Hai người ở trong thuyền hoa nhìn chiếc
thuyền hoa đang dần dần tiến lại gần, sau đó lại thấy Sở Vương đứng ở
đầu mui thuyền trừng mắt nhìn Sở Phi Dương, Vân Thiên Mộng không khỏi
cười khẽ, chỉ cảm thấy ông cháu nhà này đúng là một đôi oan gia, trẻ thì trốn tránh, già thì suốt ngày rình theo đuôi, nhưng như thế lại làm cho người ta cảm động vì tình cảm thân tình rất thuần túy này.
“Nhà đò, cho thuyền chạy nhanh hơn đi.” Hai mắt Sở Phi Dương híp lại,
ánh mắt lạnh lùng bắn về phía Sở Vương đang đứng ở thuyền hoa bên kia,
khóe miệng không khỏi cười lạnh. Gia gia đúng là càng già càng không
biết thương thân mình rồi, còn muốn đứng đón gió lạnh ở đầu thuyền,
chẳng lẽ không muốn sống nữa. Tốt, đã thế cho người thấm thêm chút nữa,
để cho người hưởng thụ một chút gió đông lạnh, không nằm trên giường nửa tháng chắc người còn chưa biết sự lợi hại của mình.
Vân Thiên Mộng thấy sắc mặt Sở Phi Dương u ám thì nhẹ nắm lấy tay hắn,
làm cho hắn rời chú ý sang mình, khẽ nói: “Hay là mời ông nội lên thuyền đi. Người lớn tuổi như thế, làm sao có thể chịu đựng được gió lớn thế
này.”
Huống chi, bản thân mình còn đang ở trên thuyền, làm gì có đứa cháu trai nào lại ngang nhiên không cho ông nội lên thuyền như thế? Chuyện này
truyền ra ngoài chẳng phải làm người khác chê cười sao?
Mà Sở Phi Dương vẫn đang rất hưởng thụ sự chủ động của Vân Thiên Mộng,
một mặt kiên quyết lắc đầu, còn lập tức sai người buông rèm ở bốn phía
thuyền hoa, không cho gió lạnh thổi vào khiến cho Vân Thiên Mộng bị cảm
lạnh. Sau đó hắn kéo nàng ngồi xuống, tự mình cầm lấy ống trúc trên bàn
trà, từ bên trong lấy ra mấy đóa hoa nhài bỏ vài chén trà lưu ly màu nâu nhạt. Hắn lấy ấm nước đã sớm được đun sôi rót vào chén lưu ly, rồi lại
lấy nắm chén che miệng chén lại, đích thân cầm lấy ly trà đổ hết nước ở
bên trong đi. Sau khi đổ hết nước ra, hắn lại lần nữa đổ nước sôi vào,
lần này mới cẩn thận rót ra chén vào đưa cho Vân Thiên Mộng.
Nhìn thấy bàn tay thon dài mềm mại đẹp mê hồn của Sở Phi Dương, hào
phong hiển lộ, hương hoa lài quanh quất, Vân Thiên Mộng không khỏi cảm
thán ông trời quá ưu ái con người này rồi. Những ngón tay thon dài như
ngọc, móng tay hơi hồng nhạt làm cho hắn càng trở nên thanh thú, Vân
Thiên Mộng không khỏi ngây người đến thất thần. Phu quân của nàng thật
đúng là có bổn sự hại nước hại dân, chỉ một đôi bàn tay đã để người ta
phải ngắm đến thất thần rồi, khó trách những cô gái ngoài kia ghen ghét
với nàng như thế.
“Nếm thử đi, đây là trà hoa nhài mà năm nay Long Đoàn châu tiến cống
đấy. Ta từng uống một lần trong cung, cảm thấy không tệ nên đã xin Hoàng thượng một ít đem về.” Đôi mắt sáng trong, hiền hòa nhìn Vân Thiên Mộng như chờ nàng khích lệ.
Vân Thiên Mộng cúi đầu nâng nắp chén trà lên, nhiệt khí nhẹ nhàng dâng
lên, một cỗ hương hoa lài thơm ngát phả vào mặt, chỉ thấy màu sắc nước
trà vàng lục sáng ngời, trong veo, đúng là vừa có hương lại vừa có sắc.
Nhấp một ngụm nhỏ, chỉ cảm thấy tiên thuần sướng miệng, dư vị càng lâu
càng cảm thấy thuần hậu, nàng không đừng được mà nhấp thêm một ngụm, lập tức cười gật đầu nói với Sở Phi Dương: “Quả thật là trà ngon!”
“Sở Phi Dương, ngừng thuyền!” Đúng lúc này, ở phía sau vang đến tiếng gào thét của Sở Vương.
Nghe thấy thanh âm vang vọng kia có thể hiểu là thuyền của bọn họ đã bỏ
xa thuyền của Sở Vương một quãng rồi, lúc này Sở Vương mới không thèm để ý tới hình tượng, ra đầu thuyền rống lớn một hồi.
“Nhà đò, tăng gấp đôi tiền công, tiếp tục tăng tốc cho ta!” Nhưng Sở Phi Dương càng kiên quyết, lập tức chồng tiền để nhà đò tăng tốc.
Thuyền gia nghe được có thể kiếm tiền dễ dàng như thế thì lập tức dồn
hết khí lực mà chèo thuyền. Thuyền bên kia, bọn công nhân cũng dồn hết
khí lực mà khua mái chèo, cuối cùng cũng đuổi kịp thuyền hoa, nhưng
không ngờ chỉ sau một hồi, lại bị thuyền hoa bỏ xa tới cả 500m.
Mà lúc này, cửa rèm buồng nhỏ của thuyền này bị xốc lên, Giang Mộc Thần
một thân hàn khí bước ra, nhìn Sở Vương đang buồn bực đứng ở đầu thuyền, trong lòng cười lạnh, giễu cợt: “Không thể tưởng tượng được Sở Tướng
lại bất hiếu tới bực này. Rõ ràng đã nghe thấy Sở Vương gọi không ngừng
mà còn cố tình cho thuyền đi nhanh hơn. Con cháu bất hiếu như thế đúng
là làm cho người ta khinh thường. Thật phụ lòng Vương gia lúc ấy vì ngăn trở bổn vương mà không tiếc dùng tới Sở Quân. Dạng con cháu như thế mà
Vương gia vẫn muốn che chở sao?”
