Rửa mặt, ăn điểm tâm xong xuôi ngồi vào xe đi tới Khảm Lý Trại, Du Trì cảm thấy không tiện lắm. Ngôn Dục là Phó bộ trưởng, nào có đạo lý đi công tác, cấp trên chăm sóc cấp dưới.
Nhưng mà thấy hành động của Ngôn Dục dễ như ăn cháo, biểu tình bình thản không để bụng, Du Trì nghĩ, có lẽ đây là con người thật của Phó bộ trưởng, mỗi lần ra ngoài cùng bọn Kim Ngao cũng chăm sóc chu đáo như vậy đúng không?
Nghĩ thế, tâm lý Du Trì quả thật dễ chịu hơn nhiều, ít nhất cảm giác khó giải thích kia đã giảm đi.
......
Từ huyện nhỏ bọn họ nghỉ chân đêm qua đi đến Khảm Lý Trại khoảng hai giờ xe, dọc theo con đường này thỉnh thoảng Du Trì có thể nhìn thấy bảng hiệu ven đường viết tên trại, nghĩ thầm, ở nơi như thế này, chuyển phát nhanh có tới không nhỉ?
Chờ hướng dẫn nhắc nhở đã tới điểm đến, Du Trì xuống xe thì thấy bọn họ đang dừng giữa sườn núi, phía bên kia có một con đường nhỏ. Du Trì đứng bên lề đường thò người ra nhìn xuống, đường nhỏ uốn lượn gồ ghề xuống dưới, liếc mắt một cái không nhìn thấy điểm cuối.
Hai bên là cành cây giương nanh múa vuốt, mặt đường đất đá lởm chởm, từ trên nhìn xuống miễn cưỡng có thể nhìn ra được đây là một con đường.
Du Trì nhìn cột mốc ghi tên Khảm Lý Trại dựng thẳng ven đường, lại liếc mắt nhìn đường nhỏ không thấy điểm cuối kia, cuối cùng nhìn Ngôn Dục, hỏi: "Phó bộ trưởng, chúng ta phải đi từ đây xuống sao?"
Ngôn Dục gật gật đầu: "Khảm Lý Trại ở phía dưới, xe không xuống được."
Du Trì: "..."
Tuy rằng sau khi xuống xe đã chuẩn bị tâm lý, thế nhưng nghe Ngôn Dục nói như vậy, trong lòng Du Trì vẫn có chút tuyệt vọng.
Ngôn Dục nhìn biểu tình của cậu, chủ động nói: "Tôi đi xuống trước, cậu đi theo phía sau, cẩn thận một chút."
Sau khi nói xong cũng không chờ Du Trì đáp lại, Ngôn Dục liền hướng đến đường nhỏ đi tới. Du Trì há miệng, nhìn bộ dáng anh nện bước vững vàng, cuối cùng không từ chối ý tốt của Ngôn Dục.
Đường nhỏ tuy rằng không dễ đi, thế nhưng nắm lấy cành cây hai bên cũng coi như vững vàng. Trong lúc chân Du Trì giẫm không vững, cục đá dưới chân trượt một chút, Ngôn Dục đi trước tay mắt lanh lẹ đỡ lấy eo và cánh tay của cậu.
Sợ bóng sợ gió một hồi, Du Trì lau mồ hôi trên trán một cái, nói cảm ơn với Ngôn Dục: "Cảm ơn anh."
Ngôn Dục ngẩng đầu nhìn cậu, ôn nhu nhắc nhở: "Đường nơi này có chút khó đi, cẩn thận một chút."
Du Trì gật gật đầu: "Đã biết."
......
Hơn một tiếng cẩn thận từng li từng tí đi xuống con đường nhỏ gồ ghề, rốt cuộc Du Trì cũng thấy được nhà ở, thở ra một hơi thật dài, không dễ dàng mà!
Tuy rằng đường núi khó đi, thế nhưng Du Trì nhìn thấy lại không khỏi cảm thán Khảm Lý Trại này còn rất lớn nha! Nhìn qua phải có khoảng ba mươi mấy hộ gia đình, phân tán ở các vị trí trong khe núi.
