Vân Thiên Mộng chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy áy náy nhìn Vân Huyền Chi, sau đó cười miễn cưỡng, nhẹ giọng nói: "Khiến phụ thân
lo lắng rồi. Đều là do Mộng Nhi không tốt, không cẩn thận bị người đụng
một cái liền đã khiến mình bị thương rồi."
Dứt lời, lại cúi đầu, dường như không muốn nói về chuyện mình bị thương kia.
Nhưng cử chỉ này rơi vào trong mắt Vân Huyền Chi lại vô cùng khả
nghi, chỉ là thấy bộ dạng này của Vân Thiên Mộng rất không muốn mở
miệng, Vân Huyền Chi liền chuyển mắt nhìn Vú Mễ và Mộ Xuân đứng một bên, lạnh lùng nói: "Còn không mau kể hết lại chuyện tiểu thư bị thương lại
cho ta? Đám nô tài các ngươi hầu hạ thế nào vậy hả? Còn dám để Đại tiểu
thư bị thương, vạn nhất Đại tiểu thư có để lại di chứng gì, xem ta lột
da các ngươi thế nào!"
Vú Mễ cùng với Mộ Xuân thấy sắc mặt Vân Huyền Chi như vậy, mặt mũi
đều tái xanh, sợ hãi quỳ xuống trước mặt Vân Huyền Chi, vú Mễ run rẩy mở miệng: "Tướng gia bớt giận. Tiểu thư chỉ là theo Lão phu nhân vào Phổ
Quốc Am dâng hương, nhưng đến đó lại gặp Lão phu nhân và phu nhân của
nhà Hình bộ Thượng Thư. Không hiểu sao khi Tô phu nhân đi sát qua người
tiểu thư lại có thể làm tiểu thư bị thương. Sau đó, Tô phu nhân kia vẫn
còn muốn đổ oan cho tiểu thư. Tiểu thư nhân hậu, nghĩ đó là mẹ đẻ của
nhà Tô di nương nên cũng không muốn nhiều chuyện, cũng không cho đám
người nô tỳ nói ra. Xin tướng gia làm chủ cho tiểu thư của chúng ta ạ."
Vú Mễ cúi đầu chỉ rành rọt kể lại toàn bộ chuyện đã xảy ra, cũng
không thêm thắt nửa câu suy nghĩ của mình vào, nhưng chính những lời nói thực này lại làm Vân Huyền Chi nhíu lại mi, trong mắt càng hiện thêm
một tia chán ghét.
Vân Thiên Mộng thấy thế, lập tức thấp giọng quát ngừng: "Vú Mễ, ai
cho vú nói những lời này? Tô phu nhân chỉ là không cẩn thận đụng phải
chân của ta, chứ sao có nhiều sức như vậy mà làm ta bị thương? Ngươi
cũng không được theo những phu nhân tiểu thư đi dâng hương này suy đoán
lung tung. Đến lúc đó ảnh hưởng tới quan hệ giữa Tướng phủ cùng với phủ
Hình bộ Thượng Thư, chẳng phải là cố tình để cho những kẻ khác tìm ra sơ hở sao? Chỉ chút thâm ý đó cũng nhìn không ra, ngươi bình thường ở bên
cạnh hầu hạ ta thế nào chứ?"
Vừa nói, Vân Thiên Mộng vốn đang dựa người vào tấm chăn gấm, lập tức
đứng thẳng lên, sắc mặt đỏ lên chỉ vào vú Mễ nói, nét mặt nghiêm nghị
giáo huấn.
Vân Huyền Chi thấy Vân Thiên Mộng đang mang bệnh còn muốn giữ gìn
quan hệ giữa Tướng phủ và Tô phủ, vậy mà Tô phủ bên kia lại năm lần bảy
lượt tìm cách hãm hại con gái của mình, trong lòng mặc dù nặng tình với
Tô Thanh, nhưng phía bên kia thực sự đã quá đáng lắm rồi.
Đầu tiên là ở trong tiệc chúc thọ của Cốc Lão thái quân vu cáo hãm
hại Vân Thiên Mộng, lần này lại thêm vì trả thù mà làm nàng bị thương.
Điều này khiến cho bàn tay Vân Huyền Chi đặt ở đầu gối hơi siết chặt lại thành nắm đấm, lập tức lên tiếng tán thưởng Vân Thiên Mộng: " Vẫn là
Mộng Nhi biết lấy đại cục làm trọng. Chỉ là nếu bọn họ làm sai chuyện,
phụ thân chắc chắn sẽ không để con gái của ta phải chịu ủy khuất. Huống
hồ, lần này ngay là Dung phủ cùng với Sở Vương phủ đều quan tâm đến vết
thương của con như thế, nếu phụ thân không giúp con lấy lại sự công
bằng, đây chẳng phải sẽ khiến cho hai phủ kia chê cười hay sao?"
Vân Huyền Chi nói đến hiên ngang lẫm liệt, nếu không phải Vân Thiên
Mộng trước đó đã hiểu thấu hắn là kẻ tham lam bạc bẽo thì sợ là lúc này
đã bị hình tượng "người cha hiền từ" này làm cho cảm động không thôi.
Chỉ có điều, những lời này của Vân Huyền Chi đều không rời khỏi Dung
phủ với Sở Vương phủ, cả hai phủ này đều đang đối xử rất tốt với trưởng
nữ của hắn, Vân Thiên Mộng nghe hắn lần này thay mình ra mặt mà lên
tiếng, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười.
Nếu hôm qua Dung phủ với Sở Vương phủ không phái người đến đây, sợ là Vân Huyền Chi cũng không thèm quan tâm đến đứa con gái cả này của hắn.
Mà hôm qua hành động thăm hỏi ân cần thân thiết này của hai phủ, e là đã khiến Vân Huyền Chi sung sướng phấn khởi cả một buổi chiều, bằng
không sao đến bây giờ còn chưa biết nguyên nhân mình bị thương? Sợ là
hắn đã quá cao hứng mới nghĩ không ra chuyện này rồi.
Còn Lão thái thái thấy quà tặng cùng lễ vật đầy ắp phòng khách, sợ là trong lòng từ lâu đã tức đến bục cả tim gan phèo phổi, mới không muốn
Vân Huyền Chi đề cập đến chuyện của mình.
Chỉ là lúc này thấy trong mắt Vân Huyền Chi thực sự tức giận, Vân
Thiên Mộng tất nhiên không ngại tưới thêm ít xăng, vội vàng vén chăn lên muốn xuống giường, lại bị Vân Huyền Chi ngăn cản, trong miệng trách cứ: "Chân bị thương, không nên tùy tiện lộn xộn. Chỗ bà nội con bên kia để
ta nói với nàng, miễn chuyện thỉnh an sớm tôi cho con, con chỉ cần tĩnh
dướng cho tốt là được."
Vân Huyền Chi không nhắc đến Lão thái thái thì không sao, nhắc tới
nàng, Vân Thiên Mộng lại đầy mặt khó xử, trong ánh mắt lại thêm chút sợ
hãi, nhỏ giọng nói:
"Lần này Sở Vương phủ chỉ tặng riêng quà cho một mình con, chắc là đã khiến trong lòng bà nội không vui. Dù sao, bà nội cũng đã từng đề cập
qua với Mộng Nhi, Tứ muội muội với Sở Tướng là một đôi trời sinh, chỉ e
lần này trong lòng bà nội cũng không hài lòng về Mộng Nhi. Phụ thân, con gái chỉ mong gia đình ta hòa thuận, vừa không hề muốn tranh giành tình
cảm với Tứ muội muội, cũng không muốn nảy sinh mâu thuẫn với Tô di
nương. Con chỉ thầm nghĩ sống một cuộc sống thầm lặng của mình trong
Khởi La Viên, xin phụ thân đừng bận tâm phí sức vì những chuyện này của
con. Bằng không chính là lỗi của con rồi."