Nói xong, ánh mắt Giang Mộc Thần lại chuyển hướng sang con thuyền đang
chạy phía trước, đôi con ngươi lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào tấm màn che
làm bằng cây bông gòn, chỉ thấy hai đạo thân ảnh thấp thoáng, hắn chỉ
hận ánh mắt không thể phún ra lửa.
Mà Sở Nam Sơn vừa rồi còn hổn hển gào thét, khi Thần Vương bước ra đã
lập tức thu liễm tất cả biểu tình trên mặt, lấy lại khí thế trầm ổn. Đối mặt với Giang Mộc Thần cố ý ly gián, lão chỉ cười nhạt, đôi con ngươi
yên tĩnh như mặt hồ, nhẹ đáp: “Thần Vương không phải là bổn vương và Sở
Phi Dương, làm sao biết thú vui này của ông cháu bọn ta. Hôm nay đã có
thêm Mộng nha đầu, mấy nữa còn có thêm mấy đứa chắt trai, bổn vương có
thể cùng con cháu ngậm kẹo vui cười cả ngày rồi. Chỉ là bổn vương cảm
thấy tiếc hận cho Thần Vương lắm, lúc trước có một mối nhân duyên tốt
như thế lại bị chính Thần Vương phủi đi. Chắc bây giờ trong lòng Thần
Vương hối hận muốn chết nhỉ? Chỉ có điều đã không phải của mình thì
cưỡng cầu cũng không thể đạt được đâu.”
Nói xong, gương mặt đang trầm xuống của Sở Nam Sơn lại hiện lên một mạt
vui vẻ, mà khóe miệng cũng nổi lên một vòng lãnh ý, nhìn thẳng vào đôi
mắt Thần Vương lúc này đang nổi lên một tầng nhàn nhạt sát khí.
Bị Sở Nam Sơn nhìn chằm chằm như thế, Giang Mộc Thần vẫn bảo trì tỉnh
táo và trấn định, chỉ có điều khi Sở Nam Sơn đề cập tới chuyện cũ của
hắn và Vân Thiên Mộng, đôi đáy mắt chứa cả hầm băng núi tuyết ấy lại xẹt qua chút tức giận, như một thanh kiếm xẹt qua mang theo lãnh mang, làm
cho lòng người không khỏi run lên.
“Sở Vương đang muốn che giấu điều gì sao? Nhìn thái độ của Sở Phi Dương
đối với ngài, chỉ sợ nguyện vọng của Sở Vương không thành rồi. Đến lúc
đó chẳng phải mặt mũi của Sở Vương khác nào vừa quét qua rác?” Thân ảnh
thấp thoáng trong thuyền hoa làm cho bàn tay trong ống tay áo của Giang
Mộc Thần đã nắm thành quyền, nếu không phải khoảng cách quá xa, chỉ sợ
hắn đã không giữ nổi mình mà xông vào khoang thuyền đó.
Mà bên cạnh hắn lúc này lại có thêm một lão già Sở Vương không ngừng lải nhải, chỉ hận không thể dùng ngôn ngữ để đánh hắn không bằng. Trong
lòng Giang Mộc Thần vô cùng tức giận, không để cho Sở Vương kịp mở miệng phản bác, lại tiếp tục châm chọc: “Sở Vương gia cũng đừng quên, vừa rồi là ai nhảy lên con thuyền này của Bổn vương?”
Vốn tưởng như thế có thể làm cho Sở Vương phải im, không ngờ lại nghe Sở Vương lải nhải tiếp: “Mùa đông này lạnh lắm, toàn bộ sông Lục Đại này,
ngoài con thuyền phía trước kia thì chỉ còn thuyền của ngươi, ngươi nói
bổn vương không coi trọng thuyền của ngươi mà trèo lên thì còn lên
thuyền của ai? Có điều, tốc độ cái thuyền này của ngươi chậm quá rồi,
đúng là nhanh như rùa, khó trách Mộng nha đầu kia được gả vào Sở Vương
phủ của ta.”
“Tăng tốc!” Lời của Sở Vương còn chưa hết, bên tai đã vang lên tiếng
quát lạnh của Giang Mộc Thần, tựa hồ như hắn đang nghiến răng nghiến
lợi.
Trữ Phong canh gác một góc trong thuyền thấy chủ tử của mình bị Sở Nam
Sơn dễ dàng chọc cho nổi giận thì trong lòng không khỏi lo lắng, muốn
tiến lên khuyên can Thần Vương.
Dù sao, lúc này cửa thành mở rộng, dân chúng ra khỏi thành rất đông, nếu bị bọn chúng nhìn thấy thuyền của Thần Vương đuổi theo thuyền của Sở
Phi Dương thì chỉ sợ không cần tới ngày mai, trong kinh đô sẽ lại truyền ra vô số lời đồn. Điều này sẽ gây rất nhiều bất lợi cho Vương gia.
Nhưng Sở Nam Sơn lại nhìn hắn bằng con mắt lạnh lẽo làm cho Trữ Phong
không khỏi dừng lại bước chân, chỉ dám đứng nhìn Giang Mộc Thần không
ngừng toát ra khí tức băng lãnh rợn người. Nhưng sau đó hắn lại can đảm
dấn bước, đi tới phía sau lưng của Thần Vương, nhẹ khuyên giải: “Vương
gia, thuyền này là vật yêu thích của Thái phi nương nương, không thể đi
nhanh hơn được, chúng ta hay là cứ chạy bình tĩnh. Tốc độ của thuyền
đằng trước nhanh như thế, kiểu gì cũng gặp chuyện không may…”
Nhưng hắn còn chưa nói hết đã cảm thấy lạnh hết người, ngẩng đầu nhìn
chỉ thấy Sở Vương như cười mà không phải cười đang nhìn mình chằm chằm,
đôi con ngươi hơi tối làm cho trong lòng hắn nổi lên một mạt sợ hãi,
giống như chính mình là con vật nhỏ đang bị một con sư tử nhìn chằm chằm vậy.
