Mộc Lăng sinh ra ở nơi hoang vu, ban tên cho Ly Hàn Cảnh, cậu sống ở Ly Hàn Cảnh, ngủ ở Ly Hàn Cảnh, cả đời không ra khỏi Ly Hàn Cảnh. Có thể chết trong Ly Hàn Cảnh, cũng coi như là một luân hồi tuần hoàn.
Trong lòng Mộc Lăng cũng nghĩ như vậy.
Cho nên nghe Ngôn Dục nói muốn đem trái tim trả lại, Mộc Lăng nhẹ nhàng cười cười: “Không cần, ta cũng không phải vì cứu ngươi.”
Hơn nữa đã qua nhiều ngày như vậy, nếu như bây giờ Ngôn Dục trả trái tim lại cho cậu, cũng là chuyện vô bổ, không cứu được cậu.
Nhìn dáng dấp Mộc Lăng như vậy, Ngôn Dục nhíu mày: “Ngươi rất nhanh sẽ chết.”
Biểu tình Mộc Lăng vô cùng bình tĩnh: “Đúng vậy, ta sắp chết.”
Đối mặt với cái chết, Mộc Lăng vẫn thong dong bình tĩnh.
Ngôn Dục nhìn Mộc Lăng, nửa ngày không nói gì.
Hiện giờ Mộc Lăng còn một hơi là do muốn biết kết quả trận chiến, bây giờ Ngôn Dục đã đến, kết quả không cần nói cũng biết, một hơi kia của cậu cũng hết rồi. Sau đó Ngôn Dục chỉ thấy trên người Mộc Lăng bắt đầu hiện ra ánh sáng xanh lục nhu hòa, từng chút từng chút cắn nuốt thân thể hư nhược của Mộc Lăng.
Ngôn Dục biết, Mộc Lăng lập tức sẽ biến mất. Trước khi biến mất hoàn toàn, Ngôn Dục nghe thấy Mộc Lăng thở dài một hơi vô cùng nhẹ nhàng, âm thanh bị gió thổi tan.
Câu nói cuối cùng Mộc Lăng nói với Ngôn Dục là: “Thay ta... nói với Li Hựu... một tiếng... ta có lỗi với y.”
Mộc Lăng biết Li Hựu thật lòng đối xử với mình, với việc cậu ra đi không một lời từ biệt, cậu cảm thấy rất có lỗi.
......
Sau khi Li Hựu xử lý chuyện bên ngoài xong, một thân y phục dính đầy máu chưa kịp thay đã kích động chạy đến tìm Mộc Lăng, y muốn nói cho Mộc Lăng biết tâm ý của mình.
Nhưng còn chưa tiến vào Ly Hàn Cảnh, từ xa Li Hựu đã thấy ánh sáng kết giới xung quanh Ly Hàn Cảnh ảm đạm bằng tốc độ mắt thường có thể thấy, mà cây cổ thụ xanh um tươi tốt lại rụng lá như tuyết rơi.
Li Hựu thấy vậy sững sờ, trong lòng lập tức căng thẳng – Mộc Mộc!
Li Hựu nhanh chóng phi thân đến Ly Hàn Cảnh. Y nhớ Mộc Lăng từng nói, cổ thụ là nguyên thân của Mộc Lăng, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục.
Hiện giờ cổ thụ khác thường, chắc chắn là Mộc Mộc đã xảy ra chuyện. Nhưng lúc Li Hựu đến nơi, y chỉ thấy Ngôn Dục nửa ngồi nửa quỳ dưới gốc cây, vừa chuẩn bị đứng dậy. Bây giờ Li Hựu cũng không đoái hoài vì sao Ngôn Dục lại ở đây, nhìn xung quanh một vòng không thấy Mộc Lăng, sau đó vẻ mặt cấp bách liền mang theo chút mờ mịt.
Li Hựu hỏi Ngôn Dục: “Mộc Mộc... Mộc Mộc đâu?”
Ngôn Dục đứng dậy, xoay người lại nhìn Li Hựu. Nhìn cổ thụ nhanh chóng khô héo phía sau Ngôn Dục, trong lòng Li Hựu có linh cảm không lành, y buông thõng bàn tay không ngừng run rẩy bên người.
Li Hựu nhìn chòng chọc vào Ngôn Dục không tha, lại hỏi lần nữa: “Mộc Mộc đâu?”
