Edit: Mr.Downer
Tề Viễn nhận được điện thoại của Tạ Úy Nhiên, cô nói với hắn rằng mình phải về nước D, muốn đi tìm người đàn ông chân chính thật lòng yêu mình, tuy nhiên người đó trước sau không phải là Tề Viễn. Tề Viễn không rõ đã xảy ra chuyện gì lại có thể làm cho Tạ Úy Nhiên cố chấp thay đổi chủ ý, nhưng mà đối với hắn, đây là chuyện nghe thấy đã vui.
Tề Viễn và Lục Tư thanh lãnh vượt qua đêm giao thừa ấm áp, hai người cùng nhau bọc sủi cảo, xem chương trình mừng xuân trên ti vi, cùng thức khuya để đón giao thừa.
Khi tiếng pháo thứ nhất chúc mừng năm mới vang lên, Tề Viễn dịu dàng trao cho Lục Tư những nụ hôn tràn ngập yêu thương nhu hòa, đầu tiên là hai má, sau đó là mũi, miệng, đôi mắt, lông mày, rồi đến trán.
Khoảng khắc hắn tiến vào, hạt mồ hôi trên người Tề Viễn rớt xuống khóe mắt Lục Tư như một giọt nước mắt long lanh, đọng lại bên đôi mắt đen láy trong veo của cậu, chiếu rõ gò má ửng hồng mê hoặc, khiến cho Tề Viễn hỏa khí ngập trời.
“Bảo bối, chúc mừng năm mới.” Tề Viễn cúi người, lại lần nữa hôn lên đôi môi hồng nhuận xinh đẹp của Lục Tư.
Hai người cũng không có thân thích gì cần để thăm hỏi chúc tết, nên ban đầu chỉ bàn bạc đi đến biệt thự của Tề gia một chuyến. Tề gia vẫn nguy nga lộng lẫy như cũ, dưới sự bố trí của quản gia, trên cửa dán lên câu đối tết cùng treo lồng đèn đỏ, rèm cửa sổ cùng khăn trải bàn trong phòng cũng được đổi thành màu đỏ hoan hỷ, thoạt nhìn rất có tinh thần năm mới, nhưng vẫn không che giấu được bầu không khí thanh lãnh.
Tề Huy cự tuyệt hết mọi lời thăm viếng của đối tác làm ăn. Tuy nhiên, đối với việc Tề Viễn và Lục Tư đến thăm, ông không biểu lộ ra bất mãn, nhưng cũng không mừng rỡ. Hôm đó, Tề Huy không đến thư phòng luyện chữ, chỉ ngồi ở ghế sa lông, cùng xem hội xuân được phát lại trên ti vi với hai người. Buổi tối cũng để hai người ở lại mà cùng nhau ăn cơm.
Bầu không khí trên bàn cơm tuy yên tĩnh và trầm mặc nhưng lại rất hòa hợp.
Trên đường trở về, Lục Tư suy nghĩ một chút, nói với Tề Viễn: “Sau này, chúng ta vẫn nên thường xuyên trở lại để thăm ông ấy một chút đi.”
Tề Viễn sờ mặt Lục Tư, nói: “Được, chúng ta cùng về.”
Lục Tư cùng Tề Viễn đi đến nghĩa trang tại ngoại ô thành phố. Khí trời lúc sáng sớm có phần ảm đạm, mây đen che khuất mặt trời, tạo nên một mảnh âm u. Nhưng khi đến nơi, thời tiết lại quang đãng, ánh dương quang chiếu xuống như nụ cười xán lạn của Lục Uyển trong bức hình trên bia mộ.
Lục Tư cùng Tề Viễn một thân đồ đen cầm bó hoa tươi trên tay đặt trước bia mộ. Lục Tư trầm mặc một hồi, đột nhiên chỉ vào Tề Viễn mà nở nụ cười: “Mẹ, mẹ xem, Tề Viễn đã trở về.”
Tề Viễn không rõ vì sao, xoa tóc Lục Tư, cũng nhỏ giọng nói một câu: “Dì, đã lâu không gặp.”
“Mẹ, anh ấy không có gạt con, chúng con bây giờ rất hạnh phúc, mẹ có thể yên tâm.”
Tề Viễn có chút hoảng hốt. Hắn nhìn bức ảnh của Lục Uyển, hỏi Lục Tư: “Dì… đã biết?”
Lục Tư gật đầu, nói: “Mẹ biết chuyện này còn sớm hơn so với tưởng tượng của chúng ta, nhưng mẹ không nói gì. Chắc là mẹ cảm thấy không thể tin được đi?”
“…”
Lục Tư liền chậm rãi nói: “Tề Viễn, em có từng nói với anh chưa, kỳ thực sau khi mẹ em qua đời, em đã không thể chấp nhận sự thật trong một quãng thời gian dài. Mỗi ngày em không ngừng nhớ tới mẹ, không phải mẹ thì chính là anh. Nhưng anh không có ở đấy, mẹ cũng không có bên cạnh. Có lúc, em rất mê man, không biết mình đang làm gì, cần phải làm những gì. Em không biết cuộc sống lúc đó có ý nghĩa gì với bản thân, cũng không biết sống thế nào. Mất hết toàn bộ chống đỡ, không còn chỗ để dựa vào.”
Lục Tư ngừng lại vài giây, cậu đưa lưng về phía Tề Viễn. Tề Viễn đứng ở phía sau cậu, không nhìn thấy vẻ mặt có phải muốn khóc lên hay không của Lục Tư. Sau đó, nụ cười của Lục Tư truyền đến bên tai hắn, cậu nói: “Nhưng thật may mắn, anh đã trở về, anh không có gạt em, anh đã trở lại.”
Giống như có ai đó đang bóp chặt trái tim Tề Viễn, nụ cười của Lục Tư làm cho hắn đau lòng không thể thở nổi.
“Tư Tư, em quay lại đây.”
Lục Tư nghe vậy, xoay người lại, nhìn thấy Tề Viễn quỳ một chân trên đất.
Từ trong ánh mắt kinh ngạc của Lục Tư, Tề Viễn lấy ra một chiếc hộp nhung nhỏ, bên trong là một cặp nhẫn nam đơn giản nhưng trang nhã.
“Anh biết tại nơi này cầu hôn em có lẽ không thích hợp, nhưng anh muốn mẹ em làm chứng cho chúng ta. Tư Tư, em có nguyện ý gả cho anh không?”
Đôi mắt Lục Tư đỏ ngầu, nhưng ngoài miệng lại nói: “Gả cho anh? Nhưng anh đang ở trong nhà em đó.”
Tề Viễn đứng lên, cười cười, nói: “Anh biết em sẽ nói cái này mà. Anh dẫn em đến chỗ này.”