Mà Trữ Phong còn chưa kịp tránh khỏi ánh mắt của Sở Vương thì đôi mắt
lạnh lẽo của Giang Mộc Thần đã lại trừng lên với hắn. Câu nói sau cùng
của hắn đã làm cho Giang Mộc Thần bị chọc giận, chỉ hận ánh nhìn không
thể xuyên thẳng qua người tên tùy tùng thân cận của mình.
Nhưng dù thế nào, những lời này hắn không thể không nói. Hắn rời ánh mắt khỏi Sở Vương, lại tiếp tục nói với Thần Vương: “Vương gia, chỉ chốc
lát nữa người ở cửa thành sẽ thấy chúng ta. Nếu chúng ta cứ đuổi không
bỏ sẽ khiến cho đám tiểu nhân bịa chuyện lừa gạt, kính xin Vương gia hãy suy nghĩ lại!”
Huống hồ, mấy ngày trước đây, khi Vương gia tổ chức đại hôn, nói là lấy
Vân Thiên Mộng, nhưng cô dâu cuối cùng lại là Vân Nhược Tuyết, chuyện
này đã làm cho Nguyên Đức thái phi tức giận không thôi, mà Vương gia
cũng trở thành mục tiêu cười nhạo trong mắt nhiều người. Nếu chuyện lần
này lại truyền đi, chỉ sợ thanh danh của Thần Vương sẽ bị hủy không còn
một chút nào.
Trong mắt Trữ Phong, Vân Thiên Mộng chỉ là một thiên kim của tướng phủ bị Thần Vương từ hôn, mặc dù hôm nay đã
được gả vào Sở Tướng nhưng dù sao vẫn chỉ là một nữ tử. Nếu Vương gia từ trước tới giờ luôn sống tỉnh táo của hắn chỉ vì một nữ tử mà huy động
nhân lực, thật sự là một chuyện không thể được.
“Càng ngày ngươi càng nói nhiều! Có phải cảm thấy bổn vương quá nhân hậu nên cũng không cần có quy củ rồi phải không hả?” Nhưng Giang Mộc Thần
vẫn kiên trì giữ ý định. Sau khi thấy con thuyền trước mặt tăng tốc, hai hàng lông mày của hắn càng cau lại, đôi mắt hiện vẻ lạnh lùng, tràn đầy hận ý, càng thêm lạnh lẽo khiến cho cả Sở Nam Sơn đứng bên cạnh cũng
cảm nhận được.
“Tiểu tử, cho ngươi đi, ngươi lại đi quá xa! Một đại nam nhân làm sao cứ phải thích dong dài. Bổn vương còn đang chờ để lên thuyền của cháu trai ta đây!” Sở Nam Sơn lại khích đểu, trong lời nói lại có vẻ uy nghiêm,
ngay cả thần vương là thân vương cũng không thể nào có khí chất giống
như thế được!
Trữ Phong biết khuyên nhiều cũng vô ích, huống chi chủ của mình đã hạ
quyết tâm nên chỉ có thể đi vào buồng nhỏ trên thuyền, phân phó kẻ dưới
cho thuyền chạy nhanh hơn.
“Sự chấp nhất của Vương gia thật sự làm cho bổn vươn phải bội phục rồi!” Ánh mắt của Sở Vương như có lực xuyên thấu, cứ nhìn Giang Mộc Thần chằm chằm, hai hàng lông mày trắng hơi nhíu xuống, dưới đáy mắt hiện lên gợn sóng như kinh đào hải lãng, chỉ là trong nháy mắt lại lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh như thường, làm cho người ta không hề nhận ra rằng lão
cũng đang bị chấn động tâm tình.
“Hừ, Sở Vương lại muốn bắt đầu trào phúng bổn vương sao?” Hôm nay trong
kinh lưu truyền vô số lời đồn, mà ngay cả Nguyên Đức thái phi nhiều ngày nay cũng không tới thăm hắn, chỉ sợ vẫn còn tức giận chuyện trước kia.
Những chuyện này Giang Mộc Thần chẳng buồn bận tâm, với hắn chỉ là
chuyện nhỏ, trong đầu hắn chỉ nghĩ tới một chuyện duy nhất đó là Vân
Thiên Mộng đã trở thành thê tử của Sở Phi Dương, khi ấy trong đầu lại
xông lên một cỗ lửa giận. Lần trước bị Sở Phi Dương làm nhục trước mặt
bao nhiêu người, nếu không phải tóm được cả hai người kia thì hắn không
thể nào bớt giận được.
Mà Sở Nam Sơn cũng không để ý tới Giang Mộc Thần nữa, cứ nhìn vào con
thuyền trước mặt càng ngày càng sát gần, miệng không khỏi nở nụ cười vui vẻ. Trong lòng lão hò hét, tiểu tử thúi Sở Phi Dương kia kiểu gì cũng
không thoát khỏi lòng bàn tay của lão được.
Mà luc này, đang ngồi trong khoang thuyền sưởi ấm và ngắm cảnh, Vân
Thiên Mộng đột nhiên kinh ngạc khi thấy Sở Vương và Thần Vương có thể
tâm khí bình hòa mà đứng cùng nhau ở mũi thuyền kia lâu như thế, đúng là không thể tưởng tượng được.
Sở Vương vì đuổi theo Sở Phi Dương mà không từ thủ đoạn tồi tệ nào, ngay cả thuyền của Thần Vương mà cũng dám lên, quả nhiên là to gan lớn mật.
Đáy mắt sở Phi Dương lập tức kết một tầng băng mỏng, bàn tay nắm lấy tay Vân Thiên Mộng thì vẫn ôn hòa, chỉ là lực đạo đã tăng thêm chút ít,
những cảm xúc trong đáy lòng hắn lập tức truyền sang Vân Thiên Mộng.
“Đang lo lắng cho ông nội sao?” Mặc dù ngày thường Sở Phi Dương hay gây
khó dễ cho Sở Vương, nhưng tình máu mủ ruột già thật không thể nào phủ
nhận được, trong tình trạng khẩn yếu này, sự lo lắng từ tận đáy lòng sẽ
lập tức truyền ra.