Nghỉ ngơi tại chỗ một chút, Ngôn Dục và Du Trì tiếp tục đi về phía trại. Ven đường có người ở trong nhà nhìn ra, quần áo trên người Du Trì không giống họ, khí trời nóng như vậy, trên đầu bọn họ còn quấn một cái khăn vải màu xanh trắng che trán.
Nhìn qua là biết ngay Du Trì và Ngôn Dục là người ngoài đến đây, từ khi tiến vào trại liền có rất nhiều ánh mắt đánh giá tới lui trên người bọn họ.
Ven đường Du Trì đối mắt với một dì ăn mặc như cây cải xanh, lễ phép cười cười, sau đó đi sát vào Ngôn Dục, thấp giọng hỏi: "Phó bộ trưởng, anh có thể cảm nhận được tiết Xử Thử ở đâu không?"
Ngôn Dục dừng bước, nhắm mắt lại cảm thụ vài giây, cuối cùng mở mắt lắc đầu một cái: "Nơi này đâu đâu cũng có hơi thở của nó, không có cách nào xác định vị trí chính xác được."
Du Trì: "Vậy bây giờ chúng ta tìm như thế nào?"
Ngôn Dục quay đầu nhìn dì vừa rồi đối mắt với Du Trì. Du Trì thấy ánh mắt của anh, liền hiểu, nói: "Tôi đi hỏi người địa phương ở đây một chút, chắc chắn bọn họ sẽ biết gì đó."
Thấy Du Trì lại gần mình, ánh mắt dì kia trở nên hơi đề phòng, thậm chí còn lui về phía sau một bước, đôi mắt nhìn Du Trì chằm chằm. Thấy vậy Du Trì lộ ra một nụ cười hữu hảo, chủ động nhẹ giọng mở miệng chào hỏi: "Xin chào dì!"
Du Trì nói tiếng phổ thông, dì kia nghe hiểu được, dừng một chút mới mở miệng: "Các cậu là người ở đâu? Đến trại của chúng tôi làm gì?"
Dì này hỏi rất trực tiếp không hề lòng vòng.
Người trong Khảm Lý Trại đều có ngôn ngữ của dân tộc họ, lúc bình thường giao lưu với nhau cũng không nói tiếng phổ thông, cho nên dì kia nói tiếng phổ thông cũng có khẩu âm rất nặng.
Du Trì thở phào nhẹ nhõm, may là họ có thể nghe hiểu được, có thể giao lưu. Du Trì nhìn dì kia cười cười: "Chúng cháu từ nơi khác tới đây du lịch, lái xe từ phía trên nhìn thấy trại của mọi người cho nên mới đi xuống xem một chút."
Nghe Du Trì nói vậy, vẻ đề phòng trên mặt dì kia phai nhạt đi mấy phần, ngữ khí hòa hoãn: "Nơi này của chúng tôi ở trong thâm sơn cùng cốc có gì hay đâu mà xem? Người trẻ tuổi các cậu đúng là rảnh rỗi không có chuyện gì làm."
Đối với du lịch trong miệng Du Trì nói, dì kia không hoài nghi chút nào, bà ấy thấy Du Trì tướng mạo đoan chính, lời nói cử chỉ không giống như là người xấu. Mà một người khác đứng ở xa xa tuy rằng sắc mặt có chút lạnh lùng, nhìn qua không dễ tiếp cận, thế nhưng dung mạo đoan chính, biểu tình nghiêm túc, ôn hòa nhìn bạn của mình, cũng không giống người xấu.
Huống hồ trại của bọn họ không giàu có gì, mỗi nhà đời đời đều làm nông, thấy ăn mặc của hai người không giống như là loại người trộm gà bắt chó.
Du Trì lau mồ hôi trên trán một cái, cười cười nói: "Quả là vậy, nhưng mà nơi này của dì thật sự nóng hơn nhiều so với chỗ chúng cháu."
Dì kia nghe xong thở dài một hơi: "Đúng vậy, gần đây trời càng ngày càng nóng."
Du Trì nắm lấy trọng điểm: "Gần đây? Lẽ nào trước đây không nóng như vậy?"
