Thích khách kia không ngờ Vân Thiên Mộng lại cầm trâm cài gí vào cổ
họng mình, lại nghe ra ý tứ trong lời của Vân Thiên Mộng thì cười nhạt,
hừ lạnh một tiếng, ngạo mạn nói: "Một phủ Phụ Quốc Công nho nhỏ, ta còn
không thèm để trong mắt nói gì đến phí công phí sức đi hãm hại? Nhưng ta cũng không cho phép các ngươi vu cáo ta như thế, Bắc Tề sẽ không cho
qua chuyện này, chắc chắn sẽ bắt các ngươi trả giá bằng máu."
Tên thích khách kia nói rất oai phong lẫm liệt. nhưng trong lòng Vân
Thiên Mộng không hề tin, cây trâm tiếp tục gí vào cổ họng hắn, cặp mắt
trong như nước hồ hơi nheo lại, ánh mắt nguy hiểm, trong giọng nói mềm
mại nhẹ nhàng toát ra vẻ tàn nhẫn trước nay chưa từng có: "Nếu không
liên quan tới ngươi, vậy sao ngươi phải xông vào Hoàng cung? Nhiều xe
ngựa vào cung như thế, vì sao ngươi lại chỉ trốn vào trong xe ngựa của
ta, chưa nói đến chuyện khiến Tướng phủ bị người lục soát, còn khiến Hầu gia bị đâm? Nếu ngươi không liên quan đến chuyện đó, vậy đưa chứng cứ
ra, chứng minh sự trong sạch của mình. Bằng không, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!"
" Bắc Tề cường thịnh hung hãn nhưng Tây Sở cũng không phải không có
người. Nếu đúng như ngươi nói, sẽ khiến chúng ta phải dùng máu để trả
giá, vậy thì sợ là Tây Sở đã không tồn tại được nhiều năm như vậy rồi.
Thập Hoàng tử phải chăng ngây thơ quá mức, cho rằng chỉ vì một mình
ngươi mà Hoàng đế Bắc Tề sẽ huy động quân đội đánh Tây Sở, chẳng phải
Hoàng đế Bắc Tề quá mức tùy tiện sao? Hắn lấy cái gì chống đỡ với trăm
vạn đại quân Tây Sở đây?" Sở Phi Dương thấy Vân Thiên Mộng đã nổi giận,
thì cũng thảnh thơi tiếp lời nàng.
Thích khách kia vốn vẫn định dùng lời nói để khiến Vân Thiên Mộng
thấp thỏm bất an, nhưng khi nghe tới những lời này của Sở Phi Dương
xong, sắc mặt nhất thời trở nên trắng bệch, cặp môi run run không biết
đáp lời thế nào.
Chỉ có điều, nếu Sở Phi Dương đã vạch trần thân phận của hắn rồi, vậy hắn tất nhiên cũng không thể đánh mất sự tôn quý cũng như thể diện của
một Hoàng tử, đối mặt với những lời đánh vào tâm lý liên tiếp của hai
người này, Thập hoàng tử kia cao ngạo ưỡn ngực, khinh khỉnh mà rằng:
"Nếu Tây Sở lợi hại như vậy, thế sao còn phải phái tên Khúc Trường Khanh kia bí mật đột nhập vào biên cảnh điều tra tình hình bài binh bố trận
của Bắc Tề? Nếu không phải vì các ngươi e ngại Bắc Tề thì cần gì phải
làm chuyện thừa thãi đó? Hiện giờ trong triều đình các ngươi phát sinh
chuyện lục đục tranh chấp còn mơ tưởng đến chuyện đổ tội danh này lên
đầu chúng ta. Đúng là hành vi của tiểu nhân, ta khinh!"
"Hừ! Nói đến hành vi của tiểu nhân, sợ là Thập hoàng tử cũng không
hơn được bao nhiêu đi. Trốn trong xe ngựa của khuê nữ nhà người ta là
hành động của đại trượng phu chắc? Đánh lén một nữ tử trói gà không chặt cũng là đức hạnh một Hoàng tử nên có à ? Đừng có tiếp tục ba hoa. Cho
dù triều đình của chúng ta hùng mạnh cũng không cho phép kẻ bên ngoài
liên tục có hành động mờ ám, càng phải hòng ngừa chu đáo cho những điều
còn chưa phát sinh. Đạo lý này, ta tin Thập hoàng tử phải hiểu rõ hơn
bất cứ kẻ nào khác chứ? Nếu sớm muộn cũng sẽ có xung đột với Bắc Tề, vậy chẳng bằng bóp chết dã tâm của các ngươi trước, miễn cho nó trở thành
đại họa, liên lụy tới bách tính Tây Sở phải chịu khói lửa chiến trường!"
Vân Thiên Mộng từ trước đến nay vốn là mồm miệng lanh lợi, tuy rằng
khi Sở Phi Dương vạch trần thân phận của tên Thập hoàng tử này trong
lòng Vân Thiên Mộng cũng kinh ngạc không ngớt. Nhưng khi nhớ lại tất cả
những sự kiện xảy ra trước đó thì lập tức có những hiểu biết nhất định
về thận phận của tên Thập hoàng tử này. Thấy hắn hôm nay đã chật vật đến vậy mà vẫn tiếp tục kiêu căng ngạo mạn thì những lời Vân Thiên Mộng nói ra càng thêm sắc sảo.
Lời của nàng vừa dứt, thì Thập hoàng tử vẫn ý cười đầy mặt lập tức
trở nên khó coi, ánh mắt hung ác nhất thời như nhuốm máu tươi nhìn chằm
chằm vào Vân Thiên Mộng. Dường như chưa từng gặp qua một nữ tử như vậy,
đem chuyện quốc gia đại sự, sinh tử tồn vong nói ra một cách hời hợt như thế, lại còn đâm trúng chỗ đau của người khác, bất kể trên phương diện
lời lẽ hay hành động đều tuyệt xứng đôi với gã Sở Phi Dương kia.
"Hừ! Chỉ sợ vẫn còn chưa tới phiên Bắc Tề chúng ta ra tay, Tây Sở của các ngươi đã chia năm xẻ bảy rồi!" Nhưng hắn dù sao cũng là Hoàng tử
Bắc Tề, từ nhỏ lơn lên trong Hoàng cung, có khả năng quan sát nhạy bén
cùng một cỗ ngạo khí mà người bình thường không có. Ẩn nấp ở Tây Sở một
thời gian dai như vậy, từ lâu đã nhìn ra xung quanh Ngọc Càn Đế đã là
nguy cơ tứ phía, sợ là còn chưa đợi đến lúc Bắc Tề ra tay thì nhưng tên
trọng thần có tâm tư gây rối của Tây Sở này đã xuống tay với Ngọc Càn Đế rồi.
"Hoàng tử cũng không phải là người của Hoàng triều Tây Sở, thì sao có thể hiểu rõ tình trạng của Tây Sở? Mặc dù người sống ở Tây Sở một thời
gian dài như vậy, những gì thấy được cũng chỉ như trăng trong nước. Lẽ
nào ngươi không sợ rằng tất cả những gì ngươi đang thấy đây chỉ là một
vở kịch do vua tôi Tây Sở hợp tác diễn sao?"
