“Vậy thì xin được rửa mắt mà chờ xem vậy!” Vân Thiên Mộng nhìn chằm
chằm vào đôi mắt như sương lạnh kia của Thần vương, buông từng chữ từng
chữ một!
Nghe Vân Thiên Mộng trả lời xong, quanh người Giang Mộc Thần nhất
thời phát ra một vẻ tàn nhẫn đáng sợ, bàn tay càng siết chặt, cúi đầu kề sát gương mặt kiều diễm của Vân Thiên Mộng , thấp giọng nói:
"Nếu ta hứa cho nàng làm chính phi thì sao?"
Nhưng Vân Thiên Mộng đột nhiên rũ tay phải xuống, trong ống tay áo có một đạo ngân quang rơi ra, lập tức kề sát bên hông của Thần vương, chỉ
thấy Vân Thiên Mộng nghiêng đầu tránh sang một bên, lạnh lùng nói:
"Vương gia, xin hãy tự trọng!"
Nói xong, lực đạo trên tay cũng tăng thêm, ngọn chủy thủ trong tay dứt khoát chĩa vào hông Thần vương!
Giang Mộc Thần không thể ngờ tới Vân Thiên Mộng lại mang theo chủy
thủ bên người, nhất thời không để ý mà bị một tiểu nữ tử uy hiếp, nhưng
hắn không hề nổi giận mà chỉ ngắm nhìn gương mặt vô cùng lạnh lùng kia
của Vân Thiên Mộng, trong lòng lại có chút không đành bèn chậm rãi buông nàng ra, chỉ là mở miệng ra vẫn còn chưa chịu buông tha Vân Thiên Mộng: "Nàng từ chối ta như vậy, sớm muộn gì cũng phải hối hận!"
"Vương gia nặng lời rồi! Chuyện thần nữ không hối hận nhất chính là
đã giải trừ hôn ước với Vương gia!" Chủy thủ trong tay Vân Thiên Mộng
lại lần nữa chĩa thẳng vào chiếc đai lưng gấm nạm ngọc sang trọng bên
hông Thần vương, ngọn chủy thủ sắc bén chậm rãi cắt vào viên ngọc Hòa
Điền khản trên đai lưng, mũi nhọn có dấu hiệu đâm vào bên hông Thần
vương.
Mà Thần vương nghe Vân Thiên Mộng nói đến thế thì trong lòng giận dữ
vô cùng, nhất thời thấy hối hận vì vừa nãy đã buông nàng ra, cánh tay
dài duỗi ra một cái liền muốn tóm Vân Thiên Mộng lại thì đột nhiên bị
một bàn tay nhanh như chớp vung tới cản lại, bàn tay to lớn kia thon dài đẹp đẽ, khớp xương rõ ràng khiến cho người ta cảm thấy đây đúng là lễ
vật trời ban, chỉ có điều lúc này cánh tay ấy nổi đầy gân xanh, các đốt
ngón tay chuyển thành trắng bạch, đủ thấy phải dùng nhiều khí lực đến
thế nào!
Nhưng dù là như vậy thì Thần vương đang bị người ta chụp lấy cổ tay
kia cũng không hề đổi sắc mặt, khóe miệng chỉ để lộ một nét cười lạnh
lung tàn khốc, lập tức quay đầu nhìn lại người sau lưng mình thì thấy
Sơn Phi Dương mang theo một luồng kình phong xông vào trong hòn giả sơn
chật chội này. Thần vương vẻ mặt lo lắng, lập tức lạnh lùng nói:
“Trước giờ hiếm khi thấy Sở tướng vội vã như vậy! Xem ra, Vân tiểu thư đúng là điểm yếu của Sở tướng rồi!”
Chỉ có điều hắn vừa dứt lời thì khối ngọc tròn bằng ngọc Hòa Điền
khảm trên đai lưng bên hông cũng theo tiếng mà vỡ làm đôi, một trong hai mảnh tách ra rồi rơi xuống đất, đủ thấy lúc này Vân Thiên Mộng đã vận
lực không ít lên chủy thủ. Nhưng dù vậy cũng chưa thể nào tiêu tan được
cơn giận trong lòng nàng, lực đạo trong tay càng mạnh hơn nữa, đâm toạc
áo khoác Thần vương, chậm rãi đâm vào bên trong…
Thần vương không ngờ rằng Vân Thiên Mộng lại thật sự dám xuống tay
với mình, hay là lúc này nàng có Sở Phi Dương làm chỗ dựa nên không còn
kiêng nể gì ai nữa, nghĩ đến việc hai người sắp trở thành phu thê, trong lòng Thần vương khó nén tức giận, buột miệng nói:
“Sở tướng vội vàng đến đây như thế, chắc hẳn là đoán được vừa nãy trong giả sơn này có chuyện gì rồi.”
Một câu nói vô cùng đơn giản như vậy thôi, nhưng nếu truyền ra ngoài
thì khuê dự của Vân Thiên Mộng chắc chắn bị hủy hoại hoàn toàn.
Đối mặt với sự đe dọa khiêu khích như vậy nhưng cả Vân Thiên Mộng lẫn Sở Phi Dương lại không hề có phản ứng gì, Vân Thiên Mộng lại còn cười
lạnh một tiếng, nhàn nhạt cất giọng nói:
“Nếu như Vương gia thật sự cố tình muốn cho người khác biết được thì
sợ là mọi người đều đã nghe thấy từ lâu rồi, làm sao có thể lén lén lút
lút trốn trong giả sơn này? Bây giờ lại còn muốn phá hủy khuê dự của
thần nữ, hành động tiểu nhân như vậy, chẳng lẽ Vương gia không sợ người
trong thiên hạ cười chê sao?”
Nghe xong, Giang Mộc Thần lập tức quay đầu nhìn Vân Thiên Mộng , đôi
mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm vào gương mặt lãnh đạm của Vân
Thiên Mộng , trong lòng tâm tình phức tạp khôn kể, muốn nổi giận với cái bộ mặt không hề bị lay động của nàng song lại có chút không nỡ, chỉ có
điều tiểu nữ tử này lại hạ nhục mình như thế lại khiến hắn có chút không cam lòng. Trong lúc nhất thời, Giang Mộc Thần chỉ biết nhìn chằm chằm
Vân Thiên Mộng, bàn chân muốn bước lại gần nàng hơn một chút nhưng cổ
tay lại đang bị Sở Phi Dương nắm chặt lấy.
“Sở tướng đúng là quan tâm Vân tiểu thư thật!”
Thấy ý đồ của mình bị Sở Phi Dương nhìn thấu, ánh mắt Giang Mộc Thần
nhất thời chuyển sang Sở Phi Dương , trong mắt lộ vẻ lạnh lùng nói.
