Du Trì nhìn đám mèo vừa vây quanh Ngôn Dục vừa kêu meo meo, tâm trạng như bị phản bội, đố kỵ, như tảng băng bị vỡ nát tan tành.
Vẻ mặt Du Trì bây giờ có thể nói là rực rỡ sắc màu, Ngôn Dục thấy vậy sợ cậu không vui, nhấc chân nhẹ nhàng đẩy mèo sang bên cạnh một chút.
Nhưng mà mấy con mèo này rất kiên trì, không ngừng cọ vào chân anh. Du Trì thấy cảnh này, trong lòng sắp chua thành hũ giấm.
Du Trì ngẩng đầu, nhìn người chằm chằm, chậm rãi mở miệng: “Trên người anh có bạc hà mèo đúng không?”
Chắc chắn là như vậy!
Ngôn Dục lắc đầu một cái, phá vỡ Du Trì tự an ủi mình. Đương nhiên trên người Ngôn Dục không có bạc hà mèo, nếu anh thích thì mang bạc hà Du Trì sẽ thực tế hơn.
Đáng tiếc không có thứ bạc hà Du Trì này.
Du Trì tháo dép lê ngồi trên ghế salon, hai tay ôm đầu gối, rầu rĩ không vui: “Tự kỷ.”
Cậu cho rằng đám mèo không để ý tới cậu là bởi vì tụi nó quen lưu lạc, hoặc là cao lãnh không thích tiếp xúc với cậu, kết quả...
Giận ghê!
Ngôn Dục thấy động tác của Du Trì, không nhịn được cười cười, sau đó khom lưng nắm gáy Tiểu Hôi nhấc lên, rồi quay đầu nhìn cậu: “Có muốn ôm không?”
Du Trì liếc mắt nhìn Tiểu Hôi vô cùng ngoan ngoãn dưới tay Ngôn Dục, tâm lý càng không thăng bằng, sau đó nghiêng đầu: “Thôi.”
Cậu có tiểu soái mèo, không thèm!
Sau khi nói xong còn làm ra vẻ như mình không thích mèo lắm, cậu nói với anh: “Cũng không biết hôm nay Ngư Tiểu Soái có tới không, em nói với anh nè, Ngư Tiểu Soái đẹp hơn mấy tiểu bạch nhãn lang này nhiều!”
“Quan trọng là nó còn có lương tâm!”
Trong miệng nói như vậy, Du Trì vẫn luôn nhìn Tiểu Hôi trên tay Ngôn Dục, trong lòng vẫn ngứa ngáy không nhịn được mà vươn tay chọt chọt bụng nhỏ mềm mại, vừa chọt vừa mắng: “Mày là tiểu không lương tâm, mỗi ngày người cho mày ăn là ai? Nhìn thấy người đẹp trai liền mê mệt như vậy, liêm sỉ của mày đâu?!”
Giọng nói kia, giống như chỉ tiếc mài sắt không nên kim.
Trước sau không đến một phút, Ngôn Dục đã nghe Du Trì đổi cách mà khen mình ba lần.
Ngôn Dục mím môi cười cười, sau khi Du Trì chỉ trích Tiểu Hôi xong thì thả nó lại trên sàn, lần thứ hai dùng chân đẩy tụi nó sang bên cạnh.
Du Trì thở dài, tay chống trên đầu gối nâng cằm nghiêm túc nhìn Ngôn Dục chằm chằm, mắt cũng không chớp.
Ngôn Dục quay đầu đối diện với tầm mắt của Du Trì, sửng sốt một chút, còn chưa kịp nói gì đã nghe cậu hỏi: “Nếu trên người anh không có bạc hà mèo, vậy chắc là tụi nó nhận ra anh rất lợi hại, cho nên mới lại đây lấy lòng?”
Du Trì càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này rất lớn, dù sao Kim Ngao cũng từng nói – tránh hại tìm lợi là bản năng của động vật.
Mèo chắc cũng chỉ biết bắt nạt kẻ yếu?
Thật ra trong lòng Ngôn Dục không phải nguyên nhân này, thế nhưng nghe Du Trì nói như vậy cũng không phản bác, nhẹ nhàng gật đầu một cái: “Chắc là vậy.”