Sau khi nghe Vân Thiên Mộng hỏi, Sở Phi Dương chỉ cười nhạt, tầng băng
mỏng trong đáy mắt như gặp hơi ấm mà nhè nhẹ tan đi: “Ta chỉ đang nghĩ,
có phải hai người này định liên thủ với nhau hay không?”
Hai người đều là bại tướng dưới tay hắn, Sở Phi Dương tự nhiên là sẽ
không để trong mắt, nhưng mục tiêu của cả hai người lại đều là Vân Thiên Mộng nên khiến hắn không thể không phòng bị.
Xem ra chuyện này không qua đối với Giang Mộc Thần đã tạo ra đả kích
không nhỏ, có lẽ nghe ngóng được hành trình hôm nay của mình nên đã ở
sông Lục Đại ôm cây đợi thỏ, mong bắt được bọn hắn.
Đã thế, hắn cũng muốn chơi đùa với hai người một chút, xem ai mạnh hơn ai?
Cầm áo lông chồn ở bên cạnh khoác lên vai Vân Thiên mộng, Sở Phi Dương đồng thời gọi: “Tập Lẫm!”
Vân Thiên Mộng chỉ nghe thấy một âm thanh rơi xuống nước nhè nhẹ, còn
chưa hiểu ra sao thì đã bị Sở Phi Dương ôm lấy, đưa ra đầu thuyền.
Gió lạnh bên ngoài làm cho Vân Thiên Mộng rụt cổ lại, Sở Phi Dương vội
vàng ôm chặt hơn, kéo mũ trùm đầu của nàng lên để che đi gió lạnh!
Sau khi thích ứng được với gió lạnh bên ngoài, Vân Thiên Mộng chỉ cảm
thấy không khí thật thoải mái, tự do, không còn cảnh nhà cao cửa rộng,
sân vườn chật chội nữa mà khoan khoái hơn hẳn. Đưa mắt nhìn ra xa, chỉ
thấy cây cầu hình vòm, trên đó vô số người đi lại vô cùng náo nhiệt,
thanh âm rao hàng theo gió vẳng đến làm cho những buồn bực trong lòng
Vân Thiên Mộng lập tức tan đi, muốn gia nhập vào cái trường nào nhiệt
ấy.
Sở Phi Dương nhìn những vui vẻ trong mắt nàng, khóe miệng không khỏi
nhích lên, lập tức ôm ngang hông nàng, không để Vân Thiên Mộng kịp hô
lên đã nhảy xuống, hai người liền rơi xuống thuyền nhỏ vốn đã được thả
xuống từ trước ngay trước mũi thuyền lớn.
Tập Lẫm cũng nhảy lên đầu thuyền nhỏ. Sau khi bọn hắn đã đứng vững vàng, người chèo thuyền liền nhanh chóng khua mái chèo, chạy về phía bờ.
Thuyền lớn che mất thuyền nhỏ ở phía sau nên dù Sở Vương và Thần Vương
có đuổi theo, chỉ sợ tới nơi thì đã chẳng khác nào đi lấy giỏ trúc múc
nước rồi.
Chỉ đáng tiếc lần du ngoạn trên sông vào mùa đông này cứ thế bị người ta phá hoại mất rồi!
Sau nửa thời gian uống cạn chén trà, thuyền nhỏ đã cập vào bờ, mà lúc
này, con thuyền lớn đã chặn ngang tầm mắt bọn Giang Mộc Thần, bên trái
lại có cây cầu hình vòm, bị trụ cầu cản trở tầm nhìn, đúng là thiên
thời, địa lợi, nhân hòa.
Nhưng trong mắt Vân Thiên Mộng lại nổi lên một chút ít nghi hoặc, hai
mắt mang theo chút sáng tỏ khi thấy một chiếc xe ngựa đi tới gần Sở Phi
Dương. Có lẽ Sở Phi Dương đã liệu được hết sự việc nên đã chuẩn bị
trước, đúng là quá lợi hại rồi. Khó trách tuổi hắn còn trẻ mà có thể
đứng đầu đủ loại quan lại, năng lực và tâm cơ đáng sợ như thế, tự cổ chí kim đúng là rất hiếm.
Hai người ngồi vào trong xe ngựa, Vân Thiên Mộng bỏ mũ áo choàng ra, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng vén màn xe lên để ngắm cảnh tượng bên ngoài.
Chỉ thấy trên Sở Vương đang vô cùng đắc ý, mà ánh mắt lạnh lẽo của Giang Mộc Thần nhìn chiếc thuyền ngày càng sát gần kia trở nên hòa hoãn không ít. Không biết, lúc thấy khoang thuyền trống không thì bọn họ sẽ có
phản ứng như thế nào.
“Xú lão đầu và tiểu nhân hèn hạ đó thì có gì đẹp mắt? Mộng Nhi, tướng
công của nàng là ta, ở trước mặt của ta mà nàng dám nhìn người khác à?”
Lúc này, một bàn tay ấm áp áp lên gương mặt nàng xoay lại, bàn tay còn
lại cũng đặt lên bàn tay đang vén rèm cửa của nàng kéo xuống. Rèm cửa bị buông ra, mà trước mắt Vân Thiên Mộng đã lại là gương mặt đẹp đẽ đáng
ghét kia rồi.
Thấy Sở Phi Dương mang theo ánh mắt đầy ủy khuất, cặp mắt đen láy không
rời khỏi nàng, đôi lông mày bằng phẳng nhíu xuống, gương mặt đầy vẻ đáng thương, lại có chút oán khí.
Thấy hắn trẻ con như thế, Vân Thiên Mộng không khỏi hé miệng cười khẽ,
trong nội tâm lại nổi lên lòng giễu cợt, lập tức rút bàn tay đang bị hắn nắm lấy, hai tay ốp lấy khuôn mặt hắn, rất nhanh đem cặp môi đỏ mọng
của mình dán lên cặp môi mỏng lành lạnh của hắn như đóng dấu hắn là của
nàng.