Mà Sở Phi Dương lại đang căng thẳng mím môi, thấy Giang Mộc Thần quá
đáng như vậy thì ánh mắt của hắn thoáng chốc như đông lại thành hàn băng ngàn năm, quanh thân ẩn hiện khí tức lạnh lẽo khiến cho người ta phải
sợ hãi, chỉ thấy đến lúc nhìn thấy nụ cười âm hiểm bên khóe môi Giang
Mộc Thần thì hắn mới chậm rãi mở miệng:
“Vương gia không cảm thấy cách làm này quá ấy trĩ sao? Lời nói nhằm
cố tình gây xích mích ly gián quá rõ ràng như vậy, vương gia cho rằng ta và Mộng nhi sẽ trúng kế sao?”
Nói đến câu cuối cùng, Sở Phi Dương lại cố tình gọi tên Vân Thiên
Mộng hết sức thân thiết làm cho sắc mặt Thần vương đột ngột trầm xuống,
ánh mắt lộ ra vẻ hung ác nham hiểm, giống như muốn băm vằm Sở Phi Dương
thành muôn vạn khúc vậy!
Nhưng Sở Phi Dương lại khôi phục vẻ mặt nghiêm túc vừa nãy, toàn thân thả lỏng nói:
“Vừa nãy bổn tướng đi qua thì thấy hình như Nguyên Đức Thái Phi đang
tìm kiếm vương gia thì phải. Hôm nay trong phủ có khách quý đến chơi,
hẳn là vương gia nên tận lễ của chủ nhà, cũng là để khách quý Bắc Tề
không cho rằng vương phủ Tây Sở chúng ta không biết lễ nghĩa!”
Nghe lý do thoái thác có chút hả hê của Sở Phi Dương, Thần vương liếc nhìn Vân Thiên Mộng một cái đầy thâm ý rồi lạnh lùng nói:
“Nếu đã như thế thì xin mời Sở tướng cùng ra trước hoa viên!”
“Đương nhiên phải thế rồi!” Nói xong, Sở Phi Dương cong môi cười, đôi mắt lóe hàn quang quét qua mắt Vân Thiên Mộng , rồi cùng Thần vương lập tức rời khỏi giả sơn.
Còn Vân Thiên Mộng sau khi hai người rời đi bèn khom lưng nhặt nửa
miếng ngọc bội rơi trên đất, cẩn thận cầm trong tay, sau đó cũng rời giả sơn, chỉ là đi ngược hướng Giang Mộc Thần và Sở Phi Dương , nàng đi dọc theo đường cũ về phía hoa viên, lại đứng xa xa nhìn Ngô Thấm Thấm dẫn
một đám tiểu thư chạy về phía này.
“Vân tiểu thư, để người chờ lâu rồi!”
Còn chưa tới nơi, Ngô Thấm Thấm đã lập tức mở miệng, ngôn từ lễ phép
khiến số người thích nàng cũng nhiều hơn hẳn, tuy rằng mọi người tiếp
xúc với nàng chưa nhiều nhưng Ngô Thấm Thấm lại là kẻ rất biết điều, vả
lại lúc nào cũng tươi cười với tất cả mọi người, cũng không hề lên mặt
với ai bao giờ, hơn nữa còn có xuất thân cao quý, bởi vậy nãy giờ nàng
cũng đã kết giao với không ít tiểu thư trong khuê phòng.
“Bên này phong cảnh thật đẹp khiến cho người ta không thấy thời gian
trôi chậm, còn khiến Ngô tiểu thư khổ cực vội vàng tới lui rồi!” Vân
Thiên Mộng chậm rãi cất giọng.
Chỉ là trong ánh mắt cười cười ấy lại có một chút gì đó khác khiến
người ta nhìn không ra, thấy vậy Ngô Thấm Thấm bỗng thấy trong lòng run
lên, lập tức cúi đầu nhìn hai bàn tay của mình, khi thấy cái quạt tròn
trên tay mình mới thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ nói:
“Ta vừa mới qua kể cho các vị tiểu thư về hồ điệp bảy sắc, mọi người đều rất hiếu kỳ, nên đã kết bạn với nhau!”
Như thế nào gọi là “giấu đầu lòi đuôi”, e rằng chính là giống như Ngô Thấm Thấm lúc này.
Mà Vân Thiên Mộng trước sau vẫn giữ nụ cười yếu ớt trên mặt, vẫn chưa tiếp tục truy vấn sau lời giải thích thừa thãi của nàng, chỉ tỏ vẻ tiếc nuối mà cất giọng:
“Chỉ sợ các vị tiểu thư chạy một chuyến uổng công, vừa nãy hồ điệp đã bay về phía trước rồi!”
“Sao cơ? Đã bay vào trong rừng quế hoa rồi sao?” Lúc này, Ngô Thấm
Thấm lỡ miệng nói ra phong cảnh phía trước đã khiến cho các vị tiểu thư
chú ý quay lại nhìn.
Dù sao thì tuyệt đại đa số các vị tiểu thư hôm nay cũng đều mới chỉ
nhận lời tới Thần vương phủ lần đầu tiền, ngay cả Tô Thiển Nguyệt và
Khúc Cảnh Thanh thường hay lui tới Thần vương phủ cũng chỉ dám ở trong
phạm vi Nguyên Đức Thái phi cho phép, cũng không biết phía trước còn một cánh rừng quế hoa.
Lúc này nghe Ngô Thấm Thấm nói chính xác rõ ràng như vậy thì trong
lòng mọi người khó tránh khỏi suy nghĩ đôi chút, mà ngay cả ánh mắt Ngô
Thấm Thấm cũng trở nên không bình thường.
Nhưng Vân Thiên Mộng vẫn cứ cười nhạt, thực ra lúc nãy ở trong giả
sơn nàng cũng chỉ thoáng nghe thấy mùi hương quế hoa thoảng trong gió
nên giờ mới mở miệng thử Ngô Thấm Thấm.
Cũng không ngờ Ngô Thấm Thấm lại nóng lòng muốn làm bẽ mặt mình đến
thế, cuối cùng muốn bắt bẻ mà nhất thời lại thành lỡ miệng, lúc nàng cảm nhận được những ánh mắt đang chăm chú nhìn theo thì trời cũng đã tối.
Sợ là lúc này trong lòng Ngô Thấm Thấm đã thấy hối hận không thôi!
“Muội đấy, bướng bỉnh quá đi mất, thấy những thứ mới mẻ hay ho thì
lại chạy lung tung khắp nơi, hại tỷ lo lắng không thôi! May có Ngô tiểu
thư thông thạo địa hình Thần vương phủ đấy, nếu không làm sao mọi người
có thể tìm thấy muội nhanh như thế chứ!”
Thấy ánh mắt của Vân Thiên Mộng nhìn mình, Khúc Phi Khánh liền hiểu
được ngay toan tính của Ngô Thấm Thấm, lập tức lấy vẻ trách cứ mà vờ
mắng Vân Thiên Mộng .
Chỉ có điều lời nói của Khúc Phi Khanh lại càng như đổ thêm dầu vào lửa, đẩy Ngô Thấm Thấm lên đầu sóng ngọn gió!