Nghe vậy, Vân Huyền Chi lập tức nhướng mày, trong mắt hiện lên vẻ mỉa mai, nhịn không được hừ lạnh nói: "Thân phận của tứ muội muội kia của
con há có thể so sánh được với con? Nàng cùng lắm cũng chỉ có thể gả cho con trưởng của một gia đình quan lại bình thường làm vợ. Chốn cửa cao
như Sở Vương phủ vậy đâu có phải ai cũng có thể leo lên? Mẫu thân cũng
thật là, đề cập những chuyện này với thiên kim khuê phòng như con làm
gì, cũng không biết kiêng kị gì cả. Con cứ yên tâm tĩnh dưỡng, tất cả
mọi chuyện đã có vi phụ xử lý cho con."
Nói xong, Vân Huyền Chi đứng lên, nhìn vẻ mặt cùng biểu cảm của hắn
đều đã là vô cùng tức giận, sợ là Bách Thuận Đường cùng Phong Hà Viên
đều tránh không được phải đi một chuyến rồi.
Vú Mễ cùng Mộ Xuân lập tức dìu Vân Thiên Mộng đứng dậy, tiễn Vân Huyền Chi khỏi gian trong.
"Vú, ngươi vừa nói đã tìm được người nhà của Phán Lan rồi sao? Làm
thế nào tìm được vậy?" Nhìn Vân Huyền Chi bước nhanh ra khỏi Khởi La
Viên, Vân Thiên Mộng mới thấp giọng hỏi.
Nhưng vũ Mễ lại lập tức quỳ gối xuống trước mặt Vân Thiên Mộng, trên
mặt toàn là tự trách: "Xin tiểu thư trách phạt. Người cũng không phải là do lão nô tìm được đâu ạ."
Thấy chuyện này còn có ẩn tình khác, ánh mắt Vân Thiên Mộng lập tức
nhìn chằm chằm vào vú Mễ, bình tĩnh nói: "Đứng lên đi đã, rốt cuộc đã
xảy ra chuyện gì?"
Vú Mễ thấy Vân Thiên Mộng vẫn không có ý trách mình, chỉ là trong
lòng vẫn như trước tràn đầy sự tự trách nên vẫn cố ý quỳ trên mặt đất,
chậm rãi nói: "Nô tỳ vốn đã nghe ngóng được nơi ở của người nhà Phán
Lan, chỉ là người nhà của nàng ta sớm đã bị người ta theo dõi. Nô tỳ
không có cách tới gần, đang trên đường về lại gặp biểu công tử, hắn nghe xong việc này liền tới cứu người ra, sau đó phóng hỏa đốt nhà Phán Lan. Nô tỳ đã đưa người nhà của Phán Lan tới một nơi an toàn bí mật, chỉ chờ khi tiểu thư hỏi đến."
Vú Mộng thế nào cũng không ngờ tới việc này lại kéo cả Khúc Trường
Khanh dính dáng đến, nhưng dù sao hành động lần này của Khúc Trường
Khanh, không chỉ cứu được người nhà Phán Lan, mà còn xua tan được hoài
nghi của Tô Thanh nhằm vào mình.
Một khi Tô Thanh đã chĩa mũi hoài nghi về phía mình, thì quân cờ Phán Lan này mình sẽ không thể sử dụng được.
Không thể không nói, tuy đã phiền đến Khúc Trường Khanh nhưng lại giải quyết được nỗi lo về sau của mình.
Mà trong tay Khúc Trường Khanh có nhân lực dồi dào, không như mình
đang thiếu hụt, nếu không phải hắn ra tay giúp đỡ thì cho dù mình có
khống chế được Phán Lan đi nữa, chỉ sợ Tô Thanh cũng sẽ không tiếp tục
tin dùng nàng ta nữa.
Thời gian này, Vân Thiên Mộng nhìn như là đang phải ở Tướng phủ một
mình đấu chọi với người khác, nhưng thực ra, đã có phủ Phụ Quốc Công là
chỗ dựa kiên cố của nàng, từ Lão thái quân đến biểu tỷ đều quan tâm lo
lắng cho nàng, đến ngay cả biểu ca nhìn như lạnh lùng vô tình kia cũng ở thời điểm mấu chốt mà ra tay giúp đỡ.
Điều này khiến cho Vân Thiên Mộng bất giác cảm thấy ấm áp trong lòng, sâu sắc cảm nhận được có người thân thật là tốt, giống như ở hiện đại,
lúc nào cũng có chị gái đứng ở sau lưng ủng hộ nàng vậy.
Vân Thiên Mộng bỗng nhiên cảm giác mình có thêm nghị lực, trong mình
chưa bao giờ tràn trề nhiệt huyết như thế, lập tức vời vú Mễ tới gần, kề bên tai nàng, nhỏ giọng phân phó.
Vú Mễ nghe xong kế hoạch của Vân Thiên Mộng, hai mắt nhất thời sáng
lên, sắc mặt vui vẻ, liên tục gật đầu sau đó xoay người rời đi.
Vân Thiên Mộng tựa vào đầu giường, thấy dáng vẻ hăng hái như vậy của
vú Mễ, khóe miệng lộ ra nụ cười yếu ớt, lại nghĩ tới bộ dáng của Vân
Huyền Chi lúc rời khỏi đây, chắc chắn lần này Tô Thanh lại vì bà chị dâu ngu ngốc kia mà chịu khinh bỉ rồi. Mà ly gián quan hệ giữa Vân Huyền
Chi và Tô Nguyên, chính là bước quan trọng khiến Tô Thanh bị thất sủng…
Sau khi Vân Huyền Chi rời khỏi Khởi La Viên, nơi mà hắn đến trước
tiên không phải Phong Hà Viên mà là Bách Thuận Đường của Lão thái thái
Dù sao, so với việc Vân Thiên Mộng chịu ủy khuất này thì chuyện đại sự cả đời càng thêm trọng yếu.
Mà Lão thái thái cùng với Vân Huyền Chi đều nhìn trúng Sở Phi Dương,
hắn tất nhiên sẽ không để cho Lão thái thái nhanh chân đoạt trước rồi.
Khi Vân Huyền Chi tiến vào buồng sưởi của Bách Thuận Đường thì Lão
thái thái đang sai vú Nhuế dạy lễ nghi trong cung cho Vân Dịch Dịch,
Thấy Vân Dịch Dịch theo vú Nhuế đứng dậy hành lễ, trong lòng Vân Huyền
Chi xẹt qua một tia không hài lòng, chỉ là nét mặt lại mang cười vấn an
Lão thái thái: "Mẫu thân hôm có khỏe không ạ?"
Lão Thái Thái thấy Vân Huyền Chi đến, lập tức bảo vú Nhuế dừng lại
chuyện đang làm, cười nhìn về phía Vân Huyền Chi chậm rãi trả lời: "Tất
cả đều khỏe, ngươi công vụ bận rộn, thường ngày không cần chịu khó như
thế. Trong lòng mẫu thân biết người hiếu thuận là được rồi, đừng làm
mình mệt quá."
Vân Huyền Chi lại lơ đễnh, ngồi xuống bên người Lão thái thái, ánh
mắt lại đặt trên người Vân Dịch Dịch, chỉ thấy nàng đã nhu thuận đứng ở
bên người Lão thái thái, nhẹ giọng hành lễ với mình: "Cháu gái gặp qua
bác cả."
Nghe vậy, Vân Huyền Chi cười ha hả, quay sang Lão thái thái khen ngợi Vân Dịch Dịch: "Mẫu thân dạy dỗ Dịch Dịch thật tốt. So với ba đứa con
của con cũng không kém đâu."