Tâm lý Du Trì cân bằng một chút, dù sao Ngôn Dục là yêu, sự thật này không thể chối cãi, cậu thua ở điểm xuất phát, thế nhưng điều này cũng không thể trách anh.
Sau đó mấy con mèo quỵt cơm khác cũng tới, Du Trì giới thiệu từng đứa với Ngôn Dục, lúc giới thiệu mèo con thì ngữ khí cũng mềm nhũn mấy phần: “Mèo con lớn nhanh ghê, mỗi ngày em đều thấy nó, cảm thấy nó mỗi ngày một khác, rất nhanh là có thể lớn lên rồi.”
Ngôn Dục nghe vậy cẩn thận nhìn mèo con đứng bên cạnh con mèo vàng lớn uống nước, đúng là có chênh lệch rất lớn so với lần trước anh tới. Nhìn có vẻ tinh thần rất tốt.
Du Trì nói xong chống người lên nhìn ra ban công, nhỏ giọng nói: “Đã giờ này rồi mà vẫn không thấy Ngư Tiểu Soái, xem ra hôm nay nó không tới rồi.”
Ánh mắt Du Trì có chút tiếc nuối quay đầu nhìn Ngôn Dục: “Đáng tiếc hôm nay anh không thể gặp được tiểu soái mèo Ngư Tiểu Soái kia.”
Thần sắc Ngôn Dục không thay đổi: “Không sao, lần sau có thể tới xem.”
Du Trì gật gật đầu: “Cũng chỉ có thể như vậy.”
Nói xong Du Trì như nhớ tới gì đó lấy điện thoại ra, sau đó nhích lại gần Ngôn Dục: “Đúng rồi, em chụp rất nhiều hình Ngư Tiểu Soái, em cho anh xem.”
Ngôn Dục nhìn Du Trì đột nhiên ngồi sát bên người mình, ngửi được mùi dầu gội của cậu. Mùi rất nhạt, nhưng bởi vì góc độ cho nên rất rõ ràng.
Du Trì trượt ảnh cho Ngôn Dục xem, Ngôn Dục lại nhìn đầu Du Trì chằm chằm, có chút mất tập trung. Ảnh mèo làm sao đẹp bằng người đang sống sờ sờ trước mặt được.
Du Trì lướt vài hình nói mấy câu không nghe thấy Ngôn Dục đáp lại, vì vậy nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn, liền đối diện với ánh mắt thâm trầm của Ngôn Dục. Lúc nhìn vào đôi mắt kia của Ngôn Dục, Du Trì theo bản năng mà dùng sức nắm chặt điện thoại trong tay.
Hai người cứ giữ khoảng cách gần như vậy nhìn nhau, không ai nói gì.
Nhìn gương mặt đẹp trai của Ngôn Dục gần trong gang tấc như vậy, Du Trì cảm thấy trong đầu mình đang bắn pháo hoa, bắn đến cậu có chút mơ hồ. Ngôn Dục cũng cho phép Du Trì đánh giá, không tránh không né.
Trong chớp mắt, ánh mắt Du Trì dời đến môi Ngôn Dục, quỷ thần xui khiến cậu mở miệng nói với anh: “Vào lúc này, anh không muốn hôn nhẹ em sao?”
Lúc nói chuyện Du Trì cũng khó mà nhận ra cậu đang nghiêng người về phía anh.
Đồng tử Ngôn Dục đột nhiên co rút, ánh mắt nhìn Du Trì càng tối, mang theo vài phần hung ác. Du Trì nghiêng đầu, trong mắt hơi nghi hoặc: “Không muốn sao? Em... ưm.”
Du Trì còn chưa nói xong đã bị Ngôn Dục dùng miệng chặn lại.
Một tay Ngôn Dục nâng mặt, một tay đè sau gáy cậu, mạnh mẽ hôn lên môi Du Trì.
Đôi mắt Du Trì đột nhiên mở to, sau đó nhẹ nhàng nhắm lại, thuận theo lòng mình.
Đám mèo ngồi xổm dưới chân Ngôn Dục cũng nghiêng đầu, bỗng nhiên đoàn kết lại với nhau gặm cắn hai người, vô cùng thắc mắc – meo?
