Thời gian này, Tập Lang, bộ trưởng và đám yêu bên tài vụ đều đã tan làm rồi, trong Sở ngoại trừ bọn Du Trì thì cũng chỉ có Thôi Vi trực ca đêm. À, còn có Phỉ Phỉ vây quanh ống quần Ngôn Dục làm nũng.
Thôi Vi rất ghét con người, hiện giờ ở trong này chẳng những có Du Trì còn có Tôn Phẩm, cho nên y nhịn một chút cuối cùng vẫn không nhịn được xách laptop của mình vào trong phòng họp ngồi. Mắt không thấy tâm không phiền.
Du Trì thấy Kim Ngao đang trợn tròn mắt, không rõ: “Anh làm sao vậy?”
Đồng thời Du Trì còn đang nghĩ, thì ra mắt của Kim Ngao vốn to như thế nha.
Kim Ngao gian nan lắc đầu một cái, nói: “Không, không có gì.”
Kim Ngao cảm thấy bây giờ mình nên tìm một chỗ rồi yên tĩnh ngồi đó. Là một lão yêu theo Ngôn Dục nhiều năm như vậy, bây giờ Kim Ngao lại một lần nữa có nhận thức khác về lão đại của mình.
Du Trì liếc mắt nhìn Tôn Phẩm đang dại ra và Minh Chi mặt đầy oan ức sợ sệt, lại hỏi: “Tình huống thế nào?”
Kim Ngao lấy lại tinh thần, thuận theo ánh mắt Du Trì nhìn lại, tùy tiện nói: “Một Đậu Nga kêu oan, người còn lại cảm thấy mình còn oan hơn cả Đậu Nga.”
Du Trì: “Ai là Đậu Nga?”
Kim Ngao nhấc cằm hướng về phía Minh Chi: “Đó, Đậu Nga hóa thân thành Hoa cô nương.”
Đậu Nga? Hoa cô nương? Có điểm chung gì sao?
Ngôn Dục vừa vào Phi nhân loại đã thấy Du Trì và Kim Ngao ở một bên nhỏ giọng tán gẫu không ngừng, thỉnh thoảng còn liếc mắt nhìn hai người kia một cái. Ngôn Dục cũng dời tầm mắt khỏi người Du Trì, nhàn nhạt nhìn về phía Minh Chi.
Minh Chi bị Ngôn Dục nhìn một cái liền giật mình, phản xạ có điều kiện mở miệng: “Đại nhân, tôi thật sự không muốn làm hại đến tính mạng của hắn.”
Một câu nói của cô, khiến người và yêu đều chú ý, ánh mắt cùng nhau nhìn về phía cô.
Ngôn Dục liếc mắt nhìn Kim Ngao một cái, Kim Ngao mới nhớ tới chuyện này lão đại đã giao cho hắn, mà bây giờ hắn lại như lính đào ngũ.
Kim Ngao nhanh chóng đi đến, nhìn Minh Chi nói: “Cô ở trong thân thể Tôn Phẩm có mục đích gì?”
Du Trì cũng đi theo Kim Ngao hai bước, nhưng mà không đến gần, cách xa một chút. Bây giờ Du Trì còn nhớ tới lời Ngôn Dục nói lúc trước. Cậu nhớ Phó bộ trưởng nói cho cậu biết chuyện của Yêu Giám, một người bình thường như cậu không cần phải để ý tới.
Nhưng Du Trì lại lý giải thành, tuy rằng Phi nhân loại là Yêu Giám, Kim Ngao bọn họ có hai thân phận, thế nhưng cậu lại chỉ có một, đó là nối dây tơ hồng cho yêu. Còn chuyện yêu quái đánh nhau, bộ trưởng cũng không xen vào không quản tới, chớ nói chi là một nhân viên bình thường như cậu.
Nghĩ tới đây, Du Trì nhẹ nhàng một chút, nghĩ chắc bọn Kim Ngao không chỉ lĩnh một phần tiền lương. Vừa nghĩ như thế, Du Trì phát hiện tuy rằng bọn Kim Ngao, Tập Lang không còn núi nữa, nhưng vẫn có tiền hơn cậu.
Cùng là đồng nghiệp với nhau, sao người hay yêu cũng đều có tiền hơn cậu vậy chớ!
Bi thương thật lớn!