Lão Thái Thái nghe Vân Huyền Chi hiếm khi khen Vân Dịch Dịch như vậy, trong lòng không khỏi có chút đắc ý, nét mặt lại khiêm tốn nói: "Ngươi
lại khen rồi. Đứa nhỏ này không được khen trước mặt, nếu không sẽ được
khen mà kiêu ngạo. Huống hồ, ta thấy ba tỷ muội Mộng Nhi cũng rất tốt,
không nói đến chuyện Ba tỷ muội chúng đã tự mình tới Tô Thành đón ta, mà mấy ngày nay, Mộng Nhi với Vân Yên mỗi ngày đều đến đây thỉnh an, lòng
hiếu thảo nhường này, thật là hiếm có."
Vân Huyền Chi vẫn biết Lão thái thái có thành kiến sâu đậm với mẹ con Tô Thanh, nhưng ở ngay trước mặt hắn, Lão thái thái chỉ nhắc tới Vân
Thiên Mộng cùng với Vân Yên, cũng đã khiến mặt mày Vân Huyền Chi không
lấy gì làm sáng sủa.
Rồi mặt khác nghĩ lại, nếu Lão thái thái ngay cả trước mắt hắn còn
không coi mẹ con Tô Thanh ra gì, sợ là sau lưng hắn thì càng thêm trầm
trọng.
Mặc dù chị dâu của Tô Thanh làm hại Vân Thiên Mộng bị thương, nhưng
tốt xấu gì Tô Thanh cũng là ái thiếp của Vân Huyền Chi hắn, Lão thái
thái lại chẳng kiêng kỵ gì bộc lộc sự chán ghét hai mẹ con Tô Thanh ngay trước mặt hắn như thế, thật ra lại khiến vẻ phiền chán của Vân Huyền
Chi với Tô Thanh ít đi một chút. Dù sao, một khi mà một người đã có
thành kiến với một người khác, thì độ tin tưởng trong lời nói của người
đó cũng không được mấy phần nữa.
Nghĩ vậy, Vân Huyền Chi lại cẩn thận đánh giá Vân Dịch Dịch, nghiêm
túc nói với Lão thái thái: "Mẫu thân mấy ngày trước có nhắn đến chuyện
hôn nhân của Dịch Dịch với con. Vốn con cảm thấy Dịch Dịch còn nhỏ,
nhưng mới vừa rồi thấy nàng giơ tay nhấc chân đều mang khí chất của tiểu thư khuê các, lại thấy mẹ con ta nói chuyện lâu như vậy, nàng vẫn im
lặng bình tĩnh, lại cảm thấy trước tiên có thể thay nàng định đoạn một
chuyện hôn nhân, miễn cho nam nhi tốt lại bị các thiên kim khác nhanh
chân giành trước mất. Không biết ý của mẫu thân thế nào ạ?"
Lão thái thái không ngờ Vân Huyền Chi hôm nay đến đây để bàn về
chuyện hôn nhân của Vân Dịch Dịch, trong lòng căng thẳng, nhớ tới hành
động của Sở Vương phủ hôm qua, lại tinh tế cẩn thận tính toán một phen,
lúc này mời cười mở miệng: "Lời của con quả là hợp lòng mẫu thân. Nhị đệ của con không ở bên cạnh Dịch Dịch, bác cả đáng kiêu ngạo này là con
hẳn là phải chú ý chăm lo cho nàng nhiều hơn. Bằng không người ta còn
tưởng huynh đệ Vân gia chúng ta không hòa thuận. Về phần chọn vị hôn phu của Dịch Dịch, bản thân ta đã nhìn trúng một người rồi."
Dứt lời Lão thái thái quay đầu lại liếc Vân Dịch Dịch, thấy nàng nghe đến chuyện hai vị trưởng bối trong nhà ngay trước mặt bàn luận chuyện
hôn nhân của nàng thì đã xấu hổ đỏ mặt, có chút luống cuống vày vò khăn
lụa trong tay.
Lão thái thái thấy nàng là thân nữ nhi dễ e thẹn, liền sai vú Nhuế
đưa nàng về Thu Bích Cư, lúc này mới quay lại nhìn Vân Huyền Chi, đang
muốn mở miệng nói ra tên Sở Phi Dương, lại bị Vân Huyền Chi giành trước
lên tiếng.
"Mấy ngày trước ở phủ Phụ Quốc Công, con thấy ở tiền viện có không ít công tử danh môn, trong đó có con trai thứ hai của Lại Bộ Thượng Thư
rất hợp mắt con, thân người cao ráo, sáng sủa, gia giáo tốt, năm nay
cũng tham gia thi Hương, trong tương lai chắc chắn là sẽ quan trụ cột
của nước nhà, không biết mẫu thân có hài lòng hay không?"
Lão thái thái không nghĩ Vân Huyền Chi lại tìm cho Vân Dịch Dịch một
người như thế, tuy là con vợ cả nhưng cũng không phải con trưởng, cha
hắn tuy là quan Nhị phẩm nhưng bản thân hắn lại chưa có công danh gì.
Điều này làm cho trong lòng lão thái thái cảm thấy bực bội, nụ cười tán đi, sắc mặt trầm xuống.
Một công tử như thế làm sao có thể so sánh với Sở Vương phủ cơ chứ?
Sở Phi Dương mặc dù có ông nội là Sở Vương gia nhưng bản thân hắn
cũng là kỳ tài đệ nhất, không chỉ giỏi về dụng binh đánh giặc, tuổi còn
trẻ đã đạt được cả hai danh hiệu Văn Võ Trạng nguyên, là Tả Thừa Tướng
đương triều, cùng với con trai thứ của Lại Bộ Thượng Thư như trời với
vực vậy.
Vân Huyền Chi thấy lão thái thái hồi lâu không trả lời thì trong lòng biết lão thái thái chắc là không vừa ý rồi.
Nhưng lão thái thái cũng không nhìn xem điều kiện của Vân Dịch Dịch
thế nào, tuy nói có đại bá hắn là Thừa tướng đương triều, nhưng cha nàng ta cũng chỉ là nông dân áo vải. Vân Huyền Chi hắn vì nàng ta mà trù
tính hôn nhân với con trai của Lại Bộ Thượng Thư cũng đã là cho Vân Dịch Dịch trèo cao rồi, không nghĩ lão thái thái tâm cao ngất ngưởng, lại
toàn tâm toàn ý tập trung vào Sở Phi Dương khiến cho Vân Huyền Chi lòng
tràn đầy không vui.
"Mẹ không thích sao?" Vân Huyền Chi dù biết rõ nhưng vẫn cố hỏi, trong giọng nói còn mang theo cả sự áp bức.
Lão phu nhân trong lòng hoàn toàn không vừa ý, chắc chắc sẽ không để
Vân Dịch Dịch phải lấy con trai của Lại Bộ Thượng Thư, liền nhìn chằm
chằm vào Vân Huyền Chi trả lời đầy dứt khoát:
"Dịch Dịch được gả vào chỗ tốt thì đối với tương lai của các tỷ tỷ
cũng sẽ trợ giúp rất tốt. Con à, con quên lần trước mẹ nói gì rồi sao?
Mộng Nhi, Tuyết Nhi và Yên Nhi tình huống khác nhau, đều không thể gả
được vào nhà quá hiển hách. Vân gia chúng ta chỉ có thể trông chờ vào
Dịch Dịch mà thôi. Nếu như nó không được gả vào chỗ tốt thì Vân gia
chúng ta chẳng phải sẽ suy tàn hay sao?"
Lão thái thái nói xong lại thở dài, vẻ mặt như với tương lai của Vân gia vô cùng lo lắng.
Nhưng rơi vào tai của Vân Huyền Chi lại là nguyền rủa con đường làm
quan của hắn không như ý. Vân Huyền Chi vẻ mặt đanh lại, nghiêm túc
hướng lão thái quân phân tích:
"Mẹ cũng biết, lúc này hoàng thượng đang tuyển tú, thiên kim của Lại
Bộ Thượng Thư đã trúng tuyển. Nếu tương lai nàng được Hoàng Thượng ân
ủng thì quan hàm Nhị phẩm của cha nàng cũng sẽ tăng lên, mà huynh đệ của nàng ta cũng sẽ được nhờ."
