Hải Điềm lại cứ giữ chặt lấy Vân Thiên Mộng không tha, thấy vẻ cự
tuyệt nơi đáy mắt của nàng rõ rệt như vậy, có chút không hài lòng nói:
"Vân tiểu thư thế này là không nể mặt bản quận chúa ta rồi, phải chăng Tướng phủ không có lễ nghi tôn ti quá mức như vậy?"
Mọi người nghe xong, trong lòng nhất thời thầm đổ mồ hôi lạnh thay cho Vân Thiên Mộng.
Tuy rằng phía sau Vân Thiên Mộng có Thái Hậu cùng phủ Phụ Quốc Công,
nhưng của cải của Hải Vương phủ này lại khiến cho người ta khiếp sợ.
Huống hồ, tước vị của Hải Vương lại do tổ tiên của Hoàng Đế khâm điển,
tổ tiên của Hoàng Đế cũng là tổ tiên của Thái Hậu, nếu Vân Thiên Mộng cự tuyệt như vậy, chỉ e, Thái Hậu cũng chưa chắc có thể bảo vệ được nàng.
Chỉ là hôm nay mọi người đều nhìn ra manh mối, quận chúa Hải Điểm này nhất định khăng khăng tìm Vân Thiên Mộng kiếm chuyện, bởi vậy mới tìm
đủ mọi cách gây khó dễ. Điều này khiến cho ánh mắt của mọi người nhìn về phía Vân Thiên Mộng lộ vẻ đồng tình, chỉ có điều, trong lòng lại hả hê, vui sướng khi người gặp họa.
Dù sao một khúc "Đêm trăng hoa trên sông xuân" vừa rồi của Vân Thiên
Mộng quả thực là lôi cuốn ngoạn mục, hơn thế nữa, Sở tướng ngay cả quận
chúa Hải Điềm cũng không để mắt tới, lại lên tiếng đề thơ cho từ khúc
của Vân Thiên Mộng. Điều này khiến cho đám thiên kim tiểu thư kia thật
không dễ chịu chút nào, nếu bản thân mình không có cơ hội biểu diễn
trước mặt mấy nhân vật như Sở tướng, Thần Vương, các nàng cũng cam tâm
tình nguyện nhìn Hải Điểm gây khó dễ cho Vân Thiên Mộng, khiến nàng bị
xấu mặt.
"Thế sao? Không ngờ thành kiến của quận chúa với Tướng phủ lại sâu
như vậy, hôm nay bổn tướng lại thật sự muốn thỉnh giáo một phen. Rốt
cuộc là lễ giáo tôn ti thế nào mới hợp mắt quận chúa đây? Mọi người tới
đều là khách khứa mà Vương gia Quận chúa là người chủ tận tâm, vốn là
cảnh khách khứa chung vui, không biết vì sao mà quận chúc lại phải nói
ra những lời mất vui đến thế này?" Không đợi Vân Thiên Mộng mở miệng, Sở Phi Dương nâng chiếc chén tử sa lên, cặp mắt nhàn nhạt chằm chằm nhìn
vào chén tử sa, lên tiếng, trong giọng nói mang theo lãnh ý khiếp người.
Hải Điềm mặt hơi đổi sắc, trong lòng lo lắng, hai mắt ngay lập tức
chuyển về phía Sở Phi Dương, chỉ thấy hắn tình nguyện nhìn chằm chằm vào chén rượu màu đỏ phớt kia chứ không thèm liếc mắt tới nàng một cái,
liền giận tím mặt, buông lỏng nắm đấm vốn đang xiết chặt vì giận dữ, cố
nén lại vẻ tức giận trong lòng rồi mới nhỏ nhẹ khiêm tốn đáp lời:
"Quý phủ của Sở tướng tất nhiên là tốt, chỉ có điều, có chút. . ."
"Điềm Nhi!" Đúng lúc này, Hải Vương vốn giữ im lặng hồi lâu đột nhiên lớn tiếng mở miệng. trong ánh mắt tràn đầy không hài lòng nhìn chằm
chằm Hải Điềm, như có ý trách cứ sự lỗ mãng của Hải Điềm vậy.
Hiểu rõ Tây Sở là có Tả tướng và Hữu tướng mà Hải Điềm lại bị đố kị
che mắt mà phát ngôn không kiêng kị chỉ một câu liền đắc tội Sở Phi
Dương. Điều này khiến cho cặp mắt của Hải Vương mới rồi còn vui vẻ như
gió xuân tháng ba trong nháy mắt liền kết băng, một cỗ hàn ý bất giác
tỏa ra trên thân.
Hải Điềm bị tiếng quát lớn này thức tỉnh, lập tức ngậm miệng, chỉ là
lòng vẫn không cam, liền quay đầu dưới tầm mà ánh mắt mọi người không
nhìn thấy được hung hăng trừng mắt lườm Vân Thiên Mộng một cái.
Còn Vân Thiên Mộng chỉ cảm thấy mình thật oan ức, rõ ràng đây là
chuyện "hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình", vậy mà lại bởi vì "hoa rơi"
không cẩn thận đáp xuống nhầm chỗ mà giận cá chém thớt lây đến thân
mình, thật sự là quá oan uổng rồi.
Nhất là lúc này bị Hải Điềm nhìn chằm chằm lườm nguýt, tuy không gây
được áp lực với Vân Thiên Mộng, nhưng cũng phiền phức không chịu nổi,
chỉ có thể nâng mắt nhìn cặp mắt đẹp sắp phun ra lửa của Hải Điềm, nhoẻn miệng cười hết sức vô tội, chọc cho vẻ ghen tị trong mắt Hải Điềm lại
sâu thêm vài phần.
"Chỉ là, nếu quận chúa đã có thịnh tình săn đón, không bằng Vân tiểu
thư lại đàn một khúc, cũng là giúp vui với mọi người, chẳng hay Thần
Vương nghĩ thế nào?" Nhưng Sở Phi Dương đột nhiên chuyển hướng, cặp mắt
đen thâm thúy trong nháy mắt chuyển hướng sang Giang Mộc Thần bên cạnh,
mỉm cười hỏi.
Giang Mộc Thần vốn vì chuyện Hải Điềm cố ý gây khó dễ mà đang nhìn
Vân Thiên Mộng rất chăm chú, lúc này lại thấy Sở Phi Dương chuyển trọng
tâm câu chuyện sang phía mình liền thu ánh mắt về, ánh mắt lạnh lùng như sương tuyết nhìn về phía Sở Phi Dương, lại thấy trong mắt hắn chỉ còn ý cười, liền khiến cho trong lòng Giang Mộc Thần không vừa ý, lập tức
lạnh lùng đáp:
"Sở tướng hôm nay là hứng thú dạt dào hay là vì yêu mến tài nghệ đánh đàn của Vân tiểu thư vậy?"
Mọi người thấy trong lời nói của hai người đều ẩn giấu huyền cơ như
đao quang kiếm ảnh, trong lòng thầm than sợ hãi mà im lặng không dám
nói, miễn cho mình rơi vào cảnh bị trút giận lây.
