Một ngày nghỉ nhanh chóng trôi qua, mọi chuẩn bị đều được sắp xếp ổn thỏa.
Sang ngày thứ ba, Vân Dịch Hoành, Vân Dịch Kiệt, Vân Dịch Dịch dập đầu
cáo biệt trước Vân Huyền Mặc và Lý thị. Toàn bộ trên dưới Vân phủ, dưới
sự dẫn dắt của Vân Huyền Mặc, tự mình tiễn lão thái thái lên xe ngựa.
Dọc đường đi, Vân Thiên Mộng ngồi chung một xe với lão thái thái. Lão
thái thái thấy Vân Thiên Mộng chuyện gì cũng lo cho mình, lại nghĩ hai
đứa cháu trai sau này không thể không thiếu được sự giúp đỡ của phủ Phụ
Quốc Công nên đối đãi với Vân Thiên Mộng càng không xuề xòa. Ở cùng nhau vài ngày, quan hệ của hai bà cháu càng thêm hòa hợp, người ngoài nhìn
vào nếu không biết còn cho rằng Vân Thiên Mộng là cháu gái do một tay bà nuôi dưỡng lớn lên.
Đi tới ngày thứ tư, còn một ngày là xe sẽ về tói tướng phủ. Một ngày
này, Lưu hộ vệ càng thêm cẩn thận, chọn khách điếm cũng khác lần trước,
sau khi bao trọn khách điếm thì đón lão thái thái và các vị tiểu thư,
công tử vào ở.
Có sự tình lần trước nên lần này vú Vương ở bên thân hầu hạ Vân Nhược
Tuyết như hình với bóng, chỉ sợ Triệu Minh đã chạy trốn kia sẽ quay lại
trả thù.
Mà lúc này, sát thủ do Nhị gia của Tô phủ thuê vốn mai phục ven đường
cũng không thấy bóng dáng đâu, càng làm tâm thần vú Vương thời gian này
không yên, cứ có cảm giác sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng sau lại nghĩ, tối nay Lưu thị vệ phòng bị nghiêm mật như vậy, chắc chắn Triệu Minh sẽ không ngu ngốc mà đi chui đầu vào lưới. Huống hồ lão thái thái cũng đang ở đây, làm sao Đại tiểu thư dám bày kế hãm hại muội muội ruột thịt của mình.
Tưởng tượng như thế, vú Vương cũng hơi yên tâm vài phần, nhưng đề phòng
vạn nhất, bà ta vẫn cho kê giường mình sát lại bên giường Vân Nhược
Tuyết, bản thân trực tiếp canh gác cho nàng ta.
Nhưng tới nửa đêm, khi mọi người đã ngủ say, từ phòng Vân Nhược Tuyết đột nhiên truyền ra tiếng hét bén nhọn:
“Cứu mạng... Cứu mạng... Nhanh, có ai không?”
Mọi người đang trong giấc mộng bị một tiếng hét này làm bừng tỉnh, chỉ
nghe thấy trong đêm yên tĩnh có tiếng đẩy cửa, tiếng khung cửa đụng vào
vách tường phát ra một tiếng vang thật lớn, mọi người đều cả kinh khoác
áo lên, cũng không kịp búi tóc, nhào vào phòng Vân Nhược Tuyết.
“Lưu hộ vệ, nhanh, Nhị tiểu thư bị bắt đi rồi, mau đuổi theo!”
Mọi người bị vú Vương hù dọa một trận, lại nghe tiếng kinh hô của bà ta thì tay chân càng luống cuống.
Lưu hộ vệ lập tức dẫn theo phụ tá của mình, đuổi theo hướng mà vú Vương
chỉ. Huynh đệ Vân Dịch Hoành thấy thế cũng lập tức đuổi theo.