Nhưng lão thái thái đầy vẻ không đồng tình, phản bác:
"Hậu cung 3000 giai nhân, biết khi nào thiên kim của Lại Bộ Thượng
Thư mới được ân sủng? Con à, chúng ta không thể làm chuyện không nắm
chắc, sao lại bỏ qua chuyện có sẵn trước mắt chứ?"
Thấy lão thái thái cố ý như thế, Vân Huyền Chi biết có nói cũng vô ích nên thu lại tâm tư, lãnh đạm nói:
"Nếu như mẹ không đồng ý thì coi như con chưa nói qua chuyện này. Dù
sao Dịch Dịch tuổi còn nhỏ, sau lần thi Hương tới đây, con sẽ lại để ý
giúp nó một phen. Con còn có công vụ, không ở lại đây với mẫu thân được
nữa!"
Nói xong, Vân Huyền Chi đứng dậy, thi lễ với lão thái thái một cái
rồi bước ra khỏi buồng lò sưởi. Lão thái thái mang theo vẻ mặt âm trầm
ngồi nguyên ở vị trí cũ, mãi một lúc mới hòa hoãn được cơn giận trong
lòng, lại gọi vú Nhuế tới dạy dỗ tiếp cho Vân Dịch Dịch các lễ nghi
trong cung, chuẩn bị để tương lai gả cho Sở Phi Dương.
Vân Huyền Chi chỉ tạm thời chiếm được thượng phong, nhưng cũng không
thể làm cho lão thái thái nhả ra chuyện hôn sự của Vân Dịch Dịch được
nên chỉ có thể thở ra một hơi rồi mang theo vẻ lạnh lùng đi vào Phong Hà Viên.
Lúc này Tô Thanh đang tự mình dạy bảo Phán Lan phục vụ nam tử như thế nào, thấy Vân Huyền Chi vào thì phất tay cho tất cả lui ra, chính mình
tiến lên nghênh tiếp hắn, đỡ Vân Huyền Chi ngồi xuống:
"Tướng gia sao lại có thời gian rảnh tới đây giờ này?"
Vân Huyền Chi thấy Tô Thanh dịu dàng ân cần như thế, lại hầu hạ hắn
ngồi xuống, còn tự thân châm trà rót nước, trong lòng vốn đầy lửa giận
cũng tiêu tán đi không ít, nhưng vẫn lạnh lùng mở miệng:
"Chuyện hôm qua chắc hẳn nàng cũng đã nghe nói. Mộng Nhi vì chị dâu
của nàng mà bị thương, Tô Thượng Thư hôm nay vào triều còn coi như không có gì. Mà Hoàng thượng thậm chí còn không thèm nhìn ta lấy một cái,
nguyên nhân do đâu nàng chắc cũng biết?"
Hiện nay cả tướng phủ ai mà không biết hôm qua Sở Vương phủ và Dung
phủ mang quà tặng tới cho Đại tiểu thư. Tô Thanh biết Vân Huyền Chi sẽ
tới đây vì chuyện Vân Thiên Mộng bị thương, trong lòng đối với bà chị
dâu cả ngày chỉ biết gây chuyện kia cũng cực kỳ chán ghét. Nhưng rốt
cuộc đó vẫn là nhà mẹ đẻ của nàng, dù nàng ta không thích bà chị dâu kia nhưng người ta vẫn là vợ của ca ca nàng:
"Là người thân của Thanh Nhi làm phiền tướng gia rồi. Sáng sớm nay
Thanh Nhi đã phái vú Vương tới Tô phủ hỏi chuyện ngày hôm qua. Đại tẩu
đi đường không chú ý, lại công thêm lúc ấy người tới bái Phật đông đúc,
nên mới không cẩn thận đụng trúng Đại tiểu thư. Vì chuyện này, đại ca đã khiển trách chị dâu, đại ca trong lòng áy náy nên mới không biết nói gì với Tướng gia, còn bắt chị dâu đợi khi thương thế của Đại tiểu thư
chuyển biến tốt lên sẽ tự mình tới đây xin lỗi!"
Ngữ khí của Tô Thanh đầy kính cẩn, lời nói lại nhấn mạnh là Tô phu
nhân do hoàn cảnh xô đẩy và bất đắc dĩ, thêm việc Tô Nguyên đã trách cứ
phu nhân rồi, Vân Huyền Chi nghe xong thì cũng thấy thoải mái hơn nhiều. Hắn kéo tay Tô Thanh, nói:
"Thanh Nhi, nàng hiểu chuyện thế là tốt, nhưng chị dâu nàng cũng đúng là hồ đồ. Bà ta không nhìn xem, Mộng Nhi tuy là vãn bối nhưng sau lưng
có Thái Hậu và phủ Phụ Quốc Công, hôm nay lại được cả Sở Vương phủ và
Dung phủ ưu ái, tiền đồ vô cùng tốt. Dù bà ta không ưa Mộng Nhi nhưng
cũng không nên làm ra chuyện thất thố như thế. Lúc này cả kinh thành đều bàn luận không tốt về Tô phủ, mà Tô phủ và Tướng phủ lại có quan hệ mật thiết, tương lai Tuyết Nhi kết hôn cũng sẽ bị ảnh hưởng nhiều!"
Vân Huyền Chi dùng lý để phân tích cũng là để Tô Thanh nhắc nhở Tô
Nguyên, dù nữ quyến hai phủ kết thù oán thế nào thì cũng không thể làm
trò cười trước mặt người khác, nếu không hậu quả chỉ có con gái nàng ta
phải nhận mà thôi.
Tô Thanh tất hiểu được ý tứ trong lời nói của Vân Huyền Chi, nhưng
lúc này chồng mình lại lên tiếng chỉ trích đại ca của mình không biết
dạy vợ làm cho Tô Thanh mặt tối sầm lại, trong lòng càng thêm oán hận vị đại tẩu của mình. Nàng ta chỉ có thể cười với Vân Huyền Chi, cung kính
đồng tình.
"Lúc này không giống ngày xưa nữa, không tưởng tượng được sau khi Đại tiểu thư bị Vương gia từ hôn lại được cả Sở Vương phủ và Dung phủ coi
trọng. Không biết lão gia coi trọng nhà nào?"
Vân Nhược Tuyết ngưỡng mộ Sở Phi Dương, Tô Thanh rất muốn biết rõ tâm ý của Vân Huyền Chi, cũng muốn mượn chuyện này để lảng tránh chủ đề cũ.
Nghe nàng ta hỏi như vậy, Vân Huyền Chi nhìn nàng, khó xử nói:
"Sở Vương phủ và Dung phủ đều không thể đắc tội. Nếu ta có hai Mộng Nhi thì đã không phải hao tổn tinh thần rồi!"
Tô Thanh nghe vậy thì trong lòng vô cùng bất mãn, chỉ cảm thấy hiện
nay trong mắt Vân Huyền Chi chỉ còn Vân Thiên Mộng, mà Nhược Tuyết lại
bị cha bỏ quên ở sau ót rồi.
Sở Phi Dương đã được Nhược Tuyết nhìn trúng, nàng không thể để cho
Vân Thiên Mộng như ý được, liền dùng hết sức dán vào người Vân Huyền
Chi, ôn nhu nói:
"Huyền Chi, chàng đừng quên Tuyết Nhi cũng là con gái ruột của chàng. Mặc dù Đại tiểu thư là con vợ cả, nhưng Nhược Tuyết cũng là thiên kim
tiểu thư thanh bạch. Chàng cũng phải vì Tuyết Nhi tính toán tốt một chút chứ!"