Ngôn Dục thấy vẻ mặt Du Trì phức tạp nhìn Kim Ngao, thần sắc không đổi, bỗng nhiên lên tiếng: “Làm sao vậy?”
Nghe tiếng của Ngôn Dục, bọn Du Trì và Kim Ngao đều quay đầu nhìn anh.
Ngôn Dục liếc Kim Ngao một cái, nhàn nhạt mở miệng: “Làm chuyện của mình đi.”
“A, dạ.” Kim Ngao lập tức gật gật đầu, sau đó quay đầu lại nhìn Minh Chi: “Nhìn cái gì, tiếp tục nói về vấn đề của cô.”
Ánh mắt của Minh Chi gian nan dời khỏi gương mặt của Ngôn Dục, sững sờ gật đầu. Trong lòng Minh Chi bây giờ có chút khiếp sợ, đồng thời hối hận những năm này mình trầm mê vào tiểu thuyết và hoạt hình khiến mắt bị cận, vừa nãy cũng không chú ý tới hai anh đẹp trai bên cạnh.
Sớm biết như vậy đã không đọc tiểu thuyết suốt tháng, trăm sai vạn sai!
Đúng, Minh Chi tiểu thư của chúng ta không phải là thâu đêm, mà là suốt tháng. Cả tháng không ăn không uống, trầm mê trong tiểu thuyết, hoạt hình, ở dưới khu bình luận thúc giục nhà văn nhanh ra phần mới đều là cô.
Mặc dù tuổi thọ của yêu dài, dùng có chút tùy hứng, nhưng đôi mắt vẫn không chịu nổi việc quanh năm suốt tháng hoạt động như vậy, cuối cùng chỉ có thể nhận mệnh mà cận thị.
Hiện tại Du Trì cũng có chút thụ sủng nhược kinh, nhìn Ngôn Dục lắc đầu một cái: “Không có gì.”
Ngôn Dục nghe thấy ngữ khí xa cách của cậu, cũng không nói gì.
......
Oan ức trong miệng Minh Chi thật ra cũng không phức tạp, tổng kết lại một câu là, không phải Minh Chi muốn ở trong thân xác Tôn Phẩm không đi, mà là cô đi không được, không có cách nào đi.
Biểu tình Minh Chi oán hận trừng Tôn Phẩm bên góc tường một cái, sau đó nhìn về phía Kim Ngao, ngữ khí hay thần sắc đều rất oan ức: “Vào tháng 5 tôi phát hiện một bộ phim hoạt hình dài tập, một hơi xem xong 327 tập, sau khi xem xong cảm thấy rất mệt, rất trống rỗng, nên tùy tiện tìm một chỗ nghỉ ngơi, kết quả là khi tôi vừa tỉnh lại đã ở trên người Tôn Phẩm không đi được rồi, hắn nhốt tôi khiến tôi không thể đi.”
Một hơi xem xong 327 tập hoạt hình...
Lúc thường Du Trì không xem phim hoạt hình hay phim truyền hình, chỉ tùy tiện lướt qua mà thôi, thế nhưng cậu cũng biết một hơi xem xong mấy trăm tập hoạt hình là một 'công trình' lớn đến mức nào. Cho nên bây giờ ánh mắt cậu nhìn Minh Chi không giống lúc trước. Cô gái này phải thích phim hoạt hình tới cỡ nào chứ.
Tôn Phẩm nghe Minh Chi nói vậy, tuy rằng khắp phòng đều là yêu quái khiến hắn sợ đến chưa kịp phản ứng, nhưng cái nồi này hắn không muốn đội.
Tôn Phẩm cứ ngồi dưới đất như vậy, nhìn Minh Chi, biện giải: “Cô nói bậy, tôi cũng không biết cô dính lên người tôi từ lúc nào, làm sao có thể nhốt cô lại.”
Một người bình thường như Tôn Phẩm, ngẫm lại trên người có một con yêu, sắp bị hù chết rồi có được không?!
Minh Chi thấy Tôn Phẩm không nhận, càng tức: “Nam tử hán dám làm thì dám nhận, đến yêu quái như tôi còn biết, thế mà anh còn nói dối! Nếu không phải tại anh, sao tôi lại bị nhốt trong người anh hơn hai tháng chứ!”