Hai ngón tay của Sở Phi Dương dễ dàng tóm được cổ của Thập Hoàng tử.
hai mắt lại chằm chằm Vân Thiên Mộng, khóe miệng kéo lên chút cười nhạt, lập tức chậm rãi mở miệng.
Quả thực lời này của Sở Phi Dương đã khiến tên Thập hoàng tử kia sa
vào trầm tư. Mà Vân Thiên Mộng lại thu trâm cài tóc về, chà lau sạch sẽ, rồi vừa cài lại lên tóc vừa liếc Sở Phi Dương cười nói: "Tội mà Thập
hoàng tử đã phạm vào ở trong Hoàng cung, sợ là dù có bị ngũ mã phanh
thây cũng không quá lắm. Hôm nay nếu đem ngươi cho Hoàng thượng xử trí,
thì oan khuất của phủ Phụ Quốc Công cũng có thể được rửa sạch rồi. Cũng
miễn cho chúng ta phải mất công tìm ra chân tướng, Thập hoàng tử đây
chẳng phải là con cừu non thế tội tốt nhất sao?"
Thập Hoàng tử nọ vừa nghe Vân Thiên Mộng nói, trong lòng nhất thời
quýnh lên, bắt đầu ồn ào: "Nếu bổn Hoàng tử đã làm, nhất định không chối cãi, nhưng nếu ta không làm thì ngươi đừng có mơ đổ tội lên đầu ta.
Thật nghĩ không ra một nữ tử chốn khuê phòng như ngươi lại có tâm cơ
nham hiểm đến độ này. Thảo nào Giang Mộc Thần muốn bỏ ngươi. . ."
Nhưng hắn còn chưa nói xong thì đã đột ngột im bặt.
Sở Phi Dương tức khắc thu lại ý cười yếu ớt trên mặt, trong mắt bắn
ra thứ ánh mắt vô tình, lạnh như băng. Hai ngón tay dùng tới ba phần
sức, siết của Thập hoàng tử kia mặt mày xanh mét, vừa nhìn liền biết là
hít thở không được.
Hắn còn cảm nhận được từ phía sau không ngừng truyền đến lãnh ý cùng
với sát ý, trong lòng rốt cuộc nổi lên sự sỡ hãi, trong đầu đột nhiên
nhớ tới Thái Tử ca ca trong cung, chỉ cảm thấy Sở Phi Dương này mặc dù
mặt luôn mang vẻ tươi cười, nhưng độ tàn nhẫn chắc chắc là ngang ngửa
chứ không thua kém Thái Tử.
Chỉ có điều, Thái Tử xưa nay rất thương yêu huynh đệ cùng mẹ là hắn,
mà Sở Phi Dương lại là trọng thần địch quốc, tuyệt đối sẽ không phá lệ
mà khai ân với hắn.
Đối với sự tức giận bất ngờ này của Sở Phi Dương, Vân Thiên Mộng hơi
khựng lại, trong lòng có chút sáng tỏ rồi lại như không dám xác định.
Nàng dời mắt, cười giận dữ nhìn về phía Thập hoàng tử kia, trốn tránh
nhìn thẳng Sở Phi Dương: "Thì đã sao? Nếu nữ tử trên đời này chỉ sống vì nam tử, cuộc sống như thế, ta tình nguyện không sống. Ta nghĩ Thập
hoàng tử chắc cũng không thích một nữ tử như cái xác không hồn chỉ biết
sống dựa vào ngài đi! Thế nhưng, nhìn tính nết của Thập hoàng tử quái
đản như vậy, chỉ e cũng khó được nữ tử yêu thích, cũng khó trách ngươi
lại thô bạo như vậy, e là từ nhỏ đã lo lắng tương lai không lấy nổi vợ
rồi đi?"
Lời của Vân Thiên Mộng nhất thời đổi lấy cái trừng mắt của Thập hoàng tử kia, mặc dù hắn đang hít thở không thông, ngực bị nghẹn khí, nhưng
Vân Thiên Mộng vừa rồi lại chọc đúng chỗ đau của hắn, khiến hắn bất chấp tính mạng của mình còn đang ở trong tay Sở Phi Dương, dám lắc lắc cổ
trừng mắt với Vân Thiên Mộng, hận không thể dùng mắt giết chết nữ nhân
mặt cười như hoa mà miệng lưỡi thì hung ác ngay trước mặt này.
"Thập hoàng tử thật không hổ là cùng lớn lên với Thái Tử, miệng lưỡi
quá độc. Chỉ là bổn tướng mặc dù thích nói chuyện cùng với kẻ miệng lưỡi lanh lợi, nhưng lại vô cùng không thích ngươi hơi một tí lại đem nữ tử
ra làm tấm chắn. Hôm nay có hai con đường để cho Thập hoàng tử ngươi
chọn, một chính là ngay bây giờ - chết trong tay bổn tướng. Một con
đường khác là giúp bổn tướng đi Bắc Tề tìm người chế tác lệnh bài của
Hoàng tộc Bắc Tề." Sở Phi Dương thấy Vân Thiên Mộng dời mắt đi chỗ khác, khóe môi một lần nữa vẽ lên nét cười yếu ớt, ung dung, tự đắc nói ra
hai sự lựa chọn này. Nhưng lực đạo trên tay lại chẳng giảm mảy may, hồi
lâu không nghe được Thập hoàng tử đáp lại, liền tự hỏi tử đáp: "Cái gì?
Thập hoàng tử lại tình chuyện lựa chọn cái chết cũng không nguyện cống
hiến chút sức lực cho Tây Sở à, nếu đã như thế, bổn tướng phải thành
toàn cho Thập hoàng tử thôi!"
Lời vừa dứt, hai ngón tay của Sở Phi Dương đột nhiên dùng sức, chỉ
trong nháy mắt, Thập hoàng tử kia đã xanh mét mặt mày, sợ đến mức tên
thị vệ đã lùi xa tới mười trượng phải buột miệng không chút nghĩ ngợi:
"Hạ thủ lưu tình!"
"Hắn là kẻ địch của Tây Sở, bổn tướng tuyệt đối không có lí do để cho kẻ địch chạy thoát!" Sở Phi Dương vẫn tiếp tục siết cổ Thập hoàng tử,
lực đạo tuy đã thả lỏng. nhưng vẫn khéo léo làm hắn không nói ra lời,
chỉ có thể nghe Sở Phi Dương đàm điều kiện với thị vệ của chính hắn.
"Chỉ cần không hại đến tính mạng Hoàng tử của chúng ta, ta chắc chắn
sẽ tìm lại được thợ thủ công kia." Mắt thị vệ nọ nhìn Thập hoàng tử,
trầm ngâm nửa khắc rồi vẫn đáp ứng điều kiện của Sở Phi Dương.
Dù sao, tính mạng của một tên thợ thủ công vô luận thế nào cũng không sánh được với Thập hoàng tử tôn quý được.
Nếu Thập hoàng tử trong phạm vi bảo vệ của mình xảy ra chuyện gì,
đừng nói Hoàng Thượng, kể cả Thái Tử cũng sẽ không bỏ qua mình, đến lúc
đó sợ là ngay cả toàn bộ chín họ nhà mình cũng bị Thái Tử giết sạch.
