“Nhiếp thái y, vất vả cho ông rồi!” Thấy băng bó đã xong, Vân Huyền
Chi lạnh giọng cảm ơn Nhiếp thái y, còn Nhiếp thái y chỉ lẳng lặng thu
thập lại hòm đồ của mình, sau đó xoay người rời khỏi nội thất.
“Nhiếp thái y, cảm ơn người!”
Vân Thiên Mộng thấy Nhiếp thái y đã ngần này tuổi rồi vẫn phải qua
đây khám bệnh nên lập tức đứng lên, lễ phép nói cảm ơn với hắn. Nhiếp
thái y nhìn hai người vú Hạ và vú Mễ sau Vân Thiên Mộng, ôn hòa nói:
“Tiểu thư, sau này nếu than thể không khỏe thì cứ bảo bà tử bên mình tới Niếp phủ, không cần động tới thị vệ của tướng gia.”
Vân Thiên Mộng nghe thấy lời nói của Nhiếp thái y thì cười nhẹ đáp
lại, sau đó xoay người nói với lão thái thái đang ngồi ở ghế chủ vị: “Bà nội, cháu tiễn Nhiếp thái y rời phủ.”
Lão thái thái thấy Nhiếp thái y tính tình lạnh lẽo, dường như là
người cao ngạo không thích nói chuyện với người khác, thấy bản thân mình cũng không thèm chào một tiếng, trong tâm đang rất không vui. Nghe thấy Vân Thiên Mộng nói vậy thì phất phất tay, thần sắc đầy vẻ phiền chán,
chỉ hận không thể làm cho những người bà ta không ưa biến mất ngay lập
tức.
Đối với thái độ coi thường của lão thái thái, Vân Thiên Mộng chỉ cười cười, sau đó làm một tư thế mời đối với Nhiếp thái y, đưa ông ra khỏi
Phong Hà Viên.
“Nha đầu, đứa trẻ kia bị làm sao thế?” Nhiếp thái y mặc dù rất phiền
chán đám người Vân Huyền Chi, nhưng đối với Vân Thiên Mộng rất giống
Khúc Nhược Ly thì lại tỏ ra vô cùng hiền lành.
Vừa rồi trước mặt Vân Huyền Chi ông không hỏi nhiều, bởi vì bản thân
ông không mặn mà gì với Vân Huyền Chi cả, hơn nữa ông cũng cảm thấy Vân
Thiên Mộng dáng tin hơn nên mới đưa ra nghi vấn của mình. Vân Thiên Mộng thở dài một tiếng, đem toàn bộ chuyện Tô Thanh khó sinh kể lại, nhưng
lại không nói nửa chữ liên quan tới sự tình cái chết của Khúc Nhược Ly.
Dù sao đây cũng là chuyện của Vân phủ, nếu sau này để lan truyền ra
ngoài thì dù đối với Vân phủ hay Phụ Quốc Công phủ đều là chuyện không
hay.
Nhiếp thái y sau khi nghe Vân Thiên Mộng kể lại thì không giấu nổi vẻ lo lắng, chậm rãi nói: “Đứa bé kia sợ là không sống được. Nó ở trong cơ thể mẹ quá lâu, lại không phải sinh ra tự nhiên, mất máu quá nhiều, rất khó nuôi được.”
Mặc dù rất ghét Vân Huyền Chi nhưng Nhiếp thái y vẫn là một thầy
thuốc, thầy thuốc có tấm lòng như cha mẹ, huống chi đứa trẻ kia mới vừa
được sinh ra, thật sự rất đáng thương.
Vân Thiên Mộng nghe vậy thì cũng chỉ biết gật đầu.
Không nói tới chuyện đứa trẻ sinh non hơn nửa tháng, riêng chuyện ở
trong bụng mẹ quá lâu, hiện tại không bị chết non cũng là phúc lớn mạng
lớn rồi. Ở thời hiện đại, trẻ con sinh non đều phải ở lại bệnh viện theo dõi một thời gian rồi mới có thể xuất viện, vào thời cổ đại có y học
lạc hậu thế này, về sau có thể nuôi sống được hay không cũng là chuyện
khó nói.
Vân Thiên Mộng đưa Nhiếp thái y ra khỏi hậu viện, tới tận phòng khách mới dừng bước. Nhiếp thái y sau khi lên xe ngựa cũng không trở về Niếp
phủ ngay mà lệnh cho xe ngựa chạy tới phủ Phụ Quốc Công.
“Tiểu thư, chúng ta quay lại Phong Hà Viên thôi!” Mộ Xuân thấy ngoài trời dần tối, nhỏ giọng nhắc Vân Thiên Mộng.
“Không cần, đi về Khởi La Viên thôi!”
Sự tình hôm nay cũng coi như xong, Tô Thanh giờ vẫn đang trong tình
trạng hôn mê, chẳng còn kịch hay để xem nữa, quay lại đó chỉ lãng phí
thêm thời gian mà thôi.
“Vâng!” nghe vậy, Mộ Xuân giúp vú Mễ đỡ vú Hạ, nhóm người lập tức quay trở về Khởi La Viên.
Sắc trời càng lúc càng tối, lão thái thái thấy Vân Thiên Mộng đi nửa
ngày cũng chưa thấy quay lại, đoán là nàng đã quay về Khởi La Viên, mà
Vân Huyền Chi đi vào cũng chẳng thấy trở ra, chỉ chừa lại mình bà ta
ngồi ngoài phòng khách. Lão thái thái mệt mỏi đứng lên, biểu cảm tỏ ra
hơi tức giận, cứ thế rời khỏi Phong Hà Viên.
Lúc này, trong nội thất, Vân Huyền Chi sai vú nuôi ôm đứa bé từ tay
Tô phu nhân đi. Đại phu sau khi xem qua tình hình đứa trẻ thì cũng theo
Tô phu nhân về Tô phủ.
Mặc dù Tô phu nhân rất oán hận Tô Thanh về chuyện Phán Lan, nhưng bây giờ nhìn sắc mặt Vân Huyền Chi, trong lòng thầm đoán không tốt, cũng
không dám nhiều lời, lập tức rời khỏi tướng phủ, chỉ muốn lập tức về để
bàn bạc với Tô Nguyên một chút.
Thấy mọi người đều đã rời đi, Vân Huyền Chi lại ra lệnh cho bọn nô
tài nấu cho Tô Thanh ít cháo, còn bản thân thì ngồi yên lặng ở bên
giường, chờ Tô Thanh tỉnh lại.
Tại Sở Tướng phủ, sau khi vú Thượng Quan trở về, lập tức đi tới thư phòng của Sở Phi Dương.
“Vú tới!” Tập Lẫm canh giữ thư phòng, thấy vú Thượng Quan thì lập tức lên tiếng chào.
Vú Thượng Quan gật đầu, sau đó hỏi: “Tướng gia có ở bên trong thư
phòng không?” Nói xong, ánh mắt vú Thượng Quan lại nhìn tới thư phòng,
thấy bên trong có ánh nến, chắc chắn Sở Phi Dương đang ở trong đọc sách
rồi.
Tập Lẫm gật đầu, xoay người nhìn vào trong, sau đó cung kính nói: “Tướng gia, vú Thượng Quan đã về!”
“Mời vú vào đi!” Bên trong có âm thanh đáp lại. Tập Lẫm nhẹ nhàng đẩy cửa thư phòng, để vú Thượng Quan tự mình đi vào.
“Lão nô bái kiến Tướng gia!” Tuy nói Sở Phi Dương do một tay vú
Thượng Quan nuôi lớn, nhưng ở trước mặt hắn, vú Thượng Quan vẫn không
quên tôn ti, lễ nghi.
“Vú mau đứng dậy đi!” Sở Phi Dương rời mắt khỏi cuốn sách, chậm rãi ngẩng đầu nhìn, sau đó nói tiếp: “Mọi chuyện thế nào rồi?”
Vú Thượng Quan ở trong mắt người khác là người khó thân cận, nhưng ở trước mặt Sở Phi Dương lại vô cùng tình cảm.
Chỉ thấy bà hơi nhíu mày, sau đó đem mọi chuyện xảy ra ở tướng phủ
nói ra một lượt, cuối cùng chậm rãi kết luận: “Nếu những lời vú Hạ nói
là thật, thì đúng là ái thiếp của Vân tướng đã giết vợ hắn. Đệ đệ mới ra đời của Vân tiểu thư thật đáng thương, nếu khong… Ôi, bằng không thì
Vân tiểu thư ở tướng phủ cũng không đến nỗi không có người nương tựa,
thật sự làm cho người ta thấy thương cảm!”
Sở Phi Dương chỉ lẳng lặng lắng nghe, đôi mắt lạnh dần, cho thấy lúc
này hắn đã giận rồi. Hắn buông cuốn sách xuống bàn, nhẹ nhàng nói: “Vất
vả cho vú rồi, người về nghỉ ngơi trước đi!”
Vú Thượng Quan nhìn thần sắc Sở Phi Dương, biết là không nên nói thêm nữa, lập tức hành lễ với hắn, sau đó rời khỏi thư phòng.