Dì kia lắc đầu một cái: "Không phải a, chúng tôi ở trong khe núi, những năm qua mùa hè đều rất mát mẻ, cũng không biết năm nay xảy ra chuyện gì mà nóng như vậy."
Du Trì lộ vẻ mặt hiếu kỳ: "Năm nay nhiệt độ mới cao lên sao ạ?"
Dì kia: "Đúng vậy."
Du Trì: "Có chút kỳ lạ, gần đây trong trại của dì có xảy ra chuyện gì kỳ quái không ạ?"
Dì kia chỉ xem Du Trì là người trẻ tuổi tò mò, trong lòng cũng không nghĩ nhiều, suy tư một chút chần chừ mở miệng: "Kỳ quái cũng không có chỗ nào kỳ quái, chỉ là bởi vì gần đây trời quá nóng, nước trong trại cũng trở nên phỏng tay."
Du Trì: "Nước? Nước gì ạ?"
Dì kia giơ tay chỉ về phía trước: "Chính là phía trước, nơi đó có một hồ nước, trước đây chúng tôi thường đến đó giặt quần áo các thứ, nhưng gần đây nước trong hồ rất nóng, cá cũng chết không ít, không có ai đi vào đó giặt đồ nữa."
Du Trì ngẩng đầu nhìn theo phương hướng tay dì kia chỉ, sau đó đảo mắt nói cảm ơn: "Cảm ơn dì."
Dì kia vung vung tay: "Không có gì, nhưng mà trại của chúng tôi không có gì chơi vui, các cậu muốn xem cảnh mới mẻ thì đi nhanh đi."
Du Trì cười cười: "Dạ!"
Sau khi trở về bên người Ngôn Dục, Du Trì nhỏ giọng nói với anh: "Phó bộ trưởng, đằng trước có một hồ nước, gần đây nước nóng đến không bình thường, có cần tới xem qua không?"
Ngôn Dục gật gật đầu: "Đi thôi."
Dọc theo con đường nhỏ đi mấy phút, Du Trì và Ngôn Dục nhìn thấy cái hồ nước dì kia chỉ, từ xa Du Trì đã thấy sương mù trôi nổi trên mặt nước.
Cậu nhìn sương mù, nói: "Trời nóng mà lại có sương mù nhiều như vậy, vừa nhìn đã thấy không bình thường."
Ánh mắt Ngôn Dục dò xét mặt nước một vòng, chậm rãi nói: "Nơi này có khí tức của tiết Xử Thử nồng đậm nhất, hẳn là ở đây."
Du Trì nghe xong bỗng cảm thấy phấn chấn, giương mắt nhìn xung quanh: "Có thật không? Nó ở đâu?"
Đối với linh của tiết Xử Thử trong hai mươi tư tiết khí, Du Trì rất tò mò dung mạo ra sao.
Quần áo của Du Trì và Ngôn Dục vốn khiến người khác chú ý, bây giờ thấy hai người bọn họ đứng cách hồ nước không xa nói gì đó không đi, có mấy người dân bản xứ lo lắng bọn họ sẽ làm chuyện bất lợi cho trại, liền liếc mắt nhìn nhau, cẩn thận tới gần.
"Các cậu là ai? Ở đây làm gì?"
Du Trì nghe một người trong bọn họ hỏi. Cậu quay đầu nhìn Ngôn Dục. Anh nhấc tay lên bày ra một cái kết giới, những người dân bản xứ đang đi về phía hai người liền không thấy đâu nữa.
Du Trì chớp mắt mấy cái, quay đầu nhìn Ngôn Dục: "Phó bộ trưởng, chúng ta biến mất trước mắt bọn họ như vậy, sẽ không bị xem là yêu quái chứ?"
Ngôn Dục nhìn cậu, nói: "Tôi vốn là yêu."
Du Trì sửng sốt một chút, sau đó vỗ ót một cái: "Đúng rồi, thế mà tôi quên mất."