Mà Hải Vương ngồi cùng bàn thì đã sớm khôi phục dáng vẻ hào hoa nho
nhã như trước, trong mắt mang theo một chút ý cười, làm như không cảm
giác thấy bầu không khí căng thẳng giương cung bát kiếm giữa hai người.
Một nhân vật khác là Hải Trầm Khê lại ngồi tự rót tự uống rượu ngon
trong chén của mình, cặp mắt yêu mị đầy tà khí trước sau đều đặt ở ngoài cảnh đêm trời nước một màu kia.
Hải Vương phi ánh mắt hàm chứa yêu thương nhìn Hải Điềm, lại thấy Sở
Phi Dương tính tình khó đoán, mới vừa rồi vì lời của Hải Điềm mà nhằm
vào nàng, sau đó liền chuyển hướng công kích sang Vân Thiên Mộng.
Bầu không bên trong thuyền kì lạ tới mức mọi người đều cảm thấy mất
tự nhiên, Hải Vương phi cười đoan trang cặp mắt ẩn chứa uy nghiêm nhìn
về phía Vân Thiên Mộng, tiếp lời Sở Phi Dương mà rằng:
"Nếu Điềm Nhi cùng với Sở Tướng đều có ý mới Vân tiểu thư lại đàn một khúc. Vậy đành làm phiền Vân tiểu thư rồi.”
Lời này thế nhưng bao hàm thâm ý. Một là chứng minh Sở Phi Dương với
Hải Điềm rất tâm đầu ý hợp, đều là vì coi trọng tài nghệ đánh đàn của
Vân Thiên Mộng.
Thứ hai là lấy thân phận Hải Vương phi mà lệnh cho Vân Thiên Mộng đàn một khúc khiến Vân Thiên Mộng ngay cả cơ hội từ chối khéo cũng không
có.
Khúc Phi Khanh đứng một bên thì lòng như lửa đốt nhìn Vân Thiên Mộng đồng thời lại hết sức tức giận mà trừng mắt nhìn Hải Điềm.
Hải Điềm này rõ ràng là cố ý mà, Mộng Nhi từ nhỏ lớn lên trong một
gia đình như vậy, không được phụ thân quan tâm, tất nhiên sẽ không có
khả năng mời danh sư đến dạy đàn cho nàng.
Mà Hải Điềm lại nhìn trúng nhược điểm này của Vân Thiên Mộng, mà bản
thân nàng ta lại là cao thủ về đàn cổ, tất nhiên sẽ không lo lắng Vân
Thiên Mộng có thể vượt mặt mình ở phương diện đàn cổ này.
Chỉ thấy Khúc Phi Khanh mới vừa bước ra toan giải vây giúp Vân Thiên
Mộng, lại bị Khúc Trường Khanh ở một bên kéo lại: "Mộng Nhi sẽ ứng phó
được."
Dứt lời cặp mắt Khúc Trường Khanh mang theo hàm ý sâu xa nhìn về phía Vân Thiên Mộng. Từ khúc tỳ bà kia liền có thể đoán ra được vị tiểu biểu muội này chính là một cao thủ, vừa rồi sở dĩ nàng cự tuyệt chơi đàn cổ
chỉ e cũng là vì không hi vọng mình quá nổi bật sẽ bị người khác ghen
tị.
Nhưng là Hải Điềm kia cùng với Hải Vương Phi lại cứ đinh ninh Vân
Thiên Mộng sẽ bị xấu mặt mới nắm chặt nàng không buông thế này.
Xem ra nếu Mộng Nhi không đàn một khúc cho mọi người bình phẩm một phen thì các nàng chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Vì thế, trái ngược lại với vẻ lo lắng không yên của Khúc Phi Khanh,
Khúc Trường Khanh nhìn vẻ mặt không đổi sắc của Vân Thiên Mộng vừa rồi,
liền không thay đổi sự tin tưởng vào nàng, càng thêm chắc chắn Vân Thiên Mộng sẽ khiến mọi người một lần nữa trợn mắt há mồm nói không lên lời.
Trên mạn thuyền vắng lặng truyền đến một tiếng bước chân hỗn loạn, có vẻ càng thêm rõ ràng, Vân Thiên Mộng nhìn về phía Khúc Phi Khanh vốn
định xông lại đây, thấy đáy mắt nàng tràn đầy lo lắng liền mỉm cười với
nàng, nháy mắt bảo nàng yên tâm, lập tức khẽ cúi người với Hải Vương phi dịu dàng nói: "Thần nữ tuân mệnh!"
Dứt lời, Vân Thiên Mộng chậm rãi ngồi xuống, hay tay nâng lên, bàn
tay trẵng non khẽ đặt lên dây đàn, chỉ thấy tay ngọc thuôn dài khẽ dùng
sức, khảy lên một chuỗi âm êm dịu bay bổng, tiếp đó những giai điệu tinh xảo tuyệt đẹp vẽ lên cảnh núi Dương Minh mây khói lững lờ, nước gợn bập bềnh như thơ như họa, mà giai điệu này kết hợp với âm đàn trầm thấp của đàn cổ lại biểu hiện được cảm xúc có chút sầu bi sâu kín.
Tiếng đàn dưới bàn tay Vân Thiên Mộng dần dần thay đổi, cảnh sắc ban
đầu chỉ vẻn vẹn là gửi gắm cảm xúc theo dòng nước chảy từ trên núi
xuống, ngược lại qua việc miêu tả hình ảnh nước đuổi mây trôi phá tan
bầu không khí áp lực vừa rồi. Vân Thiên Mộng dùng một tổ hợp toàn bộ các âm án, âm phiếm, âm bội, tán âm xảo diệu làm cho toàn bộ khúc tâm tình
không bị cản trở, nhiệt tình mạnh mẽ, như gấp gáp chẳng kịp thổ lộ hết,
lại như không nén được mà thở dài. Vẽ lên trước mắt mọi người cảnh trời
mây muôn sắc, muôn hình vạn trạng, lại bộc lộ tình yêu đất nước vô cùng
tinh tế.
"Pực" Một tiếng dây đàn đứt đột ngột, xẹt qua đầu ngón tay Vân Thiên Mộng. . .
Đang trong lúc cảm xúc của mọi người mãnh liệt dâng trào thì chợt
thấy dây đàn đang yên lành lại đứt một dây, Khúc Phi Khanh nhất thời cau mày, nhìn chằm chằm cây đàn cổ không trọn vẹn kia, lập tức nghĩ đến
chuyện Hải Điềm đã động tay động chân với chiếc đàn kia, trong lòng
không khỏi bắt đầu khẩn trương, ánh mắt tràn đầy lo lắng nhìn về phía
Vân Thiên Mộng.
Mà Vân Thiên Mộng lại dường như chưa từng phát hiện dây đàn dưới tay
mình đã đứt một, lại vận dụng nghệ thuật trượt âm của đàn tranh cổ, bù
đắp một cách hoàn mĩ thang âm thiếu hụt do dây đàn bị đứt nọ, khiến mọi
người trợn mắt há mồm ngạc nhiên không dứt.
Lại thấy thần sắc của Vân Thiên Mộng thong dong bình tĩnh, hoàn toàn không chịu chút ảnh hưởng nào của việc dây đàn bị đứt cả.