Vú Thượng Quan vừa đi, gương mặt ôn hòa của Sở Phi Dương lập tức biến mất, trong mắt một mảnh lạnh buốt, như mặt hồ đóng băng làm người ta
phát lạnh. Ánh nến phản chiếu trong đồng tử cũng không làm tan được
phiến băng giá đó.
“Tập Lẫm, chuẩn bị ngựa!” Hắn bật dậy, phân phó với Tập Lẫm ở bên ngoài cửa.
Ban đêm, ánh trăng xuyên thấu qua tầng mây mỏng, xuyên qua những tán
lá cây bông gòn nơi cửa sổ, lặng lẽ tiến vào trong phòng. Vân Huyền Chi
sai bọn nha đầu thắp nến lên, còn bản thân vẫn ngồi yên lặng cạnh giường của Tô Thanh.
Nửa đêm, Tô Thanh cựa mình một cách nặng nhọc, chỉ cảm thấy dưới thân truyền tới một trận đau nhức không sao chịu nổi, hai mắt lập tức mở ra, lại bị bóng đen trước mặt dọa cho giật mình. Đang định mở miệng thét
lên thì bên tai truyền tới thanh âm lạnh lùng của Vân Huyền Chi:
“Thanh Nhi, là ta!”
Tô Thanh cảm thấy chới với, mặc dù nghe thấy âm thanh quen thuộc của
Vân Huyền Chi nhưng mãi một lúc sau mới có phản ứng. Theo ánh trăng nhìn tới, quả thật đúng là Vân Huyền Chi đang ngồi đó, lúc này nàng ta mới
yên lòng, động động môi muốn nói chuyện. Nhưng ban ngày cổ họng nàng ta
gần như đã câm, giờ phút này sung lên đau đớn, nửa lời cũng không nói
được.
Vân Huyền Chi chăm chú nhìn, biết nàng khó chịu nên đứng dậy, đi tới
bên bàn rót một ly nước ấm bưng tới, sau đó cẩn thận đỡ Tô Thanh ngồi
dậy, đưa ly nước tới bên môi nàng ta, giúp nàng ta uống vài ngụm nhỏ,
sau đó mới lại mở miệng hỏi: “Nữa không?”
Sau khi uống vào vài ngụm nước, Tô Thanh mới thấy dễ chịu hơn một
chút, khẽ gật đầu. Vân Huyền Chi thấy nàng ta gật đầu thì mới buông
chung trà xuống, sau đó ôm lấy nàng ta, chậm rãi nói: “Vất vả cho nàng
rồi, Thanh Nhi!”
Tô Thanh thấy khắp phòng không có nha đầu bà tử nào, lại nghe thấy
Vân Huyền Chi nói vậy thì trong lòng nổi lên bất an, chẳng lẽ mình sinh
con gái sao?
Mới sinh con còn rất đau, lại bị Vân Huyền Chi ôm chặt lấy làm cho Tô Thanh không giãy ra được, khó thở, khàn giọng hỏi: “Huyền Chi, con
chúng ta, là nam hay nữ?”
Vân Huyền Chi ôm nàng từ phía sau nên Tô Thanh cũng không thấy mặt
của hắn sau khi nghe nàng ta hỏi câu này thì chợt lạnh đi, chỉ thấy hắn
nhàn nhạt đáp: “Con trai!”
Nghe thấy thế, tâm tình của Tô Thanh cũng nhẹ nhàng hẳn. Mặc dù lúc
sinh sản gần như mất nửa cái mạng, nhưng ông trời cũng không phụ lòng
người, cuối cùng giúp cho mình được như ước muốn, vì Tướng phủ sinh ra
một Đại công tử. Điều này làm cho Tô Thanh vui mừng như điên, đau đớn
trên thân cũng hoàn toàn tan biến, chỉ còn một nụ cười nhẹ trên môi.
“Thanh Nhi, còn nhớ năm đó nàng sinh Tuyết Nhi, nó chỉ nhỏ như một
con mèo, thế mà giờ cũng là một đại cô nương rồi, năm tháng khiến người
ta thật nhanh già!”
Không hiểu vì sao hôm nay Vân Huyền Chi dường như hứng chí mà nói lại những sự tình trước kia với Tô Thanh.
Lúc này Tô Thanh còn đang mải nghĩ tới con trai mới sinh, trong mắt
đã tràn đầy ảo tưởng về bộ dáng của con nên nhất thời không phát hiện ra sự khác thường của Vân Huyền Chi, chỉ chậm rãi đáp:
“Đúng thế! Có ai nghĩ tới, đứa trẻ da đỏ hỏn, nhăn nheo ngày đó giờ
đã thành một tiểu thư yêu kiều! Huyền Chi, phòng tối quá, bảo vú Vương
thắp thêm đèn đi. Còn nữa, thiếp muốn nhìn con trai chúng ta một chút!”
Vừa nói Tô Thanh vừa hạnh phúc áp vào lòng Vân Huyền Chi, nụ cười
càng thêm sáng lạn, cứ nghĩ tới sau này Vân Thiên Mộng gặp mình phải cúi thấp đầu là Tô Thanh cảm thấy sung sướng hẳn, gánh nặng trong lòng cuối cùng cũng có thể trút đi. Vân Huyền Chi vẫn ôm nàng ta, nghe yêu cầu đó thì từ từ đáp:
“Chúng ta nói chuyện thế này không tốt sao? Con đã được vú nuôi đưa
đi ngủ rồi, ngày mai gặp cũng không muộn. Hôm nay trăng đẹp, bao lâu rồi chúng ta chưa cùng một chỗ nói chuyện phiếm thế này?”
Bên tai vang lên thanh âm ôn nhu của Vân Huyền Chi làm cho Tô Thanh
càng thêm hạnh phúc. Tuy biết hết thảy đều là do bản thân mới sinh con
trai mà có, nhưng trong lòng Tô Thanh vẫn cảm thấy vô cùng ngọt ngào,
gối đầu lên đầu gối của Vân Huyền Chi, sung sướng nói: “Lâu lắm rồi,
chàng lâu rồi không bước vào Phong Hà Viên nửa bước. Cũng không biết
những lời ngon ngọt này chàng đã nói với bao nhiêu di nương khác rồi!”
Giọng điệu của Tô Thanh hàm chứa một chút oán hờn, may mà nàng sinh
con trai, nếu không sẽ bị những tiện nhân kia cười nhạo tới chết.
Tô Thanh chọc cho Vân Huyền Chi cười khẽ một tiếng, sau đó nắm lấy tay nàng ta, hai má dựa vào đỉnh đầu nàng, yêu chiều nói:
“Nàng đó, vẫn cái bộ dạng tinh nghịch như năm ấy. Ta nhớ lần đầu tiên ta thấy nàng, nàng cũng tầm tuổi Tuyết Nhi bây giờ. Lúc ta thấy nàng
cùng với nha đầu và vú nuôi ở hội đèn hoa đăng, ta đã nghĩ, tiểu thư nhà ai mà lại xinh đẹp như thế, tương lai nếu ta đỗ Trạng nguyên chắc chắn
sẽ cưới nàng về làm vợ!”
“Chẳng phải sau đó chàng đã thi đỗ Trạng Nguyên sao, nhưng vợ mà
chàng cưới lại là Nhị tiểu thư của phủ Phụ Quốc Công!” Tô Thanh chậm rãi tiếp lời, khẩu khí với Vân Huyền Chi đầy ai oán và với Khúc Nhược Ly
đầy oán hận.
Vân Huyền Chi sao lại không nghe ra tâm tình của nàng ta, chỉ thấy
hắn quay mặt về phía góc tường tối khẽ cười, sau đó nhẹ nhàng nói:
“Chuyện này ta và nàng đã thương lượng qua, lúc ấy nếu nàng không đồng ý thì ta đâu có cưới Khúc Nhược Ly!”
Tô Thanh nghe vậy thì cười nhẹ, hạnh phúc trong mắt cũng tiêu tán đi
phân nửa. Đúng thế, nếu năm đó bản thân nàng ta không vì con đường làm
quan của Vân Huyền Chi sau này mà suy nghĩ, tự mình thiết kế để hắn mạo
phạm Khúc Nhược Ly vào miếu dâng hương thì sao phủ Phụ Quốc Công lại gả
tiểu thư tôn quý lại thuộc chi chính cho Vân Huyền Chi mới chỉ có danh
hiệu Trạng Nguyên mà chưa có quan hàm gì? Mà bản thân đi một nước cờ như thế nên hôm nay con gái của mình cũng chỉ có thể làm con thứ mà thôi.
Vị trí của Vân Thiên Mộng đáng lẽ thuộc về Tuyết Nhi, nghĩ tới con
gái của Khúc Nhược Ly giờ đây chiếm giữ vị trí trưởng nữ, trong lòng Tô
Thanh không khỏi nảy lên lửa giận, chỉ hận không thể đào thi thể Khúc
Nhược Ly lên mà đánh một trận mới tiêu tan được nỗi hận trong lòng.
“Thanh Nhi đang oán ta sao?” Thấy Tô Thanh không trả lời mình, Vân
Huyền Chi lại nhẹ giọng hỏi, thanh âm nhẹ như lông vũ làm cho trong đáy
lòng Tô Thanh nổi lên một ít nhu tình, càng rúc sâu vào lòng Vân Huyền
Chi, hơi lắc lắc đầu.
