Chương 30
Bệnh tình Uông Uông nguy kịch, người kia nói điện thoại vói Tần Tuấn vẫn thật sự tuyệt vọng, vẫn không tìm được tủy thích hợp.
Mùa xuân vừa tới, thời tiết vừa mới ấm áp hơn, phía nam lại đã mưa dầm dề, khí lạnh thấm vào xương cốt còn hơn mùa động, lạnh đến mức khiến răng người ta va lập cập, lúc đặt vé máy bay, Tần Tuấn vì lạnh mà nói lắp bắp, bất giác hoảng sợ nhớ lại cái mùa đông lạnh lẽo năm đó, Uông Uông nói với cậu : “ Tần Tuấn, con mẹ cậu không biết tự thương cái thân mình, tôi yêu quí cậu, được không?”
Tần Tuấn nghĩ đến đây,nhiều năm qua chưa từng rơi nước mắt, cho dù từng bị đánh đến sắp chết cũng chưa từng rơi nước mắt, vậy mà giờ hốc mắt đẫm lệ, từ khóe mắt rơi lã chã.
Cậu đi đến sân bay, gọi điện cho Đái Hải, Tần Tuấn chưa từng cầu cứu bất cứ ai mà cuối cùng cũng nói : “ Anh có thể giúp tôi tìm cách nào đó không?”
Đái Hải ở bên kia nói : “ Tôi sẽ tận dụng mọi cách, cố gắng hết sức, cậu yên tâm đi.”
Tần Tuấn gật đầu, quên mất đối phương không nhìn thấy, yết hầu khô khốc nói : “ Cám ơn anh.’
Xuống máy bay, cậu đến thẳng bệnh viện.
Uông Uông bị biến chứng nằm trong phòng bệnh, người đàn ông kia vẫn đứng trông nom bên cạnh, cả khi nhìn thấy Tần Tuấn cũng không nhúc nhích.
Tần Tuấn không đành lòng nhìn anh, ngắm Uông Uông phía sau tấm kính, đáy mắt nhói đau không kìm được làm nước mắt rơi xuống.
Mọi người đều hấp hối rồi , chỉ còn lại tuyệt vọng.
Tần Tuấn vẫn muốn Uông Uông có thể sống thêm vài ngày nữa, dù là sống không lâu cũng phải sống lâu hơn cậu mới được, tại sao những người có trái tim thánh thiện lại phải sớm ra đi?
Mấy ngày nay, trong lúc chờ tin tức thật sự sống không bằng chết, người đàn ông có vết sẹo kia mấy ngày đều không ăn không uống, Tần Tuấn thấy vậy cố khuyên anh ăn chút gì đó, giữ sức nên người nọ mới lấy lại chút tinh thần, nhét mấy miếng bánh sandwich vào miệng mà ngay cả nhai cũng không nhai liền nuốt xuống .
Tần Tuấn không đành lòng nhìn anh, mà quay lại nhìn Uông Uông không một chút sinh khí trong lòng càng khó chịu, cậu ngồi sang một bên, lấy di động ra, trông chờ một cuộc điện thoại nào đó.
Nhưng vài năm qua, Tần Tuấn tìm người, dùng tiền chồng chất vào các bệnh viện nhưng tất cả đều không có tin tốt nào, trên thế giới này, có đến vài tỷ người nhưng muốn tìm tủy thích hợp thật sự quá khó khăn.
Chỉ còn tuyệt vọng, ngay lúc Tần Tuấn nghĩ mình cùng người có vết sẹo kia chỉ muốn chôn vùi trong tuyệt vọng thì bên Đái Hải có tin tức.: “ Tôi tìm được người rồi, lập tức đưa tới ngay.”
Kết quả nói xong thì mười mấy tiếng sau người đã được đưa đến.
Bác sĩ đem người kia vào phòng khám, Tần Tuấn ngây ngốc nhìn Đái Hải, Đái Hải cũng không nói thêm gì, khó thấy được Tần Tuấn đẹp trai có bộ dáng ngớ ngẩn như vậy, anh nhìn Tần Tuấn nói : “ Bạn hiền, tôi đem toàn bộ tài sản vét không còn đồng nào, cậu không muốn nuôi tôi cũng không được . . ..”
