Người dịch:Vivian Nhinhi
Biên tập: Vivian Nhinhi
Nhóm dịch: Vạn Hoa Cốc
"Thật là kì quái, em chưa bao giờ nghe đến chuyện thi Hương cũng mời nữ đạo sĩ làm phép!"
Nghênh Hạ vẫn đứng ở phía sau Vân Thiên Mộng, nghe Liễu Hàm Ngọc nói
xong, thì khẽ thì thầm với hai người Nguyên Đông và Mộ Xuân phía sau.
"Làm phép đã đành, nhìn trận thế này, kẻ không biết còn chạy đi xách
nước cứu hỏa cho Tướng phủ nữa ấy chứ!" Mộ Xuân nói đầy vẻ châm chọc,
nghĩ đến lão thái thái hết năm lần bảy lượt đòi nhét Tứ tiểu thư vào Sở
Tướng phủ, trong lòng cảm thấy vô cùng chán ghét.
"Được rồi, họa là từ miệng mà ra, cẩn thận không những lời các ngươi
nói làm liên lụy đến tiểu thư đấy!" Nguyên Đông cúi đầu nhắc nhỏ hai
người đang cảm thấy bất bình thay cho Vân Thiên Mộng kia.
Trong lòng nàng mặc dù cũng cực kì không tán thành việc lão thái thái
làm phép, nhưng dù thế nào lão thái thái cũng là bà nội của Đại tiểu
thư, nếu hôm nay những câu này của Nghênh Hạ và Mộ Xuân truyền đến tai
lão thái thái, không biết sẽ đơm đặt cho Đại tiểu thư những chuyện gì
nữa.
Nghe Nguyên Đông nói thế, Vân Thiên Mộng cười yếu ớt quay đầu lại nhìn
ba người phía sau, lập tức dặn Liễu Hàm Ngọc: "Phái người cẩn thận nhìn
chằm chằm vào Bách Thuận Đường, chớ để xảy ra bất cứ sau lầm gì. Mấy
ngày gần đây, phụ thân bận chuyện thi Hương, mọi chuyện trong phủ này
đều do di nương xử lý, nếu xảy ra chuyện gì, di nương cũng sẽ không dễ
ăn nói với phụ thân đâu!"
Liễu Hàm Ngọc cúi đầu nhận lời, chỉ là hai mi vẫn hơi nhíu, nhưng lại
vì ngại giữa tiểu viện còn nhiều gia đinh, nô tỳ đứng đó nên không tiện
mở miệng, chỉ có thể tạm thời dìu Vân Thiên Mộng ngồi vào trong nhuyễn
kiệu, còn mình thì đi theo cỗ kiệu về Khởi La Viên.
Mọi người càng đi vào trong hậu viện thì mùi nhang khói càng đậm, hun
cho người ta nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, mấy người Mộ Xuân cẩn
thận đi theo cỗ kiệu, vừa lấy tay che mũi, cố gắng để mình hít vào ít
khói bụi nhất có thể, mặc dù vậy, bọn họ vẫn bị sặc khói đến ho khan vài tiếng, mà ngay cả hai mắt cũng sắp không mở ra được.
Vân Thiên Mộng mặc dù ngồi trong kiệu, nhưng mùi khói kia là vô cùng
nồng nặc, đã thấm qua màn kiệu dày phả vào mặt, quả thực khiến người căm tức.
May mà tốc độ của các bà tử khá là nhanh, chỉ trong nháy mắt thì nhuyễn kiệu đã đi vào trong Khởi La Viên, Vân Thiên Mộng bước nhanh xuống,
thấy Liễu Hàm Ngọc vẫn đi theo mình thì biết nàng ta chắc chắn có chuyện quan trọng muốn nói liền dẫn nàng ta vào gian trong.
"Di nương còn có chuyện gì nữa?" Tháo khăn lụa xuống, Vân Thiên Mộng
ngửi không khí bên trong phòng, vẫn trong lành hơn mùi khói bụi bên
ngoài, nghĩ có lẽ là vú Mễ thấy tình hình kia đã đem tất cả các cửa sổ,
cửa chính đóng cả lại mới cản được mùi khói bay vào trong gian trong.