Thấy nàng ta nói như thế, Vân Huyền Chi nhíu mày, tuy nói là trong
đáy lòng vô cùng thương yêu Nhược Tuyết, nhưng nhớ ra Vân Nhược Tuyết
gần đây gây họa, trong lòng tránh không khỏi thất vọng, khẩu khí lại
dâng lên:
"Nàng ngày thường không có việc gì làm thì dạy dỗ Nhược Tuyết tốt một chút, đừng cả ngày chạy đi tìm Mộng Nhi gây phiền nữa. Hôm qua Sở Vương phủ và Dung phủ không tặng quà cho Tuyết Nhi, chẳng phải vì mấy ngày
trước nó vu tội lung tung cho trưởng tỷ ở phủ Phụ Quốc Công, làm người
ta có ấn tượng xấu hay sao? Nếu không ta sao lại nghĩ tới Mộng Nhi mà
quên mất Tuyết Nhi?"
Tô Thanh nghe hắn nói như thế thì tâm tình trầm xuống, cảm giác không ổn chạy lên não, chỉ cảm thấy địa vị của Vân Thiên Mộng đã vô tình vượt qua Vân Nhược Tuyết trong lòng Vân Huyền Chi rồi, thậm chí chuyện Vân
Thiên Mộng bị từ hôn mà Vân Huyền Chi cũng bỏ qua.
Cảm giác nguy cơ bất chợt này khiến cho Tô Thanh vô cùng hối hận năm
đó đã vì nghĩ Vân Thiên Mộng là con gái mà bỏ qua. Nếu năm đó giết cả
Khúc Nhược Ly và Vân Thiên Mộng thì lúc này người được hai phủ ưu ái
chắc chắn là Tuyết Nhi rồi.
Nghĩ tới đây,Tô Thanh hận không thể cắn lưỡi mà chết, nhưng việc đã
tới nước này, nàng ta cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp khác để Vân Nhược
Tuyết vào được cửa Sở Vương phủ mà thôi.
Vân Huyền Chi chính là nhân vật mấu chốt, chỉ cần hắn đứng cạnh mình thì Vân Thiên Mộng còn dám không nghe lời cha sao?
Nghĩ như thế, Tô Thanh một tay vuốt bụng dưới, cảm giác hôm nay thai
nhi đã vững không ít nên tay vòng ôm lấy hông Vân Huyền Chi.
Lúc này Vân Huyền Chi nói gì cũng đã nói, phát hỏa cũng đã phát xong, nhìn gương mặt mỹ miều của Tô Thanh thì trong lòng lại nhớ đến Hoa di
nương thanh tú động lòng người kia, liền đứng lên nói:
"Nàng đang mang bầu, dưỡng thai cho tốt! Ta đi sang Phủ Liễu Viện nghỉ ngơi là được rồi!"
Nói xong, hắn quay đầu đi thẳng ra khỏi Phong Hà Viên.
Tô Thanh chỉ cảm thấy nội tâm chán nản, sắc mặt đầy khó coi, chậm rãi ngồi xuống.
Nghe lời vừa rồi của Vân Huyền Chi, chính mình đang có thai không
tiện phục vụ hắn. Chẳng lẽ con tiểu tiện nhân bên Phủ Liễu Viện kia thì
không có thai hay sao?
Liệu Vân Huyền Chi vì chuyện của chị dâu mà giận lẫy sang nàng ta, hay vì hắn đã chán ghét nàng rồi?
Hai điều này cũng chỉ là hoài nghi trong lòng Tô Thanh, nên cuối cùng nàng ta đành chán nản bỏ qua, gọi vú Vương tới định để bà ta mang Phán
Lan qua, nhưng lại thấy vú Vương sắc mặt cực kém, đi tới, cúi người nói
nhỏ bên tai nàng ta mấy câu. Nghe xong, sắc mặt Tô Thanh cũng trầm
xuống.
"Chuyện này phát sinh lúc nào? Vì sao không sớm bẩm báo?" Tô Thanh thấp giọng hỏi, âm điệu có chút tức giận.
"Chuyện xảy ra sáng nay. Cũng không biết tại sao nhà mẹ đẻ của Phán
Lan đột nhiên hỏa hoạn, lửa bốc lớn nên không kịp dập tắt, mấy gian
phòng đều biến thành tro tàn trong nháy mắt. Mà mấy tên trông giữ vì lo
cứu người nên cũng bị trọng thương. Nô tài đã đưa cho bọn họ ít ngân
lượng, trấn an bọn hắn tạm thời về nhà dưỡng thương, miễn cho lây xui
xẻo tới chúng ta."
Vú Vương đã biết việc này khi Vân Huyền Chi đang ở đây, trong lòng dù sốt ruột nhưng cũng phải đợi hắn đi rồi mới dám đem chuyện này nói ra.
Trong thâm tâm của bà ta thì vốn đây là chuyện tốt, chỉ cần Phán Lan
hầu hạ tốt Hình Bộ Thượng Thư thì phu nhân cũng sẽ không bạc đãi cha mẹ
nàng, không ngờ đột nhiên lại sinh hỏa hoạn, đừng nói là người bên
trong, ngay cả phòng ốc cũng đều thành tro tàn. Nếu để Phán Lan biết
được chuyện này thì nàng ta liệu còn tâm tư làm việc cho phu nhân nữa.
Vú Vương tự trấn an mình, lại thấy mặt Tô Thanh xanh lại, trầm giọng hỏi:
"Xác định không phải có người phóng hỏa chứ? Giữa ban ngày ban mặt,
cả nhà Phán Lan đều là người chết hay sao? Lửa cháy lớn mà không chạy ra cầu cứu, mà cũng không biết đường chạy ra ngoài hay sao?"
Vú Vương cũng đã sớm nghĩ tới chuyện này, cũng hỏi kỹ qua đám người canh giữ, liền đem những gì mình biết nói ra:
"Nô tài cũng đã hoài nghi có kẻ cố ý phóng hỏa. Nhưng Phán Lan chỉ là nha đầu, nhà nàng ta cũng rất nghèo, sẽ không kết thù kết oán với ai cả đâu. Huống hồ, làm gì có ai to gan mà phóng hỏa giữa ban ngày như thế
chứ? Theo lời mấy tên canh giữ nói thì có lẽ là do người nhà Phán Lan
sáng sớm đã dậy nhóm bếp, không cẩn thận để lửa lan ra gây cháy. Dù sao, trong nhà những người nghèo có để không ít rơm rạ, rất dễ bị bén lửa."
Tô Thanh nghe vú Vương phân tích thì cũng gật gật đầu.
Vú Vương là vú nuôi của nàng ta, từ nhỏ đã hầu hạ, theo sau Tô Thanh. Khi ở Tướng phủ bà ta cũng vì nàng làm nhiều chuyện, bởi vậy Tô Thanh
không có chút nghi ngờ nào với lời của vú Vương. Vốn trong lòng có chút
hoài nghi, nhưng giờ nghe vú Vương phân tích thì cũng cho là mình đa
tâm. Dù sao thời tiết bây giờ đang ấm dần lên, sự vật tự nhiên bốc cháy
cũng là chuyện bình thường.
"Đã thế thì không cần báo cho Phán Lan. Nàng ta chỉ là một tiện tỳ đã bán cho tướng phủ, đã cũng với gia đình đoạn tuyệt quan hệ, nói cho
nàng ta biết cũng chẳng được gì. Ngươi hôm nay đi..."
Tô Thanh còn đang định hỏi vú Vương thì lại nghe bên ngoài truyền tới tiếng của Vân Nhược Tuyết.
"Phán Lan, ngươi ở chỗ này làm gì? Ta bảo ngươi đi lấy quần áo đã giặt về cơ mà?"
Tô Thanh và vú Vương đưa mắt nhìn nhau, vú Vương đi ra khỏi nội thất, thấy Phán Lan đang đứng bên ngoài phòng, giờ phút này đang cúi đầu,
không biết là đã nghe được câu chuyện của hai người hay chưa?