Dưới bóng nến ánh trăng, dung mạo thanh lệ thoát tục, một thân áo
choàng điểm xuyết những đóa hoa màu tím, thân váy thướt tha màu trắng
thêu bách điệp như ý. Mái tóc đen dài như thác vấn lên một nửa, trên đầu cài nghiêng một đóa phù dung trắng tươi, điểm thêm một chuỗi dây bạc
óng ánh rủ xuống. Trên tai đeo cặp bông tay đính hồng ngọc lấp lánh dưới ánh nến, dáng vẻ vô cùng thong dong bình thản.
Vì đang trong tư thế đánh đàn, trán Vân Thiên Mộng hơi nghiêng lộ ra
đường cong duyên dáng của chiếc cổ cao, làn da trắng ngọc trắng ngà dưới ánh trăng càng thêm nõn nà, mà trên mặt nàng từ đầu đến cuối đều duy
trì nét cười tự nhiên, một cặp mắt sáng trong lóe ra một vẻ tự tin không nói thành lời, bên má trái có lúm đồng tiền duyên dáng như ẩn như hiện, như tiên nữ vướng vào bụi trần duyên mà lầm giáng xuống trần, đoạt mất
hồn phách của toàn bộ các nam tử chốn này.
Mà âm nhạc lại đột nhiên chuyển về những âm thấp, giai điệu lúc trầm
lúc bổng, cuối cùng là "Tiếng nước mây", so với hình ảnh dòng nước đuổi
mây trôi ngoạn mục và rực rỡ ban đầu, "Tiếng nước mây" này chỉ như một
gợn sóng yếu mềm, một tiếng gọi yếu ớt, như khi đối mặt với cảnh hiện
thực giang sơn không trọn vẹn, thời thế phiêu linh, Vân Thiên Mộng dẫn
dắt mọi người từ trong "tiếng nước mây" đi ra, biểu lộ nỗi xúc động khôn cùng trong lòng người chơi đàn. . .
Một khúc kết thúc nhưng mọi người thật lâu sau vẫn chua lấy lại bình
tĩnh. Không rõ vì sao một thiên kim quý tộc lớn lên chốn khuê phòng như
Vân Thiên Mộng lại có thể gảy lên một khúc mượn cảnh vật mà biểu đạt
tình yêu đất nước như vậy. Mọi người đều dành một cặp mắt tràn đầy sự tò mò nhìn chằm chằm chăm chú vào Vân Thiên Mộng – xinh đẹp tuyệt luân
khiến người ta hít thở không thông.
Mà trong mắt Giang Mộc Thần lại thiếu đi chút băng giá trước đó, thêm một chút tình cảm mà e rằng ngay cả hắn cũng không phát hiện đang xao
động nơi đáy mắt hắn.
Chỉ thấy cặp mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm Vân Thiên Mộng,
tựa hồ muốn nhìn ra điểm khác biệt biến hóa so với trước đây từ trên
người nàng.
Sắc mặt Vân Thiên Mộng vẫn thản nhiên lạnh nhạt, chỉ là bị cặp mắt
lạnh lẽo của Thần Vương nhìn chằm chằm, trong lòng vẫn có chút khó chịu, liền khẽ nhíu mày thu hai tay về, lại đã thấy Sở Phi Dương đang cười
nhìn mình, chỉ có điều cặp mắt đen sâu mực kia so ra còn khiến người ta
bối rối hơn cả Thần Vương, như những ngôi sao tản ra ánh sáng chói lòa,
nếu không cẩn thận sẽ bị mê hoặc ngay trong luồng ánh sáng có như ma lực của cặp mắt kia.
Mà nói với Sở Phi Dương, Vân Thiên Mộng nhớ tới trước đó hắn lén lẻn
vào khuê phòng của mình, mới vừa rồi còn đề nghị khiến mình phải đánh
thêm một khúc, chỉ cảm thấy người này quả nhiên là cáo già, khiến người
ta không đoán trước được bước tiếp theo hắn định làm gì, trong lòng nổi
lên một chút tức giận chưa phát giác được, đáy mắt liền hiện lên chút
tức giận bắn về phía Sở Phi Dương, lại khiến cho hắn cong khóe môi cười
thầm.
Mà Dung Vân Hạc ngồi ở một nơi khác thì lại có vẻ bình tĩnh vô cùng,
chỉ có điều, khi Vân Thiên Mộng đàn lên một khúc như vậy thì, tâm trạng
Dung Vân Hạc vì thế cũng tốt lên, cặp mắt từ trước đến nay không tranh
với đời tốt cục lại liếc Hải Điềm một cái, dường như ẩn chứa ý trào
phúng.
Mà Hải Vương khi nghe xong khúc này lại có vẻ mặt hồi tưởng, chỉ thấy hai mắt hắn lẳng lặng nhìn lên bầu trời đêm đen như mực, trên mặt tràn
đầy vẻ hoài niệm kí ức, khí tức trầm tĩnh như nước tản ra khí thế uy
nghiêm chân chính của một vị đại tướng quân, nhất thời khiến cho mọi
người phải chú ý, đều là không dám lên tiếng, nhìn chằm chằm nhân vật
Hải Vương mới vừa rồi trông còn không giống võ tướng, e là lúc này, Hải
Toàn chính là đại danh tướng uy phong ngút trời, chém vạn tên địch năm
xưa.
"Không nghĩ tới Vân tiểu thư lại có thể dùng cây đàn hỏng gảy lên
khúc đàn tuyệt thế bực này! Chỉ là không biết khúc này có tên chăng? Lại khiến bản vương nhớ tới rất nhiều chuyện cũ trước kia. Chỉ có điều, bây giờ rất nhiều bạn tốt năm xưa nay đã không còn, chỉ để lại bản vương
ngồi xe lăn mà vượt qua quãng thời gian cuối đời mà thôi. . ." Hải Vương hồi phục lại tinh thần, thấy mọi người đều nhìn hắn, liền thu bớt đi
khí thế sát phạt trên người, chuyển mắt nhìn về phía Vân Thiên Mộng,
cười ôn hòa mở miệng hỏi.
Vân Thiên Mộng lại ung dung đứng lên, hai tay đặt một bên thắt lưng, thi lễ với Hải Vương, lúc này mới nhẹ giọng nói:
"Bẩm vương gia, cổ khúc này có tên là "Mây nước Tiêu Tương" . Là một
khúc đàn mà tiểu nữ vô tình nghe được, kể về một văn nhân mượn hình ảnh
nước chảy từ trên núi xuống, gửi gắm lòng căm phẫn trước hiện thực đen
tối mà không tìm được người hiền tài, đồng thời cũng là lòng nhiệt thành cùng tình yêu đất nước, giang sơn tươi đẹp. Thần nữ thấy cảnh núi Dương Minh xinh đẹp tuyệt luân như vậy, nhất thời liền muốn đàn một khúc này, lại khiến vương gia mất hứng, xin Vương gia thứ tội."