Sau khi nói xong cậu cũng cảm thấy buồn cười, cúi đầu cười một tiếng. Du Trì không biết, trong nháy mắt cậu cúi đầu đó, ánh mắt của Ngôn Dục nhìn cậu cũng đặc biệt nhu hòa.
Du Trì đi tới bậc thang được làm từ một tảng đá lớn bằng phẳng, ngồi xổm xuống vươn tay vốc nước, một giây sau liền lập tức vẫy tay, nước này nóng thật sự! Sắp bằng nhiệt độ của nước sôi rồi đúng không?!
Du Trì vẫy nước trên tay đứng lên, quay đầu lại nhìn Ngôn Dục: "Nước trong này thật sự rất nóng."
Ngôn Dục nhìn tay Du Trì đã bắt đầu ửng hồng, nhíu nhíu mày nhỏ đến không thể nhận ra. Ngay sau đó Du Trì thấy Ngôn Dục cũng đi tới bậc thang bên này.
Du Trì nghiêng người nhường chỗ bên cạnh cho Ngôn Dục, vừa muốn mở miệng nói gì đó Ngôn Dục đã không nói lời nào kéo tay phải của cậu. Du Trì cả kinh, vừa định rút tay về thì cảm nhận được một luồng mát mẻ quen thuộc thay thế cảm giác thiêu đốt.
Trong nháy mắt tay Du Trì không đau rát nữa, cậu chớp mắt mấy cái, liền thấy bàn tay của mình vừa rồi còn ửng hồng nay đã trở lại bình thường. Mắt thường có thể thấy rất thần kỳ.
Ngôn Dục nhìn Du Trì, biểu tình nghiêm khắc hiếm thấy: "Lần sau không được lỗ mãng như vậy nữa."
Du Trì thấy biểu tình của anh, ngẩn người, theo bản năng gật đầu: "A? Dạ!"
Đây là lần đầu tiên từ sau khi trưởng thành tới nay có người nói cậu lỗ mãng, hơn nữa còn là loại ngữ khí lo lắng như thế. Không đúng, Phó bộ trưởng không phải là người, là yêu.
Lần đầu bị yêu dạy bảo, Du Trì không tức giận chút nào, trái lại còn cảm thấy có chút mới mẻ. Sau khi sững sờ, Du Trì phục hồi tinh thần lại, nhìn gương mặt đẹp trai kia của Ngôn Dục, khó giải thích được cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng.
Che giấu mà sờ sờ mũi một chút, Du Trì nhìn mặt nước, nói sang chuyện khác: "Phó bộ trưởng, anh có thể xác định được vị trí hiện tại của tiết Xử Thử không?"
Hai mắt Ngôn Dục vẫn nhìn cậu, không nói gì. Trong lúc Du Trì khó giải thích được bắt đầu chột dạ, Ngôn Dục dời tầm mắt, nhìn sương mù lượn lờ trước mặt, nói: "Có thể."
Thấy Ngôn Dục dời ánh mắt đi, trong lòng Du Trì thở phào nhẹ nhõm. Không biết ra sao, ánh mắt vừa nãy của anh làm cho cậu đặc biệt áp lực. Giống như trong ánh mắt kia chất chứa rất nhiều tâm tình phức tạp mà cậu không hiểu.
Ngôn Dục phất tay xua tan sương mù trên mặt nước, sau đó Du Trì thấy cá chết ngửa bụng đầy mặt nước. Cậu hoài nghi mấy con cá này là bị nước nóng đến mức bị luộc chín cả rồi.
"Nó ở đó."
Trong lúc Du Trì đang quan sát cá chết, Ngôn Dục bên cạnh cậu bỗng nhiên lên tiếng. Du Trì nghe thấy nhanh chóng nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn thấy một tiểu nam hài cả người phát sáng nổi trên mặt nước ở phía bên phải hồ.
Tiểu nam hài khoảng ba, bốn tuổi, ngồi xếp bằng trên mặt nước, bên dưới không có thuyền hay ván gỗ gì cả, thế nhưng không chìm xuống. Trọng điểm là trên tay nó đang nâng một con cá khoảng năm cân (2,5kg) đang gặm say sưa ngon lành.
Du Trì: "..."