Bởi vậy, thị vê kia lập tức đáp ứng điều kiện của Sở Phi Dương.
"Vô dung! Các ngươi muốn bị tru di cửu tộc sao? Sở Phi Dương mà có
tên thợ thủ công kia, sợ là có thể khắc ra vô số lệnh bài, đên lúc đó,
trong Bắc Tề hoàng cung còn không phải đã toàn là người Tây Sở trà trộn
vào? Các ngươi đang muốn Bắc Tề diệt quốc à? Một đám ngu xuẩn, lũ ham
sống sợ chết. Nhưng đúng lúc này, không biết có phải Sở Phi Dương cố ý
thả lỏng tay hay không, tên Thập Hoàng tử kia bất chấp việc đang thở
không ra hơi, lập tức hướng tên thị vệ kia mắng um lên, mặt đỏ phừng
phừng hận không thể lột da hắn.
Chỉ có điều, hắn vừa mới hung hăng được một tẹo, cổ họng lập tức bị
Sở Phi Dương bóp nghẹn. Vân Thiên Mộng vẫn ung dung nhìn hắn nổi giận
đùng đùng, cười yếu ớt: "Nói như thế thì Thập hoàng tử thà chết chứ
không chịu khuất phục phải không? Nếu đã như vậy, chúng ta cũng chỉ có
thể giao Thập hoàng tử cho Hoàng Thượng để Hoàng Thượng xử lý nha. Tin
tưởng Hoàng Thượng nhất định sẽ ban cho Thập hoàng tử một cái chết mãn
nguyện! Có điều, chỉ tiếc, Thập hoàng tử làm rớt lệnh bài, lại bị kẻ rắp tâm lợi dụng nhằm hãm hại phủ Phụ Quốc Công, hôm nay trên người Thập
Hoàng Tử đã không có lệnh bài làm chứng, thật ra lại có thể giúp rửa
sạch oan khuất cho phủ Phụ Quốc Công. Ngài đã thành vật hi sinh cho kẻ
ác độc kia rồi, chết không minh bạch như vậy, thật đáng thương quá đi!"
Từ trong những lời Sở Phi Dương vừa nói, Vân Thiên Mộng đã dễ dàng hiều rõ đầu đuôi sự việc.
Chỉ sợ việc Ngọc Càn Đế hạ chỉ cho tam ty hội thẩm là vì đã có vật
chứng rõ ràng chứng minh Khúc Trường Khanh có khả năng thông đồng với
địch phản quốc.
Mà Sở Phi Dương lại buộc tên Thập Hoàng tử này giao ra thợ thủ công
chế tác lệnh bài, sợ là vì tên Thập hoàng tử này đã không cẩn thận làm
rơi lệnh bài, bị kẻ đứng sau màn độc thủ kia nhặt được, lợi dụng nó để
hãm hại Khúc Trường Khanh.
Bằng không, Sở Phi Dương từ lâu đã thả hắn về Bắc Tề, hắn sao lại còn nấn ná đến nửa tháng trời ở kinh thành này làm gì, hẳn là vì mất lệnh
bài thì không có cách nào hồi cung.
Mà đối với phủ Phụ Quốc Công mà nói, chỉ cần có thể tìm được người có thể chế tác lệnh bài, cho hắn đứng ra vạch trần việc đã từng có kẻ khác tìm hắn để chế tác lệnh bài khác liền có thể lấy lại sự trong sạch cho
Khúc Trường Khanh.
Chẳng qua, điều khiến Vân Thiên Mộng có chút không giải thích được
chính là, nếu đã bắt được Thập Hoàng tử, sao Sở Phi Dương không trực
tiếp giao hắn cho Ngọc Càn Đế? Có kẻ này ở Tây Sở làm con tin, tin là
Bắc Tề sau này cũng không dám làm bừa ngoài biên cảnh. Vì sao Sở Phi
Dương còn muốn bỏ gần cầu xa như thế?
Thập Hoàng tử kia bị Vân Thiên Mộng nói một hồi, mặt lại hiện lên chút do dư, lại cúi đầu suy nghĩ một lần nữa.
Giữa tác dụng của thợ thủ công cùng với sự ảnh hưởng của một hoàng tử như hắn, bên nào nặng, bên nào nhẹ, điều này hẳn là trong lòng Thập
hoàng tử hắn tất nhiên rõ ràng.
Thứ mà thợ thủ công chế tác ra là vật chết, mà một hoàng tử sống sờ
sờ là hắn lại bị Tây Sở nắm trong tay, vậy chẳng phải sẽ có ngày Bắc Tề
cũng bị Tây Sở uy hiếp sao? Như vậy chính là làm liên lụy tới Bắc Tề,
làm hỏng đại nghiệp của Thái Tử ca ca.
Nghĩ thông suốt toàn bộ mọi chuyện rồi, Thập hoàng tử ngẩng đầu lên,
ánh mắt lạnh như băng bắn về phía Vân Thiên Mộng, mà mấy ngón tay lành
lạnh đang kề ở cổ càng nhắc nhở hắn lúc này đã là cá nằm trên thớt,
không còn cơ hội để cho hắn lựa chọn nữa.
"Vậy là Thập hoàng tử đã quyết định xong, vậy mười ngày sau, các
ngươi dẫn thợ thủ công đến Sở Vương phủ ở kinh đô để đổi người. Nhớ cho
kĩ, bổn tướng chỉ cho các ngươi thời hạn mười ngày, bằng không nếu chậm, chủ tử của các ngươi chỉ có thể làm con tin của Tây Sở mà thôi, đến lúc đó xem các ngươi ăn nói với Lăng Hiếu Đế làm sao." Dứt lời, Sở Phi
Dương điểm toàn bộ các huyệt trên người Thập hoàng tử, dùng mắt ra hiệu
với Vân Thiên Mộng khiến nàng đi theo bên cạnh mình, kèm hai bên người
Thập Hoàng tử mà ra ngoài.
Mà tên thị vệ này rõ ràng là chưa từ bỏ ý định, toan lặng lẽ lẻn vào
đám cây cỏ định bất thình lình cứu lại hoàng tử nhà mình, Sở Phi Dương
tất nhiên nhìn ra được, trong lòng cười thầm, ngoài miệng lại bỏ thêm
một câu:. "Sở Vương phủ phòng thủ kiên cố, bổn tướng khuyên các ngươi
tốt nhất cứ đi làm chuyện cần làm đi! Chỉ cần làm xong mọi việc, bổn
tướng chắc chắn sẽ không bạc đãi chủ tử của các ngươi!"
Nói xong, Sở Phi Dương lạnh lùng quét mắt về phía bụi cây ở một bên,
tên thị vệ trốn trong đó chỉ cảm thấy một cỗ hàn ý quét qua người, càng
không dám hành động lỗ mãng.
Một đường thuận lợi ra khỏi cửa lớn của Phổ Quốc Am, Vân Thiên Mộng
gật đầu với Nghênh Hạ và Nguyên Đông đang ở trong điện, hai người nhanh
chóng theo Vân Thiên Mộng lên xe ngựa, Sở Phi Dương lấy từ cái bao bên
hông con ngựa của mình ra một sợi dây dừng kết từ da trâu, trói gô Thập
hoàng tử rồi ném vào trong xe ngựa, còn mình cũng nhảy lên xe ngựa, đánh xe chạy về phía trong thành.