“Dù có oán hận thì thiếp cũng không oán hận chàng!” Từ đầu đến cuối,
người Tô Thanh hận trong lòng chỉ có Khúc Nhược Ly mà thôi. Nữ tử kia
xuất thân cao quý, dung mạo khuynh thành, tài năng không thua kém nam tử nào, lại tốt số một lần sinh thai long phượng. Ban đầu Tô Thanh còn có
một chút áy náy với Khúc Nhược Ly, nhưng sau đó thấy Khúc Nhược Ly có
được hết thảy thì trong lòng lại phát sinh ghen ghét. May mà năm đó nàng đã xuống tay với đứa trẻ kia, nếu không bây giờ nàng và Tuyết Nhi sao
có thể sống yên trong tướng phủ đây.
Vân Huyền Chi nghe nàng ta nói câu này thì trong mắt lóe lên sự hung
ác, nhưng khẩu khí vẫn một mực ôn hòa, nói: “Nói như thế là nàng hận
Khúc Nhược Ly? Oán hận tới mức phải động chân động tay lúc nàng ấy sinh
sản sao?”
Bị hỏi một câu thình lình như thế, nụ cười trên miệng Tô Thanh lập
tức cứng lại, toàn bộ thân thể trong nháy mắt như rơi vào hầm băng lạnh
lẽo, trong lòng tự hỏi, chẳng lẽ hắn biết chút gì đó sao?
Nhưng nghĩ lại, sự tình năm đó chỉ có hai người biết được, thế nên
mới đè xuống nghi vấn trong lòng, cố gắng trấn định mở miệng hỏi: “Huyền Chi, chàng nói gì thế? Thiếp không hiểu. Huống hồ, chàng trước giờ đều
không thích nhắc tới Khúc Nhược Ly, sao hôm nay lại nhắc đến ả ta?”
Nói xong, Tô Thanh muốn ngẩng đầu nhìn biểu cảm của Vân Huyền Chi,
nhưng Vân Huyền Chi lại ôm chặt lấy nàng ta làm cho nàng ta không thể
động đậy, chỉ có thể sốt ruột ở trong lòng Vân Huyền Chi, khẩn trương
chờ hắn nói tiếp.
Nhưng giờ phút này Vân Huyền Chi lại không có tâm tư mở miệng nữa.
Theo phản ứng của Tô Thanh thì hắn đã biết lời vú Hạ mười phần là thật
rồi, chỉ là hắn không nghĩ tới, Tô Thanh ghen ghét với Khúc Nhược Ly tới mức cả con của nàng cũng không buông tha. Trong não hắn lại vang lên
lời của lão thái thái nói lúc ban ngày, lòng Vân Huyền Chi càng thêm
lạnh lẽo.
“Huyền Chi, chuyện kia thật ra là…” Tô Thanh thấy Vân Huyền Chi mãi
không đáp thì trong lòng càng khẩn trương, mở miệng định giải thích.
Nhưng Vân Huyền Chi không cho nàng ta có cơ hội giải thích, hắn lập
tức mở miệng: “Phải, ta thật sự không thích Khúc Nhược Ly, nhưng không
có nghĩa là ta không thích có con. Nhưng nàng không thích mẹ con các
nàng tới mức cả đứa trẻ cũng không buông tha sao?”
Tô Thanh thấy Vân Huyền Chi không muốn nghe mình giải thích thì trong lòng phát lạnh, sau đó kiên trì nói: “Khúc Nhược Ly chỉ sinh một con
gái là Vân Thiên Mộng, lấy đâu ra con trai nữa? Nếu là sinh con trai thì đó chính là thiếp! Là thiếp dùng hết thảy khí lực, vì chàng mà sinh ra
một công tử cho tướng phủ này. Vân Huyền Chi, chàng làm thiếp quá thất
vọng, thiếp đối với chàng như thế, vậy mà chàng hồi báo thiếp thế này
sao? Chẳng lẽ thiếp sinh con trai cho chàng còn chưa đủ? Mấy năm nay
chàng được bao nhiêu thứ tốt, không phải vì thiếp nhân nhượng hạ thấp
mình với người khác để thành toàn cho chàng sao? Bây giờ chàng có niềm
vui mới nên muốn bỏ rơi thiếp, hôm nay lại nghe ở đâu những lời bậy bạ
này, không để ý thiếp vừa mới sinh con xong đã bức cung thiếp rồi, chàng còn có lương tâm hay không? Chàng làm thiếp đau lòng quá!”
Không biết lấy khí lực ở đâu mà Tô Thanh kiên quyết rời khỏi cái ôm
của Vân Huyền Chi, liều mạng xoay người, ánh mắt oán hận nhìn vào hắn,
gằn giọng nói ra từng câu từng chữ.
Mà vẻ mặt của Vân Huyền Chi cũng âm trầm nhìn thẳng Tô Thanh, hai
người cứ thế giằng co. Hồi lâu sau, Vân Huyền Chi mới chậm rãi mở miệng: “Mặc kệ chuyện năm đó có thật do nàng làm ra hay không, nhưng từ nay về sau nàng cũng không thể tự mình dạy dỗ con trai nữa.”
Lời vừa nói ra làm cho sắc mặt Tô Thanh tức thì trắng bệch, làm cho
vẻ mặt suy yếu vô cùng khó coi sau khi sinh càng thêm rõ ràng. Trong
nháy mắt mắt đã đầy nước, hai tay nàng ta lập tức túm lấy tay áo Vân
Huyền Chi, nỗ lực lắc đầu, miệng cầu khẩn: “Không, đó là con trai của
ta, chàng đừng hòng để người khác cướp đi. Trong tướng phủ này càng
không có người nào đủ tư cách dạy con ta, ta không cho phép chàng mang
con đi. Con ở đâu? Vú Vương, ôm con tới cho ta…”
Trong phòng không ngừng vang lên thanh âm khàn khàn của Tô Thanh,
nhưng trong Phong Hà Viên lúc này, ngoại trừ Vân Huyền Chi ra thì chẳng
còn một ai khác nữa.
Vân Huyền Chi gạt tay Tô Thanh ra, sau đó đứng lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn tới nữ nhân nằm sấp đầy thống khổ trên giường lạnh lùng đáp: “Vú
Vương ư? Nàng tưởng ta còn để cho ả nô tài to gan lớn mật kia sống sao?
Hôm nay nể tình nàng vừa sinh sản xong nên ta không so đo với nàng. Đợi
đến ngày mai, chúng ta sẽ tính toán xem những năm này nàng đã giết chết
bao nhiêu đứa trẻ rồi!”
“Dựa vào cái gì? Ta đã làm sai cái gì? Khúc Nhược Ly chết chẳng lẽ
không có trách nhiệm của chàng sao? Chàng yên tâm thoải mái sao? Không
có chàng ngấm ngầm đồng ý, ta dám làm như thế sao? Ngay cả vú nuôi của
ta chàng cũng không buông ta, chàng mới chính là kẻ nhẫn tâm. Còn con
của ta nữa, con của ta chỉ có thể do ta nuôi dưỡng, người khác nhất định sẽ làm hại nó!”
Tô Thanh nằm sấp trên giường, hay tay túm lấy áo ngủ bằng gấm, toàn thân run rẩy, gào thét với Vân Huyền Chi.
Nhưng Vân Huyền Chi chỉ đáp lại bằng ánh mắt khinh thường, nhìn Tô
Thanh đã gần như phát điên, hắn lạnh lùng đáp: “Nàng thật đúng là không
có tim. Để nàng nuôi dạy con, liền dạy ra một Vân Nhược Tuyết lòng lang
dạ sói. Bản thân em trai nó mà nó cũng không buông tha, nếu để nàng tiếp tục dạy con, sợ rằng sẽ dạy ra toàn quân cầm dao giết người!”
Tô Thanh nghe vậy thì âm thanh gào thét dần ngưng lại, nâng đôi mắt
đầy tức giận nhìn lên, ẩn sâu trong đó là sự nghi hoặc, khó hiểu, nhưng
khi chạm tới ánh mắt lạnh lùng của Vân Huyền Chi thì tâm nàng ta đột
nhiên nảy lên, cảm thấy hơi bất an, lắc đầu lẩm bẩm: “Sẽ không, Tuyết
Nhi làm sao có thể hại em trai nó được. Vân Huyền Chi, ngươi muốn chia
rẽ tình cảm mẹ con chúng ta sao, ngươi cho rằng ngươi làm được sao? Vô
duyên vô cớ như thế chỉ làm người ta cười nhạo thêm cho mà thôi.”
Vân Huyền Chi thấy nàng ta một mực không tin thì cũng chỉ có thể nhẹ
thở dài, sự tình hôm nay quá mức đột nhiên, ngay cả hắn cũng không kịp
chuẩn bị tâm lý. Nếu muốn Tô Thanh tiêu hóa được những lời mình vừa nói
thì cũng phải mất cả đêm, hơn nữa hắn cũng cần phải hòa hoãn lại tâm
tình trước những việc vô cùng đáng sợ xảy ra ngày hôm nay.