Lão thái thái lúc này đã bị hù một trận khiến cho toàn thân đầy mồ hôi
lạnh, cũng không muốn đợi Vân Nhược Tuyết. Nhưng nghĩ lại, dù sao thì
nàng ta cũng là tiểu thư tướng phủ, nếu lúc này xảy ra chuyện gì thì
đừng nói là con đường làm quan của Dịch Hoành, Dịch Kiệt bị ngáng trở mà Vân Huyền Chi chắc chắn sẽ oán hận mẹ của mình.
Mọi người đều bị dọa tới phát ngốc. Lão thái thái cũng không yên tâm để
mấy đứa cháu Vân Thiên Mộng về phòng riêng của mình nữa mà để các nàng ở lại bên mình, sau khi tâm thần vững lại rồi thì mới quát tới vú Vương:
“Còn không mau cút nhanh về đây, nói rõ cho ta nghe chuyện gì đã xảy ra?”
Vú Vương bị một tiếng hét lớn này của lão thái thái dọa, đang định đi ra ngoài cũng phải lập tức quay lại, không tình nguyện quỳ rạp xuống trước mặt lão thái thái khóc ròng, nói:
“Lão thái thái, nô tỳ đang ngủ mơ màng thì mở mắt ra, thấy một kẻ mặc đồ đen đang vác một cái gì đó. Nô tỳ nhìn về phía giường của tiểu thư thì
phát hiện thứ mà kẻ đó vác chính là tiểu thư, lúc này hắn đã nhảy ra
ngoài cửa sổ. Lão thái thái, người hãy làm chủ cho tiểu thư của chúng
ta! Tiểu thư từ nhỏ lớn lên trong hậu viện, làm gì có kết thù kết oán
với ai, cái này nhất định là có người hãm hại. Mong lão thái thái vạch
mặt kẻ đó để trả lại sự oan khuất cho tiểu thư của chúng ta!”
Nói xong, vú Vương lết tới gần lão thái thái, ôm lấy hai chân bà, lớn
tiếng gào khóc làm cho lão thái thái vốn đang trong cơn giận dữ càng
muốn nổi trận lôi đình.
Mà Vân Thiên Mộng vốn vẻ mặt đang lo lắng, nghe thấy vậy thì con ngươi cũng lóe lên hàn ý, lạnh lùng nhìn về phía vú Vương.
Không hổ danh là vú nuôi của Tô Thanh, ở trong hậu viện nhiều năm nên
dày dạn kinh nghiệm, tốc độ phản ứng người thường cũng khó mà bắt kịp
được. Trong lời nói không hề đả động gì tới thanh danh trinh tiết của
Vân Nhược Tuyết, ngược lại còn nhanh chóng chuyển sự chú ý của mọi người tới hung thủ.
Vú Vương thấy lão thái thái lâm vào trầm tư, đang muốn mở miệng nữa thì
cảm giác ở phía sau có một ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn thẳng vào mình
khiến cho bà ta toàn thân rùng mình, trong lòng không nhịn được dâng lên một sự lo sợ. Bà ta quay đầu, thấy Vân Thiên Mộng yên tĩnh mắt đối mắt
với mình, sau đó lại lo lắng mở miệng:
“Bà nội, giờ phút này trách cứ vú Vương cũng vô ích thôi. Lưu hộ vệ chắc chắn sẽ tìm được muội muội, chỉ là chúng ta nên suy nghĩ xem phải trả
lời phụ thân thế nào. Cháu là tỷ tỷ, lại không chăm sóc được cho muội
muội để cho danh tiết của muội muội bị ảnh hưởng, thật sự là khó chịu
hết tội được.”
Nói xong, hai mắt Vân Thiên Mộng tức thời đỏ lên, một giọt nước mắt chảy ra, nhìn vẻ đau lòng của nàng thì ai còn đành lòng trách cứ nữa chứ?
Vú Vương thấy thế thì trong bụng nảy lên một cơn tức giận. Chuyện này
hết thảy là do Đại tiểu thư giở trò, vậy mà lúc này trước mặt lão thái
thái còn làm ra vẻ, vừa rồi lại còn nói ra những lời quan tâm từ cõi
lòng, tự nhận khuyết điểm về mình. Danh dự của Nhị tiểu thư đã bị hủy
trong tay Đại tiểu thư một khắc này rồi.