Từ tháng 5 tới giờ, Minh Chi không có khắc nào là không muốn thoát khỏi người Tôn Phẩm, nhưng cô đã thử hết tất cả mọi cách cũng không thoát ra được, không biết một người bình thường như Tôn Phẩm đã dùng pháp khí gì mà trở nên lợi hại như vậy.
Bị nhốt lâu như vậy là thứ yếu, chủ yếu là Minh Chi nghĩ đến mấy bộ tiểu thuyết mình đu đã bị bỏ lỡ lâu như vậy, cũng rất tức giận. Hai tháng này cô đã bỏ mất bao nhiêu cơ hội đoạt top comment rồi biết không!
Thấy Tôn Phẩm và Minh Chi anh một câu tôi một lời cãi nhau, Kim Ngao nhanh chóng giơ tay ngăn lại. Kim Ngao thấy vẻ mặt của một người một yêu kia không giống như nói dối, hắn nghĩ nghĩ, đầu tiên quay đầu hỏi Minh Chi.
“Cô nói cô một lần xem hết mấy trăm tập hoạt hình rồi tùy tiện tìm một chỗ nghỉ ngơi, cô còn nhớ chỗ đó là đâu không?”
Minh Chi gật đầu: “Tôi nhớ, bởi vì tôi là hoa sơn chi yêu, cho nên lúc đó tôi tìm một cây sơn chi ở tạm.”
Các cô ấy là hoa yêu, cho nên phương pháp khôi phục tinh lực nhanh nhất là trú ngụ trên thân đồng loại.
Hiện giờ so với trước đây tốt hơn một chút, hoa cỏ cây cối thành yêu ít, sẽ không xuất hiện tình trạng 'tu hú chiếm tổ chim khách', các cô ở tạm trên cây, những cây đó đều không mở linh trí, cho nên muốn ở thì ở, cũng không cần trả tiền thuê.
Nhìn Minh Chi cũng bị Kim Ngao đánh mặt mũi xanh xanh tím tím, Du Trì nghĩ như thế nào cũng không nghĩ tới cô là hoa sơn chi yêu. Minh Chi ngoại trừ cái tên ra thì khắp toàn thân không có điểm thứ hai phù hợp với khí chất của hoa sơn chi. Quan trọng nhất là trên người cô không có chút mùi hương nào!
Du Trì nhớ là hoa sơn chi rất thơm. Trước đây lúc còn đi học, trong lớp của Du Trì có rất nhiều bạn nữ thích cài một hai đóa hoa sơn chi lên tóc, hương thơm có thể lưu được cả một buổi trưa.
Nghĩ như vậy, Du Trì cũng không nhịn được mà hỏi ra miệng.
Sau khi Minh Chi nghe xong dùng dùng 'ánh mắt anh không hiểu gì cả' nhìn cậu, sau đó nói: “Bởi vì tôi còn chưa nở hoa.”
Hơn nữa coi như là cô nở hoa, ở trong người Tôn Phẩm tự bế hai tháng. Hơn nữa hai tháng này không được tắm, trời lại nóng, đừng nói thơm, không thúi đã là rất tốt rồi có được không!
Kim Ngao liếc mắt nhìn Du Trì một cái, cưỡng ép kéo đề tài trở về: “Cây sơn chi cô nghỉ ngơi ở đâu?”
“Bên cạnh tiểu khu Hương Hoa Thịnh Thế kia, lúc trước tôi đã khảo sát rất lâu, tiểu khu đó là nơi được xanh hóa tốt nhất.”
Nơi xanh hóa tốt thì giá phòng ở cũng cao, Minh Chi không mua nổi cũng không cảm thấy buồn, thỉnh thoảng sẽ biến về nguyên thân chạy tới cây hoa sơn chi trong tiểu khu này hưởng thụ một chút.
Du Trì cũng biết Hương Hoa Thịnh Thế, sau đó ở trong lòng yên lặng ước ao một chút, làm yêu thật tốt, chỉ cần thích, tiểu khu nào cũng có thể ở, không cần trả tiền thuê, không mất phí bất động sản.
Đáng tiếc người không thể tu luyện thành yêu. Hơn nữa nhân yêu nghe rất không tiện.
Tôn Phẩm yên lặng nhấc tay: “Tôi cũng ở Hương Hoa Thịnh Thế.”