"Ngươi tại sao lại ở phòng của phu nhân? Tại sao không lên tiếng, chẳng lẽ muốn hù phu nhân hay sao?"
Vú Vương vừa nhìn đã mắng Phán Lan, sau đó đỡ Vân Nhược Tuyết, đau lòng nói:
"Sao tiểu thư lại xuống giường, cẩn thận miệng vết thương lại vỡ ra?"
Vân Nhược Tuyết đi tới bên người Phán Lan, một tay vươn ra giật tóc sau gáy của nàng ta, tức giận mắng:
"Nha đầu chết tiệt này, ta đã bị phụ thân phạt rồi, ngay cả ngươi
cũng xem thường ta phải không, còn định lười biếng à? Ngươi chưa tới chỗ cậu ta mà đã học thói lên đời của một di nương rồi hay sao?"
Phán Lan bị nàng ta mắng chửi thì trong lòng vô cùng phẫn nộ, cái đầu cúi thấp, hàm răng cắn chặt vào môi, giả bộ như không nghe được những
lời vừa rồi của phu nhân, nhưng hai tay giấu trong tay áo đã nắm lại
thành quyền.
Vú Vương thấy nàng ta không nói gì, để mặc cho Vân Nhược Tuyết mắng
chửi như ngày thường thì mới hơi yên tâm, kéo Vân Nhược Tuyết an ủi:
"Tiểu thư cần gì phải tức giận với tiện tỳ này, lão nô sẽ giáo huấn
nó. Người đi vào nằm đi, cẩn thận không phu nhân lại đau lòng!"
Bị vú Vương nhắc nhở như thế, Vân Nhược Tuyết mới nhận ra lưng vẫn
còn đau, huống hồ sự tình phát sinh hôm qua nàng cũng đã nghe thấy,
trong lòng lo lắng bèn tạm thời buông tha Phán Lan, để cho bọn nô tỳ đỡ
vào trong nội thất.
Vú Vương vẫn đứng lại, chăm chú nhìn Phán Lan, hỏi dò:
"Sao ngươi lại ở đây?"
Phán Lan nhớ tới những lời mình vừa nghe được thì cảm thấy vô cùng
đau lòng. Nàng ta từ nhỏ đã bị bán vào tướng phủ hầu hạ Nhị tiểu thư.
Tuy nói Tô Thanh được sủng ái thì các nàng cũng có thể diện, nhưng mỗi
khi Vân Nhược Tuyết gây rắc rối thì Tô Thanh lại lôi các nàng ra trút
giận.
Nàng là nha hoàn nhất đẳng, một số việc cũng không phải tự mình động tay động chân.
Phong Nhi mất tích ở phủ Phụ Quốc Công thì phu nhân và tiểu thư chưa
từng một lần nhắc qua nàng ta, căn bản coi như nàng ta chưa từng tồn
tại. Bây giờ vì lấy lòng Tô Nguyên nên đưa mình tới Tô phủ, nhưng lại
đối đãi với người nhà nàng như thế, thật sự là không bằng Đại thư khoan
dung, nhân hậu.
Nhưng nếu lúc này mình cùng các nàng cứng chọi cứng thì hậu quả vô
cùng thê thảm, chi bằng cứ ngậm miệng chịu oan khuất, sau này sẽ tính sổ cùng họ sau.
Nghĩ vậy, Phán Lan đè hận ý ngập trời trong lòng xuống, cung kính nói:
"Nô tài sợ phu nhân còn có điều dặn dò nên sau khi quay về chỗ tiểu
thư thì lại quay laijd đây, vốn định một lát nữa sẽ đi lấy quần áo.
Nhưng nô tài vừa tới thì tiểu thư cũng tới liền."
Vú Vương tính toán lộ trình của Vân Nhược Tuyết, lại thấy sắc mặt
Phán Lan không hề có dị dạng gì thì nghi kị trong lòng cũng giảm đi,
nhưng vẫn cẩn thận hỏi:
"Vậy sao đến rồi cũng không nói gì? Chẳng lẽ đám nha đầu ở gian ngoài này chết hết cả rồi hay sao, cũng không thông báo một tiếng?"
Phán Lan nghe thế thì trong lòng căng thẳng, càng không muốn vú Vương nhìn ra điều gì, liền giải thích:
"Vú quên rồi sao, vừa rồi vú đã đuổi họ ra ngoài hết rồi, họ vẫn còn đang chờ ở trong vườn!"
Vú Vương thấy nàng nói chuyện không hề hoang mang, lại nghĩ chút nữa
chỉ cần hỏi đám nha đầu ở bên ngoài là có thể biết nàng có nói dối hay
không, bèn nói:
"Trước tiên ngươi cứ đi lấy quần áo cho Nhị tiểu thư đi. Sau này cũng nên cẩn thận một chút, đừng có làm gì dọa người khác!"
Phán Lan thấy mình tạm thời tránh được một kiếp thì trong lòng không
khỏi nhẹ thở ra, lập tức hành lễ với vú Vương rồi quay người ra khỏi
phòng.
Vú Vương vẫn không yên tâm, lại kêu mấy nha đầu trong viện tới, hỏi thật kỹ thời gian Phán Lan tới rồi mới chân chính yên lòng.
Nhưng chuyện này cũng là vú Vương đa tâm, Phán Lan nói vừa mới vào
hoàn toàn không giả, ngoại trừ câu nói sau cùng của Tô Thanh thì nàng ta cũng không nghe được sự tình nhà mình bị cháy.
Nhưng nàng theo Tô Thanh nhiều năm, cũng giúp Tô Thanh xử lý một ít
tiểu nha đầu nên tự nhiên đoán ra ý trong lời nói của Tô Thanh.
Chỉ thấy nàng cúi đầu, trong mắt ngập nước, liều mạng chạy về phía
trước. Tới phòng giặt đồ nàng ta cũng nhận quần áo và lập tức quay mặt
rời đi.
"Phán Lan thật kiêu ngạo nha, ta đưa quần áo cho ngươi mà ngươi một chữ cảm ơn cũng không thèm nói!"
Nhưng lúc này, sau lưng lại truyền tới tiếng của Mộ Xuân.
Phán Lan quay đầu lại, thấy Mộ Xuân đang cười nhẹ sau lưng mình, lúc
này mới nhận ra nàng ta chính là người đưa quần áo cho mình.
Nhưng Mộ Xuân là đại nha hoàn của Khởi La Viên, chuyện này sao lại
phải tự thân đi làm chứ? Trong lòng Phán Lan cảm thấy khó hiểu, trong
lòng lại đang lo lắng nên không muốn tranh cãi cùng Mộ Xuân nữa.
"Hôm nay ngươi sao thế? Sao mặt lại tái như vậy?"
Nhưng Mộ Xuân không có ý buông tha cho nàng, đi tới bên người Phán Lan, ân cần hỏi, tay còn vươn ra áp lên trán của Phán Lan.
Phán Lan lập tức tránh đi, mặt lạnh trả lời:
"Nhị tiểu thư còn chờ ta, ta không có thời gian hầu Mộ Xuân cô nương nói chuyện phiếm đâu!"
Mộ Xuân sao có thể buông tha, vung cái áo màu lục lên chặn đường đi của nàng ta, kín đáo nói:
"Ngươi thật là hồ đồ, cũng không kiểm tra quần áo của Nhị tiểu thư
xem, nếu như không sạch sẽ chẳng phải Nhị tiểu thư sẽ lột da ngươi sao?"
Nói xong, Mộ Xuân không ở lại cùng nàng ta nữa mà quay người đi về Khởi La Viên.
Phán Lan vốn không để ý tới Mộ Xuân, nhưng bộ dáng của Mộ Xuân hôm
nay thật khiến người ta phải nghi ngờ, liền mang quần áo ra một chỗ
không ai nhìn thấy, kiểm tra kỹ quần áo trên tay mình, sau đó lấy từ
trong tay áo ra một ngọc bội thô ráp, vừa thấy Phán Lan đã mừng như
điên.