Các vị tiểu thư kia đều che miệng cười nhạt nhìn Ngô Thấm Thấm, chỉ
cảm thấy vị tiểu thư nhà họ Ngô sống ở khuê phòng ít ai hay kia luôn ra
vẻ là một tiểu thư khuê các nhưng hóa ra chỉ là một kẻ nông cạn lỗ mãng, e là nàng đã tới Thần vương phủ vô số lần, bằng không thì sao lại có
thể biết rõ phong cảnh phía trước đến thế được, không cần nghĩ cũng có
thể trả lời câu hỏi của Vân Thiên Mộng rồi, lại còn có thể thông thạo
đường đi lối rẽ mà dẫn các nàng đến đây.
“Biểu tỷ mắng phải lắm! Là Mộng Nhi suy nghĩ không chu đáo!” Vân
Thiên Mộng thấy Khúc Phi Khanh thì vui vẻ đáp lời, hai người lập tức trở về đứng chung với các tiểu thư khác.
Còn Ngô Thấm Thấm thì đang siết chặt hai bàn tay vào nhau mà vặn vẹo, cười ngượng ngùng, cất giọng lấy lòng:
“Chuyện này sao có thể trách Vân tiểu thư được, nếu không phải do
Thấm Thấm ham chơi thì Vân tiểu thư đâu có phải đứng chờ một mình ở đây? Không biết Vân tiểu thư có gặp phải người lạ nào, hay có bị ai bắt nạt
hay không?”
Trong lời có ý, Ngô Thấm Thấm dĩ nhiên không thể ngồi yên, thấy Vân
Thiên Mộng và Khúc Phi Khanh kẻ tung người hứng đẩy mình ra trước mũi
kiếm, đương nhiên là nàng cũng không thể để người khác được đắc ý.
Vân Thiên Mộng nhìn vẻ mặt chân thành của Ngô Thấm Thấm, trong mắt
nổi lên một tầng hàn khí rất nhẹ, khóe môi vẫn lộ ra nụ cười yếu ớt, lễ
phép trả lời:
“Lẽ nào Ngô tiểu thư đang chuẩn bị gặp người nào đó sao? Thiên Mộng
đứng xem phong cảnh nãy giờ, không hề thấy bong dáng bất kỳ người nào
cả!”
Đôi mắt Vân Thiên Mộng hiện lên vẻ chân thành tha thiết, giọng nói
rất bình thản khiến cho các vị tiểu thư yên tâm mà bỏ lòng phòng bị,
ngược lại, trong lòng các nàng lại dậy lên sự bất mãn đối với Ngô Thấm
Thấm nói dối không biết ngượng mồm, chỉ cảm thấy người này tâm cơ thâm
trầm, lời nói ra khỏi miệng khiến người ta không thể nào tin tưởng được.
“Nếu đã như thế thì có lẽ mọi người nên quay về hoa viên thôi, chớ để Nguyên Đức Thái phi phải đợi lâu!” Lúc này Khúc Phi Khanh liếc mắt nhìn Ngô Thấm Thấm một cái rồi mới cất tiếng nói.
Trong đám tiểu thư bên này thì gia thế của Khúc Phi Khanh được coi là tốt nhất, bởi vậy mọi người đều không ai phản bác lời của nàng, đều
liếc mắt nhìn Ngô Thấm Thấm đầy ngụ ý rồi lập tức xoay người trở về hoa
viên!
Riêng Vân Thiên Mộng lại kéo Khúc Phi Khanh cố ý đi sau cùng, tiểu
nha đầu đi theo bên người Ngô Thấm Thấm đang chậm rãi bước về phía
trước…
“Ai nha…” Không ngờ tiểu nha đầu kia bước đi không vững, trượt chân
ngã dúi dụi về phía trước, chớp mắt lao thẳng vào phía sau Ngô Thấm
Thấm.
Còn Ngô Thấm Thấm trong lòng có chuyện nên không hề phát hiện ra
chuyện đột ngột phát sinh sau lưng, chớp mắt liền bị a hoàn của mình xô
ngã, tiện tay cũng kéo cho các vị tiểu thư kia ngã nhào xuống đất, nhất
thời trên đường mòn ven hồ vang lên tiếng kêu, một đám tiểu thư xiêm y
tươi tắn, phục sức sang trọng đều ngã nhào xuống đất, cục diện thật là
hay ho!
Nhìn thấy các tiểu thư đột nhiên ngã xuống đất hô to gọi nhỏ, đáy mắt Khúc Phi Khanh xẹt qua một tia châm biếm, nhưng trong lòng lại thấy
ngạc nhiên không thôi, vừa nãy chính mắt nàng nhìn thấy Vân Thiên Mộng
kín đáo dẫm lên váy tiểu nha đầu kia một cái mới khiến cho cô ả đứng
không vững mà ngã ngào xuống đất như vậy!
Vậy mà Vân Thiên Mộng lại bất chấp những tiếng cười nhạo của đám tiểu thư xinh đẹp kia, chỉ thấy nàng vội vàng bước nhanh tới, cẩn thận nâng
Ngô Thấm Thấm đang quỳ rạp dưới đất không thể đứng dậy nổi, quan tâm
nói: “Ngô tiểu thư không sao chứ? Sao đột nhiên lại bị ngã vậy chứ?”
Nói dứt lời, nàng nhiệt tình giúp Ngô Thấm Thấm phủi phủi làn váy hơi nhăn, lại chỉnh ngọc bội túi hương đeo bên người lẫn búi tóc hơi rối
của Ngô Thấm Thấm, lúc nàng mới dìu nàng ta dậy đi tới chỗ đám tiểu thư
kia.
Đợi tất cả mọi người đã chỉnh lại xiêm y đầu tóc xong xuôi thì đã mất thêm thời gian nửa nén hương rồi, chỉ thấy phía xa có một bà vú lớn
tuổi đi tới, thấy các vị tiểu thư đều ở đây thì hành lễ rồi lạnh lùng
nói:
“Thái phi mời các vị tiểu thư vào chỗ!”
“Vâng!” Nguyên Đức Thái phi tự mình phái đến bà vú được nể trọng nhất bên người, đám tiểu thư cũng không dám làm càn, đều thấp giọng trả lời
rồi đi theo bà vú nọ đến trước hoa viên.
Mà trong hoa viên lúc này các vị khách khứa được mời đến dự tiệc đã ngồi đầy rồi.
Ngoại trừ Sở Phi Dương lúc nãy Vân Thiên Mộng đã gặp thì còn có ba anh em Tề Tĩnh Nguyên, Tề Tĩnh Huyên, Tề Tĩnh Hàn!
Còn Nguyên Khánh Châu là người nhà của Giang Mộc Thần dĩ nhiên cũng đang ở trong danh sách khách mời rồi!
Ngoài những người đó ra còn có không ít công tử thế gia đến tham dự
yến tiệc của Thần vương phủ, xem ra mọi người cũng vô cùng tò mò về việc Thần vương phủ mở yến tiệc chiêu đãi khách khứa, chỉ thấy nội hoa viên
rộng mở bây giờ đã đầy người ngồi.
Mà điều khiến mọi người giật mình đó là, không ngờ Hải Điềm hôm nay
lại bất ngờ ngồi bên cạnh Linh Nhi công chúa, hai người trò chuyện với
nhau rất vui vẻ, cảm giác như thể hận không gặp nhau sớm hơn vậy!