"Vân Thiên Mộng, đừng tưởng có Sở Phi Dương làm chỗ dựa là có thể đắc ý làm bậy!" Đã không có Sở Phi Dương áp chế, Thập hoàng tử lại tiếp tục không coi ai ra gì.
Hơn nữa, mới vừa rồi bị Sở Phi Dương cùng Vân Thiên Mộng đồng thời uy hiếp, trong lòng hắn đang nghẹn một bụng tức giận, trong mắt nổi lên
hai ngọn lửa ngùn ngụt, mặc dù bị trói gô cả tay lẫn chân, nhưng miệng
lưỡi vẫn không chịu tha cho người khác.
Chỉ là, dường như hắn quên, hắn đã thua dưới tay Vân Thiên Mộng đầu tiên.
Một cước kia của Vân Thiên Mộng đá trúng vào chỗ hắn bị thương từ nửa tháng trước, khiến hắn tức khắc mất đi khả năng phản kháng, mà Sở Phi
Dương chẳng qua là thuận tay siết cổ hắn mà thôi.
Có điều, vừa rồi bị Sở Phi Dương siết cổ quá lâu thành ra khiến hắn
quên mất sự lợi hại của Vân Thiên Mộng, lại xem vị thiên kim khuê các
nhìn qua giống một nữ tử tay trói gà không chặt trước mặt này như hạng
người vô dụng mới bị dọa một chút đã nước mắt lưng tròng.
Vân Thiên Mộng tất nhiên hiểu rõ tâm tư của hắn, chỉ có điều, hiểu là hiểu, chứ không ở đâu ra cái đạo lý mình bị người sỉ nhục còn phải nhẫn nại giải thích.
Vân Thiên Mộng đưa mắt nhìn xuống nam tử nhếch nhác vừa bị Sở Phi
Dương nhét vào trong xe ngựa này, trong mắt lộ vẻ trào phúng. Đột nhiên
nâng một chân đạp mạnh vào ngực hắn, cười lạnh nói: "Thập hoàng tử, tài
nghệ đã không bằng người thì phải biết chịu thua. Ngươi đường đường là
nam tử hán, sao lại cứ nhiều lời mà không có dũng khí chịu thua như thế? Lẽ nào ngươi đã quên một cước vừa rồi của ta đã khiến cho ngươi nói
không ra lời sao? Nếu quên cảm giác vừa rồi, ta không ngại cho ngươi ôn
lại một lần đâu.
Thập hoàng tử kia hai tay bị trói ở sau lưng, lại còn ngửa mặt nằm
trong xe ngựa, bị một tiểu nữ nhân như Vân Thiên Mộng giẫm lên ngực,
điều này khiến hắn cảm thấy nhục nhã gấp bội, mặt nhất thời đỏ lên,
tròng mắt đỏ đến như xuất huyết, không nhịn được mà khùng lên: "Ta chắc
chắn sẽ trả mối thù này, nhất định sẽ rửa mối nhục này! Vân Thiên Mộng,
ngươi mà để bổn hoàng tử tóm được, bổn hoàng tử nhất định sẽ lấy cái
mạng nhỏ của ngươi, cho ngươi sống không bằng chết. . . Khụ khụ khụ. .
."
Lời còn chưa nói hết, lực đạo trên chân Vân Thiên Mộng lại tăng thêm, đè ép lồng ngực của hắn đến nghẹn khí, ho khan không ngừng.
Mà giờ khắc này, bên tai hắn lại vang lên giọng nói lạnh lùng trong
trẻo của Vân Thiên Mộng: "Ngươi cố mà giữ cái mạng này để còn quay lại
mà báo thù nhé!"
Thập hoàng tử kia nâng mắt, đã thấy sắc mặt Vân Thiên Mộng lạnh như
băng tuyết ngàn năm, ánh mắt lạnh lẽo âm hàn, quanh thân được bao bọc
bởi một cỗ hàn khí, khiến hắn nhớ tới cảm giác mà mới vừa rồi Sở Phi
Dương mang lại cho hắn, trong lòng không khỏi rùng mình một cái, ngoại
trừ thái tử ca ca, hai người này là những kẻ duy nhất cho hắn cảm giác
như vậy.
Chỉ là, muốn làm hắn tâm phục khẩu phục một tiểu nha đầu, đó tuyệt
đối là chuyện bất khả thi. Thập hoàng tử kia dứt khoát nhắm lại hai mắt
giả chết, miễn cho mở mắt lại phải thấy khuôn mặt khiến hắn ngột ngạt
của Vân Thiên Mộng.
Nghênh Hạ cùng với Nguyên Đông canh giữ ở hai bên Vân Thiên Mộng, mặc dù không biết mới vừa rồi ở Phổ Quốc Am tiểu thư đã xảy ra chuyện gì,
nhưng mới vừa nghe nam tử này nói năng điên cuồng, hai người lập tức
phẫn nộ trong lòng. Các nàng vốn định ra tay dạy dỗ nam tử này, nhưng
hành động của tiểu thư nhà các nàng đã khiến hai người nghẹn họng nhìn
trân trối. Tuy vậy trong lòng hai nàng cũng âm thầm trầm trồ khen ngợi,
tùy ý Vân Thiên Mộng trừng trị kẻ xấu. Dù sao, bên trong xe ngựa này
cũng không có người ngoài, sẽ không có ai phát giác được một mặt tương
đối "hung hãn" của tiểu thư nhà các nàng.
Nhưng khi vừa nhớ tới những lời của Cửu Huyền Sư thái nói với mình
thì Vân Thiên Mộng lập tức không còn tâm trạng đi đấu võ mồm với tên
Thập hoàng tử này nữa.
Hôm nay hộc cát mà mình có khả năng xin được đã bị người đánh cắp,
tuy rằng Cửu Huyền sư thái đã chỉ rõ cho mình một con đường khác, nhưng
chỉ sợ con đường này không thể đi rồi.
Bằng không, có nhiều thái y như vậy ở phủ Phụ Quốc Công, lại đúng giờ vào cung báo cáo tình hình của Khúc Lăng Ngạo, trong tình huống mà mọi
người đều biết Khúc Lăng Ngạo trúng độc thì vì sao Hải Vương phủ lại giữ im lặng lâu như vậy? Sợ là bọn họ từ lâu đã biết được giải dược cho độc mà Khúc Lăng Ngạo trúng phải thiếu cái gì, mà bọn họ, không phải là
không có hộc cát, mà là không muốn cứu sống Khúc Lăng Ngạo đi!
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, trong lòng Vân Thiên Mộng đã bề bộn những phiền muộn, chỉ cảm thấy mọi chuyện trong triều thực sự là sớm
nắng chiều mưa, mới một khắc trước còn muốn kết làm thông gia với phủ
Phụ Quốc Công, sau một khắc đã là ước gì cách được càng xa, sợ bị liên
lụy.