"Ha ha ha. . ." Thế nhưng, Hải Vương nghe Vân Thiên Mộng giải thích
xong lại cười to ba tiếng, lập tức vỗ tay tán dương: "Bản Vương đã ở lại núi Dương Minh vài chục năm, hàng ngày thường chỉ nghe thấy không phải
những khúc đàn sầu bi thì là từ khúc trữ tình, muốn nghe một khúc có thể kích động tình cảm yêu nước chôn sâu trong lòng lại thật lâu không có
cơ hội được nghe. Nhớ năm xưa cùng các bậc cha anh chinh chiến sa
trường, trận chiến lớn nhỏ không ít gian lao mạo hiểm, tuy là cuộc sống
nơi mũi giáo hôm nay nhớ lại, lại hoài niệm khôn nguôi. Hôm nay nếu
không có một khúc "Mây nước Tiêu Tương" này, bản vương chỉ e là sắp
không nhớ nổi hồi ức tốt đẹp này rồi. Huống hồ, ngươi lấy một chiếc đàn
hỏng mà gảy được hoàn chỉnh khúc nhạc này, năng lực này không phải một
người bình thường có thể làm được. Xem ra Vân Tướng quả là đã nuôi dạy
được một tiểu thư khuê các chân chính rồi!"
"Đa tạ Vương gia khen ngợi." Vân Thiên Mộng lần thứ hai nghiêng
người, cặp mắt hơi cụp xuống khiến người ta nhìn không ra cảm xúc của
nàng lúc này.
Mà Hải Điềm thấy Hải Vương khen Vân Thiên Mộng như vậy, ánh mắt lạnh
lùng quét qua cây đàn bị đứt dây nọ, khóe miệng không khỏi vẽ lên một
chút cười nhạt với vẻ thâm độc đến cùng cực.
Vân Thiên Mộng bất đắc dĩ nội bật, thấy rốt cục cũng có lúc sự chú ý
của Hải Vương không còn tập trung trên người mình nữa thì xoay người
bước vào một buồng nhỏ trên thuyền. đi tới bên người Khúc Phi Khanh cười thanh nhã: "Vừa rồi đã khiến tỷ tỷ lo lắng thay Mộng Nhi, là lỗi của
Mộng Nhi rồi."
Mà Khúc Phi Khanh lại không nói một lời kéo tay phải của Vân Thiên
Mộng lên, chỉ thấy ngón tay mảnh khảnh vốn trắng nõn nà giờ đã phiếm
chút màu đỏ hồng, thì đau lòng nói: "Không nghĩ tới Hải Điềm để làm cho
muội xấu mặt lại làm đến chuyện xấu xa như thế. Nhưng mà nàng trăm triệu không ngờ, muội lại có thể đàn được hoàn chỉnh một khúc. Mộng Nhi, muội thật khiến tỷ bất ngờ nha. Lại có thể đàn được cả âm của dây đàn đã đứt kia, thật là khiến tỷ lo lắng không một hồi."
Vân Thiên Mộng thấy trên mặt vẻ lo lắng cùng tức giận trên mặt Khúc
Phi Khanh, còn kèm theo cả kích động thì cười yếu ớt trả lời: "Vừa rồi
lúc dây đàn bị đứt, lòng muội cũng hoảng lắm, chỉ là nhớ tới chuyện đàn
tranh còn có thể vận dụng âm trượt thì mới thử một lần, không nghĩ đến
lại đánh bừa liền trúng. Nếu tỷ tỷ gặp phải tình huống vừa rồi chắc chắn sẽ còn xử lí tốt hơn muội."
Khúc Phi Khanh thấy nàng khiêm tốn như vậy trong lòng biết Vân Thiên
Mộng cũng không muốn mình nổi bật trước mặt nhiều người như vậy liền
hướng Khúc Phi Khanh gật đầu một cái, kéo Vân Thiên Mộng đi về hướng mạn thuyền, hai người đứng ở lan can nhìn ta mặt hồ một màu mực lam, nói
nhỏ:
"Muội có biết dáng vẻ của muội lúc chơi đàn khi nãy đừng nói nam tử,
ngay cả nữ tử như ta cũng không nhịn được mà mê muội, hôm nay muội nổi
bật như thế, lại vượt qua cả Hải Điềm xưa nay vẫn kiêu ngạo tự phụ, chắc chắn nàng ta sẽ không từ bỏ ý đồ. Chỉ e là rồi nàng sẽ tìm cách gây rắc rồi cho muội. Muội nên chú ý một chút, đừng nói chuyện với nàng."
Trong lòng Vân Thiên Mộng biết Khúc Phi Khanh quan tâm mình thì vỗ
nhè nhẹ tay nàng, bảm đảm: "Tỷ yên tâm, muội sẽ không để cho nàng thực
hiện được đâu."
Khúc Phi Khanh thấy nàng nghe lời nhắc nhở của mình thì thoáng yên tâm, lập tức chuyển mắt cười, có chút khó hiểu nói:
"Sao lại đàn một khúc như vậy? Tỷ vốn tưởng rằng, muội sẽ đàn một khúc ứng với cảnh vật cơ."
Nghe vậy, Vân Thiên Mộng lại lắc đầu, cặp mắt sáng long lanh chuyển ra mặt nước gợn lăn tăn, nói:
"Thập diện mai phục" là thủ khúc sở trường của Hải Điềm. Tài đánh đàn của muội kém nàng rất xa, tất nhiên sẽ không tự rước lấy nhục. Mà vừa
rồi khúc tỳ bà kia đã lấy ứng với cảnh vật. Nếu khúc Huyền Cầm này cũng
vậy, khó tránh khỏi việc trở thành đề tài cho Hải Điềm lên án. Bởi vậy
muội thiết nghĩ, Hải Vương gia dù sao cũng là rường cột của Tây Sở, dù
hiện tại đang ngồi xe lăn thì trước kia nhất định cũng là một nam nhi
mang bầu nhiệt huyết báo quốc. Nên muội to gan đàn một khúc này, vừa có
thể gợi lên hồi ức từ đáy lòng Hải Vương. Vừa có thể mượn lời Hải Vương
ngăn lại miệng Hải Điềm."
Mà sự thực cũng đã chứng minh, mặc kệ những lời tán thưởng của Hải
Vương dành cho mình là thật hay giả, Hải Điềm cuối cùng cũng không nhiều lời thêm nữa liền biết ván cược này mình đã thắng.
Khúc Phi Khanh nghe xong liền há to miệng anh đào nhỏ xinh, hồi lâu
mới lên tiếng được, kéo Vân Thiên Mộng nói một cách không thể tưởng
tượng được: "Thật không ngờ, chỉ là đàn một khúc mà muội lại nghĩ nhiều
chuyện như vậy. Nếu đổi lại là ta, sợ là từ lâu đã bị người khác chỉ trỏ đến ngây ngốc rồi."
Vân Thiên Mộng lại cười nhẹ, nói có chút cảm thán: "Tỷ tỷ có lão thái quân cùng với mấy người cậu mợ che chở, bản tính tự nhiên sẽ thanh
thuần lương thiện. Tướng phủ lại là một môi trường như thế, muội cũng
không thể không cẩn thận một phen."