Các vị thiên kim tiểu thư thi lễ với Nguyên Đức Thái phi rồi vội vàng ngồi vào chỗ, chỉ thấy đám a hoàn lặng lẽ không một tiếng động từ cổng
vòm nối nhau mà bước vào, trên tay bưng các thứ sơn hào hải vị đặt trước mặt khách khứa.
Nhìn thấy hơn hai chục đĩa bánh điểm tâm tinh xảo đẹp đẽ trước mặt,
Vân Thiên Mộng chỉ cảm thấy đám người quý tộc cổ đại này thật đúng là
biết cách hưởng thụ, thức ăn cho một người thôi mà đã rườm rà phức tạp
như vậy rồi, còn đến lúc chiến loạn thì dân thường còn không có một bữa
no, đúng là “Cửa son rượu thịt ôi, ngoài đường đầy xác chết”!
Vân Thiên Mộng nhìn thức ăn trước mặt mà trong lòng lại cảm khái như
thế nên rốt cuộc có ăn vào miệng cũng chẳng thấy ngon lành gì.
Còn Thần vương đang ngồi ghế trên thì lạnh lùng nhìn Vân Thiên Mộng , thấy nàng dù sắc mặt bình thường nhưng đáy mắt lại tựa hồ như có chút
bất mãn với thức ăn hôm nay, thậm chí còn không thèm cầm đũa lên thì sắc mặt càng tỏ ra âm trầm.
Cùng biểu hiện như Vân Thiên Mộng còn có Sở Phi Dương , chỉ thấy hắn
đang ngồi im lặng trên ghế của mình, ánh mắt bình tĩnh vẫn quan sát cảnh tượng náo nhiệt trong hoa viên, chưa hề động chạm gì đến thức ăn trước
mặt cả.
Thần vương thấy hai người có phản ứng giống nhau như vậy thì ánh mắt
lại ngập tràn vẻ hung ác nham hiểm, bèn nâng chén rượu lên hướng về phía Sở Phi Dương , cao giọng nói: “Bổn vương kính Sở tướng một chén!”
Lời này của Thần vương vừa thốt ra, những tiếng mời rượu khắp nơi dần dần nhỏ lại, ánh mắt mọi người đều quay lại nhìn hai gã nam tử này,
trong bụng thầm suy đoán xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp.
Nhưng chuyện xảy ra tiếp theo lại khiến bọn họ thất vọng rồi, Sở Phi
Dương bình tĩnh nâng chén rượu trước mặt lên, hai người kính nhau giữa
không trung rồi cùng ngửa đầu uống cạn chén rượu trong tay!
Điều này khiến cho một đám người đang ngóng xem kịch vui cảm thấy có chút mất hứng.
Dù sao thì hai người này cũng từng đặt chuyện cưới xin với Vân Thiên
Mộng , chỉ có điều Thần vương thì đòi giải trừ hôn ước với Vân Thiên
Mộng , còn Sở Phi Dương lại tự mình chủ động đi cầu xin được ban hôn,
chuyện này không chỉ khiến mọi người bất ngờ mà e là ngay cả Thần vương
cũng thấy khó chịu trong lòng rồi!
Chỉ có điều vừa rồi không ai nhìn ra có chút nào không bình thường
giữa hai người, lại khiến cho họ không thỏa lòng hiếu kỳ, ai nấy thất
vọng thu lại ánh mắt tiếp tục câu chuyện của riêng mình.
Còn ánh mắt Hải Điềm thì lại không nhìn Sở Phi Dương hay Thần vương
như những người khác, cặp mắt đẹp đẽ kia mang theo ánh sáng lạnh bắn
thẳng về phía Vân Thiên Mộng , thấy nàng thần sắc bình thản, trong lòng
Hải Điềm càng băng lãnh, lập tức xoay người, vui vẻ nói chuyện với Tề
Linh Nhi: “Hôm nay công chúa đã gặp qua đại tiểu thư của Vân tướng phủ
kia hay chưa?”
Tề Linh Nhi theo lời Hải Điềm liếc nhìn qua Vân Thiên Mộng một cái,
thấy đối phương đã nhận ra ánh mắt của nàng từ lâu, đồng thời cũng đang
thanh nhã mỉm cười với mình, Tề Linh Nhi nhớ lại những lời ứng đối khéo
léo của Vân Thiên Mộng lúc nãy, liền mỉm cười mà nói với Hải Điềm: “Vị
Vân tiểu thư này cũng là một người khéo léo nhanh nhẹn đây!”
Hải Điềm không ngờ được Tề Linh Nhi lại mở miệng khen Vân Thiên Mộng , trong lòng có chút không thoải mái, bởi vậy lại tiếp tục nói: “Đúng
thế, Vân tiểu thư tâm tư kín đáo, là một cô gái thông tuệ hiếm có! Ở
tiệc rượu trong cung lần trước, thấy thái độ của Thập hoàng tử đối với
Vân tiểu thư, cứ tưởng rằng Vân tiểu thư có thể trở thành thê tử của
Thập hoàng tử rồi ấy chứ! Chỉ tiếc hai người có duyên không phận, lại
càng không ngờ được Vân tiểu thư bị Thần vương từ hôn xong lại được tứ
hôn cho Sở tướng!”
Nói xong, Hải Điềm khẽ nâng ánh mắt nhìn liếc qua Tề Tĩnh Hàn ở cách
đó không xa, thấy lúc này gã vẫn còn đang uống rượu hàn huyên cùng một
đám công tử Tây Sở thì mới chậm rãi thu hồi ánh mắt!
Tề Linh Nhi nghe Hải Điềm nói vậy thì hiểu ngay là Hải Điềm không
thích gì Vân Thiên Mộng rồi, nếu không thì sao lại đem chuyện riêng của
Vân Thiên Mộng ra nói ở chỗ mọi người đang đàm luận thế này?
Tay ngọc khẽ nâng chén rượu trước mặt lên, Tề Linh Nhi khẽ chạm rìa
cốc với Hải Điềm, hai người mỉm cười uống cạn chén rượu ngon trong tay!
“Vân tiểu thư, tiểu thư không giận ta chứ?” Lúc này, Ngô Thấm Thấm
đang ngồi cạnh Vân Thiên Mộng vẻ mặt lo lắng lên tiếng nói, hai tay
không tự chủ mân mê ống tay áo của mình, nhìn bộ dạng cực kỳ bất an.
Vân Thiên Mộng lại còn mỉm cười an ủi nàng: “Ngô tiểu thư vừa rồi có
làm sai chuyện gì đâu, sao Thiên Mộng lại phải nổi giận với ngươi?”
“Nhưng mà ta thấy tiểu thư không dùng chút thức ăn nào cả!” Có lời
xác nhận của Vân Thiên Mộng nhưng Ngô tiểu thư vẫn không yên lòng chút
nào, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đống đồ ăn trước mặt Vân Thiên Mộng ,
trong mắt lộ vẻ lo lắng!
