Sở Tiêu

Chương 5: Chương 5: Sở nhi, ngươi muốn có nương không




Sau khi phụ tử Vân Tiêu hai người đến, thỉnh an xong, ngồi xuống, Tuyên Nhân hoàng đế nhanh đứng lên, hai mắt tỏa sáng, lao thẳng tới Vân Sở. Vân Sở lảo đảo một cái liền đứng vững vàng, trông thấy người tới, chỉ có thể thấy nhưng không thể trách, mỗi lần gặp mặt, hoàng thúc của hắn luôn như vậy nhào vào hắn nhanh như hổ đói vồ mồi.

Tuyên Nhân hoàng đế lấy hồ tra (= râu) của chính mình cọ a cọ a trên khuôn mặt trắng nõn của Vân Sở, đôi tay cũng không nhàn rỗi, trước sau đều trên lưng Vân Sở tự do di chuyển, liền như vậy du a du a, từ từ tiếp cận mục tiêu_eo nhỏ của Vân Sở, ba tấc, hai tấc, sắp đến, Tuyên Nhân hoàng đế chỉ cảm thấy cảnh xuân vô hạn sáng lạn, bản thân tùy ý chuyển, suy nghĩ bậy bạ.

( Tấc: đơn vị đo chiều dài, 10 phân là 1 tấc, 10 tấc là 1 thước TQ )

Lơ đãng phát hiện lục đệ nhà mình nhìn mình bằng ánh mắt lạnh lẻo, lập tức đông lạnh tại chỗ, cứng người, tay ngập ngừng, chần chờ, chậm rãi buông ra người trong ngực, còn nhìn thấy người trong ngực hướng về mình chân thành cười, ngọt ngào kêu một tiếng:

_Hoàng thúc.

Vì thế, Tuyên nhân hoàng đế như gặp phải tiên tử trên trời đầy sao khoác sa mỏng, lại suy nghĩ bậy bạ.

Kỳ thật, Vân Sở chẳng qua mỉm cười, nhẹ giọng kêu gọi, vẫn làm cho Tuyên Nhân hoàng đế ngốc nghếch háo sắc say mê ảo tưởng. Nhưng ai biết, hôm nay hoàng đế ăn gan hùm mật gấu, đè lại vai rộng của lục đệ nhà mình, mở miệng nói:

_Lục đệ a, Tiểu Sở nhi nhà ngươi lớn lên đẹp như vậy, càng xem càng cảm thấy đáng yêu, ngươi xem đi, nhị ca ta a, gần nhất rất nhàm chán, không bằng đem Tiểu Sở nhi cho ta làm cái nam phi, ta mỗi ngày xem hắn, giải trừ nỗi buồn tốt lắm.

( Ngưng Băng: Cha nội, ông nói gì vô duyên vậy… =”=)

Đột nhiên, từng trận gió lạnh kéo tới, Tuyên Nhân tay khoát trên vai Vân Tiêu tựa hồ tê cóng. Kiên trì, rụt rụt cổ, Tuyên Nhân hoàng đế không sợ chết tiếp tục nói:

_Chúng ta đều là người một nhà, ta nhất định sẽ không bạc đãi hắn, ta sẽ đối với hắn bảo vệ hơn bình thường, tối thiểu so với ngươi thân cha còn tốt hơn. Hơn nữa, Tiểu Sở nhi đáng yêu như vậy sao phải đi theo bên mặt băng sơn như ngươi chứ…

Nói còn chưa xong, chợt nghe vẫn ngồi im thư giản một bên lão thái hậu khụ hai tiếng, nói:

_Nhân nhi a, ngươi trước mang theo hoàng đệ một bên trò truyện, ta cùng với ngoan tôn của ta hảo hảo tâm sự.

Kết quả, bốn người liền chia làm hai nhóm, bà cháu hai người phía đông, huynh đệ hai người phía tây. Huynh đệ hai người một trận tất tất sột soạt, không biết đang nói cái gì.

Phía thái hậu nắm chắc tay tôn nhi ngồi xuống, nhất thời hai mắt đẫm lệ, thở dài, mở miệng nói:

_ Hài tử, khổ thân ngươi.

Nhớ tới những chuyện trải qua mấy năm gần đây, Sở nhi hài tử này đều sống trong những ngày không có nương yêu thương, lão thái hậu quả thật không đành lòng.

_Nương ngươi sớm qua đời, để lại hai người các ngươi, bơ vơ không nơi dựa vào, tội nghiệp hai người các ngươi, thương tiếc cho nương ngươi.