Vân Huyền Chi không để ý tới Tô Thanh hai mắt đầy lệ trên giường nữa, lập tức rời khỏi phòng ngủ, sau đó phân phó cho một nha đầu ở bên
ngoài, sai mang cháo vào cho Tô Thanh, còn hắn thì rời khỏi Phong Hà
Viên.
“Ngươi nói đi, vú Vương đâu? Bà ấy có phải bị tướng gia dụng hình hay không?” Thấy có người đi vào, Tô Thanh lập tức lau nước mắt, ánh mắt
đầy âm tàn nhìn nha đầu bưng cháo vào, móng tay dài xuyên qua cả quần
áo, bấm vào da thịt của nha đầu kia làm cho nàng ta sợ hãi suýt đánh đổ
bát đũa trên khay.
Nhưng nàng ta cũng không phải tâm phúc của Tô Thanh nên Tô Thanh cũng chẳng thèm thương tiếc làm gì. Nhìn vào bộ dáng quá mức nũng nịu của
nàng ta, To Thanh giận dữ, dùng toàn sức lực vươn tay tát cho nha đầu đó một cái làm cho nha đầu đó lập tức ngã nhào vào chân bàn. Tiểu nha đầu
đáng thương ngã trúng phải chân bàn, máu tươi trên đầu chảy xuống. Tô
Thanh vẫn nằm phủ phục trên giường, lạnh lùng nhìn nha đầu đang run rẩy, hỏi một lần nữa: “Hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Ngươi mau nói đầu đuôi
cho ta nghe!”
Tiểu nha đầu cũng là được Vân Huyền Chi từ nơi khác điều tới hầu hạ
Tô Thanh, lúc nàng ta tới Phong Hà Viên thì không gặp ai ngoài Lưu Hộ
Vệ, thế nên Tô Thanh đúng là đã hỏi sai người. Tiểu nha đầu chỉ biết nhỏ giọng khóc lóc ở phía xa, cũng không dám tới gần vì sợ Tô Thanh hứng
lên sẽ giết chết nàng.
Tô Thanh tự biết bản thân không thể chịu đựng được nữa, lại thấy một
con nha đầu đần độn chỉ biết khóc trước mặt thì trong lòng căm tức, phất phất tay đầy khó chịu: “Cút!”
Tiểu nha đầu như nhận được lệnh ân xá, vội vàng thu lại chén đĩa vỡ
nát trên nền nhà, sau đó ôm đầu chạy ra khỏi nội thất. Mà Vân Huyền Chi
sau khi rời khỏi Phong Hà Viên thì tới ngay Khởi La Viên.
Đứng ở vườn ngoài Khởi La Viên, nhìn lên lầu đã sáng ánh nến, Vân
Huyền Chi bảo bà tử trông vườn đi vào thong báo, sau đó bản thân một
mình đi lên.
Lúc vào khuê phòng Vân Thiên Mộng, thấy Vân Thiên Mộng yên lặng đọc
sách, Vân Huyền Chi nén lại lửa giận trong lòng, chậm rãi mở miệng:
“Muộn như vậy rồi sao Mộng Nhi còn chưa đi nghỉ đi?”
Vân Thiên Mộng đã sớm đoán được Vân Huyền Chi sẽ tới đây nên buông
cuốn sách trong tay xuống, đứng lên hành lễ: “Con gái xin bái kiến cha!”
Thấy nàng nho nhã lễ độ như thế, Vân Huyền Chi dù có giận trong lòng
cũng không thể phát tác, chỉ nhàn nhạt gật đầu rồi ngồi xuống, ngoắc tay ra hiệu cho nàng tới ngồi cạnh mình, hỏi gọn lỏn: “Vú Hạ đâu rồi?”
Vân Thiên Mộng nhìn Vân Huyền Chi, biết trong lòng hắn đang lo lắng,
khóe môi hơi cong lên, sau đó đáp: “Vết thương ở chân của vú Hạ lại phát tác nên con sai người đưa bà ấy tới phủ của Nhiếp thái y khám bệnh
rồi!”
Vân Huyền Chi nghe vậy thì trên mặt hiện lên vẻ châm biếm, sau đó
lạnh lùng nói: “Chân bà ấy phát tác thật đúng lúc. Không sớm không muộn, lại đúng lúc bản tướng tới tìm thì bà ấy bỏ chạy tới phủ Nhiếp thái y.
Chẳng lẽ bà ta không biết Niếp phủ và phủ Phụ Quốc Công có giao tình
sao?”
Nói xong, trong mắt Vân Huyền Chi ánh lên vẻ ác liệt, nhìn Vân Thiên Mộng đầy hàn ý.
Nhưng Vân Thiên Mộng vẫn lạnh nhạt cười làm cho chất vấn trong lòng
Vân Huyền Chi cũng dần tiêu tán. Thần sắc của nàng lặng lẽ như mặt hồ
không gợn song làm cho người ta không nhìn thấu chút tâm tình nào. Nàng
hỏi ngược lại Vân Huyền Chi: “Chẳng lẽ phụ thân lo rằng vú Hạ sẽ nói sự
tình của mẹ và đệ đệ cho Nhiếp thái y sao?”
Vân Huyền Chi thấy nàng tâm tình bình ổn như thế thì cũng cảm thấy
ngượng ngùng, đáp: “Đây dù sao cũng là chuyện trong nhà, cha cũng không
mong người ngoài biết được!” Nói xong, Vân Huyền Chi nhìn chằm chằm vào
Vân Thiên Mộng, muốn nghe nàng cam đoan một chút.
Vân Thiên Mộng cười cười, chậm rãi đáp: “Cha lo lắng quá rồi, vú Hạ
đã liều chết ôm cái bí mật này mấy chục năm, nếu không phải may mắn được vào tướng phủ và gặp người, cái bí mật này sợ là sẽ phải theo vú Hạ vào quan tài. Nhưng muốn người ta không biết thì trừ khi không làm. Hôm nay ở đây có nhiều người như thế, cha có thể xử trí đám nha đầu trong phủ,
nhưng lão thái thái và vú Thượng Quan không phải là người mà cha có thể
xử lý được, nếu tin tức này thật sự lọt ra ngoài, cha có thể không tra
xét gì sao? Huống hồ, mẹ là nhị tiểu thư của phủ Phụ Quốc Công, bà ngoại và cậu mợ đều có quyền biết rõ mọi chuyện, cho dù chúng ta có giấu thì
mẹ và đệ đệ chết cũng không nhắm, đây chẳng phải rất bất công sao?”
Vân Thiên Mộng càng nói càng kích động, dưới ánh nến lay động, Vân
Huyền Chi chỉ thấy con gái mình gần đây thay đổi rất nhiều, khóe mắt lại ẩn ẩn có nước làm cho Vân Huyền Chi không biết nói cái gì cho phải.
Vân Thiên Mộng nâng khăn tay lau nước mắt, tiếp tục nói: “Hôm nay cha chỉ thấy Tô di nương sinh sản đau đớn, nhưng sao không nghĩ tới nỗi đau khổ của mẹ khi năm đó tận mắt thấy con mình bị dìm chết. Mộng Nhi biết
trong lòng người vẫn còn nhiều lo ngại, sợ làm oan uổng Tô di nương,
nhưng con cũng không sợ cùng họ đối chất. Công đạo ở trong lòng người,
tà không thẳng nổi chính, con tin tưởng cuối cùng cha cũng sẽ nhìn thấy
chân tướng mọi chuyện!” Nói xong, bàn tay Vân Thiên Mộng đang đặt trên
bàn không tự chủ được siết lại thành quyền, giống như đang tức giận mà
không thể phát tiết.
Vân Huyền Chi thấy con gái như thế thì không nén nổi cảm thán: “Xem ra, Mộng Nhi thật sự cất giấu trong lòng hận thù rất sâu!”
“Hận ư? Con chỉ hận bản thân không phải là nam nhi, không thể tự tay
báo thù cho mẹ và em trai được. Con hận bản thân mình là nữ nhi, tay
không thể cầm, vai không thể khiêng, đừng nói là vì thân nhân báo thù,
ngay cả ngày thường cũng phải nhìn sắc mặt của di nương kia mà sống!”
Đổi lại lời cảm thán của Vân Huyền Chi là lời tự hận của Vân Thiên
Mộng. Nói xong những lời này, Vân Thiên Mộng cũng không nói gì nữa, tức
giận cũng tiêu tán trong nháy mắt, phảng phất như nàng chưa từng nói
chuyện kịch liệt với Vân Huyền Chi bao giờ.
Vân Huyền Chi nhìn vào Vân Thiên Mộng, đột nhiên phát hiện sau người
nữ nhi của mình bây giờ không phải không có gì nữa, mà chính là Sở Nam
Sơn và Sở Phi Dương. Vân Huyền Chi chấn động cản người, sau đó khẩu khí
hòa dịu nói: “Mộng Nhi, nếu mọi việc thật sự như vú Hạ nói, con muốn cha xử lý Tô di nương thế nào?”