Liễu Hàm Ngọc thấy Vân Thiên Mộng hỏi thì cũng không giấu diếm, dứt
khoát kể: "Lão thái thái sai nữ đạo sĩ kia vào làm phép trong Phong Hà
Viên trước tiên! Nói là sát nghiệt trên người Tô di nương quá nặng, sợ
ảnh hưởng tới tiều đồ của hai vị công tử, dám xông vào Phong Hà Viên,
lật tung cả Phong Hà Viên lên rồi. Nô tỳ nghe nói lão thái thái với tứ
tiểu thư muốn đón Nhị lão gia, nhị phu nhân vào trong Tướng phủ ở.
Lão thái thái hận Tô Thanh như vậy, hôm nay thấy Tô Thanh ngã xuống,
tất nhiên là muốn bỏ đá xuống giếng cho ả đẹp mặt, bằng không sao có thể tiêu tan mối hận trong lòng lão thái thái chứ?
Chỉ là lần này lão thái thái lấy cớ làm phép này, sợ là đã khoắng sạch
toàn bộ vật đáng giá trong Phong Hà Viên rồi đi, hành động như ăn cướp
này quả nhiên là khiến người khinh thường.
Thế nhưng, điều khiến cho Vân Thiên Mộng cảm thấy hứng thú chính là hai vợ chồng Vân Huyền Mặc có vào Tướng phủ ở thật hay không.
Hai huynh đệ Vân Huyền Chi và Vân Huyền Mặc trước kia gần như đã trở
mặt, mười mấy năm qua chẳng qua lại gì cả, giờ thì không biết Vân Huyền
Mặc có phản ứng như thế nào mà lại khiến lão thái thái muốn để Vân Huyền Mặc về Tướng phủ, sợ là nàng nắm chắc được hai huynh đệ Vân Dịch Hoành
Vân Dịch Kiệt có thể đạt giải cao rồi chăng?
Thế nhưng lão thái thái cũng chẳng phải loại ngu ngốc, tỏng lòng rõ
ràng biết mục đích Vân Huyền Chi ném con của Tô Thanh cho bà ta là gì,
nên bấy giờ mới kêu đứa con út của mình đến, đến lúc hai bên phát sinh
tranh chấp gì thì lão thái thái cũng không đến mức rơi xuống thế hạ
phong.
Cởi áo choàng trên vai xuống đưa cho Mộ Xuân cất đi, Vân Thiên Mộng
chậm rãi ngồi xuống, lập tức nâng mắt nhìn Liễu Hàm Ngọc, cười nói: "Di
nương thấy việc này có gì không ổn sao?"
Liễu Hàm Ngọc nếu đã báo việc này với mình thì chắc trong lòng nàng hẳn đang có điều khó xử rồi.
Liễu Hàm Ngọc nhìn Vân Thiên Mộng, thấy cặp mắt đầy ý cười nhàn nhạt
kia ẩn chứa tia sáng thông suốt, phảng phất như chuyện khó khăn gì rơi
vào tay Vân Thiên Mộng cũng có thể giải quyết được, điều này khiến cho
lòng người không khỏi sản sinh một cảm giác ỷ lại. Mà việc Vân Thiên
Mộng từ một tiểu thư nhát gan nhu nhược ngày xưa đã biến thành một tiểu
thư đích xuất (con vợ chính thất, con vợ cả) sắc sảo hơn người thực đã
khiến Liễu Hàm Ngọc kính phục không thôi, bất tri bất giác cũng khiến
Liễu Hàm Ngọc đang lúc khó xử này lập tức nghĩ tới Vân Thiên Mộng đầu
tiên.
Lúc này thấy Vân Thiên Mộng hỏi, Liễu Hàm Ngọc hơi cúi đầu trầm tư một
lát mới ngẩng đầu lên, từ từ nói ra nỗi lo lắng trong lòng mình: "Mấy
ngày gần đây tướng gia bận rộn chuyện thi Hương, sợ là không có lòng dạ
nào quan tâm đến công việc bề bộn trong phủ, nô tỳ sợ nếu để Nhị lão gia cùng với Nhị phu nhân vào Tướng phủ ở sẽ khiến Tướng gia không hài
lòng!"
