Sau khi nghe Ngôn Dục nói xong, Du Trì gọi cho Triệu Trạch Thành một cú điện thoại.
Không vì cái gì khác, chỉ hỏi gần đây Tôn Phẩm có gì khác thường hay không đồng thời dặn dò không có việc gì thì cách xa Tôn Phẩm một chút.
Triệu Trạch Thành còn tưởng rằng Du Trì thù dai, cười cậu: “Không đến nỗi đó, đều là người trưởng thành, qua cũng qua rồi, Du Trì cậu cũng đừng để ở trong lòng, Tôn Phẩm này lúc bình thường rất tốt, ngày hôm qua chắc là bị cái gì kích thích thôi.”
Du Trì không có cách nào nói với Triệu Trạch Thành việc yêu khí, chỉ bảo hắn nếu sau này có gì thì gọi điện thoại cho cậu.
Sau khi cúp điện thoại với Triệu Trạch Thành, Du Trì xoay mặt nhìn về phía Ngôn Dục, hỏi: “Phó bộ trưởng, anh nói Tôn Phẩm và yêu quái đạt thành thỏa thuận là sao?”
Du Trì gọi điện thoại không sợ bị bọn Ngôn Dục nghe thấy, Ngôn Dục đương nhiên cũng nghe được, anh liếc mắt nhìn điện thoại trong tay Du Trì không nói gì.
Du Trì nhìn Ngôn Dục chờ câu trả lời của anh.
Tập Lang thấy rõ ràng bộ dáng của Ngôn Dục không muốn nói chuyện, cho là kiên trì với nhân viên được ưu đãi này đã hết, vì vậy chủ động tiếp lời giải thích cho Du Trì: “Cậu nói cậu thấy yêu khí theo hô hấp đi vào mũi miệng của hắn, rõ ràng là yêu khí đã quấn lấy hắn rất lâu, mà thân thể hắn lại không có dị thường gì, cho thấy yêu quái kia không định hại hắn.”
Du Trì xoay mặt nhìn Tập Lang: “Không định hại hắn?”
Tập Lang nhìn Ngôn Dục một cái, thấy anh không phản ứng gì mới tiếp tục nói: “Yêu quấn lấy người nhưng không hại người cũng là chuyện bình thường, cũng có rất nhiều lý do, báo ân, thấy thú vị, coi trọng người kia, giao dịch các thứ các thứ.”
Tập Lang: “Giống như phim truyền hình và tiểu thuyết của con người các cậu, nhưng mà bây giờ tình huống yêu báo ân hay coi trọng con người đều rất ít, thông thường thì yêu cảm thấy tẻ nhạt nên muốn thỏa thuận với con người một việc gì đó, dùng để thực hiện mục đích của mình.”
Kim Ngao đúng lúc bổ sung: “Hơn nữa cậu nói yêu khí kia màu xám đậm, nhìn cũng không rõ, chắc chắn không phải báo ân hay là muốn cùng người bạn kia của cậu yêu đương đâu.”
Du Trì hiếm khi nghe Tập Lang nói nhiều như vậy, sau khi tiêu hóa lời của hắn xong cậu liền cau mày, nghĩ thầm, tên Tôn Phẩm tuy rằng hành vi lúc thường rất lớn lối, nhưng cũng không phải người có gan lớn tới nỗi có thể giao dịch với yêu quái chứ? Hơn nữa Tôn Phẩm có thể giao dịch gì với yêu quái? Lẽ nào yêu quái kia thiếu tiền?
Du Trì còn chưa nghĩ ra nguyên cớ, Ngôn Dục cúi đầu liếc mắt nhìn Phỉ Phỉ vẫn luôn cọ tới cọ lui dưới chân anh, sau đó nhìn Du Trì: “Nếu không nghĩ ra thì đi điều tra.”
Du Trì nghe xong sững sờ, ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy anh nhìn Kim Ngao, trầm giọng phân phó: “Cậu đi!”
Kim Ngao nghe xong nghiêm nghị đáp: “Dạ!”
Nghe Ngôn Dục và Kim Ngao một hỏi một đáp, Du Trì mới nhớ tới Phi nhân loại còn có một tầng thân phận khác - Yêu Giám.
Nếu có yêu quái làm loạn, điều tra rõ ràng vốn là trách nhiệm của Yêu Giám.
Du Trì quay đầu nhìn Kim Ngao, hắn chớp chớp mắt với cậu vài cái, ý là, yên tâm đi người anh em, tôi bảo đảm có thể điều tra rõ ràng giúp cậu.