"Này, Vân Thiên Mộng! Ta có lời hỏi ngươi!" Bên trong xe một lần nữa
rời vào yên tĩnh, Thập hoàng tử nọ không hiểu sao lại bất ngờ mở mắt,
giọng nói cũng không giận dữ như trước, ngược lại thêm một chút bất đắc
dĩ, chỉ là khẩu khí vẫn cuồng ngạo như trước, làm như con dân Tây Sở này cũng là bách tính Bắc Tề nhà hắn vậy!
Vân Thiên Mộng thấy hắn ở đâu cũng không quên phô trương khí thế, lãnh đạm hỏi lại: "A? Ngươi đang cầu xin bản tiểu thư sao?"
Thập hoàng tử bị một lời này hỏi lại, hận không thể cắn đứt đầu lưỡi
của mình, trong lòng không khỏi thầm mắng mình không có việc gì làm lại
đi mua việc, làm gì phải hỏi một xú nha đầu hung hãn độc ác như thế chứ?
(DG: dự là bé Thập này rồi cũng thích chị Mộng thôi. . . chắc cũng
bằng tuổi Dung Vân Hạc chứ mấy, bé mà chẳng đáng yêu gì cả. >"
Nhưng qua nửa khắc, lại không nhịn được mà mở miệng hỏi: "Hải Điềm kia của Hải Vương phủ có phải đệ nhất mỹ nữ Tây Sở không?"
Vân Thiên Mộng nghe vậy lại thu lại những suy nghĩ ngổn ngang trong
lòng, ánh mắt thâm trầm nhìn về phía Thập Hoàng tử, trong lòng thầm
phỏng đoán ý tứ của hắn, tiếp đó mới cười yếu ớt nói: "Hải Điềm quận
chúa khuynh quốc khuynh thành, lại tài năng xuất chúng, là tuyệt sắc
giai nhân nổi danh nhất Tây Sở chúng ta. Nghe ngươi hỏi thế, chẳng lẽ là vì hâm mộ tiếng tăm mà đến sao?"
Chỉ nghe thấy Thập hoàng tử kia hừ lạnh một tiếng, lập tức nhắm mắt, cự tuyệt nói chuyện với Vân Thiên Mộng.
Sở Phi Dương đánh xe, dù nhanh nhưng rất ổn định, trong lúc im lặng
xe ngựa đã tiến vào cửa thành, len qua những con phố lớn nhỏ. Nửa khắc
sau, xe ngựa dừng lại, Vân Thiên Mộng khẽ đẩy màn xe nhìn ra bên ngoài,
phát hiện xe ngựa đang đứng ở trước cửa kề của một nơi mà mình không
biết.
Mà phía trước cửa kề lại có Tiêu Đại đứng đó, nếu không đoán sai thì đây chính là cửa kề của Sở Vương phủ.
Sở Phi Dương vén rèm xe lên, Tiêu Đại lập tức cúi đầu túm lấy dây
trói của Thập hoàng tử, rất nhanh chóng nhét vào miệng hắn một miếng
vải, sau đó vác hắn lên vai, xoay người, nửa khắc sau đã biến mất sau
cửa kề.
"Hôm nay đa tạ Sở Tướng! Chúng thần nữ xin cáo lui!" Vân Thiên Mộng
lập tức dùng mắt ra hiệu với Nguyên Đông một cái, Nguyên Đông lanh lợi,
lập tức hiểu ý ngồi vào phía trước, nắm dây cương toan đánh xe rời đi.
Nhưng Sở Phi Dương đã nhanh chóng ghìm lại kịp dây cương, khiến xe
ngựa không thể động đậy, thấy trong mắt Vân Thiên Mộng ẩn ẩn vẻ giận dữ
hắn lại hài lòng nở nụ cười, lập tức mời mọc: "Vân tiểu thư, làm gì có
đạo lý đi qua cửa mà không vào? Tốt xấu gì thì Sở Vương phủ cũng là phủ
đệ do Tổ đế ngự ban, Vân tiểu thư không nên không nể mặt mũi như thế
chứ!"
Vân Thiên Mộng trong lòng chán nản, Sở Phi Dương này đâu phải là mời, rõ ràng là ép buộc mình xuống xe, cười nói: "Đa tạ ý tốt của Sở Tướng!
Chỉ là thần nữ ra ngoài đã lâu, không tiện ở lâu bên ngoài, xin Sở Tướng thứ lỗi."
Dứt lời, Vân Thiên Mộng buông xuống màn xe, bảo Nguyên Đông rời đi.
"Vân tiểu thư chẳng lẽ không muốn cứu Hầu gia nữa?" Nhưng một câu này của Sở Phi Dương lại khiến Vân Thiên Mộng phải lập tức kêu Nguyên Đông
dừng lại, một lần nữa vén rèm xe lên, hai mắt cẩn thận nhìn chằm chằm Sở Phi Dương, bình tĩnh nói: "Sở Tương cũng biết lời này không thể nói
lung tung đi! Phủ Phụ Quốc Công từ trên xuống dưới, có ai là không muốn
cứu cậu chứ?"
"Nếu như thế, tiểu thư sao không xuống xe cùng bổn tướng đi vào, biết đâu sẽ có thu hoạch bất ngờ?" Nói xong, Sở Phi Dương buông ra dây cương đang nắm trong tay, đi trước bước vào cửa.
Vân Thiên Mộng suy nghĩ chốc lát liền đứng dậy, Nghênh Hạ ở một bên
cũng lập tức đứng dậy theo, nhưng là vẫn có chút lo lắng, khuyên nhủ:
"Tiểu thư, coi chừng có mờ ám."
Đối với một Nghênh Hạ đến từ Dung phủ, tuy trong lòng chỉ có duy nhất ý niệm là hầu hạ tốt Vân Thiên Mộng nhưng tâm ý của Dung Vân Hạc sao
nàng ta lại không biết? Sở Phi Dương trắng trợn lộ liễu mời tiểu thư đi
vào như vậy thực sự khiến trong lòng Nghênh Hạ lo lắng không ngớt, không chỉ nghĩ cho Vân Thiên Mộng, mà còn nghĩ tới Dung Vân Hạc nữa.
Mà Vân Thiên Mộng lại bảo nàng với Nguyên Đông cùng ở lại trong xe,
còn mình thì xuống xe ngựa theo Sở Phi Dương đi vào Sở Vương Phủ.
... ... ...
"Mang đám người này ra ngoài cho bản vương! Chỗ bản vương không nuôi
mấy đám toi cơm này! Muốn nuôi thì để Sở Phi Dương tự đi mà nuôi, đừng
có đem đám chó mèo nầy nhét vào Sở Vương phủ nhà ta! ! !" Còn không đi
vào hoa viên, đã truyền đến tiếng quát om sòm của Sở Vương.
Vân Thiên Mộng không cần nhìn đến hiện trường đã biết Sở Vương chắc chắn là bị Sở Phi Dương chọc tức đến giậm chân.
Nâng mắt nhìn toàn cảnh Sở Vương phủ, đập vào mắt là một mảnh xanh
biếc, tùng xanh trúc đá là thứ cây được trồng nhiều nhất ở Sở Vương Phủ, so với những Hầu phủ, Vương phủ hay phủ đệ của quan lại khác thì Sở
Vương phủ này có thể nói là một điều kì lạ. Ngay cả trong vườn hoa cũng
không thấy một bông hoa tươi nào, không biết có phải hay không là bời vì ở trong phủ này không có nữ chủ nhân.