“Như vậy là được rồi chứ!” Cái hôn như phù dung sớm nở tối tàn, chỉ nhẹ nhàng chạm rồi lại rời đi.
Cái hôn hời hợt vừa rồi làm cho Sở Phi Dương càng thêm bất mãn. Lập tức
hắn ôm lấy Vân Thiên Mộng, một tay đặt ra sau gáy nàng, chủ động cúi đầu chiếm lấy cặp môi đỏ mọng kia, không khỏi mê mải hưởng thụ hương thơm
từ miệng nàng, đến khi nghe thấy thanh âm thở gấp của Vân Thiên Mộng hắn mới lưu luyến buông nàng ra. Nhưng hắn càng ôm nàng chặt hơn, miệng kề
bên tai nàng, thủ thỉ: “Mộng Nhi, hay là chúng ta trở về Vương phủ đi!”
Ở trên xe mà muốn làm mấy chuyện xấu thì thật là quá bất tiện, huống hồ
ngoài trời đông giá lạnh, lỡ làm cho Vân Thiên Mộng bị cảm lạnh thì
chẳng phải kẻ đau lòng nhất sẽ là hắn sao?
Nghe hắn nói thế, hai gò má của Vân Thiên Mộng không khỏi ửng hồng, đôi
bàn tay mềm mại như không có xương hung hăng véo hắn một cái, lập tức
trừng mắt nhìn Sở Phi Dương đang ôm một bụng đầy xấu xa, cả giận nói:
“Thế thì hôm nay còn ra ngoài làm gì?”
Sáng sớm đã phải âm thầm rời khỏi Vương phủ, còn chưa uống xong ba chén
trà trên thuyền thì đã phải trở lại Vương phủ, Vân Thiên Mộng cảm thấy
mình đúng là đáng thương tới cực điểm.
Mà Sở Phi Dương thấy Vân Thiên Mộng có bộ dáng sinh động như thế thì nở
nụ cười. Thấy hắn cười vui vẻ, bàn tay đang đặt bên hông hắn lại nhéo
thêm cái nữa. Sở Phi Dương vừa kêu đau, lại lập tức túm lấy bàn tay nhỏ
bé đó của nàng, khẽ vuốt ve trên mu bàn tay như ngọc ấy, lập tức cúi đầu thì thầm như cầu xin bên tai Vân Thiên Mộng: “Mộng Nhi, giúp lão công
nàng sinh một đứa bé thật xinh đi!”
Vân Thiên Mộng sao không biết, cái véo của nàng dù có mạnh hơn cũng chỉ
như muỗi đốt cột điện với Sở Phi Dương, nếu thật sự có thể véo hắn la
oai oái như thế thì nàng cũng đủ sức quật ngã Giang Mộc Thần lâu rồi.
Nàng lườm Sở Phi Dương đang ra vẻ đáng thương, nhưng tay vẫn nghe theo lời hắn, khẽ khàng xoa nhẹ nơi mình vừa mới động thủ.
Mà lúc này, ở trên sông Lục Đại, khoảng cách giữa hai con thuyền càng
lúc càng hẹp, cuối cùng chỉ còn hai trượng. Sở Nam Sơn lập tức xoa tay,
ánh mắt hưng phấn nhìn sang Giang Mộc Thần, cất cao giọng nói: “Thần
Vương, bổn vương đi trước một bước!”
Nói xong, thân thể Sở Nam Sơn như chim nhạn bay lên, mà con thuyền dưới
chân Giang Mộc Thần cũng rung lên, có thể thấy lực đạo lúc nhảy đi của
Sở Nam Sơn lớn tới mức nào.
Mà theo cái nhún lấy đà nhảy đi này, tốc độ của con thuyền cũng lập tức
giảm xuống. Nếu không phải Giang Mộc Thần sớm có đề phòng thì đã sớm bị
Sở Nam Sơn bất thình lình ám toán, dùng dao động của con thuyền để đẩy
hắn ngã xuống sông Lục Đại lạnh lẽo thấu xương rồi.
Ánh mắt hắn trầm xuống, rồi cũng theo Sở Nam Sơn phi thân lên, đáp xuống đuôi con thuyền ở trước mặt. Khi hắn xốc tấm rèm làm bằng bông gòn lên, lại phát hiện bên trong chỉ có hương trà lượn lờ, ngoài ra không một
bóng người.
“Đều tại ngươi cả! Ai bảo ngươi lúc nãy không biết chạy nhanh hơn! Giờ
thì tốt rồi, hai người chúng ta bị tên tiểu tử thúi Sở Phi Dương kia
chơi xỏm thật là quá mất mặt bổn vương rồi!” Không đợi Giang Mộc Thần
nổi giận, lão đã kiểm tra hết một lượt từ trên xuống dưới, sau đó đem
hết trách nhiệm đổ lên đầu Giang Mộc Thần.
Chỉ thấy lúc này sắc mặt lão thê lương buồn bã, phảng phất như đang phải chịu đại ủy khuất. Hai hàng lông mày đang cong lên đầy hớn hở, lúc này
lại rũ xuống, vô cùng chán nản.
Mà lúc này, trong lòng Giang Mộc Thần còn tức giận hơn, đã thế lại còn
bị Sở Vương từ trước tới giờ hắn không thể nhìn thấy gào thét đổ lỗi,
hắn lập tức đáp đầy mỉa mai: “Vương gia thật sự là qua sông lại hủy đi
cầu! Lúc ngài lên thuyền của bổn vương sao không hò hét như thế. Bây giờ bị cháu mình bỏ lại lại lấy bổn vương ra trút giận, thật cho là bổn
vương dễ bắt nạt sao?”
Hắn vừa nói xong, Sở Vương lập tức nhảy ra sau ba bước, lông mày nhíu
lại, nói đầy lên án: “Thần Vương đang trách bổn vương lên thuyền của
ngươi làm cho thuyền thêm sức nặng, tốc độ giảm đi nên không đuổi kịp
thuyền của cháu ta sao? Một lão nhân như ta thì nặng bao nhiêu nào? Nếu
thị vệ của ngươi không tìm mọi cách từ chối không muốn đi nhanh hơn thì
bổn vương đã sớm bắt được Sở Phi Dương rồi, há lại đứng đây cho ngươi
chỉ trích bổn vương? Thần Vương nếu cảm thấy bực mình thì tốt nhất nên
quản giáo người dưới cho tốt, miễn cho lần sau hỏng việc.”