Mà Vân Thiên Mộng nghe thấy lời của nàng xong lại bật cười, giải
thích: “Ta chỉ là đang nghĩ đến rừng hoa quế mà lúc nãy Ngô tiểu thư nói đến thôi. Hôm nay là giữa tháng chính, hoa quế kia chắc là phải đẹp
lắm, Thiên Mộng đang muốn đi xem một lần cho thỏa!”
Nghe Vân Thiên Mộng nói như vậy, các tiểu thư khác cũng đều tỏ ý tán thành cả, bảy miệng tám lưỡi tranh nhau mà nghị luận.
“Đúng vậy, vừa nãy đứng bên hồ thì có nghe thấy hương hoa quế thoang
thoảng, nói vậy chắc rừng hoa quế kia rộng lớn phải biết, thật đúng là
muốn nhìn thử một lần cho biết!” Khúc Phi Khanh không rõ vì sao đang yên đang lành Vân Thiên Mộng lại nhắc đến rừng hoa quế gì đó, nhưng vẫn lên tiếng ủng hộ.
“Đúng rồi đấy, bên ta cũng nghe thấy được! Phải rồi, không phải Ngô
tiểu thư rất thông thuộc đường lối trong Thần vương phủ sao? Nói vậy
chắc ngài cũng quen với Nguyên Đức Thái phi rồi, không bằng nhờ Ngô tiểu thư xin ý chỉ của Thái phi để chúng ta có thể thỏa tâm nguyện nhỏ nhoi
này!” Lúc này Tô Thiển Nguyệt cũng chậm rãi mở miệng.
Những tiểu thư được mời đến Thần vương phủ hôm nay đều là con gái của các quan lại hàm nhị phẩm trở lên cả.
Thân phận tôn quý như vậy thì dĩ nhiên là Tô Thiển Nguyệt có lý do để mà kiêu ngạo rồi.
Tuy rằng địa vị phủ Ngô quốc công cao hơn Tô phủ một chút nhưng Tô
Thiển Nguyệt vẫn nhận được thiệp mời của Thần vương phủ, chứng tỏ Thần
vương phủ cũng coi trọng Tô gia như vậy, nếu không thì vì sao Hình Kim
Điệp kia lại không có tư cách bước vào đại môn Thần vương phủ chứ?
Phân tích như vậy rồi, trong mắt Tô Thiển Nguyệt dần tỏa ra khí thế
tự tin, chỉ cần Thần vương chưa tỏ thái độ gì thì chứng tỏ mình vẫn có
đủ sức cạnh tranh, không cần vì chuyện Ngô Thấm Thấm quen thuộc Thần
vương phủ mà phải rối loạn.
“Ngô tiểu thư lại là khách quý của Thần vương phủ, các ngươi xem, hôm nay lại mời nhiều tiểu thư công tử như vậy mà chỉ có một mình Ngô phu
nhân được mời tới, bây giờ vẫn còn đang nói chuyện hàn huyên vui vẻ với
Nguyên Đức Thái phi như vậy, chứng tỏ Ngô tiểu thư nhất định là được
Nguyên Đức Thái phi cực kỳ yêu mến rồi. Chuyện nhỏ như vậy, nếu là Ngô
tiểu thư đi cầu xin thì Thái phi nhất định sẽ bằng lòng thôi!” Lúc này,
Khúc Cảnh Thanhcũng chậm rãi góp lời.
Khúc Viêm tuy là con vợ lẽ nhưng hiện tại hắn đã về phe Thần vương
rồi, tự nhiên Khúc Cảnh Thanhcũng trở thành khách quý của Thần vương phủ thôi!
Huống hồ Khúc Viêm tuy không phải con vợ cả nhưng phủ Phụ quốc công
cũng là đại thế gia, cho dù là con thứ thì địa vị cũng lớn hơn con
trưởng của các thứ quan lại khác không biết bao nhiêu lần rồi, dĩ nhiên
cũng có thể coi là một nhân vật có máu mặt.
Ngô Thấm Thấm thấy người này một câu, kẻ nọ một câu muốn đẩy nàng và
Thần vương lại cùng một chỗ thì nét mặt liền hiện ra vẻ lo lắng, ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Vân Thiên Mộng nhưng chỉ thấy đối phương đam
nhìn nàng cười nhàn nhạt thì đành nhìn đi chỗ khác, kiên trì nói: “Nếu
đã vậy thì để ta đi thử xem sao!”
Nói xong, nàng chậm rãi đứng lên, có chút không tình nguyện đi về phía Nguyên Đức Thái phi.
“Hừ! Nhìn cái bộ dạng ngông nghênh của ả kìa, sợ người ta không biết ả được Thái phi yêu thích chắc!” Ngô Thấm Thấm vừa đi khỏi, đã thấy Tô
Thiển Nguyệt lạnh lùng mỉa mai.
Các tiểu thư khác dù không nói gì nhưng ánh mắt của mọi người cũng lộ ra vẻ châm chọc mỉa mai.
Vân Thiên Mộng khẽ liếc nhìn Tô Thiển Nguyệt, thấy hôm nay gương mặt
nàng ta vẫn xinh đẹp quý phái như trước, chỉ có điều sự đố kỵ tràn ngập
trong đáy mắt khiến cho sự mỹ lệ ấy trở thành độc ác vô cùng.
“Việc nhỏ thế này chắc chắn là Thái phi sẽ đồng ý với Ngô tiểu thư
thôi, chi bằng chúng ta ra cửa đợi nàng thôi!” Nhìn thấy Nguyên Đức Thái phi ở phía xa xa đang gật đầu cười nhạt với Ngô Thấm Thấm, Vân Thiên
Mộng đứng lên nói với mọi người.
Đám tiểu thư này thấy Nguyên Đức Thái phi trước giờ luôn lạnh lùng
nay lại tỏ ra vui vẻ hòa nhã với Ngô Thấm Thấm như vậy thì trong lòng
đều thấy không thoải mái, càng không muốn nhìn vẻ mặt đắc ý của Ngô Thấm Thấm kia, bèn nghe theo kiến nghị của Vân Thiên Mộng buông đũa đứng dậy mà đi.
Còn Vân Thiên Mộng thì móc một cái khăn lụa ra lau tay rồi tiện thể
đặt lên bàn, vừa xoay người thì thấy Ngô Thấm Thấm vừa trở lại, liền kéo tay nàng rồi cùng Khúc Phi Khanh đi theo đám tiểu thư kia.
Đám công tử kia vốn là vừa uống rượu vừa ngắm mỹ nhân, nay thấy các
tiểu thư đều rời bàn tiệc thì nhất thời cũng mất đi thú vui khi uống
rượu, bèn đứng dậy đi theo các tiểu thư đi về phía rừng hoa quế.
Nhất thời, trong hoa viên chỉ còn lại Nguyên Đức Thái phi, Thần
vương, Ngô phu nhân, Sở Phi Dương , Hải Điềm cùng với đám người Bắc Tề.
Mặc dù Hải Điềm đã bị tứ hôn hòa thân nhưng đôi mắt kia trước sau vẫn không thể ngăn được nhìn về phía Sở Phi Dương , trong mắt tràn đầy
những tâm sự chồng chất.