Mà ngoại trừ một mảnh xanh biếc này, Sở Vương phủ có kiến trúc bề
thế, nhưng trang hoàng đơn giản, có thể thấy được Sở Vương cũng không
phải loại người tham hưởng lạc.
"Vương gia, đây là ý của Tướng gia!" Tiêu Đại giao Thập hoàng tử cho
một tên thị vệ khác, bảo hắn khiêng Thập hoàng tử đến một phòng khác
trước, còn mình thì lưu lại bình tĩnh giải thích.
"Đừng có đem chức quan của hắn ra mà đè bản vương. Hắn làm quan có
lớn, cũng phải gọi ta là gia gia. Ngươi bảo tên tiểu tử đó qua đây, bản
vương chậm rãi tính sổ với hắn. Thực là cho Sở Vương phủ ta có núi vàng
núi bạc, người nào cũng nhét vào chỗ của ta rồi phỏng? Ngày thường sao
không thấy hắn mua thứ tốt gì qua đây tặng? Mới có việc phải tốn bạc cái hắn đã nghĩ đến ta rồi hử? Còn có, ngươi bây giờ cũng ăn cây táo rào
cây sung đúng không? Biết lão già ta lớn tuổi rồi nên bắt đầu đi tìm chủ tử mới? Cảm thấy Sở Phi Dương làm quan tới nhất phẩm thì ngươi liền sốt ruột chạy đi làm cu li cho hắn rồi à?" Sở vương càng nói càng tức, chỉ
là những lời này rời vào tai Vân Thiên Mộng lại thành ra bởi vì ngày
thường cháu nội không thường xuyên đến thăm hắn mà tức giận.
Sở Phi Dương chỉ cười đi qua, cố ý tránh sang một bên, để Sở Vương thấy Vân Thiên Mộng đang đứng phía sau hắn.
Chỉ thấy Sở Vương mới vừa rồi còn tức giận đầy người lập tức biến đổi sắc mặt, vẻ mặt tươi cười vọt tới trước mặt Vân Thiên Mộng, cười tủm
tỉm mở miệng: "Tiêu Đại, ngươi vì sao không nói sớm có nha đầu tới? Làm
hại bản vương thất thố ngay trước mặt nàng!"
"Thần nữ gặp qua Sở Vương!" Vân Thiên Mộng hơi lui về sau hai bước, lúc này mới cung kính thi lễ với Sở Vương.
Một màn này rơi vào trong mắt Sở Vương là vui mừng cỡ nào chứ, trong
lòng không khỏi thầm nghĩ, tên tiểu tử thúi Phi Dương kia một chút quy
củ cũng không hiểu, nhưng tiểu nha đầu lại hiểu rất rõ nha, tôn kính gia gia hắn như vậy thực sự là làm hắn hài lòng không ngớt nha~!
Nhất thời, Sở Vương hận không thể lượn mấy vòng quanh Vân Thiên Mộng, ý cười trên mặt, vẻ hài lòng trong mắt thế nào cũng không che giấu
được.
Ánh mắt Vân Thiên Mộng lại nhìn về phía Sở Phi Dương, thấy hắn đang
cùng Tiêu Đại thấp giọng thương lượng chuyện gì đó, hai đầu lông mày
không dấu vết khẽ nhăn một chút, không biết lời vừa rồi của hắn nói có
thể là thật hay không?
Nhưng Sở Vương đang ở bên này mãnh liệt nhìn chằm chằm Vân Thiên Mộng đã nhìn thấy hết rõ rành rành từ ánh mắt đến biểu cảm của nàng, lập tức vọt tới trước mặt của Sở Phi Dương, hận không thể xách ngay cháu nội
hắn quăng đến trước mặt Vân Thiên Mộng, thấp giọng mắng: "Nhanh cút lại
đó cho ta, tiểu cô nương người ta lần đầu tiên tới, ngươi sao có thể xem nhẹ người ta như vậy?"
Nghe vậy, Sở Phi Dương ngẩng đầu, thấy dưới ánh mặt trời, Vân Thiên
Mộng một thân xiêm y màu hồng nhạt đứng giữa một mảnh mơn mởn xanh biếc, liền như một nụ hoa e ấp chớm nở mềm mại và kiều diễm.
Chỉ có điều, điều khác biệt với hình ảnh nhu nhược kia là sắc mặt Vân Thiên Mộng không được tốt lắm, nhất là trong ánh mắt nhìn về phía hắn
còn có thêm một chút giận dữ ngầm.
Sở Phi Dương cười một tiếng, lập tức nói với Sở Vương bên cạnh: "Gia
gia không phải có một hộp Hộc Cát rất quý giá sao? Khúc Lăng Ngạo đang
chờ Hộc Cát này cứu mạng đó!"
Sở Vương nghe vậy, lập tức ngầm hiểu, lần thứ hai quay trở lại bên
cạnh Vân Thiên Mộng, cười lấy lòng: "Nha đầu, thân thể của Lăng tiểu tử
kia thế nào rồi? Bản vương vốn định đi nhìn nhưng bây giờ phủ Phụ Quốc
Công đã bị cấm vệ quân vây quanh, thật sự là có lòng mà không có sức!"
Vân Thiên Mộng thấy hắn khách khí như vậy, lập tức khom người nói:
"Đa tạ vương gia quan tâm. Bệnh tình của cậu vẫn chưa chuyển biến xấu,
đây là đã đại hạnh trong bất hạnh rồi ạ."
Nghe nàng vừa nói, Sở Nam Sơn gật đầu, trong cặp mắt vẫn mang ý cười
kia lóe lên chút tinh quang: "Không chuyển biến xấu thì tốt rồi. Nhưng
mà cứ tiếp tục như thế chung quy cũng không phải một biện pháp hay. Đám
thái y kia không nghiên cứu chế ra được thuốc gì tốt sao? Nếu có việc
cần gia gia giúp, tiểu nha đầu ngươi không cần phải khách khí!"
Vân Thiên Mộng thấy dáng dấp của Sở Vương là vô cùng đường hoàng, đạo mạo, chỉ là chút cơ trí chợt lóe lên từ đáy mắt hắn kia vẫn bị Vân
Thiên Mộng bắt được, liền biết chắc chắn vừa rồi Sở Phi Dương đã nhắc
tới chuyện Hộc Cát trước với Sở Vương, thì giả bộ khó khăn nói: "Đa tạ
Vương gia. Chỉ là việc này chỉ sợ là Vương gia không giúp được."
Sở vương vừa nghe liền nóng nảy, lập tức vỗ ngực bảo đảm, nói: "Nha
đầu cứ nói xem, có thể gia gia đây sẽ giúp được một chút đấy."
Thấy hắn như vậy, Vân Thiên Mộng liếc qua Sở Phi Dương cách đó không
xa, cúi đầu suy tư chốc lát mới chậm rãi nói: "Hôm nay thần nữ tới Phổ
Quốc Am xin thuốc, nhưng Cửu Huyền Sư Thái lại nói vị Hộc Cát trân quý
kia đã bị kẻ khác trộm mất. Đất đai Tây Sở không thích hợp nuôi trồng
Hộc Cát, thần nữ thật vất vả mới tìm hiểu được chỗ Cửu Huyền Sư thái kia có một hộp, nhưng vẫn là ý trời trêu ngươi, bỏ lỡ cơ hội tốt!"
