trân châu, còn có những nụ hoa đào hồng phấn như một đám giai nhân che mặt xấu hổ.

Hiện giờ Tiêu đang làm gì đâu.

_Đi ra ngoài.

Theo một tiếng quát khẽ, tiếng bước chân càng ngày càng gần, sau đó môn chi nha một tiếng mở ra.

Người tới một thân bạch y, cộng thêm nhất kiện nguyệt sắc trường bào (= trường bào màu xanh nhạt), động tác đóng cửa ba phần suất khí, bảy phần tuấn khí. Hắn học bộ dáng của Vân Sở, đem thân mình tựa vào trên tường, tay nắm đặt sau đầu, đầu nghiêng qua, hai mắt nheo lại, nhìn về phía hảo hữu của mình.

Vân Sở xem hắn, cười nói:

_Người làm gì lại cố ý trêu chọc tiên sinh tức giận làm khó mình?

_Ta thích, ai quản được?

Vân Dật tiểu vương gia, phụ thân Vân Thành Thành vương gia đứng hàng thứ ba, cùng Vân Sở phụ thân Vân Tiêu cùng là đương triều thái hậu sở sinh, bất quá Vân Tiêu nhỏ nhất, đồng thời cũng là người được thái hậu yêu thương nhất.

Thành vương gia phiền nhất chính là đứa con này, không phải phiền hắn vô năng, hắn có tài, có bản lĩnh, lại không chịu làm gì, thà rằng mỗi ngày đi dạo trong thư viện, đại náo tiểu nháo, mặc hắn như thế nào khuyên bảo cũng không làm ra đại sự. Rồi lại thích làm một ít việc, việc thiện, giúp đỡ người khác, nói cái gì đó là việc nhỏ, thời gian khi lâu cũng nổi danh trong cung, cái gì mà không câu nệ tiểu tiết (= không chú ý chuyện vặt vãnh), tiêu sái lỗi lạc (= tự nhiên hào phóng), không chút tự cao tự đại, bình dị gần gũi linh tinh, truyền lưu nổi tiếng, còn được thái hậu kêu lên khen ngợi vài lần, việc này làm hắn càng cảm thấy chính mình có lý.

Mọi người nào biết, nói Thành vương gia đối đứa con độc nhất ôm kỳ vọng, trong mắt hắn, Vân Dật tiểu vương gia đây chỉ là đang hồ nháo làm càn, mặc kệ chuyện này, nhưng cố tình thương yêu cưng chiều hắn muốn chết, luyến tiếc mắng hắn, lại càng không nỡ đánh, chỉ đành mặc hắn tiêu dao ung dung tự tại.

P/s: Toàn chém chả biết đúng không nữa ~~TT^TT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.