Ngôn Dục nhìn ánh mắt Li Hựu có chút dữ tợn, chậm rãi mở miệng: “Y chết rồi, y nhờ ta nói xin lỗi với ngươi.”
Chết rồi?
Đồng tử Li Hựu đột nhiên co rút lại, thần hồn đều chấn động, cùng lúc đó y cảm thấy đất dưới chân cũng bắt đầu rung động. Ngôn Dục nhìn bộ dáng sững sờ của Li Hựu, nói: “Rời đi trước, Ly Hàn Cảnh sắp sụp đổ.”
Đối với lời Ngôn Dục nói, dường như Li Hựu không nghe thấy, thần sắc mờ mịt đứng tại chỗ tự lẩm bẩm: “Mộc Mộc của ta... chết rồi?”
Xin lỗi, là có ý gì?
......
“Sau đó thì sao? Sau đó như thế nào?”
Thấy Li Hựu chìm vào hồi ức thật lâu vẫn không thoát ra, biểu tình bi thương, bọn Kim Ngao và Tiêu Ny cũng không đành lòng mở miệng quấy rối y. Nhưng Tiểu Xử Thử thấy qua một hồi lâu Li Hựu cũng không mở miệng, vì vậy nhẹ nhàng mở miệng hỏi.
Nghe một chuyện xưa bi thương, bây giờ Tiêu Ny nhìn Li Hựu trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, cho nên trực giác hiện tại không nên quấy rối Li Hựu. Nhưng Tiêu Ny còn chưa kịp nhắc Tiểu Xử Thử đừng lên tiếng, nó liền lạch bạch bò lên người Li Hựu.
Li Hựu phục hồi tinh thần lại, sững sờ cúi đầu nhìn Tiểu Xử Thử. Đối diện với tầm mắt của Li Hựu, như là biết y rất khó vượt qua, Tiểu Xử Thử duỗi tay nhỏ của mình ra, nhẹ nhàng vỗ lên ngực của y mấy cái, trong miệng còn lẩm bẩm: “Không sao đâu, không sao đâu, đau đau bay, đau đau bay...”
Đâu là Tiểu Xử Thử học được lúc xem hoạt hình trên tivi.
Li Hựu nhìn bàn tay nhỏ đặt trên lồng ngực của mình, biểu tình có chút mờ mịt – đau không? Sao y lại không cảm giác được?
Thời gian đã trôi qua quá lâu rồi...
Mà trên lầu, tâm tình của Du Trì còn phức tạp hơn bọn Kim Ngao.
Qua một hồi lâu, Du Trì mới mở miệng: “Anh nói... Mộc Lăng là Ly Hàn Cảnh?”
Ngôn Dục gật đầu: “Đúng thế.”
Mộc Lăng không phải cổ thụ yêu, mà là Ly Hàn Cảnh linh. Vực sâu hoang vu dựng dục cậu, có cậu mới có Ly Hàn Cảnh, Ly Hàn Cảnh chính là cậu.
Du Trì nhớ tới trước đây không biết đã nhìn thấy ở đâu, nói có một loại yêu quái, lúc thường giống như lục địa bình thường, thế nhưng có thể di chuyển có thể nói tiếng người...
Lẽ nào Mộc Lăng là loại yêu quái này bản nâng cấp?
Du Trì: “Cho nên sau khi Mộc Lăng chết, Ly Hàn Cảnh cũng biến mất?”
Ngôn Dục tiếp tục gật đầu: “Không sai.”
Du Trì lại hỏi: “Vậy em với Mộc Lăng là như thế nào?”
Theo lời Ngôn Dục nói, hẳn là Mộc Lăng thần hồn đều tiêu tán, thân thể cũng không còn, dù sao Ly Hàn Cảnh cũng đã biến mất. Vậy thì chuyện của cậu là như thế nào?
Dưới lầu, Tập Lang vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng tò mò: “Vậy sao Mộc Lăng có thể cứu Yêu tộc?”
Li Hựu nghe xong cười khổ một tiếng: “Thảo dược cậu ấy đưa tôi, là dùng máu của cậu ấy thúc đẩy sinh trưởng, còn thuốc viên cậu ấy đưa tôi, là trái tim của cậu ấy.”
Mộc Lăng có thể tồn tại ở nơi hoang vu, còn tạo ra được một Ly Hàn Cảnh vạn vật sinh trưởng, bản thân cậu ấy có năng lực tái tạo rất mạnh. Trị liệu vết thương là điều chắc chắn.