Tần Tuấn “A” một tiếng.
Đái Hải im lặng một chút mới nói tiếp : “ Kỳ thật đây cũng không phải công lao của tôi . . . . Từ Đằng Đào không cho tôi nói, nhưng vẫn phải nói một chút, người thích hợp là học trò của anh ta, chịu sự giúp đỡ của anh ta nên mới đáp ứng giúp.’
Tần Tuấn lại “A” một tiếng.
Đái Hải bất đắc dĩ, “Tần Tuấn, cậu nợ anh ta đấy.”
Tần Tuấn ngây ngốc, mấy ngày nay chăm sóc Uông Uông, sức lực của cậu cũng chẳng còn nhiều, nhưng vẫn hiểu ý tứ của Đái Hải , sau mấy tiếng “A” lại quay nhìn người bệnh trong phòng kính, nghĩ thầm, nếu Uông Uông được cứu sống, bản thân sẽ luôn có cơ hội báo đáp người kia.
Nghĩ xong lại nhìn Đái Hải nói : “ Muốn tôi nuôi anh?”
Đái Hải “ Ai” một tiếng, “ Ông nội à, vì đem người mang qua đây, tôi đã làm thủ tục mua một cái máy bay đấy, cậu nói xem, có ai làm như tôi không?”
Tần Tuấn cười,vỗ vai anh : “ Đúng là bạn hiền mà.’
Đái Hải không thể nề hà cười, “Ai kêu tôi quen biết cậu chứ?”
Tần Tuấn nói, “Nếu không phải biết trong lòng anh đã có người, tôi còn tưởng anh yêu tôi đấy chứ, hơn nữa là yêu đến điên luôn .”
Đái Hải mắng cậu : “ Thôi đi, tôi mà yêu cậu đến điên sớm đã bị cậu hại chết rồi, còn đợi đến lúc cậu phá tiền như bây giờ không?”
Tần Tuấn nhìn Uông Uông được tiếp máu, khoảnh khắc đó, mắt cậu đỏ au, mà người đàn ông có vết sẹo rắn rỏi kia đứng bên cạnh mà nước mắt không ngừng rơi, Tần Tuấn nhìn anh khóc, nhịn không được nước mắt cũng chảy xuống.
Đợi cho đến khi xác định tin tức, không bị nguy hiểm nữa thì mọi khí lực của Tần Tuấn mất sạch, cậu không đứng dậy nổi, ngội xổm trên mặt đất,
Đái Hải ngại cậu dọa người khác nhưng lại không muốn hà khắc với cậu, chỉ dùng chân đá đá cậu : “ Đứng lên nào, về nhà ngủ thôi.”
Tần Tuấn không còn sức lực, đến khi được người nào đó đỡ lưng cậu nâng dậy, nói bên tai cậu: “ Khó chịu lắm à? Anh ôm em đứng lên nhé?”
Thanh âm thật dịu dàng, Tần Tuấn cảm thấy người nọ là Từ Đằng Đào, cậu ngẩng đầu lên, há hốc miệng.
Từ Đằng Đào ôn nhu nhìn cậu, trong đáy mắt tràn đầy sầu bi : “Không dậy được à? Anh ôm em được không?”
Mọi áp lực lẫn thương tâm của Tần Tuấn đều bị ánh mắt Từ Đằng Đào đánh bại, nước mắt cậu không ngừng chảy xuống , không chống cự lại Từ Đằng Đào mà chỉ nhẹ nhàng nói : “ Uông Uông không thể có chuyện được, Đằng Đào, cậu ấy đã cứu em, thời điểm anh không cần em, cậu ấy cần em.”
Từ Đằng Đào nhìn cậu, chưa từng có cảm giác trái tim mình đau đớn đến như vậy, Tần Tuấn như vậy, trọng tình trọng nghĩa như vậy, những vết thương trên người của cậu, cuối cùng tại sao bản thân mình lại phụ cậu, cứ thế để cậu trở thành như bây giờ?