Vân Thiên Mộng nghe hắn hỏi thế thì nhẹ nhàng lắc đầu, đáp: “Tô di
nương là thiếp thất của người, cho dù là xử phạt cũng sẽ do người quyết
định. Nhưng nếu nàng ta thật sự xem mạng người như cỏ rác thì con muốn
giao nàng cho quan phủ thẩm vấn. Nhưng Hình bộ thượng thư lại là anh
trai của Tô di nương, có ám muội gì bên trong, không cần con nói thì cha cũng rõ. Huống chi, nếu cha tự mình đưa Tô di nương tới quan phủ, sợ là nàng ta sẽ ăn nói lung tung, thế nên con cảm thấy tốt nhất là cha tự
mình thẩm vấn Tô di nương đi. Hoặc là đem nàng giao cho phủ Phụ Quốc
Công, cái này cũng là một biện pháp hay!”
Lời phân tích của Vân Thiên Mộng mang theo sự uy hiếp, nếu Vân Huyền
Chi không nỡ xử Tô Thanh, lại lo lắng Tô Nguyên vì tình riêng làm trái
pháp luật sợ là không thể cấp cho phủ Phụ Quốc Công một cái công đạo, sợ là chuyện này sẽ không được yên lành. Cuối cùng nếu là chọc giận Cốc
lão thái quân, chỉ sợ người sẽ bị mang đi, mà thể diện của Vân Huyền Chi cũng mất hết.
Chẳng bằng Vân Huyền Chi tự mình động thủ, vừa cấp cho các bên một
cái công đạo, mà còn có thể giúp cho chuyện này không bị truyền ra
ngoài, đúng là biện pháp tốt nhất.
Nhưng biện pháp này sợ là tàn nhẫn nhất với Tô Thanh. Bản thân mình
lại bị người mình yêu nhất đưa ra thẩm vấn, e là yêu thương của Tô Thanh với Vân Huyền Chi cứ thế tiêu tán đi.
Lời của Vân Thiên Mộng nói hắn cũng đã nghĩ qua, nhưng không ngờ con
gái mình cả ngày không bước một bước ra khỏi cổng lại có thể đưa ra kiến giải như thế, trong lòng hắn lập tức nổi lên phòng bị với Vân Thiên
Mộng.
Vân Thiên Mộng không chú ý tới tầm mắt đầy phòng bị của Vân Huyền
Chi. Rốt cuộc, cho dù hôm nay có nói chuyện này hay không thì Vân Huyền
Chi vốn cũng không yên tâm với mình rồi.
Đến lúc này, cha con hai người không có gì để nói với nhau nữa, cứ
thế ngồi tĩnh tọa một lúc. Sau đó Vân Huyền Chi đứng dậy, dặn dò Vân
Thiên Mộng đi nghỉ, sau đó rời khỏi Khởi La Viên.
“Tiểu thư còn giả bộ chưa ngủ sao, nhìn xem giờ nào rồi, hai mắt tiểu thư cũng đỏ lên rồi kìa.” Vân Huyền Chi đi rồi, Mộ Xuân tiến vào nâng
Vân Thiên Mộng dậy, thấy mắt nàng hơi đỏ thì đau lòng nói.
Vân Thiên Mộng khẽ lắc đầu, nói: “Không sao!”
Nếu bản thân nàng đi ngủ, chỉ sợ rằng Vân Huyền Chi sẽ cho là nàng
đang vu oan Tô Thanh, chẳng bằng cứ thản nhiên đối mặt, đến lúc đó cho
dù Vân Huyền Chi có lo ngại trong lòng cũng sẽ không làm nặng nề.
“Ngươi cũng ngủ sớm đi, ngày mai còn phải xem kịch hay nữa!” Vân
Thiên Mộng tin tưởng, với giao tình của Nhiếp thái y và lão thái quân,
sợ là lúc này lão thái quân đã biết được sự tình ở tướng phủ. Mà về phần vú Thượng Quan thì chắc chắn sẽ báo lại tình hình cho Sở Phi Dương.
Khóe miệng nàng cong lên, những ngày tháng lành của Tô Thanh cũng nên kết thúc rồi. Một lần này thiên thời, địa lợi, nhân hòa, xem Tô Thanh
còn cãi chày cãi cối được hay không.
Còn Vân Huyền Chi sau khi rời khỏi Khởi La Viên thì gọi Lưu hộ vệ tới, nhỏ giọng hỏi: “Bà ta sao rồi?”
Lưu hộ vệ nhìn tới Khởi La viên đã tắt ánh nến, sau đó thấp giọng trả lời: “Ty chức đã dụng hình, nhưng bà ta vẫn ngậm miệng, không khai cái
gì, ty chức sợ bà ta cắn lưỡi tự vẫn nên sai người canh giữ rồi.”
Vân Huyền Chi nghe xong thì cười lạnh, nhỏ giọng nói: “Nếu không phải thì không thể vu oan giá họa, nhưng nếu là phải mà khai ra thì chủ tử
bà ta cũng sẽ chết!”
“Ý tướng gia là?” Lưu hộ vệ nhìn vào Vân Huyền Chi đột nhiên cười lạnh, lo lắng hỏi.
“Đi gặp bà ta!” Vân Huyền Chi xoay người hướng tới sân nhỏ bỏ hoang ở hậu viện.
Sáng sớm ngày thứ hai, Vân Thiên Mộng vừa rửa mặt xong đã thấy Mộ Xuân sắc mặt ngưng trọng đi nhanh vào.
“Làm gì mà hốt hoảng như thế? Xảy ra chuyện gì?” Vú Mễ thấy Mộ Xuân
đi theo Vân Thiên Mộng lâu như thế mà vẫn cứ mang bộ dáng nôn nôn nóng
nóng thì khẽ lắc đầu chán nản.
“Tiểu thư, lão thái quân, Hầu phu nhân và Sở tướng cùng đến!” Mộ Xuân vừa nhận được tin tức liền nói ra. Vân Thiên Mộng và vú Mễ thì chỉ nhìn nhau cười, xem ra hôm nay bản thân cũng không tốn nhiều khí lực lắm
đâu.
“Ngươi có nghe ngóng rõ ràng không đấy? Hôm nay Sở Tướng không phải
lên triều sao?” Vú Mễ cười cười, vươn tay dí vào trán Mộ Xuân, cười
trêu.
Mộ Xuân vểnh môi, sờ vào trán, nói: “Nô tỳ nghe nói hình như hôm nay
Sở Tướng báo ốm. Mà Sở Tướng sắp là cô gia của chúng ta, chúng ta tự
nhiên là phải vì tiểu thư nghe ngóng hành tung của ngài ấy rồi!”
Nghe vậy, Vân Thiên Mộng cũng khẽ cười. Nếu không phải Sở Phi Dương
cố ý để người ta biết được hành tung của mình thì cho dù là vua Ngọc Càn cũng không thể biết được hắn muốn làm gì, không ngờ Mộ Xuân lại còn đắc ý như thế.
Nhưng Mộ Xuân trung thành với nàng như thế, nàng sao có thể không
lĩnh tình cho được. Nàng cầm một trái đào trong đĩa trái cây, đặt vào
tay Mộ Xuân, nói như dỗ dành trẻ con:
“Thưởng cho ngươi đây, cầm lấy ăn đi!”
Chỉ thấy lông mày Mộ Xuân nhíu lại, nhìn vào tiểu thư của mình đang
cười tươi như hoa, thấp giọng kêu lên: “Tiểu tư, ta không phải trẻ con!”
Trong phòng lập tức vang lên một trận cười vui vẻ.
Đúng lúc ấy, ở cửa phòng vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, sau đó
có thanh âm của một bà vú truyền tới: “Đại tiểu thư, tướng gia mời người tới phòng khách!”
Nghe thấy thế, nụ cười của Vân Thiên Mộng ngưng lại, vú Mễ bèn trả lời thay nàng: “Được rồi, tiểu thư sẽ tới ngay!”
Nói xong, mấy người đều đứng lên đi tới phòng khách.
Lúc Vân Thiên Mộng đi vào phòng khách thì Tô Thanh đã bị mấy bà tử đè bắt quỳ ở giữa phòng, Cốc lão thái quân và lão thái thái ngồi ở vị trí
chủ tọa, Vân Huyền Chi và Sở Phi Dương ngồi ở hai bên, Quý The Vũ đứng ở sau người Cốc lão thái quân. Thấy Vân Thiên Mộng đi tới, Quý Thư Vũ
nhìn nàng đầy vẻ đau xót. Vân Thiên Mộng lặng lẽ đưa mắt nhìn mọi người, cuối cùng nhìn vào Sở Phi Dương, chỉ thấy trong mắt hắn hàm chứa thần
sắc khiến nàng cảm thấy yên tâm trong lòng, sau đó nàng mới rời ánh mắt
đi.
“Thiên Mộng bái kiến các vị trưởng bối, bái kiến Sở Tướng!” Nàng tiến lên chân thành hành lễ.
Đến tận khi nhìn thấy Vân Thiên Mộng, vẻ giận dữ trên mặt lão thái
quân mới vơi đi một chút, lập tức lên tiếng nói: “Hài tử, mau tới đây!”