Nói xong, lông mày của Sở Nam Sơn nhảy lên đầy đắc ý, lập tức đi vào buồng nhỏ của thuyền, ra lệnh cho thuyền gia đi vào bờ.
Trữ Phong thật sự không ngờ, Sở Vương lại vô lý càn quấy như thế, làm sao có thể đem hết trách nhiệm đổ lên đầu hắn được chứ.
Hắn là cận vệ của Thần Vương, tất nhiên phải lấy an toàn của Vương gia
làm trọng, mà gần đây trong kinh thành phát sinh nhiều tin đồn bất lợi
với Vương gia như thế, nếu hắn không đề tỉnh, chỉ sợ những cố gắng nhiều năm nay của Thần Vương trở nên uổng phí rồi.
Không ngờ Sở Vương chỉ nói mấy câu đã đem hết tội đổ lên đầu hắn, mà
Vương gia tựa hồ như còn nghe lời của Sở Vương nữa, đôi mắt nhìn về phía hắn đầy sự tức giận khiến cho Trữ Phong cảm thấy vô cùng oan uổng.
“Quay về Vương phủ!” Chờ đợi nửa ngày cuối cùng cũng công dã trang làm
cho Giang Mộc Thần cảm thấy mặt mũi mất hết, đã thế còn bị Sở Vương sỉ
nhục ngay trước mặt nên lúc này hắn như cái núi lửa chỉ chực phun trào.
Hắn lập tức ra khỏi buồng nhỏ, đợi con thuyền cập bờ liền lập tức rời
đi.
Trong một gian phòng trang nhã ở Thiên Phúc
Lâu, Vân Thiên Mộng ngồi tựa bên cửa sổ nhìn xuống con đường đông đúc ở
bên dưới, nghe những âm thanh ồn ào náo nhiệt, nàng chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần đều rất thoải mái.
“Mộng Nhi, mau ăn canh cá thôi.” Sở Phi Dương nhiệt tình chia thức ăn
cho thê tử của mình, vừa thấy tạp vụ mang lên một bát canh vây cá liền
tự mình xúc đưa tới bên miệng Vân Thiên Mộng.
“Không ăn!” Ai ngờ Vân Thiên Mộng vô tình đẩy ra.
Nhìn một bàn đầy món ăn ngon thì Vân Thiên Mộng đã không còn có cảm giác muốn ăn rồi, dù sao đã ăn suốt một canh giờ rồi, bây giờ phải ăn thêm
canh vây cá nữa thì thật là khổ sở. Nàng có cảm giác dạ dầy mình thực sự không thể nhét thêm gì rồi!
“Nghe lời ta, uống thử một ngụm đi.” Nhưng Sở Phi Dương lại cứ kiên nhẫn nài nỉ.
Mặc dù đã rất hài lòng với dáng người của thê tử mình, nhưng cũng dâu có nam nhân nào có thể ghét bỏ nữ tử đầy đặn đâu. Sở Phi Dương vừa thấy
Vân Thiên Mộng đồng ý vào đây ăn thì lập tức gọi một bàn món ngon, dụ dỗ nàng ăn hết từng món một để có thể đạt được mong muốn của mình.
Không ngờ Vân Thiên Mộng chẳng hề cho hắn chút mặt mũi, đôi mắt sáng chỉ nhìn chăm chú xuống phía dưới, không thèm để ý tới tướng công đang ngồi bên cạnh mình.
Thấy tay mình lại bị đẩy ra, Sở Phi Dương đặt thìa trong tay xuống, một
tay chống cằm, một tay xoay xoay chén rượu trong tay, nhìn chất lỏng
không màu chậm rãi lay động, giống như vô tình nói: “Phu nhân đúng là
không hiểu phong tình, bổn tướng thấy cô công chúa Bắc Tề kia ngược lại
rất đáng yêu! Một khúc ca múa kia làm người ta thực sự khó quên, dáng
người rất đẹp, tư thái mềm mại, đừng nói là nam tử bình thường, ngay cả
bổn tướng cũng sinh lòng ái mộ!”
Nghe hắn nói với giọng điệu buồn bã như thế, tâm tư của Vân Thiên Mộng
bị thu trở về, mặc dù ánh mắt vẫn không rời khỏi con đường đông đúc
nhưng lỗ tai đã dựng đứng lên để nghe xem hắn định nói gì tiếp.
“Công chúa Bắc Tề ở Tây Sở đã tới đây mấy tháng rồi, bổn tướng còn chưa
mời nàng ta tới Sở Tướng phủ khoản đãi một phen. Mộng Nhi, nàng nói xem
vi phu có nên mời Linh Nhi công chúa tới vương phủ chơi không?” Nói
xong, Sở Phi Dương lập tức kề sát mặt vào Vân Thiên Mộng, hai mắt chăm
chú nhìn biểu lộ trên mặt nàng.
Vân Thiên Mộng đang đặt tay trên bệ cửa, ngón trỏ tay phải đang xoay
xoay quanh cái khăn lụa trong tay, nghe Sở Phi Dương hỏi vậy thì trong
lòng chỉ cảm thấy buồn cười, lập tức cười nhẹ, đáp: “Phu quân là chủ
nhân của tướng phủ, làm bất cứ chuyện gì cũng không cần hỏi ý kiến thiếp đâu. Phu quân chỉ cần làm theo tâm ý của mình là được.”
Mặc dù đã trả lời hắn nhưng hai mắt nàng vẫn tuyệt nhiên không chuyển
hướng, cặp môi đỏ mọng tươi cười lại hiện lên chút lạnh lẽo kín đáo làm
cho Sở Phi Dương trong lòn run lên, đang muốn tiếp tục kiểm nghiệm thì
đã nghe thấy tiếng gõ cửa ở bên ngoài. Một lát sau, Tập Lẫm dẫn Dung Vân Hạc đi vào.