Cho nên thảo dược cậu dùng máu thúc đẩy sinh trưởng rất hữu hiệu, trái tim của cậu có thể làm cho Ngôn Dục trọng thương hôn mê bất tỉnh khôi phục như lúc đầu.
Những điều đó Mộc Lăng đều biết. Mà những điều đó sau này Li Hựu mới biết.
Mộc Lăng nói câu xin lỗi kia, chắc cũng là vì cậu đã gạt y chuyện này.
Bởi vì nếu Mộc Lăng nói với Li Hựu, Li Hựu tuyệt đối sẽ không lấy những thảo dược kia, chớ nói chi là còn lấy trái tim của cậu đi cứu Ngôn Dục.
Sau khi Li Hựu biết được chân tướng, hối hận tự trách mấy trăm năm. Là y, gián tiếp giết chết Mộc Lăng.
Nếu không phải y đi vào Ly Hàn Cảnh, Mộc Lăng vẫn là thiếu niên ở trong Ly Hàn Cảnh, mặc dù có chút cô độc, thế nhưng có thể sống rất tự do tự tại...
Bọn Kim Ngao và Tập Lang hiển nhiên cũng nghĩ đến vấn đề này, chỉ cảm thấy tạo hóa trêu người.
Một bên là người trong lòng, một bên là tương lai của Yêu tộc...
Tiêu Ny cảm thấy không khí có chút nặng nề, vì vậy hỏi: “Vậy tại sao Du Trì lại giống Mộc Lăng như đúc?”
Li Hựu nghe vậy quay đầu nhìn lên tầng hai, chậm rãi nói: “Bởi vì trước khi Mộc Mộc hoàn toàn tiêu tan, Ngôn Dục lấy trái tim của anh ấy ra, đem nguyên thần của Mộc Lăng lưu lại bên trong.”
Mặc dù có trái tim của Ngôn Dục, nhưng Mộc Lăng vẫn không thể sống lại, bởi vì khi đó cậu đã quá hư nhược rồi, chỉ có nguyên thần không có thần trí, cũng không thể ngưng tụ thành thân thể. Trái tim của Ngôn Dục chỉ là lọ chứa nguyên thần Mộc Lăng mà thôi, bảo đảm nguyên thần của cậu không tiêu tan.
Sau đó Ngôn Dục đem nguyên thần của Mộc Lăng đến Quỷ tộc, cho cậu tiến vào luân hồi, thành người. Du Trì cũng không phải kiếp thứ nhất của Mộc Lăng, mấy ngàn năm trôi qua, Mộc Lăng luân hồi thành người rồi lại chết đi, lòng vòng như vậy hơn một ngàn lần.
Mà đời này, chính là Du Trì, cho nên cậu mới có khuôn mặt giống Mộc Lăng như đúc. Những điều này Li Hựu không biết, cũng là lần này sau khi gặp Du Trì Ngôn Dục mới nói cho y biết. Chính là lần mà sau khi đánh nhau một trận, Ngôn Dục gọi y lên tầng hai.
Năm xưa Li Hựu hỏi Ngôn Dục, vì sao lại dùng trái tim của mình cứu Mộc Lăng, có phải bởi vì Ngôn Dục cũng yêu Mộc Lăng hay không.
Ngôn Dục trả lời: “Ta chỉ không muốn nợ y.”
Mộc Lăng lấy tim làm thuốc cứu Ngôn Dục, Ngôn Dục lấy tim làm lọ chứa lưu lại nguyên thần của cậu, có thể để cậu chuyển thế làm người, cũng coi như trả lại.
Nhưng mà Ngôn Dục là thần thú, còn đan nguyên thì sẽ không chết, mất đi trái tim chỉ khiến yêu lực yếu bớt mà thôi, mà Mộc Lăng thì bỏ ra mạng sống của mình, nói thế nào đều là Mộc Lăng chịu thiệt thòi nhiều hơn một chút.
Cho nên Ngôn Dục vẫn luôn chú ý tới tái thế của Mộc Lăng, nếu tái thế của cậu gặp phải chuyện gì khó khăn thì có thể giúp đỡ.
Đời đời như vậy, cũng coi như trả lại phần tình kia của Mộc Lăng. Cũng bởi vì Du Trì là tái thế của Mộc Lăng, cho nên Ngôn Dục mới biết cậu.
