Sở Vị Ái Tình

Chương 4: Chương 4




Chương 4

“Vậy cậu cũng phải trả thù mới được.” Uông Uông oán giận nói.

Tần Tuấn dở khóc dở cười, “Tôi cũng đâu có rảnh đến thế . . .”

“Mỗi ngày ngồi ngốc ở trong phòng mà kêu không có thời gian à?” Uông Uông tức giận nói.

“Đâu đến nỗi thế. . . . . .” Tần Tuấn đối với Uông Uông có thù tất báo thật sự không biết làm sao : “Nhiều năm như vậy, bỏ đi, hầu như đã quên rồi, sao còn tạo thêm gút mắc nữa.”

Uông Uông dừng một chút, hừ một tiếng, dù có không cam lòng nói : “ Thì thôi.”

Tần Tuấn biết trong mắt Uông Uông, trước kia bản thân rất nghèo túng, lúc chia tay Từ Đằng Đào, dẫu biết rõ kết cục này vẫn không tránh được thương tâm, không cẩn thận một cái đã bị trợ thủ đắc lực ám hại, bị công ty sa thải.

Cũng tốt, thất tình, sự nghiệp cũng rơi vào đáy cốc, lúc ấy luẩn quẩn trong lòng, cả ngày mua rượu uống, mùa đông lạnh thì lẫn vào cái quán bar trong ngõ nhỏ, mùa đông năm đó, chỉ thiếu chút nữa để bản thân chết say trong ngõ.

Ngay lúc buông tay, thật sự không quen lắm, lúc say cứ luôn miệng kêu gào cái tên Từ Đằng Đào, nhưng chính mùa đông năm đó, dù cậu gọi tên anh bao lần, cũng không gặp được anh.

Cho nên, cùng mùa đông đó ý niệm trong đầu đều bị tận tuyệt, sợ là do cậu gọi tên anh quá nhiều, cậu đã không muốn bất kỳ ai nhắc tới tên anh, thậm chí, đến bây giờ, tên của anh phải nghĩ mãi mới có thể thốt ra ngoài môi.

Tần Tuấn đứng lên, cười cười, vọt vào nhà tắm.

Kỳ thật Uông Uông cũng không cần lo lắng quá, đầu xuân một năm trước cậu đã dọn đến sống ở đây.

Hiện tại cũng chỉ đơn giản sụt sịt vài lần, lớn tuổi rồi, đâu còn khí lực giống lớp trẻ để yêu chết đi sống lại.

Có chăng, vì đó là người cậu thực sự yêu, nên vẫn hy vọng anh được hạnh phúc.

Thật sự hạnh phúc.

—————————-

Hơn một tháng sau, Tần Tuấn mới đi đến quán cà phê, tiết trời ấm áp, gần đây bồi bổ trứng gà nhiều lắm, trên người có thêm ít thịt, Uông Uông thấy cậu, nói : “ Sắc mặt tốt hơn nhiều rồi.”

Tần Tuấn cười hắc hắc, “Đây là đẹp trai.”

Uông Uông mắt trợn trắng : “ Tôi có thể sinh vào cái thời nào mà da mặt cậu mỏng chút không?”

Tần Tuấn sờ cằm tự hỏi, đau lòng nói, “Việc này, chúng mình hẹn kiếp sau thương lượng lại nhé?”

Uông Uông mang cho cậu một miếng bánh với một ly sữa, giơ nửa ngón tay giữ lên : “ Ngồi bên kia, cẩu ngoan không cản đường. . .”

Tần Tuấn cắn miếng bánh, ngoan ngoãn cầm chén đĩa hướng về phía ngai vàng gần cửa sổ của cậu.

Áo khoác trên người cậu Uông Uông đã mang đi, cậu mặc áo cổ lọ màu đen, tóc đã lâu không cắt nên có hơi dài, cúi đầu uống hết sửa, rất nhanh chỉ còn đến đáy ly.

Bên cạnh như có người đi tới, ngẩng đầu nhìn , lại thấy được anh, chút tình cảm dư thừa cũng không có, lúc trước thấy anh nhìn cậu chăm chút cũng biến mất, sữa trắng dính trên miệng khẽ nhếch lên, cậu cười đến ấm áp rạng ngời :” A, thực khéo . . .”

“Anh có thể ngồi đây không?” Từ Đằng Đào trước kia bên miệng luốn có ý cười ôn nhu, đến phút này gần như nhạt hẳn, gương mặt thản nhiên nhưng chân mày có chút u buồn.

“Đương nhiên.” Tần Tuấn vội vàng đem chén đĩa đẩy lại phía ngoài một chút: “ Anh chịu chút nhé.”

Từ Đằng Đào lắc đầu, ngồi xuống, một tay gần như không kiềm được nâng lên xoa đầu . . . . rồi gần như ôm hẳn đầu không buông tay, giống như đau đến không chịu nổi.

Lúc này, vang lên tiếng dương cầm, âm thanh gần nên Tần Tuấn nhìn về phía có tiếng, nhỏ giọng nhắc nhỏ người còn đang ôm đầu : “ Đằng Đào, di động của anh hình như đang kêu . . .”

“A . . . . .” Từ Đằng Đào ngẩng đầu lên, sau đó như phản xạ dùng bàn tay còn lại mở điện thoại, chưa đến một giây, bên kia truyền đến giọng nói vội vả : “ Anh không sao chứ? Đau nửa đầu nặng vậy mà còn chạy đi đâu, anh ở đâu? Em tới đón anh . . . .”

Từ Đằng Đào như trở tay không kịp, nhìn về phía Tần Tuấn.

Tần Tuấn ngượng ngùng sờ mũi cười cười : “ Tôi ra ngồi kia, anh cứ nghe điện thoại.” , nói xong liền ôm chén đĩa Uông Uông đại nhân bố thí cho cậu sang một bàn khác.

Nói thật, cậu cũng đã biết bọn họ ở cùng nhau nhiều năm vậy, Tần Tuấn lúc chia tay cũng nghĩ tới họ sẽ ở cùng nhau, rồi nghĩ đến ngày gặp lại hai người họ sẽ không chịu nổi, cho nên luôn hy vọng đừng bao giờ gặp lại nữa.

Thế nhưng, xem ra bây giờ, chính mình lại vẫn bình tĩnh chấp nhận.

Bản thân mình vẫn nghĩ như vậy, hạnh phúc của anh cậu không mang lại, người khác mang cho anh cũng không sai.

Cho dù, nhớ lại cũng khó tránh khỏi thương cảm.

Nhưng không phải vậy cậu cũng sẽ không còn là cậu sao, cậu sớm đã hiểu, không chấp nhập cũng là vô dụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.