Đám mèo không biết, hôm nay tụi nó ngoài ăn thức ăn cho mèo ra còn phải ăn thức ăn cho chó.
Tiểu Hôi nhìn Du Trì từ từ ngồi vào lòng Ngôn Dục, cho là Ngôn Dục bị ăn hiếp, vì vậy bất mãn, kêu meo meo lay ống quần Du Trì.
Bây giờ có mèo chủ động thân cận, Du Trì lúc bình thường muốn vuốt ve mèo đến uất ức giờ phút này không còn lực chú ý tới nữa, lúc bị lay đến ngứa thậm chí còn theo bản năng mà nhẹ nhàng dùng chân đẩy Tiểu Hôi sang bên cạnh một cái.
Tiểu Hôi lúc bình thường không coi ai ra gì nay lại không nặng không nhẹ bị Du Trì dùng chân đẩy một cái ngã ngửa ra phía sau.
Tiểu Hôi: “Meo!!!”
Nhưng mà bây giờ Ngôn Dục và Du Trì đang cọ súng ra lửa, bầu không khí mãnh liệt, không rảnh quan tâm nó...
Trong lúc Du Trì sắp bị tình dục làm choáng váng đầu óc, cậu cảm giác được Ngôn Dục đang gỡ cúc áo của mình. Nhận ra động tác của Ngôn Dục trên cổ áo mình, trong nháy mắt Du Trì hoàn hồn – lẽ nào hôm nay mình khó giữ được hoa cúc?
Trong lúc Du Trì bắt đầu đổ xăng nổ máy, bên trong xe toàn là phế liệu màu vàng, tiết lộ nội dung sẽ bị cấm ngay lập tức, cậu đột nhiên cảm thấy một cơn đau nhói từ xương quai xanh truyền tới.
Du Trì hoàn toàn hồi phục tinh thần, cấp tốc tách thân thể hai người ra, một tay chống đỡ bả vai Ngôn Dục một tay che xương quai xanh, sau khi sờ tới dấu răng thì không tin nổi mà nhìn Ngôn Dục chằm chằm: “Anh là cún hả?!”
Ngôn Dục không lập tức trả lời, mà cúi đầu xuống xương quai xanh bên kia của Du Trì để lại một cái hôn cực kỳ trịnh trọng khắc chế.
Lúc Ngôn Dục cúi xuống Du Trì còn tưởng rằng anh muốn cân bằng nên cũng phải cắn bên kia một cái, cả người đều căng thẳng. Không nghĩ tới Ngôn Dục chỉ hôn một chút mà thôi.
Đau đớn trong dự đoán không có kéo đến, Du Trì nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.
Cậu bị Ngôn Dục cắn một cái dọa sợ, lý trí cũng trở về, cúi đầu nhìn tư thế bây giờ của hai người, có chút không được thích hợp.
Sờ sờ mũi, Du Trì được Ngôn Dục đặt ngồi lại salon, hôn rất thích, hôn môi thật sự rất thích... không phải, sau khi hôn xong, bị Ngôn Dục dùng ánh mắt như nhìn con mồi nhìn mình, Du Trì có chút lúng túng, còn có chút sợ.
Vừa nãy hai người sắp cọ ra lửa, đều là nam nhân khỏe mạnh bình thường, cho nên lúc Du Trì ngồi trong lòng Ngôn Dục cảm nhận rất rõ ràng phản ứng của anh. Hơn nữa phản ứng còn rất lớn.
Đương nhiên Du Trì cũng giống vậy, cậu còn lén lút dùng của mình đâm đâm cọ cọ Ngôn Dục, cho ra kết luận là – lẽ nào đồ chơi này còn có thể tăng kích thước theo tuổi tác?
Từ tình huống vừa rồi Du Trì cũng tự biết rõ tình cảnh bây giờ của mình, làm yêu thì không thể rồi đó, đời này cậu chỉ có thể bị yêu làm.
Chỉ có thể bị yêu có dáng dấp như thế này làm...
Dù sao thì cho dù là phần mềm hay phần cứng cậu cũng không sánh bằng Ngôn Dục, không có đủ năng lực làm yêu.