......
Nghe Ngôn Dục giải thích, trong lòng Du Trì có chút chua chua: “Suy cho cùng, anh thích em hay là bởi vì em là tái thế của Mộc Lăng.”
Du Trì biết bây giờ mình rất giống như cố tình gây sự, thế nhưng lại không nhịn được cảm thấy chua xót. Bởi vì bây giờ cậu cũng không biết trong lòng Ngôn Dục rốt cuộc thích cậu hay là thích Mộc Lăng.
Dường như biết Du Trì đang suy nghĩ gì, Ngôn Dục nhìn vào mắt cậu nghiêm túc nói: “Tuy rằng không phải mỗi lần tái thế đều giống Mộc Lăng như đúc, thế nhưng không phải chỉ có mình em giống Mộc Lăng như đúc, mà anh chỉ thích em.”
Lúc đầu Ngôn Dục chú ý tới Ngôn Dục bởi vì anh chắc chắn cậu là tái thế của Mộc Lăng, thế nhưng anh thích Du Trì tuyệt đối không phải vì Mộc Lăng.
Mà động tâm với Du Trì, là ngoài dự liệu ban đầu của Ngôn Dục.
Anh vốn dĩ cho rằng đời này cũng sẽ giống như lúc trước, yên lặng ở trong bóng tối nhìn cậu, lặng lẽ chăm sóc cậu mà thôi. Ngôn Dục cũng không biết anh động tâm với Du Trì từ lúc nào, lúc anh nhận ra thì anh đã điều Du Trì đến Phi nhân loại.
Có lẽ là lúc nhìn thấy Du Trì tươi cười trên sân bóng rổ, có lẽ là lúc Du Trì học cấp ba ham chơi trốn học đi quán net bị giáo viên chủ nhiệm phạt đứng, có lẽ là lúc cậu nhận được thư thông báo trúng tuyển đại học vui vẻ gọi điện thoại về nhà, có lẽ là lúc học đại học cậu và bạn cùng phòng ngồi ở cửa hàng đơn sơ ăn xiên nướng cay đến đổ mồ hôi...
Tình cảm như một hạt giống, Ngôn Dục không biết từ lúc nào đã chôn trong lòng anh, đến khi anh phát hiện ra thì hạt giống ấy đã nở hoa.
Trong lòng Ngôn Dục biết anh thích Du Trì không phải bởi vì Mộc Lăng, chỉ bởi vì cậu là Du Trì mà thôi.
Cuối cùng lúc Du Trì và Ngôn Dục từ trên lầu đi xuống, Li Hựu cũng vừa kể xong chuyện năm xưa. Mọi người nghe thấy động tĩnh, đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía hai người.
Sau khi biết rõ nội tình, bây giờ Du Trì nhìn thấy Li Hựu chỉ cảm thấy khó chịu.
Ngôn Dục, Li Hựu, Mộc Lăng, giữa ba người thì Li Hựu là người làm cho mọi người cảm thấy tiếc nuối và khổ sở nhất. Từ đầu tới cuối Li Hựu đều không biết gì, trong một khoảng thời gian dài đằng đẵng, một mình tự trách liếm láp vết thương.
Sau khi Du Trì và Ngôn Dục xuống lầu, ai cũng không mở miệng nói chuyện, cuối cùng vẫn là Li Hựu nhìn Du Trì, cười cười nói: “Đừng dùng vẻ mặt này nhìn tôi, đau lòng cho tôi sao?”
Du Trì chần chờ một chút, cuối cùng khẽ gật đầu một cái: “Ừm.”
Ngôn Dục nghe vậy nghiêng đầu nhìn Du Trì một cái, sau đó không nói gì. Thấy Du Trì thật sự gật đầu, Li Hựu lại ngẩn người, sau đó lập tức nở nụ cười: “Đau lòng cái gì, bây giờ tôi rất vui vẻ.”
Biết Mộc Lăng không chết, biết sự tồn tại của Du Trì, Li Hựu chỉ cảm thấy may mắn.
Coi như y đến chậm một bước, bên người Du Trì đã có một Ngôn Dục. Nhưng y cũng vui mừng, vui vì Mộc Mộc của y, không có thần hồn tiêu tán...
Hết chương 53.
Edit + Beta: Ngáo
Đã đăng: 18:27 - 28/03/2022