Mà thần sắc trong lúc lơ đãng này của nàng lại bị Tề Linh Nhi bắt
gặp, chỉ thấy Tề Linh Nhi cũng theo Hải Điềm nhìn về phía Sở Phi Dương , thấy hắn ngũ quan như ngọc, thân hình cao lớn, lúc nói cười tỏ ra thông minh cơ trí, nhất thời khiến cho Tề Linh Nhi cũng sinh lòng hiếu kỳ với Sở Phi Dương !
Còn Tề Tĩnh Nguyên đang uống rượu với mình, thấy bộ dạng có tâm sự
của cô nàng Hải Điềm sắp thành Thái tử phi của mình kia, bên khóe môi Tề Tĩnh Nguyên nhếch lên một tia cười lạnh.
Tề Tĩnh Hàn thấy trong hoa viên có chút quạnh quẽ thì không chịu nổi
tịch mịch mà đứng dậy, cũng theo mọi người đi vào rừng hoa quế.
“Mọi người chắc cũng biết, mấy ngày trước em trai của Hoàng hậu nương nương bị người ta nhét vào cổng thành đấy!” Trong câu chuyện phiến trên đường đi, một vị tiểu thư tin tức nhanh nhạy thấp giọng kể chuyện.
“Đúng thế, người phát hiện ra Nguyễn Ngọc Tiêu lúc đó đã tiết lộ,
Nguyễn công tử lúc đó trần như nhộng bị treo ngoài cửa thành, bị không
ít dân chúng đi qua nhìn thấy, bây giờ Hoàng hậu nương nương đúng là
không còn mặt mũi đâu nữa. Nghe nói Khương lão thái quân tức giận lắm,
liền cho giang lỏng Nguyễn công tử rồi!” Một tiểu thư khác cũng lên
tiếng kể tiếp, miêu tả thật chi tiết tỉ mì, giống như thể chính nàng đã
chứng kiến tận mắt vậy!
“Đâu chỉ có vậy thôi, nghe nói Nguyễn công tử này còn bị người ta hại thành câm nữa, cả đời này không thể nói được nửa câu rồi.” Vị tiểu thư
thứ ba lên tiếng kể lại tin tức của mình, sau đó nêu lên nghi vấn không
thể thiếu: “Các người nói xem, là kẻ nào độc ác đến thế muốn đẩy Nguyễn
công tử vào chỗ ch…”
Vị tiểu thư kia còn chưa nói chữ “chết” ra mồm đã bị một người bên
cạnh bịt miệng lại, mọi người đều đưa mắt nhìn bà vú dẫn đường, dùng ánh mắt trách cứ vị tiểu thư hồ đồ lỗ mãng thích nói lung tung kia.
Không nhìn xem đây là chỗ nào hay sao, người Nguyễn gia gặp chuyện không may, dĩ nhiên người ta sẽ coi Nguyên gia là nghi phạm.
Đầu to mà não bé, đang đứng trên đất nhà người ta lại còn to mồm nói
huyên thuyên, đã vụng về thì chớ, lại còn muốn làm liên lụy người khác,
thực là khiến cho người ta bực mình!
Vân Thiên Mộng đi phía sau mọi người, lẳng lặng nghe các nàng bàn luận, khóe miệng không khỏi cười nhạt một cái.
Ác độc à?
Nếu không phải Sở Phi Dương xuất hiện kịp thời thì người không may đó chỉ e là mình rồi, Nguyễn Ngọc Tiêu kia vì chuyện riêng mà hại đến mạng người, loại người như vậy cho dù có giết chết hắn cũng không thể coi là ác độc được.
Thấy trên trán Vân Thiên Mộng thoáng ẩn hiện lệ khí, Khúc Phi Khanh
lo lắng cầm tay nàng, trong đầu nhớ tới những chuyện xảy ra ở cung
Phượng tường ngày hôm đó, trong lòng đột nhiên thấy lo lắng, hơi nghi
ngờ liếc nhìn Vân Thiên Mộng, đã thấy Vân Thiên Mộng khôi phục lại vẻ
bình thản trước kia thì cứng rắn đè nén mối lo lắng trong lòng xuống.
Mà lúc này Nguyên Khánh Châu đã đuổi kịp rồi, lúc đi ngang qua Vân
Thiên Mộng , hắn quay đầu liếc mắt nhìn Vân Thiên Mộng đầy thâm ý rồi
lại lập tức đi theo một công tử khác dẫn mọi người đi về phía rừng hoa
quế.
Càng đến gần rừng hoa quế thì chỉ thấy mùi hương hoa quế đậm đà càng lúc càng rõ hơn.
Lướt qua một ngọn giả sơn, mọi người theo Nguyên Khánh Châu đi vào
trong rừng hoa quế ở trước mặt, mọi người lập tức bị rừng hoa quế tráng
lệ làm cho chấn động.
Từng cây hoa quế lòa xòa theo gió nhẹ chập chờn rung rinh. Những bong hoa nhỏ màu vàng óng nở đầy cành, tô điểm cho lá đỏ đang mùa thật tươi
tắn! Hương thơm nồng nàn khiến cho người ta nhớ mãi thứ mùi hương động
lòng người ấy, thấm tận đáy lòng, lại mang theo đôi chút ngọt ngào,
khiến cho người ta ngửi mãi không chán.
Mà lúc này một trận gió lớn thổi qua, một tràng những cánh hoa nhỏ
xíu màu vàng óng mang theo hương thơm nồng nàm rơi xuống đất, một càng
hoa quế dập dờn trước gió, cảnh sắc đẹp đẽ khiến người ta không nói nên
lời.
Nhìn cảnh đẹp trước mặt, các tiểu thư nọ lập tức chạy về phía rừng
hoa quế, cùng đưa tay lên đón những cánh hoa li ti mang màu vàng đẹp đẽ
ấy, rồi đặt ở trước mũi để cảm nhận hương thơm, động tác ưu nhã khiến
cho các công tử chỉ biết ngây người đứng ngắm, không biết rốt cuộc là do cơn mưa hoa quế làm họ dừng chân hay là những mỹ nhân này khiến họ
không thể nào cất bước.
“Không ngờ Thần vương phủ lại có cảnh đẹp đến thế này, chỉ e rằng đây là nơi có đầy đủ các giống hoa quế nhất kinh thành rồi!” Khúc Phi Khanh nhìn thấy cảnh sắc trước mặt, chỉ nhẹ nhàng nói.
Vân Thiên Mộng theo lời nàng nhìn lại, chỉ thấy rừng hoa quế này
không chỉ có một loại hoa quế mà cả đan quế, kim quế, ngân quế, tứ quý
quế cũng có không ít, mà hoa quế mùa thu quý như vàng là đại diện cho
“Thu hoạch”, khó trách chủ nhân của Thần vương phủ lại thích hoa quế đến như vậy.
“Vân tiểu thư, Khúc tiểu thư, hay là chúng ta đi hái ít hoa quế đi!
