Chương 19
Ngày Tấn Tuấn thi đấu, Đái Hải từ HongKong qua hỏi cậu có nắm chắc phần thắng không.
“Vài ngày nữa, sẽ thắng mà.” Tần Tuấn xuống võ đài bỏ găng tay ra tiếp Đái Hải, hỏi : “ Sao đến sớm thế?”
Đái Hải nói : “ Gần đây bị lỗ vốn, giờ phải nghỉ ngơi.’
Tần Tuấn cười, “Mong có ngày anh gặp xui xẻo cả ngày luôn, như vậy bao nhiêu lo lắng không còn lãng phí lên người tôi nữa.’
Đái Hải mắt trợn trắng: “Ông đây chưa từng gặp qua kẻ nào không biết thời thế như cậu.’
Tần Tuấn nhún nhún vai, tự đắc nói : “ Tôi lên đài đây.”
“Có nắm chắc thật không?” Đái Hải quát tháo.
“Yên tâm .” Tần Tuấn làm ra cái thủ thế, vừa nhảy lên đài gương mặt trở nên lạnh lùng.
Buổi tối , người luyện tập mà Tằng sư phụ mời đến luyện với Tần Tuấn vì chuyện vợ cơn mà xin về sớm, Tấn Tuấn không có việc gì làm đành mời ba người còn lại đi ăn cơm, thuận tiện dắt theo Đái Hải.
Mấy người định cùng nhau ăn bữa khuya, Đái Hải bỏ cái áo hàng hiệu của mình lên xe, nhìn thân hình rắn rỏi đang mặc áo đen của Tấn Tuấn, hết sức cảm thán ; “ Eo cậu sao nhỏ thế này?”
“Đái ca. . . . . . Đừng xem A Tuấn eo nhỏ nhé, cậu ấu chỉ cần một khi bước lên võ đài, một chân cũng có thể đem người ta đá bay rồi” .Năm người phía sau ồn ào nhao nhao , xe cứ chạy thẳng một mạch đến nhà hàng.
Đái hải với Tần Tuấn xuống xe, đi về phía sau mọi người, trên đường Đái Hải hỏi : “ Còn thiếu bao nhiêu?”
“Cũng không nhiều, tôi còn khoảng hai trăm vạn, lần này đấu xong ông chủ hứa đưa tôi một trăm vạn, vậy có khoảng ba trăm vạn rồi, nếu tìm được, cũng không còn thiếu bao nhiêu.’ Tần Tuấn thành thật trả lời.
“Ừ, ” Đái Hải vỗ vai cậu : “ Dù có chuyện gì cũng đừng lừa tôi đấy.”
“Cậu cùng với gã người yêu cũ sao rồi?” Anh vừa hỏi tiếp vừa đưa cho cậu một điếu thuốc.
“Hình như anh ta đem bán căn hộ cũ rồi, đưa cho tôi tiền .’ Nói tới đây Tần Tuấn nở nụ cười : “ Còn nữa, hồi trước lúc mua phòng tôi chỉ có một nghìn tệ, là tiền lương của tôi, bây giờ anh ta chắc cho đây là phí chia tay.’
“Cậu cũng cầm à?” Đái Hải nhíu mắt.
“Nếu anh ta muốn bồi thường, sao không cầm chứ?” Tần Tuấn hơi lay động, ngón tay cầm điếu thuốc đưa lên môi ngẫu nhiên hút một hơi dài, trả lời : “ Dù sao cũng không quan trọng .’ Để anh có thể yên tâm thì cậu cũng thoải mái mà nhận.
Buổi sáng lúc dậy, cả nhóm luyện tập có chút khẩn trương.
Bọn họ đều cùng Tần Tuấn luyện đã ba năm, cũng coi Tần Tuấn như một thành viên trong tổ chức, cậu thắng, luôn chia cho bọn họ một ít tiền thưởng, là người lấy mạng ra đổi tiền, nhưng nghĩa khí thì còn hơn nhiều so với những người khác, cho nên dù Tấn Tuấn luôn hô “ Tất thắng” nhưng bọn họ vẫn có điểm không an tâm, nghĩ sau khi ăn uông xong sẽ chạy tới miếu lấy nước thắng rửa sạch tay.