Ngôn Dục nhìn lướt qua Kim Ngao: “Bây giờ đi ngay.”
Kim Ngao bị ánh mắt của anh nhìn một cái khiến sống lưng lạnh lẽo, nghe xong nhanh chóng đáp một tiếng liền nhanh chân chuồn đi.
Tập Lang nhìn sắc mặt Ngôn Dục, cũng thức thời đi làm việc của mình.
Du Trì cũng nhận ra hiện tại tâm tình của Ngôn Dục không tốt lắm, nhìn anh một lát, cuối cùng mở miệng: “Vậy... Phó bộ trưởng, tôi cũng đi làm.”
Ngôn Dục nhìn Du Trì, cuối cùng gật đầu khe khẽ.
Ở đây chỉ có Phỉ Phỉ không nhận ra được Ngôn Dục không đúng, vẫn luôn cố sức níu lấy ống quần của anh, muốn được ôm một cái. Nhưng mà Phỉ Phỉ chân ngắn, đầu gối của Ngôn Dục cũng không chạm tới.
Mà Ngôn Dục cũng không vì Phỉ Phỉ làm nũng mà khom lưng ôm nó, nhìn cái gáy của Du Trì sau khi ngồi xuống một cái thì đi lên lầu.
Chờ tiếng đóng cửa từ trên lầu truyền xuống, Du Trì mới quay đầu nhìn cầu thang, nghĩ thầm – vừa nãy Phó bộ trưởng chẳng lẽ là đặc biệt vì mình nên mới xuống sao?
......
Chuyện của Tôn Phẩm đã có Kim Ngao chuyên nghiệp đi thăm dò, Du Trì cũng không lo lắng nữa.
Nhóm chat cậu tạo cho khách hành giao lưu có hiệu quả, ít nhất vẫn có mười mấy nam yêu nữ yêu trò chuyện. Thông báo nhiều đến nỗi tối hôm qua Du Trì đành phải tắt thông báo trên điện thoại. Du Trì tranh thủ liếc mắt nhìn, thấy gấu ngựa và Mạc Điềm là hai yêu tung hoành lợi hại nhất.
Đúng rồi, Tông Hùng tiên sinh và Xà yêu tiểu thư gặp nhau nửa ngày, cũng không có tiến tới với nhau, một chút ám muội cũng không có.
Hai người bọn họ không có lạnh nóng bổ sung cho nhau như Du Trì nghĩ, mà là như nước với lửa. Tông Hùng tiên sinh bị Xà yêu tiểu thư cắn một cái, xế chiều hôm đó phải vào bệnh viện. Bởi vì Xà yêu tiểu thư là rắn độc, còn là loại rất độc. Mà Tông Hùng tiên sinh còn sống toàn bộ là dựa vào yêu lực của mình gắng gượng chống đỡ.
Chị gái Xà yêu vừa trả tiền thuốc men vừa gọi điện cho Du Trì cáo trạng: “Thật sự không phải lỗi của tôi, ai mà biết tự nhiên lại mò ra sau gáy tôi, tôi cũng sắp bị anh ta hù chết.”
Sau đó Du Trì mới biết sau gáy là tử huyệt của tộc xà yêu, tục xưng 7 tấc.
Gặp qua các loại yêu quái, Du Trì đã không muốn phun tào tại sao xà yêu sau khi hóa hình thì 7 tấc lại ở sau gáy. Nhưng mà hai yêu mới lần đầu gặp mặt, gấu ngựa đã tò mò sau gáy người ta cũng có chút không đúng.
Sau đó Du Trì lại hỏi gấu ngựa, Tông Hùng tiên sinh cũng oan ức: “Ăn Cá tiên sinh, tôi không phải yêu cầm thú vô lễ như vậy?”
Du Trì: “Còn có nội tình?”
Giọng của gấu ngựa nghe như muốn khóc: “Lúc đó phía sau đầu cô ta dính một cái lá, tôi chỉ muốn lấy xuống giúp cô ta mà thôi! Kết quả tôi vừa mới đụng vào tóc của cô ta, cô ta bỗng nhiên quay đầu lại cắn lên tay tôi một cái! Ăn Cá tiên sinh, tay tôi rất đau!”
Du Trì: “... Cô ấy nghĩ là anh muốn bóp cổ cô ấy.”
Gấu ngựa sắp hỏng mất: “Tôi nói tôi không phải loại yêu đùa giỡn lưu manh!”
Cuối cùng gấu ngựa và xà yêu vẫn tan rã trong không vui, gấu ngựa ở trong bệnh viện thanh tẩy độc tố sau đó liền trở thành một con gấu tốt. Còn trò chuyện không biết trời đất trong nhóm chat của Du Trì.