“Sở Tướng cùng phu nhân tới Thiên Phúc lâu thật là đại giá quang lâm!”
Nhìn thấy khí sắc Vân Thiên Mộng hôm nay rất tốt nên Dung Vân Hạc không
khỏi nở nụ cười.
“Không nghĩ tới hôm nay huynh lại ở chỗ này!” Đột nhiên gặp được cố nhân nên nội tâm Vân Thiên Mộng thật sự cao hứng.
Trước kia ở Sở Tướng phủ, tất cả mọi người đều có mặt nên không tiện để
nàng và Dung Vân Hạc nói chuyện. Hôm nay ở cạnh nàng còn có Sở Phi
Dương, mà lúc này hắn lại không ngừng lải nhải về Tề Linh Nhi nên Vân
Thiên Mộng tất nhiên là cũng muốn tìm một câu chuyện khác để đỡ phải
nghe những lời nhàm chán.
Dù sao, nàng cũng không giống những nữ tử cổ đại khác, để giữ được trái
tim của phu quân mình mà có thể vừa khóc nháo nhào vừa dọa thắt cổ tự
tử, nàng sẽ tự mình vươn lên để hắn có thể thấy sự lợi hại của nàng.
“Mấy ngày trước nhiều việc phải ra ngoài, hôm qua sau khi hồi phủ ta
liền xem sổ sách thu chi thời gian này, toàn bộ sửa sang lại một lần.
Hôm nay gặp nàng ở đây, chúng cùng đem đối chiếu một lần đi.” Từ khi
thấy Dung Vân Hạc tiến vào thì sắc mặt của Sở Phi Dương đã trầm xuống
rồi, lúc này thấy Dung Vân Hạc còn lấy từ trong tay áo ra vài cuốn sổ
sách thì càng cảm thấy không thoải mái, lập tức liền nắm chặt tay Vân
Thiên Mộng, đứng dậy làm bộ định rời đi!
Thế nhưng Vân Thiên Mộng vừa nghe nói tới việc này liền lập tức đứng dậy theo Dung Vân Hạc đi tới phòng bên phải, hai người đối mặt trên bàn
trà, sôi nổi trao đổi các tình huống gần đây.
Sở Phi Dương thấy thế thì càng dùng sức nắm chén rượu trong tay, lập tức ngửa đầu uống một ly, lại tự mình rót thêm một ly nữa.
“Huynh tính toán thì ta rất yên tâm. Nhưng về phương diện y thuật thì
phải đợi Tiểu Nhiếp đại phu trở về mới quyết định được. Dù sao chúng ta
cũng không ai nắm chắc, miễn lúc ấy lại tạo ra sai lầm, vừa lãng phí
thời gian, vừa lãng phí tiền bạc!” Sau khi xem xét qua từng khoản tiền, Vân Thiên Mộng mới cười nhẹ và nói.
Mà Dung Vân Hạc thì vừa nhìn nàng vừa cười, thỉnh thoảng gật gật rồi
chêm vào một, hai câu, không khí giữa hai người thực sự hòa hợp.
“Chỉ là không biết khi nào Nhiếp đại phu mới trở về?” Sự tình phát triển vô cùng thuận lợi, chỉ thiếu có Tiểu Nhiếp đại phu, Dung Vân Hạc nghĩ
nghĩ một chút lại lập tức nhìn về phía Sở Phi Dương đang ngồi một mình ở ngoài bàn, lễ phép hỏi: “Không biết tướng gia có biết không?”
Sở Phi Dương ngầm bực bội trong lòng, đang muốn đáp không biết thì lại
thấy Vân Thiên Mộng nhìn mình chăm chú liền cười đáp: “Có lẽ trước cuối
năm sẽ trở về! Sự tình lần này ở Lạc thành thật sự nghiêm trọng, còn
phải cần thêm thời gian!”
Nói xong, Sở Phi Dương đặt chén rượu xuống, đứng dậy, đi tới bên người
Vân Thiên Mộng, nắm tay nàng kéo dậy, hiền hòa nói: “Mộng Nhi, chúng ta
cũng ra ngoài nửa ngày rồi, nàng cần phải về nghỉ ngơi!”
Nói xong, không đợi Vân Thiên Mộng mở miệng, Sở Phi Dương liền phân phó Tập Lẫm: “Tập Lẫm, xuống dưới tính tiền đi!”
Tập Lẫm sớm đã nhìn ra không khí quỷ dị trong phòng này, nghe thấy Sở
Phi Dương phân phó vậy thì lập tức quay người muốn ly khai chỗ thị phi
này, miễn cho mình trở thành đối tượng để tướng gia trút giận. Nhưng vừa chuyển thân đã lại nghe Dung Vân Hạc gọi lại: “Chậm đã!”
Mấy người nghe Dung Vân Hạc lên tiếng thì đều nhìn về phía hắn, chỉ thấy hắn cười nói: “Hai vị kết hôn, Vân Hạc không có gì làm lễ vật. Lần này
Thần Vương thu tay với gia đình ta cũng vì nhờ có tướng gia. Bữa cơm hôm nay để Vân Hạc mời hai người! Kính xin tướng gia không được từ chối!”
“Cái này không được, chúng ta không thân quen gì nhau, làm như thế khác
gì chịu ân của người!” Sở Phi Dương quả quyết từ chối hảo ý của Dung Vân Hạc, lại đưa mắt nhìn Tập Lẫm ra hiệu cho hắn nhanh đi tính tiền.
Vân Thiên Mộng cũng cảm thấy không ổn, bèn nói thêm: “Mở cửa làm kinh
doanh sao có thể vì người quen mà miễn phí? Nếu huynh muốn tặng lễ thì
cứ chia cho ta thêm một phần hoa hồng đi.”
Nói xong, Vân Thiên Mộng nở nụ cười giảo hoạt, đáy mắt lưu chuyển làm
cho Dung Vân Hạc thấy nao nao, lập tức cũng cười đáp: “Vậy cứ quyết định thế đi!”