Vân Thiên Mộng nghe lời đi tới bên cạnh Cốc lão thái quân, chỉ thấy
bà nắm lấy bàn tay lạnh nhỏ bé của nàng, đôi mắt phẫn nộ nhìn về phía Tô Thanh ở trung tâm, cả giận nói:
“Tô di nương, ngươi cũng làm mẹ, ngươi nhìn Mộng Nhi thì có nghĩ tới
cháu trai ta bị ngươi dìm chết hay không? Ngươi thật sự là lòng dạ rắn
rết, con gái ta đắc tội gì với ngươi, cháu trai ta còn chưa mở mắt nhìn
trời đất này đã bị các ngươi hãm hại. Ngươi định lừa dối phủ Phụ Quốc
Công ta tới bao giờ? Là ai cho ngươi cái lá gan đó, ngay cả chủ mẫu và
công tử của tướng phủ cũng dám xuống tay giết hại?”
Qua màn cả kinh đêm qua, so với lúc điên loạn khi đối mặt với Vân
Huyền Chi, lúc này Tô Thanh đã trấn định hơn nhiều. Mặc dù đã mất hơn
nửa nguyên khí sau khi sinh, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt, nhưng trước lời
chất vấn nghiêm nghị của Cốc lão thái quân, nàng ta lại không sợ hãi một chút nào, chỉ cười lạnh đáp:
“Lão thái quân, nô tỳ biết bà không thích ta, nhưng phu nhân và thiếu gia chết không liên quan gì tới ta, mong bà đừng đem cái bô thối đó úp
lên đầu ta. Huống chi, đây là Vân Tướng phủ, khôn phải phủ Phụ Quốc
Công, cho dù có muốn thẩm vấn ta thì cũng phải là do tướng gia làm, mong lão thái quân ngồi yên nghe là được!”
Nói xong, Tô Thanh cúi đầu không nói nữa, mà Cốc lão thái quân thì
thật sự không ngờ trên đời này còn có dạng người lưu manh như thế, đã
làm sai lại còn không có bộ dáng hối cải, lập tức bà bị chọc giận tới đỏ bừng cả mặt.
Vân Thiên Mộng nhẹ vỗ vỗ tay Cốc lão thái quân, an ủi bà một chút,
sau đó xoay người lạnh lẽo nhìn vào Tô Thanh ở dưới, cười nói: “Tô di
nương tư thật cũng thật lớn, ngay cả cha gặp bà ngoại cũng phải dùng lễ
đối đãi, một cái di nương như ngươi lấy đâu ra cái điệu bộ lớn như thế,
lại còn dám phạm thượng, nói năng lỗ mãng? Chẳng lẽ ngươi ỷ vào chuyện
hôm qua sinh ra con trai sao? Nhưng không biết Tô di nương đã gặp đứa
trẻ chưa, bằng không sao giờ phút này lại trấn định đến thế?”
Tô Thanh nghe Vân Thiên Mộng nói như vậy thì ngẩng phắt đầu lên, ánh
mắt đầy ngoan độc, nhưng sau khi thấy nụ cười lạnh lẽo của Vân Thiên
Mộng thì lập tức tĩnh lặng lại, nhàn nhạt đáp:
“Đại tiểu thư nói gì thế? Nô tỳ có thể sinh hạ Lân nhi cho tướng
gian, đấy là phúc khí của nô tỳ, hài tử có phúc khí của tướng gia bao
phủ, tương lai nhất định sẽ là một nam hài xinh xắn, khỏe mạnh.”
Nhưng nàng ta vừa nói xong, lão thái thái giận dữ mắng: “Tô di nương, ngươi dạy con gái thật giỏi đi, hủy đi cả đời của cháu trai ta không
nói, vậy mà một di nương như ngươi còn dám ở đây trâng tráo, ngươi muốn
làm hết mặt của Vân phủ hay sao?”
Tô Thanh dù trên mặt vẫn tỏ ra trấn định, nhưng nhiều lần nghe người
ta nói tới con trai mình như thế, trong lòng không tránh khỏi lo lắng,
chỉ sợ con trai mình thật sự có bệnh khó nói. Nàng ta rưng rưng nhìn về
phía Vân Huyền Chi, đau khổ cầu khẩn:
“Tướng gia, con là do nô tỳ hoài thai mười tháng mới sinh ra, mong tướng gia cho nô tỳ gặp con một lần!”
Vân Huyền Chi vốn không muốn mang đứa trẻ ra trước mặt người khác,
rốt cuộc đứa trẻ tàn tật ấy còn có thể lớn lên được hay không cũng khó
nói, hắn làm gì có tâm tư khoe mẽ chứ. Đang muốn mở miệng từ chối thì
lại nghe lão thái thái mở miệng tranh: “Mang đứa bé lên đi!”
Nghe vậy, sắc mặt Vân Huyền Chi trầm xuống, nhìn lão thái thái một
cách tức giận, nhưng lúc này vú nuôi đã mang đứa bé lên, hắn có muốn
ngăn cản cũng không kịp, chỉ có thể trở mắt nhìn Tô Thanh ôm lấy đứa bé
từ tay bà vú nuôi kia, sau đó giở bọc tã ra kiểm tra.
“Chuyện này…”
Nhìn vào bả vai được cố định của đứa bé, đầu óc Tô Thanh hoàn toàn
trống rỗng, không biết phản ứng thế nào, ánh mắt dại ra nhìn về phía Vân Huyền Chi. Bên tai lại vang lên tiếng cười lạnh của lão thái thái:
“Đây là chuyện tốt do con gái bảo bối của ngươi làm ra đấy, cường
ngạnh kéo đứt cả tay trái của đứa bé! Tô di nương, tâm địa của ngươi độc ác không nói, nhưng ngay cả con gái của ngươi cũng bị dạy thành thế
này, ngươi định để tương lai nó lập gia đình thế nào? Còn có công tử nhà nào chịu lấy một nữ tử như thế?”
Lão thái thái nói tới đây thì liếc nhìn Sở Phi Dương, thấy thần sắc của hắn không vui thì lại nhìn về phía Tô Thanh đầy đắc ý.
Tô Thanh nghe lão thái thái nói vậy thì đôi con ngươi hung ác nhìn về phía bà ta, sau đó lạnh lùng đáp trả:
“Lão thái thái, từ trước tới nay người đều không thích nô tỳ, lời của người nô tỳ làm sao có thể tin nổi. Tuyết Nhi của ta rất thiện lương,
nàng chắc chắn sẽ không làm ra chuyện như thế!”
“Ôi, tỷ tỷ có làm hay không đều không phải chuyện quan trọng, trọng
yếu nhất chính là cánh tay của đệ đệ đã bị phế đi rồi. Di nương, người
đau khổ sinh ra một đứa trẻ lại có bộ dáng thế này, quả thực là khiến
người đau lòng!” Vân Dịch Dịch từ sau viện đi vào, ngữ khí vô cùng hả hê nói.
Sau đó Vân Dịch Dịch đặc biệt đi tới bên mình Sở Phi Dương thi lễ
khiến cho Sở Phi Dương nhìn không chớp mắt, hại Vân Dịch Dịch không dám
ngẩng đầu lên, ngượng ngùng lui về phía sau lão thái thái.
Mà lúc này mặt Tô Thanh đã sớm không còn chút máu, nhìn thân thể đứa
con trai nhỏ nhắn xinh xắn cực kỳ yếu ớt, lòng Tô Thanh như bị dao đâm.
Đây là con trai của mình, lại bị biến thành bộ dạng này, tức thì Tô
Thanh đứng lên, một tay ôm chặt đứa bé, một ngón tay chỉ về phía đám
người Vân Thiên Mộng, quát:
“Là ngươi, là ngươi mang vú Hạ về làm cho ta tâm thần không yên, hại
ta khó sinh, hại con trai của ta thành thế này. Vân Thiên Mộng, con tiện nhân này, ngươi…”
Nhưng nàng ta chưa nói xong lại bị người ở phía sau lung đá cho một
cước, lập tức quỳ gối trở lại. Sự đau nhức lập tức làm Tô Thanh tỉnh ra, cảm thấy bản thân vừa rồi đã lỡ lời. Nhưng lời đã nói ra rồi làm sao có thể thu lại, cho dù Tô Thanh hối hận không thôi nhưng cũng không thể
nuốt trở lại được nữa rồi.
“Tâm thần không yên? Tô di nương, tại sao ngươi phải sợ vú Hạ? Chẳng
lẽ vì năm đó khi ngươi dìm chết đệ đệ của ta đã bị vú Hạ nhìn tận mắt,
ngươi sợ vú Hạ nói ra tội ác của ngươi năm đó, bởi vậy sau khi biết ta
đưa vú Hạ về tướng phủ ngươi mới ăn uống không trôi, ngủ không yên? Nếu
trong lòng ngươi không có quỷ, sao ngươi phải sợ như thế? Chuyện đã tới
nước này ngươi còn có gì để tranh cãi? Hết thảy những chuyện này đều là
do ngươi gieo gió gặt bão mà thôi.”
Vân Thiên Mộng tất nhiên không bỏ qua cái sai lầm này của Tô Thanh,
lập tức chất vấn lại. Sở Phi Dương nhìn nàng, chỉ thấy hai mắt nàng đỏ
ửng, ngôn từ sắc bén, giống như một thanh kiếm đâm thẳng vào Tô Thanh,
có thể thấy lúc này Vân Thiên Mộng đã thực sự tức giận, nếu không với vẻ điềm đạm thường ngày của nàng, sao lại có thể để người ta phát giác ra
tâm tình nàng đang chấn động.