Nghe lời giải thích của nàng, Khúc Phi Khanh nhớ tới Vân Tướng phủ
chướng khí mờ mịt kia, chân mày lá liễu nhất thời chau lại, thở dài, dù
chưa nói tiếp nhưng bàn tay nắm lấy tay Vân Thiên Mộng lại thêm chặt
hơn.
"Hai vị tiểu thư ở đây hàn huyên gì vậy?" Đúng lúc này từ phía sau
hai người truyền đến một giọng nói khá trầm, Vân Thiên Mộng cùng với
Khúc Phi Khanh nhất thời nhìn nhau, lập tức đồng thời xoay người, thấy
Hải Trầm Khê vẫn ngồi trong một gian buồng nhỏ trên thuyền lúc này đã
thong thả bước tới.
Dưới ánh trăng trong trẻo, hai mắt Hải Trầm Khê híp lại, khóe miệng
còn vương ý cười, thân hình cao lớn, đều đều bước lại phía hai người
đang đứng ở đầu thuyền, lại khiến cho hai người có cảm giác nguy hiểm.
Vân Thiên Mộng cùng với Khúc Phi Khanh tức khắc hơi nghiêng người
sang hai bên trái phải, cùng giữ một khoảng cách với Hải Trầm Khê, lúc
này mới hành lễ nói: "Tham kiến Ngũ công tử."
Hải Trầm Khê lại làm như không thấy hai người hành lễ, đi thẳng tới
lan can, vươn hai tay nắm lấy lan can chạm trổ hình mây khói, ánh mắt
yếu ớt nhìn về phía mặt hồ mênh mông lại có chút vắng vẻ yên tĩnh, sau
đó mới quay đầu nhìn về phía hai người ánh mắt từ Khúc Phi Khanh ôn hòa
dịu dàng chuyển sang Vân Thiên Mộng lạnh lùng trong trẻo, cuối cùng dừng lại tập trung trên khuôn mặt không hề sợ hãi của Vân Thiên Mộng, cười
nói: "Dường như Khúc tiểu thư rất sợ ta."
Khúc Phi Khanh không nghĩ tới Hải Trầm Khê lại nói đến mình, lại thấy vẻ mặt của Hải Trầm Khê nhìn không ra vui giận, trong lòng nhất thời
nảy lên một chút sợ hãi, cúi thấp mặt đáp lại một câu: "Không dám."
Đối mặt với vẻ sợ sệt rõ ràng của Khúc Phi Khanh, Hải Trầm Khê cũng
không lưu ý lắm, vẫn nhìn chằm chằm Vân Thiên Mộng như trước, mang theo
một chút cảnh cáo: "Vân tiểu thư hôm nay đúng là nổi bật hơn người. Ngay cả muội muội ta xưa nay đều tự phụ cũng bị ngươi đoạt đi danh tiếng.
Chỉ là, xuất chúng như vậy, chỉ e cũng không phải chuyện tốt."
Thấy tay Khúc Phi Khanh nắm lấy tay mình có chút run rẩy, Vân Thiên
Mộng không dấu vết bước lên trước, chắn ở trước mặt Khúc Phi Khanh, lập
tức dùng ánh mắt trấn định nhìn Hải Trầm Khê, chỉ cảm thấy nam ử này quá mức nguy hiểm. Cặp mắt kia giống như rắn độc chăm chú nhìn mình, tựa hồ nếu bản thân mình di chuyển có chút sơ sẩy, hắn sẽ không chút do dự táp vào cổ mình vậy.
Loại cảm giác bị người khác coi như con mồi này khiến trong lòng Vân
Thiên Mộng rất tức giận, chỉ là nét mặt vẫn lạnh lùng như trước. Chỉ
thấy nàng thấp giọng trả lời: "Nếu không phải Quận chúa có thịnh tình
mời, cũng sẽ không phát sinh chuyện thần nữ quá mức nổi bật như vậy. Ngũ công tử hà tất phải chất vấn thần nữ nữa?"
Hải Trầm Khê thấy Vân Thiên Mộng giữ bình tĩnh tốt như vậy, lại thấy
lời đáp của nàng không sợ hãi không tránh né mang theo cốt khí mà một
thiếu nữ ít có. Không khỏi nhìn vị thiên kim Tướng phủ này với cặp mắt
khác xưa, liền nhăn mày cười ra tiếng.
"Chuyện gì khiến Ngũ ca cười thoải mái như vậy?" Mà đúng lúc này, Hải Điểm lại được nha hoàn đi theo, chầm chậm đi tới, chỉ thấy thân váy dài mang sắc hồng của nàng bước trên mạn thuyền sáng sủa, sưới ánh trăng
hiện ra một bóng dáng xinh đẹp tuyệt mĩ, khiến người ta không dời được
mắt.
Chỉ có điều, nét mặt Hải Điềm mặc dù cười, đáy mắt lại tràn đầy hận
ý. Khi nhìn thấy Hải Trầm Khê cùng với Vân Thiên Mộng đơn độc đứng ở đầu thuyền nói chuyện thì trong đầu ngay lập tức vạch ra một kế hoạch.
Mà Hải Trầm Khê khi nhìn thấy Hải Điềm thì vẫn cười như trước không
kiêng nể. Chỉ thấy hắn nói mang theo ý cười: "Đương nhiên đang cười
chuyện tiểu muội ngươi mới mất thể diện lúc nãy."
Lời này vừa nói, chỉ thấy ý cười trên mặt Hải Điềm nhất thời cứng
lại, quanh thân trong nháy mắt toát ra hận ý dày đặc xua không tan, Đôi
mắt đẹp đang nén giận kia trong nháy mắt bắn về phía Hải Trầm Khê đang
cười rất khoa trương, âm trầm mở miệng: "Ngũ ca quả nhiên không giống
người thường, lại không để ý lễ nghi thể thống, cũng nữ tử đơn độc nói
chuyện phiếm, nếu truyền ra ngoài, chỉ e phụ vương sẽ càng thất vọng Ngũ ca đến cực điểm."
Một lời của Hải Điềm này là một mũi tên nhằm vào hai đích. Vừa nói
Hải Trầm Khê câu dẫn nữ tử, đồng thời cũng thầm mắng Vân Thiên Mộng
không biết xấu hổ.
Chỉ có điều, chuyện này đối với Hải Trầm Khê trước nay luôn đối
nghịch với nàng mà nói, chẳng có chút tác dụng nào. Còn đối với Vân
Thiên Mộng thì lại càng không gây nổi cho nàng đến nửa chút tức giận.
Hai người đồng thời im lặng khiến vẻ Hải Điềm đanh lại. Chỉ thấy nàng ta hung hăng trừng mắt với Hải Trầm Khê xong, lại mềm giọng lại nói:
"Xin Ngũ ca tránh đi. Muội có vài lời muốn nói với Vân tiểu thư."
Hải Trầm Khê kia liếc mắt nhìn Hải Điềm một cái, tức thì lại cười
càng thêm khoa trương, sau đó nhàn nhạt quét mắt qua Vân Thiên Mộng một
cái, xoay người quay trở về buồng nhỏ trên tàu.