Mộ Xuân nhanh chóng về tới Khởi La Viên và đem sự tình kể lại cho Vân Thiên Mộng nghe, trong lòng hơi lo lắng hỏi:
"Tiểu thư, người tin tưởng Phán Lan sẽ tin chúng ta sao?"
Vân Thiên Mộng cũng không có nắm chắc nhiều như thế, nhưng nghe Mộ
Xuân miêu tả lại thần sắc của Phán Lan thì trong lòng đã đoán chắc rằng
Phán Lan đã biết tin về gia đình mình từ chỗ Tô Thanh, nếu không sẽ hồn
bay phách lạc như thế.
Nhà mình cha mẹ bất hạnh mất đi, vậy mà Tô Thanh và Vân Nhược Tuyết
là chủ nhân lại vô tâm không cho nàng ta về túc trực bên linh cữu, xem
ra các nàng định thực sự lừa dối Phán Lan, để Phán Lan vì các nàng mà
làm việc.
Điều này đúng là rất tốt, đỡ cho nàng phải thêm hao tâm tổn trí nghĩ cách thông báo cho Phán Lan.
Mà bây giờ kết quả thật sự làm nàng thỏa mãn, mẹ con Tô Thanh chỉ sợ
lúc này đã bị Phán Lan căm hận, mình chỉ cần thêm vào một chút củi là
nàng ta chắc chắn sẽ làm phản.
Nghỉ ngơi liền mấy ngày, chân Vân Thiên Mộng đã gần như khôi phục
hoàn toàn, lại thêm ngày nào cũng uống thuốc nên hôm nay đã có thể xuống đất đi lại rồi.
Sau hôm Sở Vương phủ và Dung phủ đưa quà tặng tới, bái thiếp của các
phủ khác đã chất đầy Bách Thuận Đường của lão thái thái. Mấy ngày nay
các phu nhân, tiểu thư đều tìm tới tướng phủ bái kiến làm cho lão thái
thái có thể kết giao được với không ít nhà quyền quý, càng làm cho Vân
Dịch Dịch vốn không có tiếng tăm gì cũng có cơ hội xuất hiện trước mặt
mọi người. Mà Vân Thiên Mộng vì lý do bị thương nên không tiện gặp
khách, lão thái thái liền quan tâm cho phép nàng ở trong Khởi La Viên
không cần ra ngoài.
Vân Thiên Mộng với mấy chuyện này vốn không có hứng thú gì nên cũng
vâng lời lão thái thái, ở trong Khởi La Viên 'tu thân dưỡng tính'.
Nhưng mấy ngày này Vân Thiên Mộng có cảm giác xương cốt như đã nhũn
ra, thấy hôm nay mặt trời ấm áp nên để Mộ Xuân đỡ ra ngoài vận động một
chút.
Vừa mới đi được vài bước đã thấy vú Nhuế đi từ ngoài vào, thấy Vân Thiên Mộng thì hành lễ, cười nói:
"Đại tiểu thư đã khỏe rồi, hôm nay không ngờ lại có thể xuống giường."
Vân Thiên Mộng thấy vú Nhuế nói thế thì cười khách khí nói:
"Vừa mới xuống giường đi vài bước thôi, vết thương ở chân cũng không
đáng ngại nữa. Kính xin vú báo lại cho bà nội là từ ngày mai ta có thể
tới Bách Thuận đường thỉnh an lão nhân gia rồi!"
Vú Nhuế thấy Vân Thiên Mộng khách khí như vậy thì cười nói tiếp:
"Đại tiểu thư cứ yên tâm dưỡng thương, lão thái thái rất thông cảm
cho người. Chỉ có điều, hôm nay lão nô tới đây là mời Đại tiểu thư qua
Bách Thuận đường. Lão thái thái sợ người bị thương đi lại không tiện nên đã sai Liễu di nương chuẩn bị kiệu mềm cho người rồi."
Nói xong, vú Nhuế lại dịch người sang để Vân Thiên Mộng thấy rõ kiệu mềm đỗ bên ngoài.
Nhưng Vân Thiên Mộng vẫn cảm thấy khó hiểu, dựa theo tình hình hiện
nay thì lão thái thái rất ngứa mắt với mình, hôm nay sao lại có lòng
tốt, còn bảo Liễu Hàm Ngọc chuẩn bị kiệu mềm cho mình đón qua đó?
Thu hồi ánh mắt, Vân Thiên Mộng vừa cười vừa nhìn chằm chằm vào vú Nhuế, hào phóng hỏi:
"Không biết bà nội có gì phân phó vậy?"
Vú Nhuế tuy là người bên cạnh lão thái thái nhưng từ sau khi nhận
tiền của Vân Thiên Mộng liền đối với vị Đại tiểu thư này thân mật hơn
nhiều. Huống hồ, nếu bây giờ mình không nói thì Đại tiểu thư tới Bách
Thuận Đường cũng sẽ biết, không bằng lúc này bán cho nàng một cái nhân
tình, để sau này nàng nhớ tới mình.
"Tất nhiên là chuyện vui! Vừa rồi, sau giờ ăn sáng, Sở Vương gia và
Trần lão thái quân của Dung phủ tới, đang ở Bách Thuận Đường nói chuyện
với lão thái thái và Tướng gia! Hai vị nói rõ muốn gặp Đại tiểu thư nên
Tướng gia ra lệnh chuẩn bị kiệu và để nô tỳ đến đón người!"
Vân Thiên Mộng nghe được tin này chẳng cảm thấy vui chút nào, chỉ
thấy giờ phút này mình đang như ở trước đầu sóng ngọn gió, không cẩn
thận là có thể ngã tan xương nát thịt.
Nhưng Vân Huyền Chi vì đề phòng nàng lấy cớ không đi nên kiệu mềm
cũng đã chuẩn bị, có thể thấy rõ tâm tư muốn trèo lên hai nhà này của
hắn.
"Nếu đã như thế thì đi thôi. Đừng để các vị trưởng bối phải đợi một
vãn bối như ta!" Vân Thiên Mộng gật đầu với Mộ Xuân để nàng ta đỡ mình
đi ra ngoài.
Mà giờ phút này, ở trong Bách Thuận Đường, lão thái thái và Vân Huyền Chi đang cùng hai vị khách tôn quý tán gẫu.
Chỉ là, Trần lão thái quân và Sở Vương đều là hai người tính tình
quái gở, nếu không phải người mình thích thì sẽ không thèm liếc mắt nhìn một cái. Nếu không phải con gái nhà người ta không thể tiếp khách ở
khuê phòng thì hai người cũng sẽ không ngồi ở đây nghe hai mẹ con nhà
này nói năng đầy dối trá.
Huống hồ, giờ phút này hai người đều có chuyện trọng yếu nên gia chủ không thèm nhìn mà lại âm thầm nhìn chằm chằm vào nhau.
Hai người đều không ngờ rằng sẽ lại gặp nhau ở Tướng phủ ngày hôm nay.
Nhưng cũng lại cảm thấy thật sự may mắn, nếu hôm nay mình không tới thì nha đầu kia có khi thành con dâu nhà người ta mất rồi.
Nghĩ như thế, trong lòng hai người thở phào nhẹ nhõm, cùng thầm nghĩ tới đối phương.
Mặc kệ Vân Huyền Chi và lão thái thái nói gì, hai người cũng không có ý tiếp chuyện nên khiến gia chủ không khỏi ngượng ngùng cười cười xấu
hổ, liền nâng chung trà lên uống. Trong nội thất nhất thời chỉ vang lên
tiếng chén đĩa lách cách mà thôi.
"Lão thái thái, tướng gia, đại tiểu thư đã tới!"
Lúc này, vú Nhuế đi vào bẩm báo!