Du Trì thấy anh ta đang tán gẫu với Kiến tiểu thư, suy nghĩ đến thân thể nho nhỏ của Kiến tiểu thư và hình thể của gấu ngựa tiên sinh, cuối cùng lắc đầu mấy cái.
Thôi, tùy duyên đi.
Buổi trưa lúc ăn cơm Kim Ngao không về, Du Trì gọi thức ăn ngoài, cậu tự mình ăn. Được một lát Du Trì mới nhớ tới Ngôn Dục, hỏi Tập Lang: “Phó bộ trưởng không ăn cơm sao?”
Đại lão không cần đối tượng, lẽ nào cũng không cần ăn cơm?
Tập Lang cúi đầu vẽ vời trên giấy, cũng không ngẩng đầu lên: “Không biết.”
Du Trì nhìn hắn: “Anh đang vẽ gì vậy?”
Tập Lang không có chuyện gì đều viết viết vẽ vẽ, lúc trước bởi vì hiếu kỳ mà Du Trì từng đến gần nhìn, phát hiện hắn vẽ quốc họa.
Trên giấy vẽ hoa, chim, cá, sâu, đều là thuộc hạ sống ở nơi của Tập Lang, khiến Du Trì sợ hãi một phen. Lúc đó Du Trì cảm thán hắn vẽ quá chân thực, khiến người xem như lạc vào thân lâm kỳ cảnh.
Cậu có thể tưởng tượng ra mình đứng trên ngọn núi giang hai tay, cảm xúc khi mây mù di chuyển qua người cậu rất chân thật.
Sau đó Kim Ngao nói cho cậu biết, trước đây Tập Lang vẽ cảnh thật, vách núi cao vót, chim bay cá nhảy... Chỉ là hiện giờ những hình ảnh tươi đẹp tráng lệ đó chỉ có thể tồn tại bên trong trí nhớ. Mà Tập Lang lựa chọn vẽ lại.
Tập Lang vẽ xong cụm mây, vừa lấy con dấu của mình vừa đáp: “Động phủ trước đây của tôi.”
Du Trì sững sờ: “Động phủ của anh?”
Tập Lang nhàn nhạt gật đầu: “Đúng.”
Tập Lang và Kim Ngao trước đây đều có động phủ của mình, có trong núi thẳm, có dưới hồ sâu, trong động phủ của bọn họ giấu gia tài kỳ trân dị bảo trăm năm khó tìm. Đáng tiếc thời thế thay đổi, động phủ của bọn họ cũng trở thành cây già ngàn năm, đã sớm biến mất không còn tung tích.
Trong lòng nghĩ như vậy, Du Trì khó giải thích được có chút sầu não và thất lạc.
Nhìn con dấu hoàn hảo trên giấy, Du Trì lại nhìn Tập Lang: “Tôi có thể xem không?”
Tập Lang di chuyển sang bên cạnh một chút.
Du Trì đến gần nhìn, trên giấy vẽ hai ngọn núi cao, cây cối bên vách núi sinh trưởng tùy ý như đang giương nanh múa vuốt, cao vút trong mây.
Du Trì nhìn kỹ một vòng, cuối cùng nhìn Tập Lang: “Động phủ của anh ở đâu?”
Du Trì xem rất tỉ mỉ, nhưng không nhìn thấy có hang động.
Tập Lang nghe xong vừa thu bút mực lại vừa thuận miệng nói: “Hai ngọn núi này.”
Du Trì: “!!!”
Du Trì trợn to mắt: “Hai ngọn núi này đều là của anh?”
Tập Lang gật đầu: “Ừm.”
Yêu có tiền!
Ngẫm lại mình đến nay vẫn còn ở nhà thuê, Du Trì không có chút sầu não và thất lạc nào.
Qua một hồi lâu, Du Trì mới chậm rãi mở miệng: “Khi đó các anh chia địa bàn như thế nào?”
“Đánh nhau.” Tập Lang nhìn cậu: “Ai thắng thì là của người đó.”
Du Trì: “... Cũng thật là đơn giản thô bạo.”
Hết chương 10.
Tác giả có lời muốn nói:
Ăn Cá: Tôi thường xuyên nghèo nên hoàn toàn không hợp với các anh.
Ngôn Dục: Anh còn nhiều núi hơn tụi nó, bây giờ cũng rất có tiền.
Ăn Cá:...
Ăn Cá: Tôi ghét người giàu.
Edit + Beta: Ngáo
Đã đăng: 21:10 - 20/02/2022