Mà Hải Điềm thấy Hải Trầm Khê cư nhiên đi thật, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc, thế nhưng thấy trên mạn thuyền lúc này chỉ còn Vân
Thiên Mộng với Khúc Phi Khanh thì mang theo đầy mặt ý cười tiến tới bên
cạnh Vân Thiên Mộng, nghiêng đầu thì thầm vào tai Vân Thiên Mộng: "Vân
Thiên Mộng, ta rất ghét ngươi."
Nghe vậy Vân Thiên Mộng khẽ nhướng một bên mày, nghiêng mặt nhìn Hải
Điềm, chỉ thấy trong mắt nàng tràn đầy ý cười thâm độc xấu xa, mà Vân
Thiên Mộng lại cười thanh nhã, lập tức học Hải Điềm đi tới gần nàng,
cũng thì thầm vào bên tai nàng: "Ta cũng vậy."
Chỉ thấy Hải Điềm quay ngoắt đầu lại. Híp mắt lại nguy hiểm, nét cười nhạt bên khóe miệng càng thêm lạnh lẽo, nói sâu xa: "Đã như vậy, nơi
nào có ngươi sẽ không có ta, chỗ của ta tất nhiên cũng không có ngươi."
Vân Thiên Mộng nghe nàng nói như thế dường như có ý tứ khác, lập tức
cảnh giác, chợt thấy dưới ánh trăng bên hông Hải Điềm từ hồ có vương một sợi tơ không màu sắc rất mảnh. Nếu không phải có ánh trăng phản chiếu
sợ là mắt thường không thể nhìn thấy được, đồng thời liên tưởng đến lời
Hải Điềm, trong lòng Vân Thiên Mộng nhất thời hiểu rõ, để phòng sẽ liên
lụy tới Khúc Phi Khanh, tức thì buông lỏng bàn tay đang nắm tay Khúc Phi Khanh ra.
Mà Hải Điềm cũng không cho Vân Thiên Mộng thời gian phản ứng, hai tay đột nhiên túm lấy cổ tay Vân Thiên Mộng kéo nàng về phía lan can, mà
nha hoàn phía sau Hải Điềm lại lớn tiếng hô: "Nguy rồi, Vân tiểu thư đẩy Quận chúa khỏi thuyền, người đâu mau tới đây. . ."
Vân Thiên Mộng thấy Hải Điềm lại vì Sở Phi Dương mà tính kế hại mình
như vậy thì trong lòng giận dữ, theo bản năng muốn ra tay chế trụ nàng,
chỉ là ngay lập tức nghĩ lại khiến nàng thu tay trở về, nắm lấy cổ tay
Hải Điềm hô lớn: "Quận chúa, người muốn làm gì thần nữ? Quận chúa cẩn
thận, mạn thuyền mà trượt thì. . ."
Chỉ là Vân Thiên Mộng còn chưa nói xong, thân mình đã bay khỏi lan can, rơi thẳng vào trong màn nước hồ đêm đen như mực. . .
"Mộng Nhi. . ." Khúc Phi Khanh bị một màn bất thình lình này dọa sợ
choáng váng, toàn thân lao về phía lan can muốn túm lại làn váy của Vân
Thiên Mộng, nhưng tốc độ rơi xuống của Vân Thiên Mộng thực sự là quá
nhanh, hai tay của Khúc Phi Khanh chỉ nắm được không trung, thiếu chút
nữa ngay cả mình cũng rơi ra ngoài lan can, may mà được Khúc Trường
Khanh vừa tới kịp giữ lại.
Khúc Trường Khanh mặt xanh mét đưa muội muội tới chỗ an toàn, vừa
muốn nhảy vào trong hồ lại nghe thấy ba tiếng "Tùm. Tùm. Tùm" rơi xuống
nước. Mà mọi người đều đã chạy tới trên boong thuyền, đám người Hải
Vương cùng Hải Vương Phi kia lập tức lệnh cho nô bộc nhảy xuống cứu
người.
"Điềm nhi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?" Hải Vương được Hải Trầm
Khê đẩy ra boong tàu vẻ mặt khách khí hỏi Hải Điềm mặt đang trắng bệch.
"Hồi bẩm Vương gia, là quận chúa đẩy Mộng nhi rơi khỏi thuyền." Không đợi Hải Điềm kịp nghĩ lời đáp, Khúc Phi Khanh tức giận bừng bừng đầy
một thân đẩy đám đông ra, nước mắt đầy mặt chỉ vào Hải Điềm lớn tiếng
nói ra chân tướng.
"Khúc Phi Khanh, ngươi ngậm máu phun người." Mà Hải Điềm vừa lấy lại
tinh thần nhất định sẽ không chịu thừa nhận ý đồ của mình, lập tức lên
tiếng phản bác.
Chẳng qua là, rơi xuống nước chính là Vân Thiên Mộng, nhất là một
tiếng thét kinh hãi trước lúc Vân Thiên Mộng rơi xuống kia càng khiến
mọi người hoài nghi không ngớt vào Hải Điềm, đều dùng ánh mắt tràn đầy
nghi hoặc nhìn về phía Hải Điềm, muốn biết trước đó nàng cùng với Vân
Thiên Mộng đã xảy ra chuyện gì lại khiến Hải Điềm quyết tâm đẩy Vân
Thiên Mộng rơi xuống nước.
"Vương gia giờ không phải lúc thẩm vấn, vẫn là tìm được Vân tiểu thư
trước quan trọng hơn. Mới vừa rồi Sớ Tướng, Thần Vương cùng với Dung gia công tử đã nhảy xuống cứu người rồi, chuyện này không thể để xảy ra nửa điểm sai lầm." Hải Vương Phi hợp thời lên tiếng, chặn cuộc thẩm vấn của Hải Vương, cũng thành công dời đi sự chú ý của mọi người.
Chỉ thấy Khúc Phi Khanh, Khúc Trường Khanh chạy tới đầu thuyền, thân
thể hai người đều nhoài ra khỏi lan can, mở to mắt nhìn vào hồ nước một
mảnh tối mờ mịt, muốn tìm được bóng dáng Vân Thiên Mộng.
Nô bộc của Hải Vương phủ đã sớm dừng thuyền lớn lại, hơn mưới chiếc
thuyền nhỏ thắp sáng tất cả những đèn lồng hiện có, trong thời gian
nhanh nhất thắp sáng mặt hồ, mọi người phân nhau ra lên thuyền nhỏ, dọc
theo khu vực Vân Thiên Mộng vừa rơi xuống tỉ mỉ tìm kiếm. . .
Chỉ là theo thời gian trôi qua vẫn không thấy bóng dáng Vân Thiên
Mộng. Mà ngay cả mấy người Sở Phi Dương, Giang Mộc Thần, Dung Vân Hạc
cũng không thấy đâu, dọa cho những người trên thuyền toát ra một thân mồ hôi lạnh.
Khúc Trường Khanh thấy thời gian càng kéo dài càng thêm nguy hiểm,
lập tức lên tiếng: "Không được, chắc chắn thiếu người, ta phải xuống
dưới đó."
"" Không được!" Nhưng đúng lúc này. Hải Vương lại lên tiếng ngăn cản: "Đã có không ít người đang tìm kiếm, Khúc công tử không lên lo lắng
quá, tin tưởng một lúc nữa sẽ tìm được Vân tiểu thư."