Nói xong, hai mắt Vân Thiên Mộng dần nổi lên một tầng sương mù, làm như căm giận chính bản thân mình đã tới quá muộn.
Sở Nam Sơn vừa nhìn bộ dạng yếu đuối này của Vân Thiên Mộng, lòng dạ
cứng rắn sắt đá lập tức biến thành một hồ nước xuân, ở một bên gấp đến
độ đi lòng vòng mấy lượt, mãi mới dừng bước, đi đến trước mặt Vân Thiên
Mộng, ánh mắt quét về phía Sở Phi Dương, giờ mới thấp giọng nói: "Nha
đầu, không gạt ngươi, gia gia cũng có một hộp Hộc Cát như thế!"
"Vương gia nói thế có thật không ạ?" Chỉ thấy trong mắt Vân Thiên
Mộng lập tức lóe lên hi vọng, cặp mắt to và trong như nước mới vừa rồi
còn che bởi một mảnh sương mù lập tức đã khôi phục thành vẻ bình tĩnh
lạnh lùng trước kia.
Nhưng Sở Vương trên mặt lại hiện nét khó xử, có chút ấp úng không
muốn mở miệng, nhưng vì cặp mắt trong veo như nước của Vân Thiên Mộng cứ nhìn hắn chằm chằm, khiến hắn hồi lâu mới thần bí hạ giọng nói: "Có
chuyện nha đầu ngươi không biết. Đây là vật mà bà nội của Phi Dương để
lại. Năm xưa, trước lúc nàng qua đời đã dặn rằng, Hộc Cát này trân quý
vô cùng, chỉ có thể tặng cho con dâu Sở gia làm sính lễ. Nha đầu, không
phải là gia gia không muốn giúp người, mà là di ngôn của người đã khuất
không tể làm trái, gia gia càng không thể không làm theo nguyện vọng của phu nhân đã qua đời, ngươi nói có phải không? Đương nhiên, nếu nha đầu
ngươi nguyện ý làm cháu dâu của ta, gia gia sẽ lập tức sai người tặng
Hộc Cát đến tướng phủ."
Vân Thiên Mộng vừa nghe ra ý tứ trong lời nói của Sở Vương thì trong lòng liền sáng tỏ.
Chỉ là không biết Sở Phi Dương có định mượn việc này mà nói không?
Câu "lấy thân báo đáp" của hắn lúc trước lại hiện lên trong đầu Vân
Thiên Mộng, khiến Vân Thiên Mộng trước nay vẫn khôn khéo nhanh trí nhất
thời đoán không ra thật giả trong lời của hắn.
Chỉ có điều, thấy Sở Vương khó xử như vậy thì Vân Thiên Mộng cũng
không ép buộc, lập tức cười nói: "Để Vương gia khó xử rồi! Nếu đã vậy,
thần nữ lại đi nơi khác tìm xem, tin tưởng có thể tìm được người có thể
dứt bỏ vất bỏ vật quý mà mình yêu mến."
Dứt lời, Vân Thiên Mộng làm bộ xoay người, nhưng trong lòng lờ mờ nảy lên chút tức giận, thực không thích bị người dây khó dễ như vậy.
Sở Vương vừa thấy Vân Thiên Mộng định rời đi, trong lòng sốt ruột,
lập tức ngăn cản lối đi của nàng, vội hỏi: "Nha đầu chớ vội đi! Có
chuyện gì có thể từ từ thương lượng mà. Gia gia cũng không phải kẻ không thấu tình đạt lý như thế!"
Trên mặt Vân Thiên Mộng lộ ra ý cười yếu ớt, lập tức từ chối nói:
"Vương gia, từ xưa việc hôn nhân là do cha mẹ quyết định, do lời mai mối lại qua. Thần nữ tuyệt đối không thể trả lời câu hỏi của Vương gia.
Nhưng thần nữ cũng có một kể, không biết Vương gia có muốn nghe một chút không ạ?"
Sở Nam Sơn thấy nàng dừng bước, lại thấy nàng tìm được phương pháp
giải quyết, lập tức gật đầu lia lịa như giã tỏi: "Được được được, nói
nghe xem nào!"
Vân Thiên Mộng cười, chậm rãi nói: "Thần nữ hôm nay biết được hai nơi có Hộc Cát. Không bằng Vương gia cho thần nữ mượn hộp này trước đi cứu
người, sau này thần nữ tìm được ở nơi khác thì lại trả lại cho Vương
gia! Không biết biện pháp này có được không?"
Sở Nam Sơn vừa nghe mặt liền xụ xuống, cặp mắt mới rồi còn thần thái
sáng láng giờ đã trở nên tối sầm, bĩu môi bất mãn nói : "Nếu tìm không
được, vậy bản vương đến lúc chết cũng không được nhìn mặt cháu dâu rồi
ư? Nha đầu không biết đó thôi, lúc lâm chung phu nhân còn dặn, con dâu
không có Hộc Cát thì dù có được gả vào cửa Sở Vương phủ cũng không được
tổ tiên thừa nhận. Ôi nha đầu à, biện pháp của ngươi dù hay thật nhưng
mà không được."
Vân Thiên Mộng nghe hắn nói thế xong, những tức giận trong lòng nhất
thời tiêu tán, không khỏi buồn cười, di ngôn lúc lâm chung của Sở Vương
Phi này cũng thật nhiều, dường như là chỉ để dành riêng cho mình vậy.
Cũng không biết đây thực sự là di ngôn lúc lâm chung của Sở Vương Phi thật hay tất cả đều là Sở Vương nói bừa nữa.
Lúc này, Sở Phi Dương đã dẫn Tiêu Đại đi tới, trong tay cầm một cái
hộp chữ nhật bằng gỗ lim, điêu khắc rất tinh xảo, đi tới trước mặt Vân
Thiên Mộng giao cái hộp cho nàng: "Đây là Hộc Cát!"
Nhưng Vân Thiên Mộng vẫn cẩn thận không nhận lấy ngay, hai tròng mắt
trong trẻo nhìn chằm chằm Sở Phi Dương, thấy hắn thần thái sáng láng,
trong mắt lại không hàm chứa toan tính thì cười gật đầu nhận lấy, lập
tức hành lễ: "Đa tạ Vương gia, Sở Tướng, thần nữ xin cáo lui!"
Dứt lời liền xoay người rời khỏi Sở Vương phủ.
Nàng vừa rời đi, Sở Vương đã bắt đầu giậm chân, chỉ vào Sở Phi Dương
nói không ra lời, người lại Sở Phi Dương mở miệng trước: "Biết rõ là cần dùng để cứu người mà vẫn định cháy nhà hôi của, thật là làm nhục uy
danh của Sở Vương!"