Nói đến Trầm Sở Sở, lão thái hậu đau thương không thôi, Sở Sở vốn là chất nữ của thái hậu, từ nhỏ đã nhu thuận hiền lành, rất được lòng nàng, sau đó được gả qua đây, lại hiền lương thục đức, đối trượng phu săn sóc tỉ mỉ, đối với nhi tử ôn nhu có thừa, không có điểm để chê trách, làm cho thái hậu yêu thương đến tận tâm. Chỉ tiếc…

Lão thái hậu khóe mắt ẩm ướt, Vân Sở biết thái hậu nhớ lại chuyện thương tâm, lấy ra khăn tay, giúp hoàng nãi nãi lau lệ, nói:

_Hoàng nãi nãi, ta cùng phụ thân cũng thường xuyên tưởng niệm nương, còn có ngài, chúng ta đều sẽ nhớ kỹ nàng, nàng trên trời sẽ không cô đơn. Nhưng thật ra nãi nãi, ngài, nhất định phải hảo hảo bảo trọng chính mình, không cần lao lực quá độ, chúng ta đều hy vọng ngài khỏe mạnh trường thọ.

Thái hậu nghe xong, quả nhiên không còn ưu thương, trong lòng đối tôn tử lại thích, duỗi ra tay, đem Vân Sở ôm vào trong ngực, miệng nói:

_Hảo hài tử, bé ngoan, nãi nãi thương ngươi, nãi nãi thương.

Vân Sở tùy ý để nàng ôm, hắn cũng có chút thương tâm, lão thái hậu một chút lại một chút vỗ lưng hắn, đã lâu, nói:

_Sở nhi, ngươi nghĩ muốn có thêm một người nương không?

Lão thái hậu cũng chỉ muốn thử một chút, không nghĩ tới Vân Sở nghe đến, cương một chút không trả lời.

Lão thái hậu tiếp tục nói:

_Phụ thân ngươi chung quy vẫn là cái nam nhân, dù sao cũng phải có thê tử hầu hạ y. Đừng nhìn y tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, đối việc này không chút để ý, nói không chừng trong lòng đang tịch mịch đâu. Y a, từ nhỏ liền coi trọng mặt mũi mình, chuyện gì cũng không hé răng, y không nói, người ta như thế nào biết, hiện giờ thân là phụ thân người ta, còn như vậy. Nói không chừng y lo lắng ngươi không đáp ứng, tự mình chịu đựng, không ra một tiếng.

Lão thái hậu vì đứa con của chính mình đã dùng thật nhiều sức thổi phòng, chỗ nào cần kích động liền hướng đó nói, gạt người kỹ xảo là thượng đẳng, mặc kệ trước mặt chính mình đáng yêu tôn tử, không quản vừa rồi khóc cỡ nào chân tình. Chính xác là một con cáo già. Cứ việc nàng biết con nàng căn bản không nghĩ muốn lại lấy, căn bản không phải cái loại hũ nút, nhưng thật ra là loại hành động phái, không cần phải nói tới, sẽ lại bị cự tuyệt.

( Ngưng Băng: Cái này rõ ràng là chém, câu cuối không hiểu bả nói cái gì…=.=)

Vân Sở hoàn toàn không nghĩ đến hoàng nãi nãi sẽ lừa dối chính mình, chẳng lẽ đúng như hoàng nãi nãi nói, Tiêu sẽ như vậy, Vân Sở bị cách nói này làm cho hoảng sợ.

Lặng lẽ hướng về chỗ Vân Tiêu nhìn lại, nhưng người nọ vẫn như cũ mặt không thay đổi, nội tâm thương cảm ngày càng tăng thêm.

Thái hậu đáng giá sắc mặt có chút biến hóa của tôn tử, biết chính mình đã đánh trúng điểm quan trọng, nội tâm không ngừng mừng thầm, không khỏi có chút cảm thán, phụ tử hai người thật sự chỉ biết lo lắng cho đối phương.

Thái hậu tiếp tục bi thương nói:

_Tương lai ngươi muốn kết hôn, chờ ngươi có thê tử, liền không để ý đến phụ thân, còn có, khi các ngươi ân ân ái ái, như keo sơn, phụ thân ngươi đâu, một người, cô cô linh linh, rét lạnh trống vắng, không người chăm sóc, hỏi han ân cần, ngày qua như thế, ngươi chẳng lẽ hy vọng phụ thân ngươi trải qua cuộc sống như vậy sao?

_Phụ thân ngươi vất vả nhiều năm, nhiều năm qua bên người không người làm bạn, không người để bộc lộ tình cảm, luôn đem mọi chuyện nghẹn trong lòng, ba mươi tuổi thoạt nhìn như đã năm mươi, ngươi không đau lòng, ta và nhị thúc ngươi cũng không nhẫn tâm đâu.

_ Của ta đáng thương nhi tử a.

_Sở Sở, tức phụ của ta, ngươi có thể nào đi sớm như vậy, lưu lại Tiêu nhi một người y phải làm sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.