Khúc Phi Khanh thấy Hải Vương bình tĩnh lạnh lùng như vậy thì trong
lòng giận tím tái, nếu ngày hôm nay người rơi xuống là Hải Điềm, chắc
chắn hắn cũng không thể nói ra những lời này. Mà hơn mặt hồ mênh mang
này vì sao mãi không thấy tung tích Mộng Nhi chứ?
Một thứ dự cảm không may nhất thời xẹt qua trong đầu Khúc Phi Khanh
làm vành mắt nàng lập tức hồng lên, hai tay cố sức nắm chặt vào lan can, cố nén không để cho mình rơi lệ trước mặt những kẻ máu lạnh này.
Mà Khúc Trường Khanh lại không để ý chuyện Hải Vương ngăn cản, theo
sợi dây mới dùng để thả thuyền nhỏ xuống mà phi thân khỏi thuyền lớn,
đợi mọi người tìm được bóng lưng của hắn thì hắn đã dứng trên một chiếc
thuyền nhỏ, tay xách đèn lồng dọc theo mặt nước tìm Vân Thiên Mộng từng
tấc từng tấc một. . .
Vân Thiên Mộng vốn cho là mình nắm chắc có thể bơi để nổi lên trên
mặt nước, nhưng nàng lại lỡ quên mất bộ trang phục trên người khi dính
nước thì nặng thêm, vận khí thật không tốt chút nào, hai chân lại bị
rong tảo trong hồ cuốn lấy, trong lúc nhất thời chỉ thấy da thịt bị nước hồ lạnh lẽo kinh người ngấm vào đến lạnh run, mà cũng với thời gian rơi xuống nước càng dài, thân thể càng nặng nề, hô hấp cũng càng ngày càng
yếu đi. . .
Trong lúc mắt nàng càng ngày càng mơ hồ, có một bóng đen đã bơi lại
đây rất nhanh, Vân Thiên Mộng dùng hết chút sức lực cuối cùng chèo chống mà mở to hai mắt, chỉ thấy trên vạt áo đen kia lóe lên chút ánh sáng
lấp lánh. Mà khuôn mặt tuấn tú đang dần tới gần kia lộ rõ vẻ lo lắng sốt ruột. Chỉ đến khi nhìn thấy Vân Thiên Mộng đang bị rong tảo cuốn lấy
thì cặp mắt đầy sự lo lắng kia thoáng buông lỏng, chỉ thấy trên tay hắn
hơi lóe chút hàn quang thì rong tảo trên chân Vân Thiên Mộng đều đã bị
chặt đứt, mà người nọ từ phía sau đỡ lấy thân thể Vân Thiên Mộng, đưa
nàng trồi lên mặt nước. . .
"Lên rồi. . . lên rồi, Vân tiểu thư được Sở Tướng tìm thấy rồi." Hai
người ngoi lên khỏi mặt nước khiến cho người trên thuyền phấn khởi reo
lên, Khúc Trường Khanh cũng đang ở trên mặt hồ lập tức sai người chèo
thuyền tới.
Đợi thuyền nhỏ tới gần hai người Khúc Trường Khanh giúp Sở Phi Dương
ôm Vân Thiên Mộng lên thuyền, đặt nàng nằm lên trên thuyền nhỏ. Vân
Thiên Mộng vẫn còn tồn tại chút ý thức, lập tức bắt mình nôn ra số nước
mình mới nuốt vào bụng.
Khúc Trường Khanh thấy thế, lúc này mới buông xuống lo lắng trong
lòng, thành tâm nói lời cảm tạ với Sở Phi Dương: "Đa tạ Tướng gia."
Sở Phi Dương đâu có thời gian để ý tới Khúc Trường Khanh, tự tay cầm
lấy tấm chăn chuẩn bị sẵn ở đầu thuyền phủ lên người Vân Thiên Mộng,
thấy sắc mặt nàng tái nhợt, hô hấp không hề ổn chút nào, thì lập tức hạ
lệnh nói: "Trực tiếp chèo thuyền vào bờ, bộ dạng này lại có thể để cho
người khác nhìn sao?"
Khúc Trường Khanh thấy Sở Phi Dương ở thời điểm khẩn trương như vậy
còn suy nghĩ cho khuê danh của Vân Thiên Mộng thì vội vàng gật đầu, lệnh cho tên nô tài kia của Hải Vương Phủ chèo thuyền cập bờ.
Mọi người trên thuyền lớn chỉ thấy hình như là Sở Phi Dương cứu được
người rồi, vốn muốn nhìn xem Vân Thiên Mộng bây giờ thế nào, nhưng nàng
vẫn bị Sở Phi Dương cùng với Khúc Trường Khanh vây quanh, lại thấy
thuyền nhỏ không đi về phía thuyền lớn mà trực tiếp chèo về phía bờ thì
chỉ có thể thất vọng thu ánh mắt về.
Mà Hải Điềm so với bất cứ ai cũng khẩn trương hơn nhìn chằm chằm vào
tình hình trong hồ, chỉ là khi nàng nghe mọi người hô lên Vân Thiên Mộng đã được cứu, lại tận mắt nhìn thấy Sở Phi Dương che chở Vân Thiên Mộng
thì mối hận trong lòng càng lan tràn, hai tay nám chặt tới nổi gân xanh, hai mắt bắn ra thứ ánh mắt ác độc không gì sánh được khiến lòng người
ghê sợ, lại càng thêm khảng định chuyện nàng đẩy Vân Thiên Mộng xuống
nước là thật, trong lòng mọi người đều đã có đáp án.
Lúc này Giang Mộc Thần cùng với Dung Vân Hạc đang ở dưới đáy hồ tìm
người khi nghe được trên mặt nước có động tĩnh liền ngoi lến, thấy đám
nô tài trên thuyền nhỏ nói đã tìm được người rồi, lúc này mới để người
kéo lên thuyền nhỏ, cùng thuyền lớn cập bờ.
Mà mấy người Sở Phi Dương cập bờ trước cũng không đợi thuyền lớn vào
bờ, chỉ thấy Sở Phi Dương dứt khoát ôm lấy Vân Thiên Mộng, thậm chỉ
không để ý Khúc Trường Khanh, đi nhanh về phía cửa lớn của Hải Vương
Phủ.
"Tướng gia, xin để cho ty chức ôm Mộng Nhi đi." Dù sao Vân Thiên Mộng cũng là muội muội của Khúc Trường Khanh, hắn ôm Vân Thiên Mộng mới
không khiến người ta chỉ trỏ.
"Không cần." Nhưng sắc mặt của Sở Phi Dương lúc này rất khó coi, hàn ý nguy hiểm không ngừng tản ra trên người khiến người ta không dám tới
gần, đối với đề nghị của Khúc Trường Khanh càng không chút nghĩ ngợi nào mà cự tuyệt.
Vân Thiên Mộng vốn cũng muốn mở miệng tán thành lời của Khúc Trường
Khanh, chỉ là nàng rơi trong nước đã lâu thiếu dưỡng khí, không nói đến
thân thể yếu đuối không có sức lực, ngay cả việc mở miệng nói chuyện
cũng vô cùng khó khăn, chỉ có thể run rẩy nằm yên trong tấm chăn bọc lấy mình trong lòng Sở Phi Dương, trong đầu lại hỗn loạn muốn hôn mê.