Mối lo này của Liễu Hàm Ngọc không phải là không có lý, trước kia hai
huynh đệ đã mâu thuẫn đến vậy, sợ là Vân Huyền Chi đến chết cũng không
muốn nhìn thấy mặt Vân Huyền Mặc, chỉ là vì còn nghĩ đến đạo hiếu cũng
như cốt nhục thân tình mới bất đắc dĩ đón lão thái thái với mấy đứa con
của Vân Huyền Mặc vào phủ.
Nhưng đối với người đệ đệ này của mình, trong lòng Vân Huyền Chi vẫn mãi tồn tại gút mắc, rất khó cởi bỏ.
Vân Thiên Mộng thấy vẻ khó xử của Liễu Hàm Ngọc, trong lòng hiểu rõ là
nàng ta đang lo lắng chuyện gì, cười yếu ớt: "Việc này cũng không khó
giải quyết! Nếu di nương đã sợ phụ thân tức giận, vậy không bằng trước
cứ thu xếp biệt viện trong kinh thành để Nhị thúc ở đó trước! Nếu phụ
thân niệm tình huynh đệ thì sẽ khắc mời Nhị thúc về Tướng phủ ở một thời gian!"
Nghe Vân Thiên Mộng nói với giọng không để ý gì cả, Liễu Hàm Ngọc lại
có chút lo, vội nói: "Tiểu thư, những biệt viện trong ngoài kinh đồ này
đều là của hồi môn của phu nhân trước kia, nô tỳ sợ. . ."
Vân Thiên Mộng chỉ cười không nói, sợ cái gì? Lẽ nào lại sợ lão thái
thái mượn cơ hội này ngầm chiếm hết biệt viện – của hồi môn của Khúc
Nhược Ly?"
Nhưng biệt viện này vốn vẫn đang nằm trong tay Vân Huyền Chi, hắn sao
có thể để chúng bị đoạt đi dễ dàng thế chứ? Mà chúng ta làm điều này
cũng chỉ là thuận nước giong thuyền tát nước theo mưa mà thôi, dù sao
đám biệt viện kia cũng là thứ chết, người thì vẫn phải sống, nếu như ta
muốn đoạt lại những biệt viện này thì tất nhiên là phải nghĩ được cách
rồi!
Mà đám người lão thái thái kia chẳng phải là sự lựa chọn hàng đầu sao?
Đang nói thì có một nha hoàn thiếp thân của Liễu Hàm Ngọc chạy vào,
thấy Vân Thiên Mộng với Liễu Hàm Ngọc thì lập tức quỳ rạp xuống trước
mặt hai người, vội la lên: "Đại tiểu thư, di nương, không hay rồi!"
"Xảy ra chuyện gì mà lại dám hô to gọi nhỏ trước mặt Đại tiểu thư hả,
còn ra thể thống gì nữa?" Thấy nha hoàn của mình không có quy củ như
thế, Liễu Hàm Ngọc lập tức nhíu mày nổi giận.
Nha đầu kia thấy Liễu Hàm Ngọc cung kính với Vân Thiên Mộng như thế thì lập tức cúi đầu nhận sai: "Nô tỳ biết sai rồi, xin Đại tiểu thư và di
nương thứ tội."
"Có chuyện gì mà làm ngươi hoảng hốt như thế, nói xem nào?" Thấy nha
hoàn kia có chút thông minh, liền biết Liễu Hàm Ngọc đã huấn luyện rất
tốt, đây chắc là có việc gấp thật chứ bằng không nàng ta cũng không dám
lỗ mãng như thế. Bởi vậy Vân Thiên Mộng mới không trách móc gì nặng nề,
chỉ hỏi xem có chuyện gì mà thôi.
"Hồi bẩm Đại tiểu thư, vừa rồi khi Nhị tiểu thư biết lão thái thái dẫn
người đến lục soát Phong Hà Viên thì đã xông vào đánh nhau với người của lão thái thái và tứ tiểu thư ạ. Mà lão thái thái bây giờ đang sai người lấy băng ghế ra dùng gia pháp giáo huấn Nhị tiểu thư, đến giờ đã đánh
đến không dưới hai mươi trượng rồi, nô tỳ sợ chuyện này liên quan đến
mạng người thì lập tức chạy đến bẩm báo với Đại tiểu thư và di nương ạ!" Nha hoàn kia xoa mồ hôi hột trên trán, hổn hển kể lại chuyện vừa rồi.