“Vân tiểu thư nói gì vậy? Vú hạ năm đó đã được phê chuẩn là người mất tích, nhiều năm trôi qua như thế, ai cũng cho rằng bà ta đã chết, bây
giờ đột nhiên lại được Vân tiểu thư đưa về tướng phủ, đừng nói là muội
muội ta đang mang thai bị kinh hãi, cho dù là người bình thường khi biết chuyện này cũng sẽ bị dọa mà thôi. Vân tiểu thư nói lời ấy chẳng phải
đang cố ý làm cho người ngoài nghĩ lung tung, cố ý gán tội cho muội muội của ta!” Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới âm thanh của Tô Nguyên, sau đó mọi người lập tức nhìn thấy hắn một thân quan phục, sắc mặt mệt mỏi
tiến vào trong phòng.
Vân Thiên Mộng thấy Tô Nguyên như hung thần ác sát vọt vào phòng khách thì cười khẽ, sau đó lạnh lùng đáp:
“Tô đại nhân thật sự là huynh muội tình thâm, Tô di nương vừa mới
phạm sai thì Tô đại nhân đã tới cứu trận. Nhưng lúc này chuyện đã quan
hệ tới mạng người, không biết Tô đại nhân muốn vì tình riêng làm trái
pháp luật hay sẽ xử công bằng đây?”
Tô Nguyên không phải kẻ nhu nhược, thấy Vân Thiên Mộng châm biếm mình thì lập tức lấy ra uy phong ngày thường khi thẩm vấn phạm nhân, hùng
hùng hổ hổ nói:
“Tô di nương là muội muội của bản quan, chẳng lẽ bản quan quan tâm
hỏi han cũng không được sao? Nếu bản quan không có tư cách này thì phủ
Phụ Quốc Công và phủ Sở Tướng càng không có. Nhưng hôm nay lão thái quân và Sở Tướng đều đã ngồi ở đây, đại tiểu thư không phải nhất bên trọng,
nhất bên khinh đi. Chuyện này nếu truyền ra ngoài không phải người khác
sẽ nói ngươi ăn hiếp di nương trong phủ sao?”
Vân Thiên Mộng biết Tô Nguyên cũng không phải quả hồng mềm, hôm nay
thật sự đã biết tới sự lợi hại của hắn. Nhưng nếu hắn nghĩ chỉ mấy câu
đã có thể khuất phục được nàng thì thật sự là sai lầm rồi.
Vân Thiên Mộng sắc mặt lạnh nhạt, thanh âm trong trẻo đáp:
“Tô đại nhân nói lời này thật sự là vô căn cứ, Thiên Mộng không nói
không chào đón ngài, sao Tô đại nhân lại tỏ ra bực tức như thế? Chẳng lẽ Tô đại nhân sợ muội muội mình bị người khác tố ra những bê bối bà ta đã làm, nên ngài mới thẹn quá hóa giận sao?”
“Ngươi…” Bị Vân Thiên Mộng làm cho rối tung rối mù, mắt Tô Nguyên lộ
hung quang, đang định mở miệng lại nghe thấy thanh âm không vui của Vân
Huyền Chi: “Đã đến rồi thì ngồi xuống đi. Lưu hộ vệ, mang vú Vương và
Tuyết Nhi lên đây!”
Vân Huyền Chi vốn định lặng lẽ xử lý việc này, nhưng mấy người ngồi ở đây ai ai cũng có vai vế lớn cả, bọn họ chắc chắn không để cho hắn xử
lý mọi việc qua loa đại khái được.
Nếu đã phải xử lý thì hắn sẽ cho tất cả mọi người một câu trả lời
thỏa đáng. Vì vậy Vân Huyền Chi dứt khoát sai Lưu hộ vệ mang tất cả
những người liên quan dẫn tới, miễn cho người khác nghĩ Vân tướng phủ
của hắn là địa phương có thể dự do ra vào.
Nghĩ tới đây, Vân Huyền Chi lạnh lùng liếc nhìn Tô Nguyên, trong lòng không tránh khỏi tức giận. Tô Nguyên chức quan thấp hơn hắn một cấp,
vậy mà từ sau khi dựa được vào cái cây lớn là Thần Vương thì quan uy của hắn dường như lớn hơn cả mình, bây giờ lại cường hoành xông vào Vân
Tướng phủ, đúng là thật quá to gan. Mặc dù hắn rất muốn thiên vị Tô
Thanh, nhưng nàng có một ca ca như thế, lòng thương tiếc của Vân Huyền
Chi với Tô Thanh cũng nhạt đi rồi.
Chỉ chốc lát, vú Vương quần áo rách rưới bị hai hộ vệ lôi vào phòng
khách, còn Vân Nhược Tuyết mặt trắng bệch, mắt dại ra được hai nha đầu
đỡ đi vào.
“Vú Vương, ngươi đã biết tội của ngươi chưa?” Không chờ ai đặt câu hỏi, Vân Huyền Chi lập tức chất vấn.
Một tiếng chất vấn này của hắn là cho sắc mặt của Tô Thanh cũng cứng đờ, nhìn Vân Huyền Chi đầy vẻ không thể tin nổi, nói:
“Tướng gia, ngươi thật là lòng dạ ác độc, ngươi vu oan giá họa bắt vú Vương nhận tội, chẳng lẽ không sợ gây ra án oan sao? Cho tới hiện tại,
nô tỳ cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra, chỉ biết con trai ta bị
người khác kéo đứt cánh tay, ngài không đau lòng con thì thôi, tại sao
còn xuống tay với người bên cạnh nô tỳ? Ngài không sợ sẽ làm nô tỳ thất
vọng sao?”
Mọi người thấy Tô Thanh chống cự kiểu này thì ai cũng hiện ra vẻ chán ghét, chỉ có Vân Nhược Tuyết khi nghe đến mấy chữ “kéo đứt” thì điên
cuồng thét lên, thân thể giật lùi về sau nhưng muốn tránh xa Tô Thanh và đứa trẻ, trong miệng thì điên cuồng kêu lên:
“Con không cố ý… Con không cố ý mà… Con chỉ muốn giúp đệ đệ ra đời sớm một chút… Ai ngờ cánh tay của đệ đệ tự nhiên bị đứt… A…”
Toàn bộ phòng khách lúc này chỉ có tiếng la hét của Vân Nhược Tuyết.
Tô Thanh nghe thấy mấy câu này của con gái thì thân thể cũng mềm nhũn
ra, đổ nhào xuống đất, dọa cho vú Vương nhảy dựng lên, vội vàng đưa đứa
bé trong tay Tô Thanh cho vú nuôi, còn bà ta thì nâng Tô Thanh dậy, khóc lóc:
“Di nương, di nương sao thế này? Người đừng dọa nô tỳ…”
Tô Nguyên đưa cho vú Vương một ly trà, kêu bà ta cho Tô Thanh uống một ngụm.
Tô Thanh xoay người lại, không biết lấy đâu ra sức lực, đứng vụt lên, lao tới trước mặt Vân Nhược Tuyết, một tay túm lấy tay Vân Nhược Tuyết, tay kia nâng lên hung hăng tát mấy chục cái vào mặt Vân Nhược Tuyết,
miệng thì mắng:
“Ngươi đi chết đi cho ta. Ngươi sao lại hãm hại đệ đệ của mình như
thế? Nó vẫn chỉ là một đứa trẻ, sao ngươi lại có thể làm thế được? Sao
ta lại sinh ra một thứ súc sinh như ngươi chứ?”
Vân Nhược Tuyết bị đánh phải tỉnh táo lại, đột nhiên quỳ gối trước
mặt Tô Thanh, khóc rống lên, nói: “Mẹ, không phải tại con mà, con không
cố ý đâu. Con thật sự muốn tốt cho đệ đệ, không muốn hại đệ ấy, mẹ, mẹ
hãy tin con, mong mẹ hãy tin con…”
Nói xong lời cuối cùng, Vân Nhược Tuyết đã khóc không thành tiếng.
Nhưng ánh mắt của Tô Thanh lúc này vô cùng đáng sợ, dường như hai thanh
đao muốn lăng trì Vân Nhược Tuyết ngay lập tức làm cho nàng ta vô cùng
sợ hãi.
“Đủ rồi, các ngươi làm loạn đã xong chưa?”
Vân Huyền Chi cảm thấy thể diện hôm nay của mình đã mất hết rồi, nghĩ không thể để Tô Thanh thấy Vân Nhược Tuyết nữa nên lệnh cho Lưu hộ vệ
mang Vân Nhược Tuyết đi, sau đó hai bà tử lại lập tức đè Tô Thanh quỳ
xuống đất.
“Vú Vương, đem toàn bộ lời tối qua nói lại cho mọi người nghe, một
chữ cũng không được bỏ sót!” Vân Huyền Chi không thèm nhìn tới Tô Thanh
mà mở miệng nói với vú Vương.