Nhìn những tiểu thư kia xem, ai nấy đều vui vẻ không thôi!” Thấy chỉ có
Vân Thiên Mộng và Khúc Phi Khanh là đứng yên một chỗ, Ngô Thấm Thấm rất
sợ bị rơi lại sau mọi người bèn lập tức lên tiếng, khéo léo kéo một
trong hai người chạy vào rừng hoa quế.
“Hoa quế này nhỏ nhắn xinh xắn, hay là chúng ta lấy hà bao mà đựng,
vừa không bị bẩn quần áo mà khi bước đi lại tỏa ra mùi hương thơm ngát,
chẳng phải rất hay sao?” Vân Thiên Mộng ngồi xổm xuống đất nhặt lên một
đóa hoa quế nho nhỏ, lập tức kiến nghị.
“Ý kiến này rất hay!” Ngô Thấm Thấm vừa nghe Vân Thiên Mộng nói thì
liền vỗ tay tán thành, mà Nguyên Khánh Châu đứng cách đó không xa nghe
được cũng gật đầu theo, bỗng nhiên đầu óc nhanh nhạy nghĩ ra điều gì,
liền lấy chiếc khăn còn phảng phất hương thơm trong lòng ra, một mình đi tới một chỗ không có ai!
Mà các tiểu thư cũng thấy phương pháp này rất hay, bèn cởi hà bao bên hông xuống, lấy những thứ bên trong ra rồi cho số hoa quế đang nắm
trong tay vào hà bao, quả thực cũng nghe thấy một mùi hương thơm nhẹ
nhàng từ trong hà bao tỏa ra.
Ngô Thấm Thấm thấy người khác cũng đã nhặt hoa quế đeo bên người rồi, chỉ có mình chưa làm gì thì lập tức gỡ hà bao bên hông ra, mở chiếc nơ
kết hình hồ điệp trên miệng bao ra, lòng bàn tay trái ngửa lên trên, tay phải cầm hà bao dốc ngược xuống, liền thấy những thứ trong hà ba rơi
ra.
Hai miếng ngọc bội cùng rơi ra, chỉ có điều một miếng là ngọc bội cát tường bằng Phỉ Thúy, còn một miếng khác lại là ngọc Hòa Điền.
Vả lại miếng ngọc bội Hòa Điền chỉ còn lại một nửa hình tròn, nhất thời khiến cho Vân Thiên Mộng và Khúc Phi Khanh chú ý!
Chỉ thấy Vân Thiên Mộng mỉm cười lên tiếng: “Trong hà bao của Ngô
tiểu thư có một miếng ngọc vỡ kìa! Là bảo bối gì mà lại cất giữ cẩn thận ở trong hà bao mang theo bên người vậy?”
Vân Thiên Mộng vừa nói xong lời này, các tiêu thư vốn đang ngắm hoa đều xông tới cả.
Ngô Thấm Thấm trong lòng run lên, vừa muốn nắm tay trái lại thì đã bị Tô Thiển Nguyệt nhanh tay lẹ mắt cướp lấy nửa miếng ngọc vỡ kia, liền
thấy Tô Thiển Nguyệt cầm miếng ngọc trong tay ngắm nghía cẩn thận, miệng lại lẩm bẩm: “Miếng ngọc này hình như không giống ngọc bội mà nữ tử
chúng ta hay dùng, hơn nữa lại có vẻ giống như của nam tử hay đeo!”
Những tiểu thư này vừa nghe nói như thế thì người nào cũng đều thay
đổi vẻ mặt, liền chạy tới vây quanh miếng ngọc bội kia mà ngắm nghía cẩn thận, còn Ngô Thấm Thấm thì từ lúc nào mặt mũi đã không còn giọt máu,
nàng ngàn vạn lần không nghĩ ra được trong hà bao của mình sao lại có
ngọc bội của nam tử, rõ ràng trong đó chỉ có ngọc bội cát tường bằng Phỉ Thúy do bà nội đưa cho, sao tự nhiên lại có thêm một miếng ngọc nữa
vậy?
“Ngọc bội này có lẽ là hình tròn, có khi nào còn một nửa nữa ở trên
người nam tử nào đó?” Khúc Cảnh Thanhnhìn thấy miếng ngọc bội Hòa Điền
giá trị không nhỏ kia, hả hê lên tiếng nói.
Mọi người nghe nàng ta nói vậy thì đều liếc nhìn Ngô Thấm Thấm đầy vẻ xem thường, không ngờ vị tiểu thư Ngô gia chưa từng bước ra khỏi cửa
này hóa ra lại là một tiểu thư hạ lưu tư thông với người khác.
Nghĩ đến việc hôm nay mình đã từng ngồi chung một ghế với cái thứ con gái lỗ mãng phóng đãng như vậy, đám tiểu thư bất giác trong bụng thấy
buồn nôn, vô duyên vô cớ bị kẻ không biết liêm sỉ như vậy làm cho liên
lụy rồi, thiếu chút nữa thì danh dự trong sạch của các nàng đã bị Ngô
Thấm Thấm này vấy bẩn rồi!
Nghĩ như vậy, ánh mắt mọi người nhìn Ngô Thấm Thấm lại càng đậm vẻ căm hận.
“Không đúng mà! Ngọc bội đó không phải của ta! Ta cũng không biết tại sao nó lại ở trong hà bao của ta, các người phải tin tưởng ta!” Cảm
nhận được ánh mắt chỉ trích ghét bỏ từ bốn phía truyền lại, Ngô Thấm
Thấm trong lòng phát hoảng, môi run run muốn tìm các giải thích với mọi
người, nhưng bốn phía đều là ánh mắt trách cứ khiến cho sắc mặt của nàng ngày càng trắng bệch, thân thể không tự chủ lại run rẩy, đột nhiên nhớ
lại hôm nay mình gần như luôn ở một chỗ với Vân Thiên Mộng , lập tức nắm lấy hai tay Vân Thiên Mộng xin giúp đỡ, nói: “Vân tiểu thư, ngươi biết
rõ mà, hôm nay ta và ngươi luôn ở cùng một chỗ, ngươi phải làm chứng cho ta!”
Vân Thiên Mộng nhìn cánh tay bị nắm đến phát đau của mình, vẻ mặt khó xử nói: “Ngô tiểu thư, ta cũng rất muốn tin rằng ngươi trong sạch! Ta
cũng mới chỉ ở cùng ngươi hôm nay mà thôi, còn trước đây thì chúng ta
chưa từng gặp mặt!”
Lời vừa rồi của Vân Thiên Mộng đã nói rõ mối quan hệ giữa mình và Ngô Thấm Thấm, chỉ rõ hai người mới chỉ gặp mặt hôm nay, còn miếng ngọc bội không rõ kia không nhất thiết hôm nay mới có, cũng có thể là từ rất lâu rồi, Ngô Thấm Thấm đã làm việc bại hoại đạo đức, còn Vân Thiên Mộng chỉ là tự dưng bị Ngô Thấm Thấm làm liên lụy mà thôi!
Mặc dù Vân Thiên Mộng không ném đá xuống giếng như những người khác
nhưng một câu nói đơn giản này đã đẩy tội danh không có đức lên lưng Ngô Thấm Thấm, chỉ thấy Ngô Thấm Thấm hai mắt trắng dã, cả người ngã vật
xuống đât ngất xỉu!