Mà lão thái thái thương tâm kéo Vân Thiên Mộng lại, nhỏ giọng an ủi:
“Bà nội biết trong lòng con lo lắng cho Nhược Tuyết, nhưng con vẫn phải
chú ý tới thân thể mình. Nhược Tuyết phát sinh chuyện như thế này, là
tại đám nha đầu hầu hạ không tử tế, không liên quan gì tới con cả. Con
không cần vì danh tiết của một nha đầu mà thương tâm như thế!”
Vú Vương đang định mở miệng như thế thì bị lão thái thái chặn họng, mặt
bà ta nhất thời trắng bệch, thân thể không nhịn được ngã ngửa về sau,
ngất đi.
“Vú Mễ, mau đỡ vú Vương về phòng nghỉ ngơi, bà ấy lớn tuổi rồi, không chịu nổi kinh hãi đâu.”
Vân Thiên Mộng đưa mắt nhìn vú Mễ, vú Mễ lập tức hiểu ý, cùng Mộ Xuân đỡ vú Vương ra khỏi phòng.
Sau đó Vân Thiên Mộng tự mình dâng lên một chén trà nóng cho lão thái thái, cùng Vân Yên đứng yên lặng bên trong phòng.
Một đêm không ngủ, trước khi trời sáng, bên ngoài khách điếm cuối cùng
cũng có động tĩnh, lão thái thái mí mắt nhắm nghiền, phật châu trong tay nhè nhẹ chuyển động.
Ngay sau đó, ngoài cửa truyền tới một trận tiếng vang, Nguyên Khánh Châu sắc mặt tái nhợt, môi thâm tím, toàn thân lạnh run, ôm Vân Nhược Tuyết
đi vào trong nhà. Hắn vừa đi vừa hô to:
“Nhanh pha một chén trà nóng cho Tuyết Nhi muội muội làm ấm thân thể!”
“Ai dám?”
Đúng lúc này, Lão thái thái vẫn ngồi yên đột ngột lên tiếng, trong giọng nói mang theo bảy phần ngoan lệ, ba phần bạc bẽo, lại thấy Vân Nhược
Tuyết được một nam tử xa lạ ôm lấy thì phật châu trong tay đánh lên mặt
bàn khiến cho một âm thanh thật lớn vang lên, dọa cho đám nha đầu bả tử
trong phòng ngay cả thở mạnh cũng không dám.
“Vú Mễ, nhanh đỡ Nhị tiểu thư lên giường. Muội muội bị lạnh cả đêm rồi. Mộ Xuân, mau đi đun một ấm trà gừng!”
Lúc này, Vân Thiên Mộng nhìn Vân Nhược Tuyết đang rúc vào trong lòng Nguyên Khánh Châu, nhanh chóng phân phó.
Nghe thấy Vân Thiên Mộng lên tiếng, vú Mễ đón Vân Nhược Tuyết trong lòng Nguyên Khánh Châu. Lúc này sắc mặt lão thái thái mới tốt đẹp lên chút
ít, nhưng đôi mắt tràn đầy chán ghét vẫn nhìn chằm chặp vào Vân Nhược
Tuyết, sau đó trầm giọng hỏi:
“Dịch Hoành, Dịch Kiệt và Lưu thị vệ ở lại, những người khác hãy ra ngoài.”
Nguyên Khánh Châu đang si mê nhìn Vân Thiên Mộng, nghe lão thái thái lên tiếng đuổi khách thì chỉ có thể để cho bản thân bị gia phó của tướng
phủ đẩy ra ngoài.
Đợi mọi người toàn bộ đi ra, lão thái thái liếc mắt về phía Vân Nhược
Tuyết đang run rẩy, ánh mắt đầy ác liệt, rồi đột nhiên thét lên:
“Quỳ xuống!”