Sở Nam Sơn vừa nghe thấy cháu nội mình đánh giá mình như thế, nhịn
không được, tức đến mắt trắng dã, đảo long sòng sọc, thiếu chút nữa là
ngất xỉu tại chỗ, hít sâu thở dài một lúc lâu mới quát: "Thay ngươi tìm
vợ, ngươi còn nói gia gia mình như thế? Ta không tin ngươi không có tình ý gì với nha đầu kia! Nếu không có, ngươi vì sao phải đưa nàng đến
vương phủ? Sở Phi Dương, ngươi không có chút tư tâm nào à?"
"Ta có tư tâm, nhưng không đê tiện! Không giống ngài mượn thế ép
người, càng ngang ngược quá đáng!" Nói xong, Sở Phi Dương cũng bước ra
khỏi Sở Vương phủ.
"Hắn, hắn, hắn. . . Thằng cháu không ra gì. . ." Sở Vương chỉ vào
bóng lưng của Sở Phi Dương run rẩy hồi lâu, cuối cùng lại chỉ đem lửa
giận ngập trời biến thành mấy chữ hời hợt này thôi. . .
Vân Thiên Mộng lên xe ngựa liền đi thẳng tới tiểu viện của vú Hạ,
giao Hộc Cát cho Ánh Thu, đặc biệt để Ngênh Hạ ở lại để hai người có
thời gian nghiên cứu chế ra giải dược, còn mình dẫn Nguyên Động về Tướng phủ.
Chỉ là, vừa từ cửa kề đi về Khởi La Viên đã thấy Vú Mễ vội vàng đi
tới, lo lắng nói: "Tiểu thư, Cù công công trong cung của Thái Hậu tới,
đang ở nhà kề đợi người nửa ngày rồi."
Vân Thiên Mộng vừa nghe, vẻ mặt căng thẳng, lập tức dẫn vú Mễ đi tới
nhà kề, thấy Cù công công đang ngồi trên ghế, mặt mày sốt ruột thì biết
hắn lần này chắc chắn là bí mật ra cung, lập tức tiến đến hành lễ nói:
"Thiên Mộng đến chậm, xin công công thứ lỗi."
Cù công công kia thấy Vân Thiên Mộng cuối cùng cũng đến, trong lòng
thở phào nhẹ nhõm một hơi, lập tức đứng lên cười nói: "Tiểu thư không
cần đa lê, hôm nay nô tài qua đây, chỉ là để chuyển lời của Thái Hậu cho tiểu thư!"
Vân Thiên Mộng thấy trong mắt Cù công công có vẻ thận trọng, lại thấy hắn đến đây một mình, thì cũng cho vú Mễ đi ra ngoài canh chừng giúp,
lúc này mới hỏi: "Không biết Thái Hậu có gì phân phó?"
Cù công công thấy nhà kề không còn người ngoài, vẫn cẩn thận như
trước, nói: "Thái Hậu bảo nô tài tới thông báo tiểu thư một tiếng,
chuyện Quận chúa cùng với nhận thân sợ là không thể được rồi!"
Vân Thiên Mộng nghe vậy, trong lòng liền biết là ý gì, lập tức cười
trả lời: "Thiên Mộng hiểu rồi ạ! Mời công công chuyển lời đến Thái Hậu,
mong người bảo trọng thân thể!"
Cù công công thấy vẻ mặt Vân Thiên Mộng không có gì mất mát, vui vẻ
gật đầu, toan hành lễ rời đi, lại bị Vân Thiên Mộng giữ lại: "Xin hỏi
công công, không biết Thủy Nhi Băng Nhi hôm nay có phải đang ở trong
cung hầu hạ Thái Hậu không ạ?"
Đã lâu như vậy, Thủy Nhi, Băng Nhi vẫn chưa quay về Tướng phủ, khiến
trong lòng Vân Thiên Mộng có chút nghi ngờ, lại bởi vì trong khoảng thời gian này thông tin bế tắc, thật sự không hỏi thăm được gì.
Cù công công vừa nghe câu hỏi của Vân Thiên Mộng, thần sắc hơi đổi,
lập tức hạ giọng nói: "Việc này tiểu thư cần biết như thế này là đủ,
Thủy Nhi, Băng Nhi ngày đó bị thích khác ám sát rồi!"
Nói xong Cù công công khẽ gật đầu với Vân Thiên Mộng xong liền nhanh chóng xoay người rời đi.
Vân Thiên Mộng nghe vậy trong lòng cũng kinh hoảng không ít, vốn
tưởng rằng Thái Hậu có an bài khác với bọn họ, không ngờ hai người các
nàng đã mất mạng từ lâu.
Bỗng nhiên lại nghĩ tới những lời Sở Phi Dương nói với Thập Hoàng tử, không biết có liên quan gì đến Thủy Nhi Băng Nhi hay không?
Có điều tin tức mà Cù công công hôm nay mang đến cho Vân Thiên Mộng mà nói, lại là một tin tức tốt.
Khi phủ Phụ Quốc Công đang bị Ngọc Càn Đế hoài nghi, tự nhiên sẽ
không để Khúc gia cùng Dung gia có liên quan gì, cũng sẽ không cho những người liên quan đến Khúc gia nhận được vinh sủng, miễn cho thế lực Khúc gia bành trướng quá lớn, tương lai muốn diệt trừ tuyệt đối không phải
chuyện dễ dàng.
Mà Vân Thiên Mộng vốn không muốn trở thành quân cờ của bất cứ kẻ nào, nếu có thể cắt đứt quan hệ với Hoàng cung, tất nhiên là mừng rỡ vô
cùng.
...
Trong mười ngày này, đám người Tô Nguyên tìm được không ít nhân chứng vật chứng chứng minh thời gian Khúc Trường Khanh lưu lại biên quan quá
dài mà không trở về kinh.
Chỉ là, ngay khi Sở Phi Dương dẫn thợ thủ công đi lên đại điện đã áp
chế được toàn bộ nghi ngờ chất vấn, tranh cãi nghị luận một phen, rốt
cuộc chỉ trong vòng nửa ngày đa giúp Khúc Trường Khanh rửa sạch tội phản quốc thông đồng với địch.
Ngọc Càn Đế lập tức sai Ô đại nhân rút những cấm vệ quân bao vây phủ
Phụ Quốc Công về, không chỉ phục chức cho Khúc Trường Khanh mà còn ban
thưởng không ít vàng bạc châu báu cũng như đồ cổ trân quý cho phủ Phụ
Quốc Công.
Chỉ là, chuyện của Khúc Trường Khanh vừa kết thúc thì Bắc Tề đã phát
động tiến công vào biên cảnh phía Bắc của Tây Sở trong lúc Tây Sở chưa
có bất cứ chuẩn bị nào, lập tức phá được năm tòa thành trì của Tây Sở,
điều này khiến lòng người Tây Sở hoang mang, đều lo lắng một ngày kinh
đô cũng rơi vào trong tay người Bắc Tề.
Mà Ngọc Càn Đế lại có một hành động vô cùng bất ngờ, không phái mấy
người có kinh nghiệm tác chiến phong phú trên chiến trường như Sở Phi
Dương, cũng không chuẩn tấu cho Thần Vương tự động xin đi giết giặc,
ngược lại lệnh cho Hải Quận Vương của Hải Vương phủ cũng với tứ đệ của
Ngọc Càn Đế là Thụy Vương xuất binh.