Nghe vậy, Liễu Hàm Ngọc hơi ngẩn ra, nhìn về phía Vân Thiên Mộng, đã
thấy sắc mặt nàng lạnh lùng không có chút hối hả nào, khiến Liễu Hàm
Ngọc có chút xấu hổ mà cúi đầu, chỉ là chuyện hôm nay nếu cứ mặc kệ thì
sợ là một cái mạng nhỏ của Vân Nhược Tuyết sẽ mất trong tay lão thái
thái.
Vân Huyền Chi mặc dù vì chuyện của con trai mà thất vọng cực điểm về
Vân Nhược Tuyết, nhưng dù sao cũng là đứa con gái hắn nuôi nấng từ trong lòng bàn tay, cũng không chắc được một ngày nào đó Vân Huyền Chi lại
sủng ái đứa con gái này lần nữa đâu.
Đến lúc đó nếu hắn biết Vân Nhược Tuyết chịu uất ức như thế lại không
có người giúp nàng thì sợ là kẻ không may chính là Liễu Hàm Ngọc.
Chỉ có điều nếu xen vào chuyện này thì chỉ sợ không chỉ đắc tội lão
thái thái mà Vân Nhược Tuyết kia cũng chẳng thấy hàm ơn mình, nhất thời
khiến Liễu Hàm Ngọc khó có thể quyết định, liền đặt hi vọng lên Vân
Thiên Mộng, đánh liều hỏi: "Đại tiểu thư mau đến xem đi!"
Mà Vân Thiên Mộng lại lắc đầu, chỉ nhàn nhạt nói một câu cảnh tỉnh Liễu Hàm Ngọc: "Di nương chỉ cần nhớ cho thật kĩ, trong Tướng phủ này, tất
cả đều phải lấy phụ thân làm trọng! Lão thái thái là mẫu thân của phụ
thân, tất nhiên phải lo lắng cho con mình, sẽ không vì chuyện phân tranh ở hậu viện mà làm ảnh hưởng đến tâm tình của phụ thân! Về phần Nhị
muội, nàng lần này nhận được giáo huấn như thế, có lẽ cũng đã nhận rõ
được tình hình thực tế, sau này có lẽ sẽ không lỗ mãng như thế nữa đâu!"
Được Vân Thiên Mộng nhắc nhở, sắc mặt Liễu Hàm Ngọc cũng hòa hoãn hơn,
lập tức phúc thân với Vân Thiên Mộng, còn mình thì dẫn nha hoàn đi đến
Phong Hà Viên.
"Sao tiểu thư không tới đó xem đi? Nhị tiểu thư kia ngày xưa vênh váo
kiêu căng là thế, hôm nay coi nhưng bị giáo huán một trận cũng là báo
ứng!" Xếp áo choàng của Vân Thiên Mộng vào tủ, Mộ Xuân nhăn mặt lẩm bẩm.
"Nếu em chán quá thì ta cho em đến đó xem náo nhiệt đấy!" Mùi khói bên
ngoài nặng như vậy, Vân Thiên Mộng tất nhiên chẳng dại gì vì hai kẻ
không đáng để tâm kia mà đi chịu khổ.
"Mà em nên đến phủ Phụ Quốc Công đi, báo cho biểu tiểu thư biết, sau
giờ Ngọ ngày mai ta sẽ trở về phủ Phụ Quốc Công để đi Vinh Thiện Đường
với nàng ấy!" Vân Thiên Mộng chợt nghĩ đến chuyện của Khúc Phi Khanh,
chí ít cũng phải nói chuyện với nàng ấy một lần, miễn cho sau này Khúc
Phi Khanh phải chịu cảnh đau lòng.
"Vâng ạ!" Mộ Xuân thấy vẻ mặt nghiêm túc của Vân Thiên Mộng thì lập tức gật đầu vâng lời.