Tần Tuấn đánh ba trận, hai trận thắng.
Hai đối thủ trước khá linh hoạt nhưng cũng cần nhiều sức lực để thắng. Đến trận thứ ba, người Đông Nam Á kia linh hoạt không kém cậu, hơn nữa lại vô cùng hung mãnh.
Vừa xuất quyền, Tấn Tuấn đã biết gã kia là kẻ cực kỳ liều mạng.
Cho nên trận này kịch liệt hơn hẳn hai trận trước.
Đến hiệp cuối, toàn đấu trường gần như bạo động, nếu không phải có tới ba tầng bảo vệ trước võ đài, chỉ e đã sớm bị khán giả xô lấn vào rồi.
Tần Tuấn bị đánh tới mức máu chảy ròng ròng, mắt sớm không mở ra được nữa, thế nhưng trải qua một năm luyện tập cực độ nên dù cho đầu óc sớm đã mơ hồ hỗn loạn đau đớn không chịu nổi nhưng động tác phản xạ vẫn tinh nhanh.
Dù đau đớn nhưng cậu sớm học được cách không cần nhìn cũng có thể đánh . . . . Cậu nôn một ngụm máu rồi ngã xuống, đối thủ cũng ngã theo.
Cậu lại thong thả đứng lên, trong tài bên cạnh nói gì cậu cũng nghe không rõ, chỉ biết cậu không thể ngã xuống.
Nghị lực Tần Tuấn dùng hết sức mình nhẫn nhịn, cậu biết cho dù có chết cũng phải dùng hơi tàn để đứng mà chết . . . .Cậu không được thua.
“OVER.” Một tiếng kết thúc, cả đấu trường vang lên tiếng hô điên loạn, Tần Tuấn mơ hồ biết mình thắng rồi, cảm giác như phía sau có cơn gió thổi tới, đẩy cậu vốn mất hết tri giác mà ngã xuống.
Tằng sư phụ ôm cậu, áo T shirt màu xám của ông nhiễm đỏ màu máu.
Đây là lần liều mạng nguy hiểm nhất của Tần Tuấn từ trước đến nay.
Sau mười mấy tiếng, bác sĩ cũng chưa từ phòng cấp cứu đi ra.
Đái Hải đứng chờ ở ngoài cửa đã lâu lắm rồi, anh chờ vì anh có thể là người thân của cậu trước lúc lâm chung.
Tần Tuấn từng nói qua, cậu đã thực sự cố gắng sống, nhưng vì quá cố gắng . . . . mà chết, cậu cũng không còn gì nuối tiếc, tất cả mọi chuyện cậu đã làm hết sức mình, vì nếu không thử đến phút cuối cùng cũng sẽ không buông tay.
Đái Hải cảm thấy được lần này, cậu có thể thật sự muốn buông tay . . . . Anh cảm nhận được đến phát run rẩy, gương mặt Tần Tuấn máu me đầm đìa vẫn phảng phất trước mắt.
Ánh mắt Đái Hải nhìn về phía hành lang trống rỗng , mới nghe được tiếng bước chân vang đến, có người đang đến gần, một gương mặt tái nhợt lại gần trước phòng phẫu thuật, chăm chú nhìn về phía cửa, qua một lúc sau mới quay đầu hỏi Đái Hải ; “ Anh có biết tại sao em ấy lại thành ra như vậy không?”
Đái Hải nhìn người tuấn tú trước mắt, tỉ mỉ quan sát người nọ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mỉa mai, anh ta không biết vì sao mình lại đứng ngây ngốc ở chỗ này sao.
“Rất nhiều việc, tôi đều là người biết cuối cùng “ Người đàn ông kia không chút sức sống lại mơ hồ nở nụ cười, quay lưng nói với người phía sau, hỏi : “ Tiểu Thiêm, nếu tôi không phát hiện ra, có phải đến khi em ấy chết rồi cậu mới nói cho tôi biết?”