Nhiều năm xử lý các việc to to nhỏ nhỏ khác nhau, tình huống hiện tại như thế nào Kim Ngao cũng đại khái có một suy đoán. Kim Ngao quét mắt nhìn Tôn Phẩm một cái, sau đó quả nhiên thấy trên cổ hắn lộ ra một sợi dây đỏ.
Kim Ngao hỏi: “Cậu đeo cái gì trên cổ?”
Tôn Phẩm sững sờ, phản xạ có điều kiện nắm chặt trước ngực mình: “Cái gì?”
Mò tới đồ vật được móc vào dây đeo trên cổ, Tôn Phẩm lôi nó ra, nói: “Cái này sao, đây là lần trước mẹ tôi đưa cho tôi, bên trong là bùa bình an lần trước bà ấy đi chùa Bình Sơn cầu được.”
Nói xong Tôn Phẩm ngẩn người, lại nhìn Kim Ngao, ấp úng mở miệng: “Không, không thể nào?”
Kim Ngao ngẩng đầu, sau đó nhấc cằm: “Cậu cởi xuống để chúng tôi xem một chút.”
Cuối cùng Tôn Phẩm cởi dây đỏ trên cổ xuống, bên trên là một cái túi nhỏ cỡ hai ngón tay. Mở túi ra, chỉ thấy bên trong có một lá bùa màu vàng, nhưng mà ngoài bùa ra thì còn vài cánh hoa khô.
Du Trì nhìn thấy mấy cánh hoa khô kia, nghĩ thầm – rõ rồi.
Mà Minh Chi nhìn thấy lá bùa kia, bỗng nhiên tỉnh ngộ. Bị nhốt lâu như vậy, không tìm được cách ra ngoài, lo lắng sẽ bị nhốt mãi như thế, cho nên Minh Chi không phải là chưa từng nghĩ tới biện pháp cực đoan. Ví dụ như giết Tôn Phẩm...
Thế nhưng khiến Minh Chi cảm thấy kỳ quái là, cô thế mà không làm gì Tôn Phẩm được, đừng nói giết hắn, làm hắn bị thương cũng không được, luôn có một nguồn sức mạnh vô hình ngăn cản cô, bảo vệ Tôn Phẩm.
Minh Chi tức, phát hiện mình làm gì Tôn Phẩm cũng vẫn có thể nhảy nhót tưng bừng, còn có tâm tình tán gái thì càng tức. Cô tốn khí lực rất lớn, kết quả chỉ ảnh hưởng tới Tôn Phẩm rất nhỏ, nhiều lắm chỉ làm cho tính khí hắn táo bạo một chút mà thôi...
Trước đó Minh Chi còn tưởng rằng Tôn Phẩm lấy được pháp khí gì, nhưng bây giờ nhìn thấy lá bùa vàng kia thì đã rõ rồi, đều là tờ giấy rách này đang quấy rối. Mặc dù cô bị nhốt không ra được, không có gì bất ngờ xảy ra chắc cũng là công lao của tấm bùa vàng này.
Tôn Phẩm nhìn mấy cánh hoa khô, sửng sốt, sau đó nhìn Minh Chi: “Cái này, là cô sao?”
Minh Chi càng nghĩ càng tức, lườm hắn một cái, tức giận đáp: “Là em gái anh đó!”
Cô bây giờ nhảy nhót tưng bừng, mấy cánh hoa khô héo kia giống cô chỗ nào! Đó rõ ràng là hoa của cây sơn chi mà cô trú tạm.
Có lòng tốt hỏi một câu lại bị mắng, Tôn Phẩm rất oan ức: “Cô hung dữ như vậy làm gì! Cũng không phải tôi nhốt cô vào đây!”
Minh Chi không chút do dự đáp lại: “Là mẹ anh.”
Nghe Minh Chi nói, Du Trì phút chốc còn tưởng rằng cô đang mắng người ta.
Minh Chi hiển nhiên cũng nhận ra điều này, vì vậy nói thêm: “Tôi không có mắng anh, ý của tôi là, mẹ anh nhốt tôi, làm tròn lại là anh.”
Cô là yêu tiếp nhận nền văn minh hiện đại, xưa nay không mắng người. Nợ cha con trả, nợ của mẹ cũng tương tự như vậy.