Vừa nãy cảm nhận đồ chơi của Ngôn Dục cách vải vóc cọ vào người mình, Du Trì liền cảm thấy phía sau truyền tới cơn đau mơ hồ. Cho nên bây giờ bị ánh mắt này của Ngôn Dục nhìn chằm chằm, Du Trì vẫn có áp lực, xu hướng tránh hại tìm lợi của động vật nói cho cậu biết: Quý trọng cái mông, tránh xa Ngôn Dục.
Du Trì yên lặng dịch chuyển ra xa mấy tấc tự cho là đến khoảng cách an toàn, ho nhẹ một tiếng rồi nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Nói đi nói lại, Ngôn ca à, rốt cuộc nguyên hình của anh là gì vậy? Đến bây giờ em cũng không biết.”
Du Trì cảm thấy bầu không khí không thể thuận theo phát triển như vừa nãy, cậu ngửi được khí tức nguy hiểm. Ngôn Dục cũng nhận ra động tác nhỏ của Du Trì, ánh mắt giật giật.
Dừng một chút, trong lúc Du Trì bắt đầu chột dạ không được tự nhiên thì Ngôn Dục lên tiếng: “Em muốn biết?”
Du Trì lập tức gật đầu: “Muốn!”
Chuyện liên quan tới bản thân, Ngôn Dục cũng không định gạt Du Trì, cho nên nếu Du Trì hỏi thì anh sẽ nói: “Em biết Giải Trĩ không?”
Du Trì nghe xong sững sờ: “Viết chữ? Viết chữ gì?”
Ở trên mạng cậu chỉ từng nghe bàn phím tinh, chẳng lẽ còn có viết chữ tinh?
Thấy vẻ mặt của Du Trì, Ngôn Dục biết cậu hiểu lầm rồi, vì vậy lấy điện thoại ra đánh chữ đưa cho cậu xem: “Giải Trĩ, không phải viết chữ.”
Lần đầu tiên Du Trì nghe cái tên Giải Trĩ này: “Nguyên hình của anh là cái này?”
Ngôn Dục gật gật đầu: “Ừm.”
Du Trì tò mò, liền dùng điện thoại của Ngôn Dục lên mạng tra, sau đó phát hiện – má ơi, Ngôn ca thật lợi hại!
Theo như tư liệu, Giải Trĩ cũng gọi là Giải Trãi, là thượng cổ thần thú nổi danh, hơn nữa còn là biểu tượng cho công lý, là thần công lý gắn với hành pháp, cũng được xưng là pháp thú.
Du Trì chỉ tranh ảnh trên điện thoại, có chút hưng phấn quay đầu hỏi Ngôn Dục: “Nguyên hình thật sự của anh như vậy sao?”
Trong điện thoại là tranh thần thú, rất giống với Kỳ Lân, ít nhất với Du Trì thì cậu không nhìn ra chỗ nào khác với Kỳ Lân. Nhưng mà cậu cũng chưa từng thật sự nhìn thấy Kỳ Lân.
Ngôn Dục quét mắt qua bức tranh, đáp: “Cũng gần như vậy.”
Du Trì ngồi thẳng người, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Ngôn Dục: “Vậy sừng của anh đâu? Ở đâu rồi? Ẩn đi rồi sao? Có cánh không?”
Ánh mắt Ngôn Dục tràn đầy cưng chiều nhìn Du Trì đang vô cùng hưng phấn, tâm tình sung sướng: “Em muốn xem không?”
Du Trì vội vã gật đầu: “Muốn xem.”
Sau đó Du Trì thấy một ánh sáng dìu dịu chợt lóe, cậu chớp mắt mấy cái, phát hiện trên trán Ngôn Dục đã có một cái sừng dài nhọn, mái tóc màu đen trong nháy mắt cũng dài ra rất nhiều, xõa khắp vai, sau lưng còn có một đôi cánh như cánh khủng long.
Du Trì nhìn chằm chằm Ngôn Dục bỗng nhiên biến thành mỹ nhân tóc dài, sửng sốt một hồi lâu mới há miệng cảm thán: “Tiểu mỹ nhân tóc dài a ~”