Nghe thấy hắn nói thế, Tô Thanh như hoàn hồn, trong lòng biết giờ
phút này có sự tình quan trọng hơn cần giải quyết, lại nhìn vú Vương mặt mũi đau thương nhìn mình thì tim của Tô Thanh cũng đập loạn lên trong
lồng ngực.
Vú Vương hướng Tô Thanh dập đầu ba cái, sau đó quỳ thẳng dậy, chậm
rãi nói: “Tướng gia, năm đó khi phu nhân sinh, đích thực là thai long
phượng. Lúc ấy di nương cũng đang mang bầu nên không thể tới phòng sanh
của phu nhân, hết thảy đều do nô tỳ chỉ huy đám bà đỡ làm việc. Ngay cả
chuyện dìm chết tiểu công tử, di nương cũng không biết, chỉ có mình nô
tỳ phụ trách. Mong tướng gia đừng nên nghe lời vú Hạ kia mà hoài nghi di nương. Vú Hạ kia vốn là vú nuôi của phu nhân, tất nhiên là muốn bênh
vực phu nhân, nói lời bất lợi cho di nương, mong tướng gia minh xét. Hôm nay lão thái quân, Sở Tướng ở đây làm chứng, nô tỳ nói những lời này
đều là thật, tuyệt không nói dối nửa lời. Mong tướng gia minh giám.”
Nói xong, ánh mắt vú Vương đưa mắt nhìn về phía cột nhà ở phòng
khách. Sở Phi Dương lập tức đề cao cảnh giác, lại không nghĩ vú Vương
chỉ muốn giương đông kích tây, để mọi người nghĩ rằng mình định đập đầu
tự tử, còn bà ta lại cắn lưỡi, trước khi chết hai mắt cũng không đóng
lạ. Chỉ thấy khóe miệng bà ta tràn ra máu tươi, sau đó đổ ập xuống bên
cạnh Tô Thanh.
Thân thể Tô Thanh không nhịn được run rẩy, chỉ biết trơ mắt nhìn vú
nuôi vì bảo toàn cho mình mà phải cắn lưỡi tự vẫn, trong lòng nổi lên
lửa giận, tức thì chạy về phía Vân Thiên Mộng:
“Tiện nhân, đều là do ngươi mang vú Hạ vào tướng phủ, ngươi còn lấy đi tính mệnh của vú Vương. Con tiểu tiện nhân này…”
Lúc này, lòng Tô Thanh đã ngập tràn lửa giận, chỉ muốn lập tức giết chết Vân Thiên Mộng.
Sở Phi Dương ngồi một bên đã sớm có phòng bị, lập tức lắc mình chắn
trước người Vân Thiên Mộng, mà Tập Lẫm trông coi bên ngoài cũng lướt tới sau người Tô Thanh, ra một chiêu đánh ngất ả.
“Tô phủ gia giáo thật tốt, một di nương mà cũng dám hô to gọi nhỏ
trước mặt Vương phi tương lai. Kiểu người không biết tôn ti lễ nghĩa
này, cho dù Tô đại nhân có chạy tới cầu tình chủ nhân mới của ông thì
cũng không ích gì đâu.” Ánh mắt của Sở Phi Dương lạnh lẽo làm cho Tô
Nguyên đang muốn phát uy phải lập tức nhịn lại, bình tĩnh ngồi yên tại
chỗ của mình.
“Thật sự là gia môn bất hạnh, lại rước một kẻ độc ác như thế vào
cửa!” Lúc này, lão thái thái nhìn sắc mặt Cốc lão thái quân, sau đó chỉ
vào Tô Thanh ở dưới mặt đất, mắng.
Vân Huyền Chi không còn kiên nhẫn được nữa, nói: “Mẫu thân đã nuôi
chúng con lớn lên, vậy thì đứa trẻ cũng mong người giúp đỡ con nuôi dạy
nó.”
Lão thái thái nghe thấy vậy thì lập tức từ chối: “Sao có thể thế
được, mẹ của nó còn sống, làm sao tới phiên ta dạy dỗ? Huống hồ trong
phủ còn có nhiều di nương không có con nối dòng, đại khái là cứ giao cho bọn họ đi!”
Vân Thiên Mộng thấy lão thái thái mấy ngày nay nhìn náo nhiệt cũng đủ rồi, uy phong cũng đủ rồi, lúc này lại muốn vung tay từ chối trách
nhiệm, mà Tô Nguyên quan uy cũng thật lắm uy vũ, thế nên lúc này nhẹ
nhàng nói:
“Bà nội dạy hai vị đường ca, một đường muội xuất sắc như thế, cháu
tin tưởng đệ đệ được bà nội giáo dục cũng sẽ thành tài trong tương lai!”
“Nhưng đứa trẻ kia thật sự rất là khó…” Lão thái thái định nói là
“khó sống”, nhưng nhìn tới sắc mặt đã đen lại của Vân Huyền Chi thì đành nuốt lời vào trong bụng.
Tô Nguyên thấy lão thái thái của Vân gia này thật sự không tốt lành gì, liền mở miệng nói:
“Nếu Vân tướng cảm thấy trong Vân phủ không có ai có thể nuôi được
đứa bé thì để ta đưa nó và Tuyết Nhi về Tô Phủ. Tô phủ mặc dù không có
khí thế to lớn như tướng phủ nhưng nuôi dạy một đứa bé thì vẫn dư sức!”
Vân Huyền Chi nghe Tô Nguyên nói vậy thì hừ lạnh, đáp:
“Đây là con trai của Vân phủ ta, khi nào yêu cầu người ngoài tới dạy
hộ. Tô đại nhân nếu không còn việc gì thì mời rời khỏi đây đi!”
Nói xong, Vân Huyền Chi sai Lưu hộ vang mang thi thể vú Vương đi, lại để mấy nha đầu đưa Tô Thanh về hậu viện, còn bản thân thì nói với Cốc
lão thái quân:
“Lão thái quân, chân tướng của sự tình đã rõ ràng rồi, hung thủ hãm
hại Nhược Ly và đứa trẻ cũng đã tự sát, mong ngài đừng nên truy cứu thêm chuyện này nữa, miễn cho Nhược Ly ở dưới suối vàng không thể yên lòng!”
Lão thái quân nào phải kẻ ngu, nhìn vào việc Vân Huyền Chi xử tội Tô
Thanh hôm nay liền cho thể nhận ra cái trò chết thế mạng mà thôi, thế
nên sắc mặt bà vô cùng khó coi, đáp:
“Thế sao? Vậy Vân tướng định xử lý Tô di nương ra sao? Vú Vương có lá gan giết hại chủ mẫu như thế, chẳng lẽ Tô di nương không có chút trách
nhiệm nào? Chỉ sợ là ngươi thì cũng đừng hòng đòi trốn trách nhiệm!”
Vân Huyền Chi nghe thấy thế thì lông mày nhíu lại, sau đó quyết tâm
nói: “Lão thái quân, ta chắn chắn sẽ cấp cho Nhược Ly một cái công đạo!”
Nói xong, hắn bèn xoay người rời khỏi phòng khách.
Đám người lão thái quân hôm nay phải chứng kiến một vở kịch như thế
thì tâm tình vô cùng nặng nề. Chỉ nghĩ tới con gái ruột của mình và cháu ngoại chưa nhìn thấy mặt, lão thái quân như già đi cả chục tuổi. Nhìn
vào tướng phủ âm khí nặng nề, lão thái quân để cho Quý Thư Vũ dìu lên xe ngựa. Quý Thư Vũ trước khi lên xe thì kéo Vân Thiên Mộng tới, nhẹ nhàng nói:
“Mộng Nhi, có những chuyện lão thái quân cũng không thể làm gì được, con đừng trách người!”
Nói xong câu này, Quý Thư Vũ cũng lên xe, để lại câu nói đầy dư vị này cho Vân Thiên Mộng.
Bờ vai nàng lại lập tức ấm áp, chỉ thấy Sở Phi Dương đã quàng lên vai nàng một tấm áo choàng gấm, còn hắn thì tay cầm roi ngựa, dường như
muốn rời khỏi tướng phủ.
“Về đi, bên ngoài gió to lắm!” Nhìn sắc trời đã gần đến trưa, Sở Phi
Dương kéo chiến mã của mình tới, phi thân lên lung ngựa, sau đó chạy về
phía Hoàng cung.
Lúc này, Phong Hà Viên đã không còn quang cảnh như dĩ vãng nữa. Chỉ
sau một ngày, đám nha đầu của Phong Hà viên đã bị điều hết đi nơi khác,
chỉ có Lưu hộ vệ ở đây canh chừng.
Mà lúc này, Vân Huyền Chi một tay bưng cháo đi vào trong buồng.
Tô Thanh đã sớm tỉnh lại, đang nằm trên giường, coi như không nhìn thấy Vân Huyền Chi.
“Nàng mệt lâu như thế, cũng đói rồi, ăn chút cháo gạo đi!” Vân Huyền
Chi ngồi xuống bên giường, tự mình múc một thìa cháo trắng thơm nức, đưa tới bên miệng Tô Thanh.
“Vú Vương chết còn chưa đủ sao? Bây giờ ngay cả ta mà ngài cũng không buông tha?” Tô Thanh đột nhiên mở miệng hỏi.