Vân Thiên Mộng không ngờ Dung Vân Hạc đồng ý nên nụ cười cũng cứng lại
trên miệng. Chỉ thấy thần sắc Dung Vân Hạc cực kỳ chân thành, không ngờ
hắn lại lấy một phần hoa hồng của Dung gia để cho mình.
“Mộng Nhi, không còn sớm nữa, chúng ta phải về thôi. Chúng ta đã làm
phiền Dung công tử lâu như vậy, chớ làm ảnh hưởng tới việc kinh doanh
của người ta chứ!” Sở Phi Dương cứ mở miệng một tiếng là “Dung công tử”, một tiếng lại “người ta” nghe xong liền biết hắn muốn đặt Dung Vân Hạc ở một vòng quan hệ khác cách xa hai người.
Vân Thiên Mộng đưa mắt nhìn hắn, chỉ thấy trong mắt Sở Phi Dương có ý
ghen tuông thì không khỏi cười thầm trong lòng, sau đó gật đầu với Dung
Vân Hạc rồi theo Sở Phi Dương rời khỏi Thiên Phúc lâu, ngồi vào xe ngựa.
Còn chưa ngồi vững đã bị Sở Phi Dương kéo vào trong ngực, vừa muốn mở
miệng nói chuyện đã lại thấy môi bị Sở Phi Dương chiếm lấy, cường thế
chiếm giữ và tiến sâu vào miệng nàng, không chịu buông tha bất kỳ chỗ
nào, sau đó mới thỏa mãn mà thả nàng ra.
“Sau này để Hồng quản gia thảo luận chuyện cửa hàng với Dung Vân Hạc là
được. Nàng đừng lao lực, ta lại thấy đau lòng!” Đôi môi mỏng vừa rời
khỏi môi nàng, âm thanh trầm thấp của Sở Phi Dương đã vang lên, hương
rượu từ miệng hắn truyền tới mũi của Vân Thiên Mộng làm nàng nhíu lông
mày lại, đưa tay nhẹ nhàng đặt lên ngực hắn, bất mãn nói: “Hồng quản gia sao có thể hiểu được cách nghĩ của ta và dụng ý của ta? Huống hồ, có
chuyện ấy thôi mà đã nói là lao tâm lao lực, chẳng phải cái gì ta cũng
không làm được?”
Sở Phi Dương nghe Vân Thiên Mộng nói như thế thì cũng chau mày, nha đầu này rõ ràng không hiểu dụng ý của hắn.
Nghĩ vậy, nhưng đối mặt với gương mặt xinh xắn và đầy mạnh mẽ, quả quyết của thê tử, Sở Phi Dương không thể nào phát hỏa được, chỉ có thể đem
Dung Vân Hạc từ đầu tới chân mắng một trận, sau đó mới lại tươi cười
nói: “Nếu thế thì lần sau cứ để Hồng quản gia đi theo nàng học tập một
chút, ngày nào đó ông ấy sẽ hiểu dụng ý và cách nghĩ của nàng thôi.
Đương nhiên, Mộng Nhi, trước tiên nàng nói ý nghĩ của nàng với ta xem
nào!”
Nhìn Sở Phi Dương hai mặt như thế, Vân Thiên Mộng khẽ hừ hai tiếng, lập
tức tức giận nói: “Vậy trước tiên tướng gia có thể nói cho thiếp biết Tề Linh Nhi kia có điểm gì hấp dẫn ánh mắt của ngài đi?”
Nõi xong, hai cánh tay mềm mại ôm lấy cổ Sở Phi Dương, trong đôi mắt đẹp lại như có chứa một chút lửa giống như nàng đang cố gắng đè nén lửa
giận trong lòng, điều đó làm Sở Phi Dương cảm thấy đau lòng, rất nhanh
cúi đầu hôn nàng một cái thật nhanh, lập tức đưa tay vuốt tóc nàng, cười nói: “Nào có cái gì hấp dẫn đâu, lúc đó ta nói lung tung ấy mà. Mặc dù
nàng ta có là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân thì cũng không bằng một sợi tóc
của Mộng Nhi.”
Nhìn Sở Phi Dương lấy lòng mình như vậy, Vân Thiên Mộng cười khẽ trong
lòng, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ nghiêm túc, lại không để ý tới hắn nữa,
trán khẽ áp vào cổ hắn, nhắm mắt dưỡng thần.
Sở Phi Dương thấy nàng như thế thì cũng không nói nữa, hai tay ôm lấy eo của nàng, không cho nàng ngã xuống.
Lúc xe ngựa của hai người dừng ở trước cửa Sở Vương Phủ, lúc bước xuống
xe liền lập tức thấy được một cỗ xe phượng quen thuộc đang đậu ở cửa lớn Vương phủ.
Tập Lẫm nhanh tiến lên, nói thầm bên tai Sở Phi Dương mấy câu, chỉ thấy
đôi mắt đang mỉm cười của Sở Phi Dương đột nhiên lạnh băng.
“Đúng là nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới!” Nhìn xe phượng rất quen mắt kia làm sao Vân Thiên Mộng không nhận ra là xe của Tề Linh Nhi, lập tức mỉm cười trêu ghẹo.
“Nếu vậy thì chúng ta quay về Sở Tướng Phủ đi!” Thấy Vân Thiên Mộng cười ranh mãnh như thế, Sở Phi Dương cũng cười theo.
Nhưng vừa dứt lời đã thấy cửa của Sở Vương phủ mở ra, Sở Vương mang theo khuôn mặt đầy đắc ý đi từ trong ra, thấy Sở Phi Dương thì nhíu mày, sau đó đi tới cạnh Vân Thiên Mộng cười tươi như hoa: “Nha đầu, hôm nay đi
chơi ở đâu thế? Làm cho ông nội tìm khổ muốn chết. Giờ chắc mệt lắm rồi
hả, mau theo ông nội vào trong nghỉ ngơi đi!”
Nhưng Sở Phi Dương lại một mực ôm lấy Vân Thiên Mộng, cười mà như không
cười, nhìn hắn chằm chằm, lập tức mở miệng: “Người muốn phá cháu phải
không?”