Mà mọi người đều không ai dám đến gần nàng nữa, ngoại trừ bà vú của
Thần vương phủ cùng a hoàn của Ngô Thấm Thấm đang đứng ở ngoài, còn lại
ai nấy đều tránh xa ra, sợ bị Ngô Thấm Thấm làm ảnh hưởng đến thanh danh của mình.
Lúc này, Nguyên Khánh Châu đang cầm một túi đồ đi tới, chỉ là khi hắn thấy Ngô Thấm Thấm nằm dưới đất thì long mày khẽ nhíu lại rồi thôi,
thuận miệng hỏi: “Vú Tương, bên này xảy ra chuyện gì vậy?” Nói xong thì
lập tức đưa mắt tìm bóng dáng Vân Thiên Mộng .
Vú Tương thấy vị công tử Nguyên gia này không có vẻ gì là đùa cợt thì chỉ lãnh đạm đáp một câu: “Tiểu thư phủ Ngô quốc công thân thể khó chịu nên té xỉu rồi ạ!”
Tất cả những chuyện xảy ra vừa rồi, vì bị đám tiểu thư vây quanh nên
vú Tương cũng không biết đầu cua tai nheo thế nào, chỉ biết mọi người
vây quanh tiểu thư Ngô gia hỏi chuyện về một miếng ngọc bội, bởi vậy nên bây giờ cũng chỉ có thể nói Ngô Thấm Thấm thân thể khó chịu, tránh sinh ra những chuyện ảnh hưởng đến khuê dự của các tiểu thư này.
“Ờ, nếu thế thì mau khuân đi chỗ khác đi! Cảnh đẹp như vậy mà lại nằm ở đây, thật là mất mỹ quan quá!” Nguyên Khánh Châu nhìn Ngô Thấm Thấm
dưới đất, trong mắt lộ vẽ phiền chán không cần giấu, đang muốn bước qua
thân thể Ngô Thấm Thấm để đi lên phía trước, không ngờ lại vấp phải một
hòn đá, cả người nhào về phía trước, may mà hắn rất nhanh đứng vững
được, chỉ là những bông hoa quế xinh xắn được gói trong khăn lụa trên
tay bị bung ra rơi đầy trên mặt đất.
“Ôi, đây không phải là khăn lụa của nữ tử hay sao?” Lúc này, Tề Tĩnh
Hàn nãy giờ chỉ đứng một bên xem kịch vui đột nhiên vọt lên, khom lưng
nhặt chiếc khăn lụa thêu hoa lan tinh tế trước mặt Nguyên Khánh Châu lên cẩn thận nhìn xem, cất giọng trêu chọc Nguyên Khánh Châu: “Vốn nghe
Nguyên công tử phong lưu phóng khoáng, đúng là trăm nghe không bằng một
thấy, cuối cùng cũng để cho bổn hoàng tử biết như thế nào là lãng mạn
rồi!”
Nguyên Khánh Châu thấy chiếc khăn lụa của Vân Thiên Mộng mà khó khăn
lắm mình mới lấy được nay bị Tề Tĩnh Hàn lấy mất, lại nghe hắn ta tựa
như đang cười nhạo mình, trong lòng nhất thời giận dữ, muốn tiến tới
cướp lại tấm khăn lụa nọ, nhưng Tề Tĩnh Hàn giống như rất ghét tấm khăn
ấy, vứt nó xuống dưới chân của mấy tiểu thư, rồi lại nhếch môi cười
nhạt.
Hắn muốn thử xem xem Nguyên Khánh Châu thân là công tử thế gia kia
làm sao có thể khom lưng nhặt khăn lụa trước mặt bao nhiêu nữ tử kia.
Mà đám tiểu thư kia lại như chim nhỏ bị dọa cùng bước lùi lại phía
sau, nhưng vẫn to gan nhìn chằm chằm chiếc khăn bằng lụa thượng hạng kia vài lần, lập tức Khúc Cảnh Thanhmở miệng hỏi a hoàn đang nâng Ngô Thấm
Thấm dậy kia: “Khăn của tiểu thư nhà ngươi à?”
Tiểu nha đầu kia bị thanh âm lạnh lùng của Khúc Cảnh Thanhdọa cho
giật cả mình, lập tức lần tìm trên người Ngô Thấm Thấm một vòng thì đúng là không có chiếc khăn lụa mà tiểu thư nhà mình mang theo khi đi ra
khỏi nhà, mà trên người tiểu thư lại có thêm một miếng ngọc bội, sắc mắt tiểu nha đầu nọ càng trở nên khó coi, thân thể run rẩy không thôi.
Khúc Cảnh Thanhđá đá tấm khăn lụa dưới chân, ngón tay thon chỉ vào
chiếc khăn ấy, khóe miệng ẩn hiện một tia cười tàn nhẫn lên tiếng: “Cái
này phải không?”
Tiểu nha đầu kia nhìn theo hướng Khúc Cảnh Thanhvừa chỉ, hai chân nhất thời mềm nhũn, phịch một tiếng ngã ngồi xuống đất.
Mọi người thấy a hoàn như vậy thì trong lòng đều sáng tỏ, chỉ e ngọc bội kia là của Nguyên Khánh Châu rồi!
Mới vừa nãy Nguyên Khánh Châu thấy chuyện của mình với Ngô Thấm Thấm
bị bại lộ mới tỏ ra chán nản, lại còn vội vàng bảo người khiêng nàng đi
để tránh hậu hoạn.
Mà không ngờ Nguyên Khánh Châu lại không nhớ trên tay mình vẫn còn
cầm khăn lụa do Ngô Thấm Thấm tặng mình, lúc này chứng cứ tín vật hai
người trao cho nhau cũng đã có rồi, các nàng lại muốn thử xem Ngô Thấm
Thấm làm thế nào mà trèo tới Thần vương được nữa!
“Mau đi bẩm báo việc này với Thái phi và vương gia!” Vú Tương lúc này mới hiểu được diễn biến câu chuyện, lập tức gọi một tiểu nha đầu rồi
nhỏ giọng dặn dò nàng như vậy, lúc này mới bước tới nầng Ngô Thấm Thấm
đang ngất xỉu lên giao cho a hoàn của nàng ta, còn mình thì lạnh lùng
nói: “Trong rừng hoa quế bây giờ gió lớn, các vị tiểu thư công tử nên
theo nô tỳ trở về hoa viên thôi!”
Tuy nói rằng vú Tương là nô tỳ nhưng lời nói của bà lại như mệnh
lệnh, ở bên người Nguyên Đức Thái phi lâu rồi nên cũng bắt đầu học tính
cách của Nguyên Đức Thái phi đây!
Những tiểu thư này tuy được chiều thành ngang ngược nhưng trong lòng
cũng không tính toán nhỏ nhặt làm gì, hơn nữa vú Tương này là bà vú già
đắc lực nhất bên người Nguyên Đức Thái phi, cho nên không ai có dị nghị
gì đều đi theo bà ta rời khỏi rừng hoa quế.