Sở Phi Dương thấy nàng toàn thân run rẩy, thì biết chắc chắn nàng đã bị nước hồ lạnh như băng kia ngấm vào người rồi.
Tuy nói đã là tháng ba mùa xuân, nhưng dù sao còn chưa tới giữa hè,
mà trong bầu không khí lạnh lẽo trên núi Dương Minh thì hồ nước kia càng thêm lạnh lẽo.
Hắn thường ngày luyện võ sẽ không sợ thứ không khí lạnh đó, nhưng đối với một thiếu nữ lớn lên chốn khuê phòng như Vân Thiên Mộng thì sợ là
đã lạnh vô cùng rồi.
Nghĩ như thế, Sở Phi Dương giơ tay kéo cao một góc chăn trùm lấy đầu
Vân Thiên Mộng, tránh cho nàng khỏi gặp gió núi, lập tức siết chặt hai
tay, ôm chặt Vân Thiên Mộng hơn, bên dưới bước chân cũng nhanh hơn.
Khi thưởng ngoạn thì phải đi mất nửa ngày mới đến bên cái hồ kia,
nhưng lúc này Sở Phi Dương với Khúc Trường Khanh chỉ mất thời gian nửa
nén hương đã tới chỗ đỗ xe ngữa của các phủ.
"Tướng gia, hay là vào xe ngựa của phủ Phụ Quốc Công. Vú Mễ đang ở
trong xe ngựa đằng sau, có nàng chiếu cố Mộng Nhi sẽ không xảy ra chuyện gì." Khúc Trường Khanh thấy Sở Phi Dương còn muốn ôm Vân Thiên Mộng vào xe ngựa Tướng phủ thì lập tức lên tiếng ngăn cản.
Sở Phi Dương lúc này mới ý thức được bên trong xe ngựa Tướng phủ
không có tì nữ thì lập tức chuyển hướng đi tới chỗ xe ngựa của phủ Phụ
Quốc Công, tự mình ôm Vân Thiên Mộng vào trong xe ngựa rồi mới mang vẻ
mặt lạnh lùng lui ra.
"Lúc đó vì sao ngươi không ở đó bảo vệ?" Không để ý tới mình cũng một thân quần áo ẩm ướt, cặp mắt sắc bén của Sở Phi Dương tức khắc bắn về
phía Khúc Trường Khanh đang canh giữ bên cạnh xe ngựa.
Khúc Trường Khanh vì việc này mà đã hổ thẹn không thôi, lúc này lời
chất vấn của Sở Phi Dương càng khiến hắn không có mặt mũi nào mà chống
đỡ.
Mà Sở Phi Dương cũng không tiếp tục làm khó hắn, ngẩng đầu nhìn lên
tấm biển Hải Vương Phủ, một cặp mắt lóe lên vẻ lạnh lùng băng giá, khóe
miệng nổi lên hàn ý vô biên, cười lạnh nói: "Hay cho một cái Hải Vương
phủ. Thực đúng là thâm tàng bất lộ."
Mà vú Mễ trong xe ngựa thấy Vân Thiên Mộng toàn thân ướt đẫm thì càng hoảng sợ. lập tức xốc lên tấm chăn kiểm tra thân thể Vân Thiên Mộng,
thấy nàng không bị thương mới thoáng yên tâm, tức thì lại nhanh chóng
lấy ra xiêm ý để thay, mặc vào cho Vân Thiên Mộng, cuối cùng cởi tóc
nàng ra, lấy một chiếc khăn khô cẩn thật lau khô nước trên tóc. Nhưng dù vú Mễ có hành động cấp tốc thì Vân Thiên Mộng vẫn cảm thấy nặng đầu
choáng váng, đầu đau muốn chết.
Vú Mễ không có cách nào, chỉ có thể lấy cả áo ngủ bằng gấm lót thêm
vào trong áo Vân Thiên Mộng, lại cuốn thêm hai tầng chăn cho nàng, lúc
này mới thấy những nếp nhăn giữa hai chân mày thiếu đi một chút.
Tất cả xử ly xong xuôi thì một hồi tiếng bước chân đi ra từ trong Hải Vương phủ, chỉ thấy Khúc Phi Khanh mang theo bốn nha hoàn của mình cùng với Mộ Xuân rất nhanh chóng lên xe ngựa.
Mà Dung Vân Hạc đi ra sau đó lập tức được nô tài của Dung gia đưa vào xe ngựa, chỉ là khi hắn sắp đi vào xe ngựa lại liếc Mộ Xuân một cái,
lập tức mím chặt môi đi vào bên trong xe.
Lần này, Hải Vương tự mình tiễn mọi người đi ra, thấy Sở Phi Dương
hàn ý đầy người vẫn đứng trước cửa Vương phủ thì lập tức ân cần hỏi Khúc Trường Khanh: "Vân tiểu thư thế nào rồi? Không bằng hôm nay hãy ngủ lại trong Vương phủ."
Khúc Trường Khanh lại liếc mắt nhìn Hải Điềm nấp ở phía sau mọi
người, lạnh lùng đáp: "Đa ta ý tốt của Vương gia, thế nhưng hai vị muội
muội đều là tiểu thư khuê các, há có thể qua đêm ở ngoài?"
Hải Vương thấy trên mặt Khúc Trường Khanh toàn là hận ý thì cũng
không khuyên nhiều, ngược lại nhìn về phía Sở Phi Dương, thấy hắn một
thân ướt đẫm thì thân thiết mở miệng: "Sở Tướng xin hãy đi vào thay y
phục, đừng để nhiễm phong hàn."
Chỉ là sự nhã nhặn của hắn lại khiến cho Sở Phi Dương cười nhạt một
phen: "Vương gia có lòng rồi. Chỉ là tấm lòng của Vương gia hãy đặt ở
trên người Quận chúa thì hơn. Chớ đem mạng người coi như trò đùa."
Dứt lời, Sở Phi Dương liếc Khúc Trường Khanh, hai người đồng thời sải bước lên lưng ngựa, không hề nói thêm một lời với đám người của Hải
Vương phủ, dẫn chiếc xe ngựa của Vân Thiên Mộng đi về hướng chân núi.
Giang Mộc Thần lúc này cũng bước ra khỏi Hải Vương Phủ, mà hắn cũng
ướt đẫm toàn thân, chỉ thấy hắn hoàn toàn không cám thấy bản thân mình
chật vật, chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm cỗ xe ngựa đi xa. Cuối cùng khi
được nô bộc Thần Vương phủ mời, mới lạnh lùng quét mắt qua đám người Hải Vương, sắc mặt lạnh lẽo ngồi vào xe ngựa.
"Điềm Nhi, ngươi theo ta đến thư phòng." Thấy khách khứa đều rời
khỏi. Hải Vương tháo xuống ý cười nho nhã trên mặt, tàn nhẫn âm trầm
liếc Hải Điềm một cái, lạnh lùng nói.