Mọi người thấy hai vị khách sắc mặt vừa rồi còn trầm xuống, vừa nghe
thấy tên Vân Thiên Mộng liền tươi tỉnh trở lại, trên mặt còn hiện lên vẻ kích động.
Điều này làm cho trong lòng Vân Huyền Chi vui vẻ không thôi, còn lão thái thái lại hiện ra vẻ lo lắng.
Màn cửa được mấy nha đầu vén lên, Vân Thiên Mộng mặc quần áo ở nhà
được Mộ Xuân đỡ vào. Nàng không trang điểm, quần áo thanh nhã, so với
đám phu nhân tiểu thư trang phục lộng lẫy còn đẹp hơn mấy phần, khiến
cho Trần lão thái quân và Sở Vương không ngừng cười hài lòng.
"Mộng Nhi bái kiến bà nội, phụ thân, bái kiến lão thái quân, Sở Vương gia!"
Vân Thiên Mộng đi tới trước mặt mấy người, dáng điệu ưu nhã, dịu dàng cúi đầu.
"Mộng Nhi, mau đứng lên đi, nhanh ngồi xuống kẻo mệt!"
Vân Huyền Chi lúc này biểu hiện như một người cha thương con, mà lão
thái thái cũng không muốn hai vị khách nhân có ấn tượng xấu nên cũng để
vú Nhuế đỡ Vân Thiên Mộng ngồi xuống một cái ghế đệm.
Nhưng lúc này Sở Vương và Trần lão thái quân đang ngầm đấu tranh với nhau, đều không buồn chú ý tới biểu hiện của hai người.
Sở Vương vì Vân Thiên Mộng hô tên Trần lão thái quân trước mà tức
giận trừng mắt với lão thái quân. Còn Trần lão thái quân cũng không thể
vô duyên vô cớ bị người ta trừng mắt, nhưng vì Vân Thiên Mộng gọi tên
của mình trước nên trong lòng bà vô cùng đắc ý, đưa mắt cười với Sở
Vương.
Sở Nam Sơn trong lòng chán nản, hung hăng nhìn lại bà, sau đó nhìn sang Vân Thiên Mộng, ôn nhu hỏi:
"Tiểu nha đầu thương thế thế nào rồi?"
Hắn hỏi câu này, Vân Thiên Mộng muốn đứng dậy trả lời, Mộ Xuân nhanh tay lẹ mắt đỡ nàng đứng dậy hành lễ với Sở Vương rồi đáp:
"Đa tạ Vương gia quan tâm, vết thương đã tốt lắm rồi! Mấy ngày trước, Vương gia và lão thái quân có đưa quà tới tặng, khiến cho Thiên Mộng
cảm thấy thụ sủng nhược kinh, tại đây xin đa tạ hai vị trưởng bối quan
tâm!"
Sở Nam Sơn thấy nàng biết lễ như thế thì trong mắt hiện ra vẻ thỏa
mãn, nhưng tiểu nha đầu này lại quá khách khí với hắn, mở miệng là
'Vương gia, Vương gia', nghe không thân thiết chút nào!
Nên hắn cười mở miệng:
"Ta và bà nội con cùng thế hệ, tiểu nha đầu cứ gọi ta là ông nội đi! Nghe thân mật hơn mà!"
Lời này vừa nói ra, Trần lão thái quân hừ lạnh một tiếng, lập tức nghe thấy bà lạnh nhạt mở miệng:
"Vương gia làm thế là vượt rào rồi! Vân tiểu thư và Vương gia không
thân cũng chẳng quen, vì sao phải gọi ngài là 'Ông nội' chứ? Đã thế,
những tiểu thư cùng tuổi ở kinh thành này chắc cũng nên gọi ngài là ông
nội rồi?"
Sở Nam Sơn nghe vậy thì không giận, chỉ cười, lạnh lùng phản bác:
"Chỉ sợ có người muốn được gọi là 'bà nội' mà lại ngại không dám mở
miệng đi. Cái này là không ăn được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh. Ta
đường đường là Sở Vương, không chấp nhặt với một phu nhân. Tiểu nha đầu, con nghe ta nói có đúng hay không?"
Cuối cùng, Sở Nam Sơn lại vẫn đem Vân Thiên Mộng kéo vào, chỉ hận
nàng không thể ở cùng một phe với hắn mà đối lại Trần lão thái quân.
Vân Thiên Mộng bị điểm tên thì không thể không trả lời câu hỏi của Sở Vương, hơi suy nghĩ một chút rồi chậm rãi mở miệng:
"Vương gia yêu quý vãn bối, mà lão thái quân lại tuân thủ lễ nghĩa.
Hai vị đều không sai, ngược lại là Vân Thiên Mộng làm khó hai vị rồi!"
Vân Huyền Chi thấy Sở Vương hỏi Vân Thiên Mộng, sợ nàng trả lời không cẩn thận sẽ đắc tội với Trần lão thái quân, vốn định trả lời thay nàng, nhưng thấy Vân Thiên Mộng ứng đối thỏa đáng thì tâm tình cũng để xuống, ngược lại, còn ngồi tĩnh tâm uống trà nghe Vân Thiên Mộng đối đáp với
hai người khách.
Dù sao, mặc kệ sau này Vân Thiên Mộng gả vào nhà nào thì cũng sẽ là
gia chủ tương lai, nếu ngay cả ứng đối nhỏ nhặt thế này cũng không xong
thì chẳng phải là ném đi thể diện của hắn sao.
Mà lão thái thái thì không có hứng thú giải vây cho Vân Thiên Mộng,
lúc này trong lòng chỉ hận là không thể làm Vân Thiên Mộng bị xấu mặt,
sau đó sẽ kêu Dịch Dịch đi ra để cho hai vị khách này quan sát một chút.
Nhưng sau khi nghe thấy Vân Thiên Mộng trả lời thì sắc mặt bà ta trầm xuống, một cơn giận xông lên đầu, cũng không thèm nhìn Vân Thiên Mộng
mà bưng chén trà đã hơi lạnh lên, muốn ngăn lại hỏa nộ bừng bừng trong
lòng.
Sở Nam Sơn và Trần lão thái quân rất thỏa mãn với câu trả lời của Vân Thiên Mộng, hai người vốn đang giương cung bạt kiếm với nhau cũng cười
đầy thoải mái, mâu thuẫn theo đó tan thành mây khói.
Lúc này, Triệu quản gia bưng vào một tờ thiếp vàng hồng đi vào, cung kính giao cho Vân Huyền Chi:
"Tướng gia, đây là thiếp mời của Hải Vương phủ, nói thế tử của Hải Vương mừng sinh Lân Nhi, mời Đại tiểu thư tới phủ ăn mừng!"
Vân Huyền Chi mở thiếp mời ra, nhìn kỹ một lượt, sắc mặt tràn đầy vui mừng, lập tức sai Triệu quản gia đi báo cho Liễu di nương, chuẩn bị cho Vân Thiên Mộng một bộ đồ dự tiệc thật tốt.
Lão thái thái suýt nữa thì sặc nước trà, thấy Vân Huyền Chi thoải mái như thế thì trong lòng càng thêm phẫn nộ.
Mà nghe được tin tức này, hai người khách vất vả lắm mới buông lỏng
tâm tình lại lập tức nghiêm túc trở lại. Hai người nhìn nhau, sóng cả
mãnh liệt khi ánh mắt va chạm, một cỗ hương vị muốn tranh cao thấp tràn
ngập trong Bách Thuận Đường.
Vân Thiên Mộng sau khi nghe Triệu quản gia nói thì trong mắt xẹt qua
lãnh ý. Xem ra, Hải Điềm vẫn còn nhớ chuyện ở phủ Phụ Quốc Công lần
trước, lần này muốn mượn cơ hội này để làm nàng phải bẽ mặt trước đám
phu nhân, tiểu thư đây.